Trọng Phùng Dĩ Hậu (Sau Khi Gặp Lại)

Chương 39




Người cha cặn bả vs Người tri kỷ

Khoảng hơn sáu giờ, Triệu Đông Đông bị Hứa Hạo Nhiên đào ra khỏi ổ chăn, ôm đi ăn cơm.

Triệu Tịch vẫn còn bận đi xem mắt chưa thấy có tin tức gì trong khi Bạch Vũ Hàng thì đang làm việc tại trường học, hiện tại chỉ có hai chú cháu bọn họ ở nhà ăn cơm

Sau khi gọi điện đặt món từ bên ngoài, Hứa Hạo Nhiên lại cùng nhóc con mắt lớn trừng mắt bé chờ đợi.

Đến khi cơm được đưa tới, Hứa Hạo Nhiên vì không có kinh nghiệm chăm sóc con nít nên đã tốn không ít thời gian luống cuống tay chân dọn bát đũa. Lúc kêu Đông Đông đến bàn cơm, hắn giả bộ nghiêm túc nói: “Khụ khụ, mấy món này là do Hứa thúc thúc tốn không ít tâm tư lựa chọn, con phải ăn cho nhiều vào.”

Mắt của Triệu Đông Đông vẫn còn có chút sưng, bé chỉ buồn bã đáp lời rồi ngồi vào bàn. Hứa Hạo Nhiên ngượng ngùng ho khan một tiếng, sao mà hắn cứ cảm giác như mình đang bắt nạt tiểu hài tử thế này.

Hứa Hạo Nhiên đem đũa đưa cho bé, Triệu Đông Đông nhận lấy, mím mím môi không nói gì, động tác cấm đũa không mấy thành thục cố gắng gắp thức ăn.

Cho đến khi trên bàn rơi vãi một đống tạp nham, Hứa Hạo Nhiên mới hậu tri hậu giác phát hiện, “Híc, con không dùng được đũa hả?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Triệu Đông Đông bắt đầu căng thẳng, xoay xoay cái mông, “Con biết dùng ạ!”

Hứa Hạo Nhiên cứng người một chút, sờ sờ đầu của bé, rồi đứng dậy đi vào nhà bếp, cầm một cái muỗng ra cho nhóc. Nhưng nhóc con lại nhất quyết không chịu nhận, quật cường nắm chặt đôi đũa không lên tiếng.

Hứa Hạo Nhiên không biết tại sao đứa nhỏ này đêm nay lại cứng đầu như vậy, hắn đành hạ giọng nhẹ nhàng khuyên nhủ nhóc: “Con xem trên bàn có nhiều món ngon như vậy, nếu không ăn hết sẽ lãng phí lắm đó! Ba con không dạy con phải quý trọng lương thực sao?”

Trong đôi mắt của Triệu Đông Đông hiện lên mê man, ngây ngốc cầm lấy muỗng, buồn bã cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Hứa Hạo Nhiên cũng không biết làm sao với nhóc, trong lòng lại một lần nữa vui mừng vì bà xã của mình không thể sinh em bé.

Đến khi cơm nước xong, Triệu Đông Đông cứ bất an nhìn hắn.

Hứa Hạo Nhiên đem bát đũa chén dĩa ném một mạch vào bồn rửa tay, sau đó ôm lấy nhóc con ngồi lên ghế salông, “Chúng ta qua đây xem tivi nha? Con muốn xem cái gì, chú cừu vui vẻ hay là xem sói xám đáng ghét?”

Triệu Đông Đông méo miệng, phụng phịu nói: “Không phải đều là cùng một phim sao?”

“Ồ?” Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc, “Hóa ra là một bộ hả? Nha, ha ha, ha ha.”

Triệu Đông Đông cố ưỡn thân thể nhỏ bé lên thật thẳng, ngồi dịch dịch ra xa hắn, khuôn mặt cũng trở nên dị thường “nghiêm túc” nhìn chằm chằm TV.

