Trọng Sinh Chi Bất Trứ Cẩm

Chương 41




Ta có thể rời cung, tâm tình tốt vô cùng. Thế nhưng khi trở về vẫn phải giả một bộ dạng nóng nảy vội vàng, trực tiếp đi thẳng tới Tây Uyển.

Nam Kha Tương vừa thấy ta khuôn mặt liền bắt đầu mừng rỡ vạn phần. Sau khi cho lui tùy tùng xung quanh liền vội vã hỏi chuyện của ta thế nào, có phải đã thương lượng xong với Tư Không gia hay không.

“Muội trước tiên đừng có hỏi đến Tư Không gia, muội thành thật nói cho ta biết một chuyện.”

Nghe giọng điệu ta không tốt, Nam Kha Tương cũng có chút ngập ngừng.

“Có phải muội không nói cho Triệu Giác biết muội và Tư Không Tứ công tử đã có hôn ước?”

“Tam ca…muội, muội muốn là….” Nam Kha Tương bĩu môi, bộ dạng còn có chút khó chịu không nghiêm túc.

“Triệu Giác đã biết rồi!” Ta từ ghế ngồi đứng lên, nóng ruột đi tới đi lui, “Hắn hình như vô cùng tức giận, chỉ đưa ta tới cửa phủ sau đó một mình trở về.”

“Không thể nào! Hắn sao có thể biết?!” Nam Kha Tương thanh âm đã run rẩy.

“Trên đời này có bức tường nào không lọt gió?” Ta thở dài, “Hôn sự hai nhà đã gần kề, rất nhiều người cũng đã biết! Hắn còn chịu đi Thụy Tiêu Cung tìm ta chính là vì hỏi cho rõ, ta sao còn giấu giếm được?”

Nam Kha Tương cũng luống cuống, nhất thời gương mặt trống rỗng. Ta vốn định khuyên nàng trực tiếp đi tìm Triệu Giác hỏi rõ ý tứ của hắn nhưng còn chưa đợi ta phải nhiều lời, nàng đột nhiên trấn định lại, vẫn miễn cưỡng mỉm cười nói: “Bất quá là một hôn ước còn chưa cử hành mà thôi, chúng ta yêu nhau như vậy…. Hắn nhất định sẽ giúp muội. Chỉ là hiện giờ hắn nhất thời không cách nào tiếp nhận được mà thôi.”

“Nếu như lang quân của muội khỏe mạnh cường tráng thì hắn đương nhiên sẽ chọn tin tưởng muội, nhưng bây giờ… Hắn đã cho rằng muội là vì muốn thoát khỏi Tư Không công tử nên mới tìm đến hắn!”

“Không! Không phải vậy! Tam ca…. Tam ca huynh giúp muội một chút!” Nam Kha Tương đột nhiên túm lấy tay áo ta, nước mắt lưng tròng, “Hiện giờ chỉ có huynh biết được nguyên nhân trong đó, chỉ có huynh mới có thể giúp muội….huhu…”

“Ta khuyên muội ngay bây giờ nên đi tìm Triệu Giác hỏi cho rõ, may ra hắn đối với muội còn niệm tình xưa cũng không biết chừng…” Ta vuốt đầu nàng, nhẹ giọng nói, “Muội có biết mấy ngày nay muội tuyệt thực trong nhà ai cũng không gặp. Phụ thân tức giận không thôi, sai người đem giá y (áo cưới)đều chuẩn bị cho tốt, không hề có ý thỏa hiệp. Ta khuyên gì người cũng không nghe… Tương Nhi đừng nóng vội, cách tết Nguyên Tiêu còn có mấy ngày, trong mấy ngày này muội cần phải nghĩ cách giải thích vơi Triệu Giác. Bằng không sau khi ngày Nguyên Tiêu thứ hai vừa qua muội sẽ phải gả đi.”

Nam Kha Tương rưng rưng gật đầu. Ta lại dặn dò nàng rằng buổi tối nay ta sẽ điều hạ nhân rời đi, sau khi ra cửa nhớ cẩn thận hành sự.

Đêm đến, ta thực sự y kế mà làm.

