Trong Show Tống Nghệ Kinh Dị Debut Vị Trí Center

Chương 77: 77: 《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》15





Giữa phòng.
Một chiếc rương đặt ở nơi đó, trên vách hộp nửa trong suốt lưu động ánh sáng mê người.

Hiện tại chỉ thiếu một chút, bọn họ liền có thể lấy được chìa khóa thoát khỏi cô nhi viện.
Tóc ngắn nữ nhìn chiếc rương, trong miệng nói: "Thời gian không còn nhiều, chúng ta phải nắm chắc thời gian đi tìm chiếc chìa khóa cuối......"
Lời còn chưa nói xong, hai người trong phòng liền nghe thấy được phía sau truyền đến thanh thúy một tiếng, bọn họ theo bản năng mà quay đầu lại nhìn lại.
Một chùm ánh sáng nùng liệt lộng lẫy xuyên qua không trung bay đến, đụng vào trên cửa sổ.
Trên cửa sổ được khảm pha lê không chịu nổi một kích, trực tiếp nứt thành trạng thái mạng nhện, vô số mảnh vỡ thủy tinh rơi đầy mặt đất.

Trong đó còn có một mảnh xẹt qua sườn mặt Tạ Tiểu Chu, để lại một vết thương hẹp dài.
Tạ Tiểu Chu giơ tay nhẹ nhàng cọ qua gương mặt, lòng bàn tay dính lấy thứ màu đỏ.
Sau khi pha lê vỡ vụn, trong phòng vốn tối tăm liền bị ánh sáng mỹ lệ tràn ngập, khiến người có chút không mở mắt được ra.
Một lúc lâu sau, từ trong chùm ánh sáng này xuất hiện một thân ảnh.
Xuất hiện đầu tiên là một đôi cánh đã mất lông chim chỉ còn thịt, tiếp theo chính là vô số đôi mắt ở bên nhau.
Tóc ngắn nữ buột miệng thốt ra: "Đây là quái vật gì vậy?"
Tạ Tiểu Chu có chút không chắc chắn mà nói: "Có lẽ là......!thiên sứ nhỉ?"
Tóc ngắn nữ không nói nữa, nhưng biểu tình trên mặt lại nói lên suy nghĩ trong lòng —— cậu thật sự không gạt tôi? Thứ này mà là thiên sứ?
[thiên sứ sao lại càng càng xấu thếkia]
[này chỉ là thiên sứ trong tà điển, mọi người đừng hiểu lầm!]
[Mắt tôi, mau để tôi nhìn giáo phụ để rửa sạch đôi mắt này đi ——]
Đôi mắt trên người Thiên sứ mấp máy,ánh sáng tràn ngập ác ý.

Trong truyền thuyết, thiên sứ hẳn là tồn tại thần thánh thiện lương, nhưng hiện tại, nó nhìn càng như quái vật đáng sợ.
"Một tấm lòng như viên kim cương lộng lẫy.........." Những đôi mắt đó nhìn chằm chằm Tạ Tiểu Chu, trong miệng phát ra cổ quái tiếng vang, "Ta không tin, ta muốn mổ tim ngươi ra nhìn xem!"
Một trận gió thổi tới.
Tạ Tiểu Chu cảm nhận được nguy hiểm, lui về phía sau một bước.
Ngay lúc này, Tóc ngắn nữ kinh ngạc nói ra tiếng.
Tạ Tiểu Chu ngước mắt, trong tròng mắt ảnh ngược ra một chút ánh sáng hoa mỹ.

Chỉ thấy ánh sáng đó kéo dài, mục tiêu là trái tim đang đập trong ngực cậu.
Ánh sáng phải vô hình vô ảnh.
Nhưng ánh sáng này, lại vô cùng sắc bén, có thể dễ như trở bàn tay mà chọc thủng tất cả đồ vật —— bao gồm cả cơ thể nhân loại.
Tạ Tiểu Chu muốn tránh, chỉ là tốc độ của ánh sáng thật sự quá nhanh, trong nháy mắt, cũng đã tới trước mắt, chỉ kém một chút, liền sẽ xuyên qua ngực cậu.
Tại một khắc này, ở trong mắt Tạ Tiểu Chu, tất cả đều yên lặng.
Lạch cạch——
Trong không gian an tĩnh, một tiếng vang nhỏ dội lên.
Tạ Tiểu Chu nâng tay phải lên, một dây xích bạc rũ xuống.