Hứa Hạo Nhiên không hiểu sao lại cảm thấy một cổ áp lực quen thuộc đang đè nặng trái tim mong manh của hắn. Hắn rất hoài nghi đứa bé này có thật là cũng giống lòai với Triệu Tịch không, cớ sao…cớ sao lại có thể đột nhiên tỏa ra hơi thở của Ma vương mạnh mẽ như vậy!? Hắn sờ mũi suy đoán, cũng có thể là trong quá trình mang thai đã có một số tổ hợp gien tế bào gì đó đã bị biến đổi cũng nên.

Hai người sau bữa cơn tối, an tĩnh xem phim hoạt hình đến bảy giờ rồi lại bắt đầu chuyển sang bản tin thời sự — phim truyền hình — quảng cáo — phim truyền hình, cứ thế xem hết một buổi tối.

Triệu Đông Đông từ đầu tới cuối cũng chưa từng phát biểu ý kiến, bé chỉ yên lặng mặc cho hắn đổi kênh, thậm chí mắt cũng không chớp cái nào.

“Oái!” Hứa Hạo Nhiên vui vẻ phát hiện ra một điều rất thú vị, xoay xoay đầu bạn nhỏ Đông Đông, gãi cằm nói: “Không phải chứ, sao tự nhiên chú thấy con bây giờ giống y chang lão Tần vậy cà? Chẹp, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó này lại càng giống hơn!”

Triệu Đông Đông hấp háy mắt nghe mà không hiểu gì hết.

Hứa Hạo Nhiên tiếp tục xoa bóp mặt của nhóc, “Nhìn khuôn mặt than phiên bản mini của nhóc…lẽ nào mẹ của nhóc là một mỹ nhân rất lạnh lùng?”

Nghe đến từ mẹ, thân thể Triệu Đông Đông lại bất giác run lên một cái, nhẹ giọng nói: “Đông Đông chưa từng thấy mẹ.”

“Hà? Chưa từng thấy?” Hứa Hạo Nhiên kinh ngạc, “Lúc một hai tuổi cũng chưa từng gặp? Hay là do con đã gặp nhưng lại không có ấn tượng?”

Triệu Đông Đông nhăn nhăn đôi lông mày nhỏ, cũng không chắc chắn trả lời: “Không, không nhớ rõ. Con chưa từng thấy qua.”

Hứa Hạo Nhiên thương tiếc, “Tội nhóc quá, sao lại có người phụ nữ độc ác như vậy chứ, sinh con xong lại phủi mông chạy mất, hừ!”

Triệu Đông Đông vô biểu tình nghe hắn lải nhải, bé đối với người được gọi là mẹ này không có tình cảm, Triệu Tịch cũng chưa từng kể cho bé nghe tin tức gì về người đó, bé đương nhiên cũng sẽ không phản bác điều gì.

Hứa Hạo Nhiên líu ra líu ríu khiển trách người phụ nữ kia một tràng, sau khi đã thấy đủ hắn lại quay trở về khuôn mặt từ ái sáng ngời của mình, cúi đầu nói với nhóc, “Haiiiz không sao cả, con còn có các chú đây. Kỳ thực…con có thể nhận chú là cha nuôi nha, khà khà!”

“Sau đó, con có thể gọi Bạch thúc thúc là mẹ nuôi rồi! Hố hố hố!”

Hứa Hạo Nhiên nghĩ mà sung sướng rơn người, quả thực hắn chỉ muốn lập tức gọi điện cho Triệu Tịch trưng cầu một chút ý kiến. Triệu Đông Đông chỉ trầm mặc không ừ hử hay phản bác gì hắn.

Kim giờ chậm rãi chạy đến số chín, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh chìa khóa tra vào ổ.

Ánh mắt của Triệu Đông Đông lập tức tỏa sáng, nhảy dựng lên lao tới cửa, sau khi nhìn thấy là ai…đầu nhỏ liền buồn bả gục xuống.

