Trong Mộng Kỳ Duyên

Chương 5




Quỷ vương nói không lại Mộng Nguyệt, rốt cuộc thành toàn cho nàng.

Lúc quỷ vương đang duyệt đồ văn, đột nhiên quay lại hướng Mộng Nguyệt nói: "Khi ta nghỉ ngơi, ngươi nhớ không được dùng dạ minh châu soi tới gần mặt ta." Biểu lộ của hắn không phải giống như đang nói đùa.

Mộng Nguyệt tò mò hỏi lại: "Tại sao?"

"Không có lí do gì." Quỷ vương không muốn trả lời, bởi vì bản thân có chút tự ti, sợ để cho nàng biết, khi linh khí của dạ minh châu tới gần, quỷ mạo mà chính mình cho là rất xấu xí sẽ hiển lộ.

Mặc dù trong lòng viết đầy dấu hỏi, nhưng là lúc này phải khắc chế lòng hiếu kì của chính mình, nàng không truy vấn thêm nữa. Lại nói, giả như nàng có không kìm nén được tò mò của mình đi nữa, điều kiện thực tế cũng không cho phép nàng thắc mắc được, bởi vì quỷ vương mỗi ngày đều so với nàng ngủ thật trễ, lại cũng dậy sớm hơn nàng rất nhiều, dường như hắn rất ít nghỉ ngơi, cho nên, Mộng Nguyệt cũng dần dần quên đi mất.

Bỗng một ngày, Mộng Nguyệt đang ngủ đột nhiên ngồi bật dậy, "Đệ đệ!"

"Thế nào? Lại nằm mơ thấy đệ đệ ngươi sao?" Nhìn khuôn mặt Mộng Nguyệt vương lệ trên mi, quỷ vương rất đau lòng. Mấy ngày qua, Mộng Nguyệt khi mong nhớ đệ đệ chỉ có thể thông qua ma tinh cầu mà nhìn, lộ ra rất hư vô, lại rất không thực tế.

Quỷ vương vì khiến nàng quên đi đệ đệ, tạm thời sửa lại tỉ lệ thời gian, mười lăm ngày trong bảo tương đương với ba ngày bên ngoài; quỷ vương vốn tưởng rằng thời gian có thể xóa nhòa hết thảy, xem ra, chính mình đã lầm rồi, thời gian có dài bao nhiêu, thân tình đối với vài người vẫn vĩnh viễn không thể quên được; ở nơi này chỉ có sung sướng ngắn ngủi, không có vui vẻ mãi mãi, vì để cho nàng có thể thực sự hạnh phúc, quy củ gì ta cũng có thể vứt bỏ qua một bên, hậu quả gì ta cũng có thể không thèm để ý, chỉ cần ngươi mở miệng, ta liền sẽ đáp ứng. Quỷ vương trong lòng âm thầm thề.

"Có thể cho ta trở về một chút, coi như là nói lời từ biệt, sau khi trở về sẽ vĩnh viễn phụng bồi ngươi, không đi ra ngoài." Mộng Nguyệt lấy dũng khí nói ra quyết định. Lúc này, nàng thật bất ngờ nhìn thấy quỷ vương gật đầu một cái. Trên khuôn mặt Mộng Nguyệt từ từ lộ ra nụ cười không dám tin.

Quỷ vương nói: "Ta mặc dù đáp ứng ngươi, song vẫn phải có ta đi cùng ra ngoài, dẫn ngươi đi từ đại môn ra, nếu không, chỉ một mình ngươi thì chuyện chạy khỏi kết giới quỷ bảo là điều không thể."

Mộng Nguyệt trong lòng thật vô cùng cao hứng đi cùng quỷ vương, bản thân cũng không hiểu được tại sao. Quỷ vương biết rất rõ, lần này đi ra ngoài sẽ đem trí nhớ của thân nhân Mộng Nguyệt phục hồi nguyên dạng, hơn nữa sẽ còn rất nhiều phong ba bên ngoài cố ý chờ mình gánh đáp.

Khi hai người đi tới trước đại môn, một luồng ánh sáng màu lam chợt lóe rồi biến mất, đại môn từ từ rộng mở. Khi Mộng Nguyệt đi ra bên ngoài đứng trên bậc thang, nhớ lại tình cảnh lúc ấy gõ cửa. Nàng cảm thấy nếu không phải xui xẻo gặp bọn phỉ nhân kia, cũng sẽ không có kỳ ngộ hôm nay với hắn, vì vậy còn có điểm cảm kích mấy tên cường đạo. Mộng Nguyệt ngẩng đầu nhìn một chút, không gian trong bóng đêm thật thiên phần xinh đẹp, tựa hồ như cả bầu trời đầy sao đang hướng nàng nháy mắt.