Phía dưới, một chiếc đồng hồ quả quýt nhẹ nhàng đong đưa, thời gian phái trên chậm rãi lui về sau.
Thời gian lưu chuyển, năm tháng không nghỉ.
Gió thổi tới lùi lại, mảnh vỡ thủy tinh trên mặt đất trôi nổi, ở giữa không trung một lần nữa dính vào nhau, biến thành một tấm pha lê hoàn chỉnh.

Cứ như có một bàn tay to vô hình, làm cửa sổ này lại khôi phục thành trạng thái kín kẽ.
Ánh sáng cũng từ trong phòng lui ra ngoài.
Tạ Tiểu Chu sử dụng "Ký lục giả thời gian", đem thời gian lùi về ba phút trước.
Cậu nhanh chóng quyết định: "Mang cái rương lên, đi mau ——"
Lúc nói những lời này, một chùm ánh sáng bay về bên này, trên không trung để lại tàn ảnh tươi sáng.
Tóc ngắn nữ biết chuyện khẩn cấp, liền hóa thân thành một con báo đen, ngậm cái rương lên, sau đó biến thành tàn ảnh, chạy ra khỏi phòng.
Tạ Tiểu Chu biết mục tiêu thiên sứ là cậu, chờ Tóc ngắn nữ rời khỏi phòng rồi, cậu mới nhanh chân bước ra ngoài.
Ngay lúc rời khỏi phạm vi căn phòng, bên tai cậu lại truyền đến "Răng rắc" một tiếng.
Pha lê lần nữa vỡ vụn.

Khóe mắt Tạ Tiểu Chu thoáng nhìn một đám thánh quang buông xuống trong phòng, còn có tiếng thiên sứ gầm gừ: "Nhân loại ti tiện, ngươi cho rằng, chút thủ đoạn vụng về này có thể ngăn cản ta sao?"
Tạ Tiểu Chu không chút do dự, trở tay đóng cửa lại, đường kính nhảy vào trong bóng đêm.
Thiên sứ âm hồn không tan, lạnh lùng mà nói: "Ngươi còn muốn chạy?"
Tạ Tiểu Chu đang chạy vội cảm nhận được sau cổ lạnh lẽo.
Cậu không quay đầu lại xem, trực tiếp chọn tin vào trực giác của mình, lăn qua bên phải.

Sau khi lăn một vòng trên mặt đất, cậu một tay chống đất, ngẩng đầu.
Một đám ánh sáng ngưng kết thành mũi tên thẳng tắp mà cắm trên vách tường đối diện, lún sâu vào ba phần.

Vách tường cứng rắn còn như thế, nếu là đâm vào người trên, sợ là sẽ trực tiếp bị xuyên thủng.
Mũi tên ánh sáng giằng co một lát, liền hóa thành điểm sáng nhạt, phiêu qua chỗ phía sau Tạ Tiểu Chu, lại ở trước mặt thiên sứ hình thành một đám ánh sáng mới.
Tạ Tiểu Chu không hề chần chờ, đứng lên liền chạy.
Chỉ cần ra khỏi nơi này, tìm giáo phụ, liền có thể......
Thiên sứ có vẻ nhìn thấu ý tưởng của Tạ Tiểu Chu: "Nghĩ ra rồi nhỉ?"
Cùng với lời nói của nó, lấy nó làm trung tâm, bốn phía xuất hiện ánh sáng.

