Trọng Sinh Biên Bất Phụ

Chương 5: Đông Minh Phu Nhân Đan Mỹ Tiên (2)




Dịch: Long Ngạo Thiên(YY)

Biên Bất Phụ ngồi ở sau lưng Đan Mỹ Tiên, nhe nhàng xoa bả vai mềm yếu không xương này của mỹ nhân, bí mật vận công pháp Âm Quý Phái mật truyền dùng ma khí kích động ham muốn tình dục của thân thể mềm mại này.

"A! Cái tên bại hoại này rốt cuộc là giúp người ta xoa bóp thả lỏng hay là cố ý khiến cho người ta khó chịu?" Khuôn mặt Đan Mỹ Tiên đỏ hồng, toàn thân thỉnh thoảng run rẩy, bộ dáng xinh đẹp không chịu nổi tình thiêu.

"Khà khà, xoa bóp như vậy thì Tiên nhi mới yêu thích a."

Biên Bất Phụ vừa nói vừa đem hai tay ở trên thân thể mềm mại này chậm rãi bắt đầu di chuyển, sau đó chậm rãi sờ xuống cái nhũ phong cao ngất kia: "Tiên nhi, thân thể của ngươi vẫn nhạy cảm như vậy, đã động tình a, hai viên tiểu tiểu đều cứng lên rồi." Dứt lời, hai tay ngay lập tức sờ vào trong áo, trực tiếp liền nắm chắc đùa bỡn hai tòa nhũ phong ôn hương nhuyễn ngọc này.

Chỉ thấy hắn khi thì đè ép khi thì xoa bóp, đem cái vú đầy đặn trắng như tuyết thành đủ loại hình dạng, thỉnh thoảng còn bóp bóp kích thích nhũ hoa trên nhũ phong, cảm nhận cái xúc cảm không gì sánh kịp kia, ngẫu nhiên hơi hơi dùng sức bóp một cái, đều sẽ để mỹ nhân trước người phát ra vài tiếng rên rỉ chọc người.

Đan Mỹ Tiên đã không còn phản kháng, cả người nàng đều dựa vào ngực của Biên Bất Phụ, thở gấp, mặc cho tình lang hành động trên người mình, Sau khi kề sát thân thể thì cảm thấy hạ thân của người đàn ông phía sau đã bắt đầu diễu võ dương oai chĩa vào người mình, liền quay đầu lại cười kiều mị một tiếng, dùng cái mông vểnh cao của mình đi trêu chọc một thoáng đầu gậy của nam nhân.

Cứu mạng! Đây thực sự là một cái tiểu yêu tinh! Một tiếng sói tru phát ra trong lòng Biên Bất Phụ, côn th*t cứng đến nỗi thấy đâu. Chỉ thấy hai tay hắn cùng chuyển động, trong nháy mắt liền đem quần áo của Đan Mỹ Tiên ngay cả cái yếm đều cởi sạch sành sanh, sau đó liền cởi bỏ y phục của chính mình liền muốn xách thương lên ngựa.

Đan Mỹ Tiên đỏ mặt, sau đó duỗi ra tay nhỏ sờ mấy lần cái thịt côn đang cứng lên kia, mị thanh nói: "Bất Phụ, chúng ta lên trên giường đi."

Biên Bất Phụ đành phải đáp ứng, bởi vì hình ảnh trong ký ức đều là ở trên chiếc giường nhỏ tiến hành. Tuy rằng xuất thân Âm Quý Phái, nhưng Đan Mỹ Tiên đối với phương diện này vẫn rất là bảo thủ, không yêu thích những trò chơi mới mẽ. Hơn nữa hiện tại nàng đã luyện tới Thiên Ma Đại Pháp 17 tầng, phỏng chừng ở bên trong toàn bộ Âm Quý Phái chỉ đứng sau Chúc Ngọc Nghiên, là mấy cao thủ Ma Môn có bài danh đứng đầu. Trước kia Biên Bất Phụ vì tự ti mặc cảm mình có bài danh thấp hơn nên không dám làm gì quá trớn.

Nhưng bây giờ, là người "Xuyên Việt" Biên Bất Phụ căn bản không bị bất ký tư tưởng nào ràng buộc, hai tay hắn vừa đùa bỡn cặp vú no đủ của mỹ nhân, vừa tìm xuống nhục động, nhẹ nhàng xoa xoa, làm cho cái khe nhỏ mê người chảy xuân thủy róc rách: "Không, ngày hôm này chúng ta không vào trong phòng, ta phải ở chỗ này liền chiếm hữu Tiên nhi."

Đan Mỹ Tiên hơi sững sờ, yêu kiều nói: "A... Nếu như vậy, rất dễ dàng bị người đi ngang qua ngoài cửa nghe được a, không chịu đâu, vẫn là làm trên giường nhỏ đi, nhân gia sẽ chịu khó mà chiều chàng."