"Chuẩn bị xong chưa? Đưa tay cho ta, chúng ta đi." Quỷ vương ôn nhu nói. Mộng Nguyệt nghi ngờ đưa tay ra, lúc này mới nghe hắn nói nốt: "Chúng ta nhất định phải trở lại trước khi mặt trời lên, thời gian không còn nhiều lắm, đi bộ thì đến trời sáng cũng không tới nơi, ta dắt ngươi, dẫn ngươi bay."

"Bay trên không trung? Không thể nào?! Làm sao có thể?" Mộng Nguyệt có chút nói không được mạnh lạc, càng nhiều hơn chính là tò mò, kinh ngạc cùng hưng phấn; quỷ vương gật đầu một cái, khẳng định nàng không có nghe lầm. Kể từ khi Mộng Nguyệt tới, quỷ vương vốn không dễ dàng thỏa hiệp không biết đã có mấy cái gật đầu, hắn thiếu ngôn ít nói bất tri bất giác cũng đã nói nhiều hẳn lên, mệnh lệnh lạnh như băng dần dần biến thành ôn nhu cùng thâm tình. Bàn tay trắng nõn tinh tế khoác lên bàn tay những ngón thon dài lạnh băng, từ từ, vững vàng, hai chân dần tăng khoảng cách với mặt đất, cùng lên phía không trung, bọn họ cách mây trắng rất gần, nhìn kiểu gì cũng bất thường biết bao nhiêu. Trên không trung, tà áo ngân xanh nhạt bay bay cùng mái tóc quỷ vương màu thủy lam theo gió phiêu vũ, khiến cho Mộng Nguyệt tựa như lâm vào tiên cảnh mà say mê.

Quỷ vương ngẫm nghĩ, bay trên không trung gió lớn, Mộng Nguyệt có thể bị lạnh, vì thế một tay cởi xuống áo bào trên người, vì nàng ôn nhu phủ thêm, khiến cho Mộng Nguyệt cảm thấy thực hạnh phúc, không còn muốn lại đi truy tìm cái gì, chỉ hy vọng giờ khắc này vĩnh viễn ngừng trôi. Đúng lúc đó, hai người liền đáp xuống mặt đất thân quen, quỷ vương ẩn mình một chỗ trong bóng tối, "Ta ở nơi này chờ ngươi, nhớ, trước hừng đông chúng ta nhất định phải trở về."

"Cảm ơn ngươi, ngươi thật tốt, ngươi không cùng ta đi vào sao?" Mộng Nguyệt cảm kích.

"Không, ngươi nhất định có rất nhiều lời muốn cùng bọn họ kể lể, chớ quên mất thời gian, ta ở bên ngoài này chờ ngươi." Quỷ vương nhàn nhạt trả lời.

~^.^~ ******** ~^.^~

Mộng Nguyệt lặng lẽ đi vào khách điếm, lúc đi tới trước cửa phòng của biểu ca, bàn tay giơ lên định gõ cửa lại từ từ hạ xuống, thiên ngôn vạn ngữ nàng chuẩn bị lúc trước đã bị ném ra ngoài chín tầng mây từ lúc nào, không biết bắt đầu nói từ đâu, Mộng Nguyệt quyết định không đánh thức biểu ca, xoay người tiến vào căn phòng trước kia của mình, lại bất ngờ phát hiện đệ đệ ở đây, xem ra, hắn lúc này cũng không có cùng biểu ca chung phòng ngủ.

Mộng Nguyệt nhẹ nhàng gọi: "Đệ đệ, đệ đệ!"

Mộng Hạo nghe được tiếng kêu, đầu óc mơ màng trong giấc mơ như có đại hồng thủy quét qua khiến tỉnh táo, là thanh âm của tỷ tỷ, thì ra không phải là mình cùng biểu ca đi buôn bán, gặp phải giặc cướp, rồi phải ở nơi này dưỡng thương, chuẩn bị ngày mai sẽ lên đường theo biểu ca trở về, mình hình như làm một giấc mộng quá sâu, giờ có chút không phân rõ đâu thật đâu mộng………. Không phải. Thanh âm kia một lần nữa vang lên khiến cho hắn mở bừng hai mắt.