Hứa Hạo Nhiên cười híp mắt nghênh đón, “Trở về rồi? Ngày hôm nay sao em về muộn quá vậy?”

Bạch Vũ Hàng đem áo khoác đưa cho hắn, đổi sang dép lê, “Em phải chấm bài thi cuối kì nữa nên mới kéo trễ đến như vậy.”

Hứa Hạo Nhiên ồ một tiếng, ân cần theo đuôi, bóp vai đấm lưng cho vợ yêu. Bạch Vũ Hàng tách tay hắn ra, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Triệu Đông Đông, “Làm sao vậy?”

Triệu Đông Đông ngẩng lên nhìn y, đôi mắt đã đỏ au, “Ba ba của con đâu, ba ba tại sao không tới đón com?”

Bạch Vũ Hàng nhớ tới giọng điều trò chuyện vừa nãy của Triệu Tịch, dừng một chút, rồi hời hợt nói: “Ba con hơi mệt, không lên đón con được, đêm nay con ngủ lại nhà của hai chú đi.”

Triệu Đông Đông nắm chặt quả đấm nhỏ, tức giận nhìn y chằm chằm, vì ra sức kiềm chế không chảy nước mắt nên khuôn mặt nhỏ đã nghẹn uất đến đỏ bừng.

Sợ nhóc con nghẹn quá hóa bức bối, Hứa Hạo Nhiên liền vội vàng tha bé qua dỗ dành, “Ây da! Đừng nghe Bạch thúc thúc của con nói bậy, nhà con cách chổ này xa như vậy, ba ba mà chạy tới đón con giờ này sẽ rất phiền phức, chờ tới ngày mai trở về không tốt hơn sao? Hay là con không thích tụi chú, không muốn ở cùng chứ nữa?”

Triệu Đông Đông hấp hấp cái mũi nhỏ, giọng nói mang theo oan ức, “Con rất thích Hứa thúc thúc, cũng yêu thích… Bạch thúc thúc. Nhưng mà Đông Đông muốn ba ba…”

Hứa Hạo Nhiên khe khẽ thở dài, Bạch Vũ Hàng bên kia đã cởi áo khoác đi vào nhà tắm.

“Đã hơn chín giờ rồi, Đông Đông có mệt không? Chú dắt con đi ngủ nha?”

Triệu Đông Đông há miệng muốn nói thêm nữa nhưng cuối cùng chỉ buồn bã gật đầu.

Hứa Hạo Nhiên trải xong ra mền cho nhóc, liền dâng hiến điện thoại di động của mình lấy lòng bé, “Ừm, nếu con nhớ ba ba thì gọi cho ba đi!”

Triệu Đông Đông nhận lấy, chờ hắn vừa đóng cửa liền lập tức gọi điện.

Chuông vang lên hồi lâu, Triệu Tịch vẫn không bắt máy. Triệu Đông Đông không cam lòng tiếp tục gọi lại, nhưng vẫn không có ai bắt máy.

Bé con thương tâm cực kỳ, viền mắt đỏ lên, sự kinh hoảng trong lòng càng lúc càng lớn, cuối cùng bé liền bấm số của Tần Mục Dương.

Tần Mục Dương gần như là lập tức nhận máy, nhưng lại không lên tiếng.

Triệu Đông Đông nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận gọi tên hắn: “Tần thúc thúc?”

Tần Mục Dương giống như thở phào môt hơi rồi nhẹ giọng đáp lại: “Hừm, là chú đây. Đông Đông làm sao vậy?”

Triệu Đông Đông vươn ngón tay gẩy gẩy hoa văn trên ra trải giường, âm thanh buồn khổ, “Thúc thúc, con sắp có mẹ mới rồi…..”

Đột nhiên, ở đầu dây bên kia lại truyền đến âm thanh của vật gì đó rơi vỡ làm Triệu Đông Đông sợ đến thiếu chút đã ném điện thoại xuống sàn. Bé đợi một hồi lâu nhưng phía bên kia vẫn không có tiếng người nói chuyện. Trong lòng bé hết sức bất an, lắp ba lắp bắp gọi: “Tần, Tần thúc thúc, chú làm sao vậy?”