Biên Bất Phụ nở nụ cười kỳ lạ, không để ý tới phản đối của Đan Mỹ Tiên, đột nhiên đẩy về phía trước, liền đem cả người như nhũn ra của nàng đặt tại trên bàn trà. Cái tư thế này càng làm nàng thêm mê hoặc, cái mông tròn trịa vểnh cao nhổng lên thật cao, cái bắp đùi trắng như tuyết không chút tỳ vết nào giống như một tác phẩm nghệ thuật nhẹ nhàng chấn động, khiến người ta không khỏi có xúc động muốn cắn một cái. Khe nhỏ dưới mông đã làm tốt chuẩn bị nghênh tiếp côn th*t, xuân thủy óng ảnh dọc theo bắp dùi chảy xuống, lách tách rơi trên mặt đất.

Hai tay của Đan Mỹ Tiên chống ở trên bàn trà, khuôn mặt đỏ đến mức sắp chảy ra nước, đang muốn kháng nghị việc làm của Biên Bất Phụ.

Nhưng a một tiếng yêu kiều, đã bị côn th*t của nam nhân phá thể mà vào.

Giờ phút này, có võ công hay không có võ công cũng không sao cả, bị côn th*t của nam nhân cắm vào, coi như võ công của ngươi thiên hạ vô địch cũng không thể phản kháng. Cả người Biên Bất Phụ đè ở trên lưng đẹp trắng nõn của Đan Mỹ Tiên không cho nàng nhúc nhích, hai tay vây quanh, bóp chặt lấy ngọc nhũ bởi vì tư thế này mà có vẻ càng to lớn liên tực vân vê, đại nhục bổng nhanh chóng đút vào rút ra âm đ*o, làm cho Đan Mỹ Tiên ngay cả nói đều không nói ra được, chỉ có thể y y a a rên rỉ lên kháng nghị.

Thoải mái, thực sự là thoải mái! Biên Bất Phụ chỉ cảm thấy bên trong âm đ*o vừa ấm áp lại ẩm ướt, có nhiều tầng tầng lớp lớp bao vây côn th*t, cái xúc cảm ma sát chặt chẽ này khiến hắn sảng khoái đến nỗi mấy lần suýt bắn ra. Nhưng Biên Bất Phụ là một bụi hoa lão thủ, năng lực thật không phải chỉ để dùng để trưng cho đẹp, chỉ thấy hắn tập trung ý chí, vững chắc tinh quan, ở trên người phu nhân Đông Minh tung hoành ngang dọc, liên tục làm cho nàng dục tiên dục tử.

"A... A..."

Vừa làm, vừa nghe mỹ nữ rên rỉ dưới thân, Biên Bất Phụ: "Trước đây đối với lão bà này vẫn có quy củ, ngày hôm nay đúng là phải chấn hưng một chút phu cương, làm chút thay đổi."

Biên Bất Phụ dùng sức đẩy mạnh mấy lần, khiến cho toàn thân Đan Mỹ Tiên run rẩy, rên rỉ lớn tiếng, giống như muốn đạt đến đỉnh điểm, sau đó đột nhiên đem côn th*t rút ra.

"A! Tức chết! Ngươi tại sao lại rút ra?"

Đáng lẽ Đan Mỹ Tiên lập tức liền muốn đến cao trào đột nhiên bị cắt ngang, khuôn mặt của nàng đỏ chót, lắc lắc cái mông hi vọng côn th*t tiếp tục đút vào, Biên Bất Phụ cười dâm đãng nói: "Ha ha, Tiên nhi gấp gáp vì cái gì đây? Ngươi muốn cái gì liền nói ra đi?" Vừa nói vừa dùng ngón tay xoa xoa tiểu đậu đậu đã lồi ra trên cái khe nhỏ.

Đan Mỹ Tiên bị sờ đến nỗi run lập cập, khe nhỏ càng ngứa đến kịch liệt, run giọng nói: "Ngươi, cái sắc quỷ ức hiếp nhân gia, nhân gia muốn mà, còn không mau tới."

Biên Bất Phụ dùng bổng đầu nhẹ nhàng điểm một cái bên ngoài khe động, cười nói: "A, là muốn vật này, vậy ngươi phải nói ra mới được a, lớn tiếng nói ra nói cho ta biết ngươi muốn cái gì."

Ông trời thương xót, Đan Mỹ Tiên đã sống hơn ba mươi năm đều là đoan trang thủ lễ, chưa bao giờ nói ra những lời nói hạ lưu như vậy.

Chỉ thấy khuôn mặt thanh lệ vô luân của nàng đã đỏ bừng lên, mở miệng nhỏ ngập ngừng mấy lần, muốn nói nhưng không nói ra được.

Biên Bất Phụ thấy vậy, liền dụng kỹ xảo tra khảo tâm linh, tăng thêm ngữ khí trầm giọng nói: "Nói mau!"

Đan Mỹ Tiên đã hưng phấn đến có chút mơ hồ, nghe vậy giật mình, toàn thân run lên, không tự chủ được nói ra: "Ta muốn kê kê(JJ), ta muốn kê kê(JJ) đút vào!"