"Đây là thật sao? Tỷ đã trở lại?!" Trong mắt Mộng Hạo tràn đầy nước mắt, còn Mộng Nguyệt hai mắt đã sớm lệ thành hai hàng, tự mình lau đi nước mắt, cười nói: "Là thật, là thật! Tỷ tỷ trở lại xem ngươi. Ngươi mấy ngày nay gầy hẳn đi, khẳng định đã chịu không ít cực khổ."

Mộng Hạo tự cấu thật mạnh một cái lên tay chính mình, "Nga! Đau quá! Là thật! Tỷ tỷ! Tỷ đã trở lại, thật tốt quá! Sau này chúng ta mãi mãi cùng một chỗ không chia cách!" Mộng Hạo cực kỳ cao hứng, không lời nào diễn tả nổi. Mộng Nguyệt nghe xong, thần sắc có chút ảm đạm, "Không, ta rất nhanh sẽ phải đi, chúng ta sẽ không gặp được nhau nữa. Đêm nay chính là lần cuối cùng tỷ đệ chúng ta nói chuyện cùng nhau, sau khi trở về, đệ phải hiếu kính với cha mẹ, ta bất hiếu, sau này phải trông cậy đệ đệ thay ta báo hiếu hai người, đệ cùng biểu ca cũng quên ta đi, nói với hắn trong tương lai lấy được một cô nương tốt hơn ta làm thê tử, trở về khuyên an cha mẹ đừng đau lòng nhớ ta….."

"Không! Tỷ không thể ngoan tâm (ngoan cố, bảo thủ, có phần xuẩn ngốc) như vậy, hãy nghĩ đến cha mẹ chúng ta, tỷ lại có thể vô tâm không về? Bọn họ sẽ chịu không nổi! Tỷ thế nào cũng phải suy nghĩ lại, còn biểu ca nữa, bảo hắn làm sao chịu nổi đây?!" Mộng Hạo hết sức buồn bã.

Mộng Nguyệt mặc dù không bỏ được thân tình, nhưng là trái tim mình lại đang ở bên người quỷ vương, chính mình vì quỷ vương có thể dứt bỏ tất cả, bởi vì tâm tư đã không thể kìm hãm.

"Không! Tỷ không thể làm như vậy! Có phải bọn ma quỷ kia ép tỷ nói như vậy hay không?! Tỷ không cần đi!" Ngô Mộng Hạo nắm thật chặt tay tỷ tỷ, chỉ sợ nàng sẽ thật sự biến mất vô tung.

Mộng Nguyệt mang theo châu lệ nhẹ nhàng lắc đầu, quyết định này nhưng là trong lòng có biết bao nhiêu nặng nề, chỉ có thâm tâm chính mình biết. Nàng kiên định nói: "Không có kẻ nào uy hiếp, là ta yêu hắn."

"Cái gì?! Ngươi tỉnh tỉnh đi! Đừng bị hắn mê hoặc, hắn chẳng qua là tên yêu quái, hắn không phải là người a! Hắn là sinh vật không có tình cảm, ở bên cạnh hắn lúc nào cũng phải lo đến tính mạng a! Hạo không thể mất đi tỷ tỷ!" Mộng Hạo dùng ánh mắt khẩn cầu khuyên can tỷ tỷ, cũng tăng lực níu kéo chặt hơn tay nàng.

Mộng Nguyệt lần nữa lắc đầu, nói: "Mộng Hạo, buông tay đi. Ta đã tìm được hạnh phúc của mình. Thật đó. Ta còn sống đều sẽ muốn làm bạn bên cạnh kẻ cô độc ngàn năm kia, sưởi ấm cho hắn, này là may mắn trong cuộc đời của ta…….."

"Ta không muốn nghe, ta không hiểu, ta chính là không thể cho tỷ đi!" Lúc này, Mộng Hạo đột nhiên lảo đảo, thế nào cũng chống cự không được, liền mơ màng ngã xuống thiếp đi, tay chân mềm nhũn không thể điều khiển, vô lực rã rời, Mộng Nguyệt ôn nhu đắp chăn cho đệ đệ, sau đó không tiếng động xoay người rời đi. Quỷ vương ở trong bóng tối nhìn thấy nàng đi tới, rất nhanh liền bước ra nghênh đón. Từ trong ánh mắt của quỷ vương có thể thấy được hắn có chút bất an, một lần nữa phủ thêm áo choàng cho nàng, hắn dắt nàng bay về phía quỷ bảo. Lúc này, đột nhiên nghe thấy từ trong khách điếm truyền ra tiếng kêu gọi vang vọng đau đớn: "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ!…. Tỷ tỷ! Ngươi ở đâu? Trở lại a……."