Tần Mục Dương dặn dò trợ lý đi vào quét dọn rồi đi tới cửa sổ, trầm giọng hỏi: “Mẹ con đã trở lại sao? Chuyện khi nào vậy?”

Tiếng nói của hắn vô cùng nghiêm túc, tựa hồ còn mang theo một chút lãnh ý. Triệu Đông Đông co rúm người, không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra.

“Ba ba, ba ba tìm cho Đông Đông một người mẹ mới, không phải là mụ mụ trước đây, là một người mẹ mới…”

Trong điện thoại mơ hồ truyền đến tiếng hút khí, qua hết nửa ngày, Tần Mục Dương mới nhàn nhạt trả lời, “Hừm, chú biết rồi.”

Triệu Đông Đông sửng sốt, trong lòng khó chịu đến muốn gào khóc, nhưng lại nghĩ tới đây không phải là nhà của mình, mà ba ba cũng không có ở đây.

Bé cố mở mắt thật to nhưng nước mắt vẫn lộp bộp rơi xuống, kèm theo tiếng thút thít nấc ngẹn.

Tần Mục Dương vẫn con đang phát ngốc, sững sờ cầm điện thoại nhìn chằm chằm vào khoảng không tối đen trong đêm. Màn hình máy vi tính trên bàn vẫn đang nhấp nháy phần công tác hôm nay nhưng hắn lại đột nhiên không còn tâm tư để làm tiếp.

Trong lòng thật giống như…bị một hơi khí nóng chặn ngang.

Mạnh mẽ xoa bóp mi tâm đang ê ẩm vài cái, hắn lúc mới sực nhớ tới bên kia đầu dây đã rất lâu chưa vang lên âm thanh.

Hắn vừa muốn mở miệng hỏi thăm, phía bên kia lại truyền đến một tiếng thút thít cực nhỏ, giống như tiếng nghẹn ngào của những chú mèo con.

Tần Mục Dương không thể diễn tả được cám giác trong lòng hiện tại là gì, hắn chỉ cảm thấy trái tim mình trong nháy mắt như đã bị một thứ gì đó sắc bén đâm trúng. Thanh âm nhỏ bé của nhóc con càng lúc càng nghẹn ngào, hắn đoán có lẽ là nhóc đã để điện thoại xuống, hoặc là đã quên cúp máy, một mình ở bên kia khổ sở rơi lệ.

Trong lòng Tần Mục Dương chậm rãi nổi lên một luồng phẫn nộ…cùng vô lực. Hắn khe khẽ kêu lên: “Đông Đông, Đông Đông còn ở đó không?”

Triệu Đông Đông che mặt nhìn màn hình điện thoại trên giường vẫn đang sáng đèn, bé do dự cầm lên, mang theo giọng mũi nồng đậm nói: “Thúc thúc…”

Tần Mục Dương hít sâu một hơi, đau lòng hỏi: “Làm sao vậy? Tại sao con lại khóc?”

Sự ủy khuất trong lòng Triệu Đông lập tức như một dòng nước lũ tuôn trào, bé che miệng oa oa khóc lớn, “Ba ba không cần con nữa, nha nha, ba ba không muốn Đông Đông, ba đã đi cùng mẹ mới rồi, nha nha nha…”

Tần Mục Dương sửng sốt, “Đi cùng mẹ mới?”

Triệu Đông Đông tiếp tục khóc, “Ba ba đi tìm mụ mụ, không cần con nữa, không cần còn nữa… Nha nha nha…”

Bé con nghẹn khóc đến khó thở, không ngừng thút tha thút thút hút khí, thanh âm kia làm cho trái tim của Tần Mục Dương càng thêm đau đớn. Hắn cố gắng hết sức ổn định tâm trạng rồi lên tiếng: “Đông Đông ngoan, đừng khóc nữa! Con nói cho thúc thúc biết đã xảy ra chuyện gì được không?”