Cái cánh trụi lủi mở ra, ánh sáng xông ra ngoài, quay chung quanh chỗ kiến trúc này, biến thành một bức màn vàng rực rỡ.
Tóc ngắn nữ ngậm cái rương đang phóng đi, lại đột nhiên không kịp đề phòng mà đụng vào lá chắn, kêu r3n một tiếng, cả người và rương cùng ngã trên mặt đất.
Cô dừng lại, chống đỡ cơ thể đứng lên, dùng móng vuốt báo đen đụng lá chắn.
Cái chắn không chút sứt mẻ, đem người vây ở bên trong.
***
[hôm nay sử đang làm cái gì?]
[Sao thiên sứ lại càng giống BOSS vai ác hơn là giáo phụ vậy]
[Có phải lầm rồi không]
Trong phòng phát sóng trực tiếp ngoại trừ fans của Tạ Tiểu Chu, còn có người vẫn luôn chờ cậu xảy ra chuyện, lúc này xông ra, tất cả đều vui sướng khi người gặp họa:
[xem ra lần này chạy không được nữa rồi]
[giáo phụ không ở chỗ này, xem cậu ta chạy thế nào]
[Hơn nữa thời gian còn lại không nhiều, cho dù sống sót trong tay thiên sứ, cũng chưa chắc có thể trong khoảng thời gian nhất định tìm được chiếc chìa khóa cuối.]
Tạ Tiểu Chu nhìn về phía cửa sổ bên người.
Không trung xanh thẳm bị lá chắn bao trùm, che hết tầm mắt.
Có vẻ không ra được.
Nhưng có thể lùi thời gian lại, lùi về lúc màn chắn hình thành.
Nghĩ như vậy, Tạ Tiểu Chu cầm đồng hồ quả quýt, muốn cho thời gian lui về phía sau.
Nhưng mà, kim đồng hồ và kim phút của đồng hồ quả quýt cứ như đã cứng lại, cho dù Tạ Tiểu Chu làm thế nào, đều không thể lại lay động.
Tạ Tiểu Chu cắn môi, đang muốn thử lại, nhưng lúc mở đồng hồ ra lần nữa, mặt đồng hồ nứt ra một khe hở.
Răng rắc ——
Dây xích đồng hồ quả quýt đứt gãy, khiến cho mặt đồng hồ quả quýt rơi xuống đất, kim đồng hồ, máy móc linh kiện, mảnh nhỏ mặt đồng hồ rơi rớt tan tác.
Cũng ngay lúc này
Thẻ bài thân phận "Ký lục giả thời gian" trong kho bị ánh sáng cắn nuốt, hóa thành một đám sương khói, không còn tồn tại.
Thiên sứ ôn hòa nói: "Loại kỹ xảo vụng về này, ở trước mặt ta chỉ có thể sử dụng một lần, sẽ không có lần thứ hai."
Tạ Tiểu Chu đột nhiên nhớ lại, thiên sứ cũng khống chế thời gian.

Không chỉ như thế, còn có thể đưa cậu đến quá khứ, hiển nhiên lợi hại hơn nhiều so với "Ký lục giả thời gian".
Cho nên, nó mới có thể xóa đi thẻ thân phận "Ký lục giả thời gian" này.
Mắt thấy đồng hồ quả quýt đã mất tác dụng, Tạ Tiểu Chu không hề dừng lại, chạy ra bên ngoài.
Cuộc chiến truy đuổi.
Chỉ cần kéo dài thời gian, không nên bị thiên sứ bắt lấy là được.
May là, từ khi bị tiết mục âm phủ lựa chọn, Tạ Tiểu Chu vẫn luôn chạy bộ tập thể hình, không cầu có thể vật lộn với quỷ quái, có thể chạy nhanh hơn quỷ là được.
Trong mắt thiên sứ ảnh ngược ra bóng dáng của Tạ Tiểu Chu, nó giống như đang nhìn người chết vậy, không chút dao động.
Chờ lúc Tạ Tiểu Chu đã chạy xa, lúc này nó mới động đậy.
Cặp cánh thịt mở ra, lăng không dựng lên, không gian hai bên nháy mắt ngắn lại.
Tạ Tiểu Chu bị một trận gió xốc đến đứng không vững, sau đó, sau đó cậu bị một chùm ánh sáng trói buộc tại chỗ, không thể động đậy.