Nhất thời cả khách điếm một mảnh sáng ngời.

~^.^~ ******** ~^.^~

Đảo mắt đã đi qua vài ngày, quỷ vương biết thời gian có nhanh chậm cũng không hề ảnh hưởng tới ý niệm tưởng nhớ người thân của Mộng Nguyệt, cho nên để tỉ lệ thời gian trùng với thế giới loài người, mà Mộng Nguyệt ở đây cũng bị quỷ vương tạo cho thói quen dậy trễ ngủ sớm, điên đảo hết thời gian biểu. Quỷ vương mấy ngày nay bận bịu liên tục trăm bề, thường xuyên không thấy bóng dáng, làm cho Mộng Nguyệt có chút tư niệm, những lúc ở bên cạnh quỷ vương, hắn đều chỉ cho nàng cách sử dụng lam thủy tinh cầu, cho nên bây giờ khi nàng một thân một mình, có thể tùy ý tự mở ra lam cầu thủy tinh mộng ảo.

Hôm nay, không hiểu vì sao Mộng Nguyệt có chút tâm thần bất định, sơ ý đánh tuột lam thủy tinh cầu trong tay, rơi xuống mặt đất vỡ ra hàng chục mảnh, quỷ vương vừa mới trở về đúng dịp thấy một màn này, liền vội vàng cúi người nhặt đi những mảnh vụn trên mặt đất. Kì thực hắn có thể dùng pháp thuật dễ dàng thu hồi hoàn toàn ngay, nhưng là hắn lại tự nhắc mình ở trước mặt Mộng Nguyệt tận lực hạn chế, thậm chí không dùng chút pháp thuật nào, quỷ vương cảm thấy như vậy có thể khiến Mộng Nguyệt gần gũi hơn, mà viên thủy tinh cầu có công dụng kì lạ hiếm có này cũng không thể dùng pháp thuật khôi phục. Mộng Nguyệt lúc này cũng ngồi xổm người xuống chuẩn bị nhặt lên, không ngờ ngón tay lại bị mảnh vụn sắc nhọn đâm phải, quỷ vương nhìn thấy máu, thả những mảnh vụn trong tay, theo bản năng đi tới, chậm rãi đem ngón tay bị thương của nàng ngậm vào trong miệng, Mộng Nguyệt cực kì kinh ngạc, quỷ vương cũng đột nhiên dừng lại động tác.

Lúc này thời gian giống như ngưng đọng lại, hai bàn tay sững lại giữa không trung, bọn họ nhìn nhau không chớp mắt. Quỷ vương cúi đầu, lấy ra từ trong tay áo một tấm lụa lam, ôn nhu quấn kĩ ngón tay của Mộng Nguyệt, sau đó không hề quay đầu lại bước ra khỏi tẩm cung, để lại một mình Mộng Nguyệt ngơ ngác đứng tại đó không nhúc nhích.

Quỷ vương di động trong nháy mắt, thân ảnh bây giờ đã ở trong căn phòng trên tầng cao nhất thành bảo, quỷ vương đem mình cuộn thành một đoàn tựa vào một góc tối tăm nhất, hắn hận mình, không ngừng tự trách, tại sao cứ muốn đối đãi với nàng như vậy, càng hận chính mình đã sống nhiều năm đến thế, vậy mà phương pháp băng bó căn bản nhất của loài người khi đó lại quên sạch sành sanh! Mình thật đáng chết! Chẳng lẽ mình thật đã hoàn toàn tiếp nạp phương thức sinh hoạt của ma quỷ sao? Mĩnh đã từng cũng là loài người a! Thật là cảm thấy xấu hổ mà bi ai! Mình bị thương có thể tự khỏi bệnh, nhưng là Mộng Nguyệt không thể. Quỷ vương có chút như đưa đám. Sau này phải đối mặt với Mộng Nguyệt như thế nào? Mộng Nguyệt sau chuyện này sẽ cảm thấy mình ra sao? Có lẽ, một kẻ khác loại như mình thủy chung không thể cùng nàng trong một không gian, mình không xứng, cũng không nên có phần ân tình này…….. (tự kỉ nặng rồi…..)

Lúc này quỷ vương đem hai tay xâm nhập thật sâu vào trong lồng ngực màu xanh nhạt, những giọt mồ hôi hột thật nhỏ từ trên sóng mũi cao trượt xuống, một thân một mình, không có an ủi, không một kẻ cạnh bên, hiện ra bộ dáng cô đơn cùng cực, đau xót.