Triệu Đông Đông chà lau nước mắt, lắp ba lắp bắp đem chuyện hôm nay nói ra, mặc dù có vài chổ bé đã dùng ý nghĩ của chính mình để biểu đạt nên không được hoàn chỉnh, nhưng Tần Mục Dương vẫn có thể nắm bắt được toàn bộ nguyên nhân khiến cho bé con thương tâm.

—— Triệu Tịch đi xem mắt, buổi tối không tới đón bé được.

Hắn thở dài một hơi, dù cho đau lòng, nhưng hắn biết lấy thân phận gì để can thiệp cùng chỉ trích cậu ta?

Tần Mục Dương cảm thấy bản thân mình chưa bao giờ vô lực và hoang mang như hiện tai.

Sáu năm…bọn họ đã chia cách sáu năm.

Sau một năm tìm kiếm không có kết quả, hắn liền thanh lý căn phòng mà hai người từng sống, đem những thứ có liên quan tới người đó đều vứt đi, nhưng không hiểu quỷ thần xui khiến thế nào hắn lại giữ lại chiếc hộp nhỏ đó.

Trong hộp là một chiếc nhẫn kim cương, tuy không quá quý giá, nhưng đó chính là tín vật duy nhất mà hắn có thể dùng để xoa dịu đối phương trong đoạn thời gian kia.

Hắn đã cho là, đợi sau nữa tháng chiến tranh lạnh cùng người yêu, hắn có thể dùng chiếc nhẫn này làm cho đối phương nguôi giận. Nhưng thật không ngờ, thứ mà hắn chờ được lại là sự ra đi không một lời từ biệt.

Tần Mục Dương hắn chưa từng bị ai đối xử như thế. Trong lúc tức giận, hắn đã không chút suy nghĩ ném mạnh chiếc hộp đó vào góc tường. Tới khi đã đem mọi thứ trong phòng đập nát, hắn mới chú ý tới chiếc hộp màu đỏ đó đang nằm trơ trọi ở trên giường. Nguyên lai là do Hứa Hạo Nhiên trong lúc hắn lên cơn đã lén lút nhặt lên thả xuống giường.

Sau khi trút bỏ những phẫn hận trong lòng, tâm trạng của hắn cũng đã bình tĩnh rất nhiều. Nhìn đến chiếc nhẫn kiểu dáng đơn giản trên tay, cùng hai tên người ghép lại khắc bên trong nhẫn, trái tìm hắn lại khổ sở đến mức chỉ muốn lập tức chết đi.

Cho đến hiện tại, mỗi một lần hắn hồi tưởng lại ngày ấy, cho dù đã liều mạng đem hình ảnh của đối phương gạt bỏ ra khỏi đầu, hắn vẫn không có cách nào che giấu sự phẫn nộ cùng thất vọng sâu sắc trong lòng.

Triệu Tịch muốn kết hôn, cũng đúng, kỳ thực cậu ta không phải đã sớm kết hôn rồi sao, có kết hôn lại lần nữa cũng là chuyện bình thường.

Tần Mục Dương vỗ về nhóc con xong liền cúp điện thoại. Nhìn bóng hình của chính mình in trên cửa sổ, hắn vô lực cười khổ. Chuyện này rốt cuộc là là sao đây? Hắn cũng không hiểu nổi bản thân mình tại sao lại bất giác nhớ tới những hình ảnh ngày hôm đó, không hiểu sao lại muốn kích động chạy đến nhà của đối phương chất vấn mọi chuyển, càng không hiểu vì sao hắn lại bắt đầu nhớ đến những chuyển đã qua…..

——————————————————

Tác giả có lời muốn nói: Thổ huyết, nguyên lai có nhiều người chán ghét bạch hứa như vậy sao… Gào khóc qaq