Mắt thấy thiên sứ đã đến gần, Tạ Tiểu Chu tốn sức cử động ngón tay, lấy ra thẻ thân phận "Rose Boy" cấp SR.
Nhưng là, thiên sứ cũng không lập tức muốn mạng cậu, mà là điều khiển chùm ánh sáng, mang cậu đi tới tầng cao nhất của giáo đường.
Giáo đường là kiến trúc tối cao nhất trong cô nhi viện.
Nhìn từ trên xuống, có thể đem tất cả tình cảnh phía dưới đều thu vào trong mắt.
Tạ Tiểu Chu cúi đầu nhìn lại.
Trong ánh sáng thánh khiết thần thánh, xuất hiện sương mù tối đen như mực, sương đen kia thong thả mà đi tới bên này.
Lá chắn quay chung quanh bên ngoài ngăn cản bước hắn.
Ánh sáng và bóng tối giao thiệp, phát ra tiếng vang bỏng cháy, sương đen tỏa ra khắp nơi, hiển lộ ra thân ảnh của giáo phụ.
Giáo phụ ngửa đầu, cách xa nhau một khoảng, xa xa mà đối diện với thân ảnh của Tạ Tiểu Chu.
Thiên sứ thấy được một màn này, lại gần Tạ Tiểu Chu, nói nhỏ nói: "Ta muốn giết ngươi, để ác ma vĩnh viễn lâm vào bên trong thống khổ, để hắn đời đời kiếp kiếp đều mang tội nghiệt trên lưng." Nói xong câu này, thiên sứ uy hiếp giáo phụ, "Không được lại đây, nếu không, ta liền giết nó."
Cổ Tạ Tiểu Chu căng thẳng, đôi mắt nhìn thoáng qua phía dưới, là mộtđám ánh sáng quấn quanh cổ cậu.

Ánh sáng vô cùng sắc bén, chỉ cần chạm nhẹ vào, liền sẽ cắt đứt da thịt, máu đỏ thắm tuôn trào.
Tạ Tiểu Chu nghĩ lại biểu hiện của giáo phụ lúc trước.
Tính cách Giáo phụ khắc chế, tuân thủ nguyên tắc, chắc sẽ không thật sự vì cậu mà làm trái quy tắc đâu nhỉ?
Tạ Tiểu Chu không ôm bất cứ hy vọng gì.
Nhưng ngoài dự đoán, giáo phụ thế nhưng thật sự ngừng lại.

Hắn đứng đến thẳng tắp, xuyên thấu qua mắt kính bên mắt trái, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú vào thiên sứ.
Hiện tại Thiên sứ đã hoàn toàn cuồng si: "Hiện tại ngươi thừa nhận, ngươi có tội."
Có lẽ là vì vừa uy hiếp vừa kinh sợ giáo phụ, trên tay thiên sứ dùng sức, ánh sáng chậm rãi đâm vào cổ Tạ Tiểu Chu, vẽ ra một miệng vết thương thật dài.
Tạ Tiểu Chu: "......"
Cậu bây giờ đã biết, vì sao tên thiên sứ này muốn đuổi giết cậu.
Chuyện của hai người, kéo theo một quần chúng vô tội vào làm gì? Có chút thái quá.
Thiên sứ thúc giục nói: "Mau nói!"
Thực mau, phía dưới đã truyền tới giọng nói lãnh đạm của giáo phụ, nghe không ra có chút miễn cưỡng gì: "Ta có tội."
Hắn thật sự có tội.
Đó là tình cảm không cho phép, d*c vọng không được cất chứa, mấy thứ này đều là tội.
Nhưng lúc này đây, hắn cũng không cần vì vậy mà sám hối, cũng không cần bị khoan thứ.
Hắn theo lý nên bị trừng phạt, hơn nữa còn —— vui vẻ chịu đựng.
Thiên sứ tiếp tục nói: "Ngươi phải thừa nhận, trên người ngươi không tồn tại lòng tốt, ngươi vĩnh viễn là ác ma của tội ác."
Giọng giáo phụ không dao động như cũ: "Ta thừa nhận."
Thiên sứ nghe thấy câu trả lời này, vừa lòng mà nở nụ cười: "Ta không thua, là ngươi thua ha ha......" Tiếng cười này cung không duy trì được lâu, liền đột nhiên im bặt.
Nơi có ánh sáng tồn tại, bòng tối liền sẽ như bóng với hình.
Lúc này, một móng vuốt đen nhánh dữ tợn từ trong bóng đêm duỗi ra, từ sau lưng xuyên qua thân thể thiên sứ, bóp nát trái tim nó.
Phụt ——
Một chút máu vàng bắn tới bên chân Tạ Tiểu Chu, bốc lên làn khói nhẹ.

Mà chùm ánh sáng vẫn luôn bắt cóc cậu cũng rớt xuống.
Mà nơi xa, giáo phụ buông tay xuống, tiếp tục đi tới bên này.
Nhưng còn chưa đến gần giáo đường, thân hình nó run rẩy, trái tim bị bóp nát mà bẹp đi xuống trong ngực lại xuất hiện.
Thiên sứ chết mà sống lại: "Ngươi cho rằng ngươi có thể gi3t chết ta sao? Chỉ cần tín ngưỡng của ta bất diệt, ta là bất tử."
Nó lấy ánh sáng, lại lần nữa để ở trên cổ Tạ Tiểu Chu, "Ta muốn giết nó, để ngươi biết rằng, trên thế giới này chưa từng có một trái tim như viên kim cương lộng lẫy......"
Tạ Tiểu Chu cảm thấy mình có thể cứu giúp nó một chút, đuổi thiên sứ đi trước khi nó ra tay nói: "Ta cảm thấy ngươi nói rất đúng."
Thiên sứ sửng sốt một chút: "Cái gì?"
Lúc này mạng của Tạ Tiểu Chu chỉ còn một đường, nhưng giọng điệu của cậu vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Ta cũng cho rằng, trên thế giới này không ai có thể giữ vững lòng tốt, cũng không ai có một trái tim thuần túy." Cậu thành khẩn mà nói, "Ngươi là đúng."
Thiên sứ: "?" Đôi mắt nó cổ quái mà nhìn Tạ Tiểu Chu, "Ngươi điên rồi?"
[Tạ Tiểu Chu có lẽ là sợ đến mức bị dọa ngu đi]
[thiên sứ cũng coi như là BOSS trong tiết mục này, có thẻ thân phận hay đạo cụ còn không nhanh dùng đi, còn nói mấy lời vô nghĩa]

[đạo cụ khách mời mang theo trên người có lẽ đều là nước thánh và giá chữ thập, hoàn toàn vô dụng với thiên sứ, chờ chết đi]
[đừng sảo, Chu Chu đang chờ ra đại chiêu đấy]
Tạ Tiểu Chu: "Ta không điên, ta chỉ đang nói thật mà thôi."
Thiên sứ cảm thấy có chút thú vị, dù sao con tin đang ở trong tay, cũng không sợ chạy, vì thế rất hứng thú hỏi: "Vậy ngươi nói nói, vì sao lại cho rằng như vậy."
Tạ Tiểu Chu: "Trong mắt ta thấy, trong tai ta nghe, đều nói cho ta một sự thật rằng." Lông mi cậu run rẩy một chút, "Bởi vì, trên người ta có tội ác,trên người giáo phụ có tội ác......"
Đây là lời thiên sứ rất thích nghe.
Đối với nó, tất cả sinh vật trên thế giới đều là tội ác dơ bẩn, chỉ là trình độ sâu cạn mà thôi.

Chỉ có nó, phụng dưỡng bên cạnh thần linh, là thứ thần thánh thánh khiết nhất.
"Tiếp tục nói." Thiên sứ nói.
Tạ Tiểu Chu thong thả mà nói ra nửa câu sau: "......!Ngay cả trên người của ngươi cũng tồn tại tội ác, chúng ta sao có thể có một tấm lòng xinh đẹp được chứ?"
Thiên sứ không ngờ sẽ nghe được câu trả lời này, tức giận nói: "Ta sao có thể có tội ác?!"
Tạ Tiểu Chu rõ ràng mà nói: "Cố chấp, ngươi chấp nhất với thắng thua của đánh cược; ghen ghét, ngươi ghen ghét khắc chế và lòng tốt của giáo phụ; tức giận, ngươi tức giận khi t nói ra sự thật." Cậu không màng tới vết thương trên cổ, nhìn thẳng thiên sứ, "Không phải sao?"
Thiên sứ nói, chỉ cần tín ngưỡng bất diệt, nó liền bất tử.
Vậy cách gi3t chết nó, chỉ có đánh nát tín ngưỡng của nó.
Thiên sứ muốn phủ nhận ba tội lỗi này, nhưng đối điện với cặp mặt trắng đenm kia, một chữ cũng nói không thành lời.
Nó bị này nhân loại nhìn thấu, tất cả ý niệm trong lòng đều bị giải phẫu, bài ở dưới ánh mặt trời, tùy người đánh giá.
Ánh sáng dừng ở trên má Tạ Tiểu Chu, giống như khoác một lớp lụa mỏng thánh khiết, giọng điệu cậu mang thương hại, nhẹ nhàng mà hỏi: "Như vậy, chẳng lẽ không xem như tội nghiệt sao?"
Đúng rồi......!Nó cũng có tội.
Nó cùng chúng sinh mênh mang nơi không khác gì nhau, cũng giống người mang đầy tội nghiệt.
Thiên sứ không duy trì tín ngưỡng được nữa, sau khi hiểu rõ chuyện này, nó phát ra tiếng gào rống đau đớn.
Nó vốn là chết đi vô số lần, sau khi tín ngưỡng sụp đổ, đôi mắt nó, cánh nó......!Tất cả đều bắt đầu giải thể.
Cảm giác nóng rực từ bên cạnh người xuất hiện.
Tạ Tiểu Chu nhắm hai mắt lại, lá chắn bên ngoài vỡ vụn, hóa thành từng điểm ánh huỳnh quang trôi nổi, gió thổi qua, liền phiêu về hướng trời cao càng xa xôi.
[???]
[Cứ như vậy mà chết? Không phải nói là BOSS sao?]
[ha ha......!Lâu rồi không thấy Chu Chu phát lực, xém thì quên cậu ấy là chuyên gia trị liệu bằng lời nói]
[Đám người nói cái gì kia đâu rồi? Lăn ra đây xin lỗi cho tôi]
Thiên sứ biến mất, Tạ Tiểu Chu mất đi chống đỡ liền rơi xuống, từ trên nóc nhà giáo đường rơi xuống.
Khoảng cách như vậy cao, phỏng chừng không chết cũng tàn phế.

Tạ Tiểu Chu đang muốn dùng thẻ thân phận "Rose Boy" này, sử dụng hết cơ hội sống lại cuối cùng.
Đúng lúc này, một bóng đen từ phía trên hạ xuống, bao trùm trên người Tạ Tiểu Chu.
Xoạc ——
Giáo phụ mở cánh dơi phía sau ra, che trời, ôm lấy Tạ Tiểu Chu.
Lấy giáo đường trang trọng thần thánh làm bối cảnh.
Một vị ác ma có cặp cánh dơi, trên trán là sừng dê, ôn nhu thoả đáng mà ôm lấy thiếu niên đang rơi xuống.
Tạ Tiểu Chu nhìn giáo phụ, thấy trên má tái nhợt kia là hoa văn đen nhánh phức tạp, tản ra hơi thở tà ác.
Hắn không khắc chế bản năng của mình.
Sức mạnh của ác ma là nơi xuất hiện tội ác.
Nhưng tội ác do ai định nghĩa? Chỉ cần dùng nó để bảo vệ mà không giết chóc, vậy đó là thiện lương.
Cánh dơi to rộng thu lại.
Tạ Tiểu Chu từ trong lòng ngực của giáo phụ nhảy xuống, vững vàng mà dẫm lên trên mặt đất.
Cách đó không xa, một con báo đen nhào tới, lúc tiếp cận Tạ Tiểu Chu, lại biến thành bộ dáng của Tóc ngắn nữ.
Trong tay cô ôm cái rương, nhìn giáo phụ, lại nhìn Tạ Tiểu Chu.
Tạ Tiểu Chu gọi một tiếng: "Giáo phụ......"
Giáo phụ vươn tay, bàn tay dày rộng rắn chắc dừng ở đỉnh đầu Tạ Tiểu Chu, cẩn thận mà vuốt đi sợi tóc hỗn loạn của cậu.
"Ngươi thông qua khảo nghiệm." Hắn nói.
Rõ ràng giáo phụ còn giữ lại một phần hình thái ác ma, sừng dê đen nhánh trên trán vặn vẹo, trong mắt là ánh trăng màu đỏ tươi.
Nhưng cố tình là, so với bất kì một vị thần linh gì đều trang trọng túc mục hơn, không thấy một chút hơi thở tà ác.
Tạ Tiểu Chu thuận theo mà cúi đầu.
Một lúc lâu sau, giáo phụ thu tay, hỏi: "Ngươi muốn làm gì?"
Ở trước mặt giáo phụ, không ai có thể nói dối.
Tạ Tiểu Chu khai đúng sự thật cho: "Ta muốn tìm được chìa khóa mở ra cái rương, rời khỏi cô nhi viện."
[cho nên chiếc chìa khóa cuối cùng ở chốn nào?]
[Hay là đi tìm mật thất thử xem]
[ha ha, có thể từ trong tay thiên sứ sống sót, cũng không nhất định có thể tìm được chìa khóa]
Đang ——
Gác chuông truyền đến tiếng vang trầm trọng.
Trải qua đoạn nhạc đêm của thiên sứ, đã chỉ còn lại mười giờ.

Nếu trước khi kết thúc mà hôm nay không thể tìm ra được chiếc chìa khóa kia, thì sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở trong tiết mục này.
Tóc ngắn nữ có chút nôn nóng, như muốn nói gì đó.
Tạ Tiểu Chu thử thăm dò đi ra ngoài hai bước, thấy giáo phụ không ngăn cản, liền nhanh chóng cùng Tóc ngắn nữ đi tìm chiếc chìa khóa cuối cùng.
Mãi cho đến khi Tạ Tiểu Chu rời khỏi phạm vi tầm mắt, giáo phụ không mở miệng.

Hắn chỉ đứng nơi đó, trên mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng ngón tay rũ ở bên người dùng sức mà nắm chặt, đè nén xuống cảm xúc trong lòng.
Giết chóc biến mất, mà một loại bản năng khác xuất hiện.
Giáo phụ không phải không muốn ngăn cản Tạ Tiểu Chu, chỉ là, không muốn làm ra hành động tổn thương cậu.
Hắn cần phải khắc chế.
Bóng tối mạnh mẽ đi lên, đem thân ảnh thẳng tắp kia cắn nuốt.
***
Diện tích của cô nhi viện Phúc Âm không lớn.
Tạ Tiểu Chu và Tóc ngắn nữ đi quanh tất cả kiến trúc nơi đây một lần, giáo đường, nhà ăn, ký túc xá......!Thậm chí cả gác chuông bò lên nhìn thử.
Chỉ là, bọn họ không gặp được thêm mật thất nào, cứ như bảy tội llõi đều đã cùng thiên sứ biến mất.
Ngày tây trầm, sắc trời dần tối.
Thời gian từ chút mà gần kết thúc.
Tạ Tiểu Chu từ trong căn phòng cuối đi ra, lắc đầu với Tóc ngắn nữ.
Tóc ngắn nữ chán nản ngồi trên mặt đất, dùng sức đập cái rương: "Chẳng lẽ, chúng ta phải ở lại trong tiết mục này sao?"
"Hay là nói, tổ tiết mục căn bản không muốn cho chúng ta tồn tại đi ra ngoài!"
Tiết mục《 Cô Nhi Viện Phúc Âm 》 này tỉ lệ tử vong mọi người đều biết, khó khăn cao, chưa có người thông quan bao giờ.
Tóc ngắn nữ đối với việc không thể mở cái rương ra, mất hết hy vọng.

Chuyện có thể làm, chỉ là ngồi tại chỗ chờ tử vong đến.
Thời gian khẩn cấp, nhưng Tạ Tiểu Chu lại không chút hoảng loạn, bình tĩnh mà phân tích bố cục của cô nhi viện, nói: "Còn một chỗ chưa đi."
Tóc ngắn nữ hỏi: "Nơi nào?"
Tạ Tiểu Chu nhìn về một hướng: "Phòng Giáo phụ."
***
Vòng đi vòng lại, Tạ Tiểu Chu lại về tới chỗ sâu thẳm trong hành lang kia.
Lúc đi qua hành lang, cậu còn cố tình dừng lại một lát, xem xét tranh sơn dầu trên vách tường.
Bảy bức tranh sơn dầu.
Bức cuối vẫn còn trống, không có đồ án gì.
Tạ Tiểu Chu xem xong rồi bức cuối, nhấc chân đi tới cửa phòng giáo phụ, trước lễ phép mà gõ gõ cửa.
Tiếng đập cửa vọng lại trên hành lang.
Đợi trong chốc lát, không được đáp lại.
Tạ Tiểu Chu trực tiếp đẩy cửa đi vào.
Lò sưởi trong tường, củi lửa lẳng lặng mà thiêu đốt.
Ngoại trừ lò sưởi trong tường ra, trong phòng lại không có ánh sáng khác, chỗ khác đều chỉ có tối tăm.
Tạ Tiểu Chu dẫm lên thủ công thảm trên mặt đất, đi được hai bước, cánh cửa phía sau "Rầm" một tiếng khép lại.
Ổ khóa chuyển động, rõ ràng là khóa từ bên ngoài
Tạ Tiểu Chu thử đẩy, cửa không chút sứt mẻ.
Phòng biến thành một mật thất, nói lên suy đoán của cậu không sai, nơi này là trạm kiểm soát cuối cùng.
Phòng Giáo phụ, Tạ Tiểu Chu đã tới rất nhiều lần.

Nhưng lúc này đây, cậu lại cảm nhận được xung quanh xuất hiện hơi thở kỳ lạ.
Rất khó để miêu tả đây là cảm giác gì, chỉ có thể rõ ràng cảm nhận được độ ấm chung quanh đang không ngừng tăng lên.
Tạ Tiểu Chu kéo cổ áo, miễn cưỡng làm tan ít độ ấm.
Nghĩ đến thứ phải đối mặt với ải cuối, cậu đề phòng mà nhìn xung quanh.
"Hừ......"
Tạ Tiểu Chu nghe thấy, trong góc truyền ra tiếng vang hàm hồ, trộn lẫn chút đau đớn.

Cậu dừng bước chân, đi tới chỗ thanh âm truyền đến.
Càng tới gần nơi đó, bóng tối lại càng nồng đậm.
Ở chỗ sâu nhất, giáo phụ quỳ một gối trên mặt đất, một tay chống vách tường, có lẽ quá mức dùng sức, mu bàn tay xuất hiện gân xanh.
Hắn đang th ở dốc.
Ngay cả thanh âm này cũng chứa lấy ẩn nhẫn, trên mặt không biểu lộ ra bất kỳ cảm xúc gì, chỉ là một chút mồ hôi từ giữa trán chảy xuống, theo độ cung của cằm, một đường chảy xuôi vào cổ áo sơmi.
Tạ Tiểu Chu nhớ tới một từ.
Sắc dục.
Thì ra, bị một ải này quấn quanh, không phải khách mời, mà là......!Giáo phụ..