Về phần nàng và Triệu Giác nói chuyện gì, cuối cùng hữu dụng hay vô dụng thật ra không quan trọng.

Cho dù Triệu Giác đồng ý tha thứ cho nàng đã từng lừa gạt thì bọn họ cũng sẽ không lựa chọn cách ra mặt cầu xin gia gia và phụ thân đổi ý, trừ phi não bị cửa kẹp.

Nhưng nếu hai người thực sự bỏ trốn thì người của tướng quân phủ cũng sẽ không thừa nhận một người con dâu không có phẩm hạnh đạo đức như vậy. Ta bưng chén thuốc, trong lòng thầm nghĩ.

“Có chuyện gì tốt sao? Tại sao lại vui vẻ như vậy?” Gia gia hỏi ta.

Lão nhân gia người cũng là tâm bệnh của ta.

Nhị Nương khó sinh mà chết, ngay cả hài tử cũng mất. Việc này khiến cho trong phủ ảm đạm thê lương. Gia gia sau khi biết được cũng không ngừng khổ sở.

Lúc này mới qua khỏi giao thừa, có thể thấy thần sắc bệnh tật không khỏe, người cũng lộ ra vẻ già nua. Lần này ta đến bất kể điều dưỡng cho người thế nào cũng đều như đá chìm đáy bể.

Bệnh đã ăn sâu, liên quan đến thiên đạo vận mệnh. Măc dù biết rõ những việc này chỉ là kéo dài thời gian nhưng chung quy trong lòng vẫn tham lam muốn hiệu quả có thể kéo dài thêm mấy ngày.

Ta cũng biết là từ khi trọng sinh, đầu tiên là hủy dung, sau lại là Nhị Nương, kế đến còn có việc hôn nhân của Nam Kha Tương… Từng chuyện từng chuyện xảy ra đều khiến cho gia gia đau buồn. Nếu nói những việc khác là không làm không được thì chuyện của Nam Kha Tương chính là tư tâm của ta. Thế nhưng cho tới giờ dù ta muốn thu tay thì tình thế cũng đã như cưỡi trên lưng hổ rồi.

“Thấy thần sắc gia gia hôm nay rất tốt, trong lòng mới vui vẻ,” Ta bưng chén thuốc đưa cho một hạ nhân, sau đói hướng gia gia cười nói, “Che một lớp trên mặt rồi, gia gia làm sao mà nhìn ra được?”

“Nhìn đôi mắt ấy,” gia gia cười nói, “Hồi nhỏ mắt con rất tròn, cười một cái là cong cong.”

Ta cũng không biết hồi còn nhỏ trông ra sao. Chỉ biết chắc chắn là ta càng ngày càng giống mẫu thân. Nếu không phải bị hủy dung thì nhìn không có điểm nào khác Thái Tử, lại mặc thêm một thân thuần trắng, mỉm cười càng giống hơn.

Trở lại trong phòng đã thấy Nhược Khâm đến cùng Diệu Thưởng nói chuyện gì đó. Thấy ta tới vội vàng đứng dậy hành lễ thỉnh an. Nàng hiện giờ đã là thị thiếp của phụ thân, vốn không cần phải như vậy… Ta xem sắc mặt nàng do dự, mắt mang theo ý lấy lòng, trong bụng thấy có mấy phần kỳ lạ, quả nhiên nàng vừa nói ra ta liền hiểu.

“Hiện giờ lão gia muốn cất nhắc Nhược Khâm, Nhược Khâm không dám tự ý đáp ứng,” Nhược Khâm vẫn điềm đạm đáng yêu như lúc đầu. Chẳng qua thay đổi đi búi tóc, thái dương chỉ cần một đóa cúc tím liền có thêm mấy phần phong vận, nhìn qua không còn giống như ở khuê phòng. Lại nói, những y phục này cần chú ý những gì ngày trước ta nói cho nàng nghe, quả nhiên nàng nhớ kỹ không sai, mặc rất đẹp, “Nhược Khâm…muốn cầu xin công tử một ân điển.”

Đúng vậy, khi đó Thu Nhụy có thể độc chiếm phụ thân lâu như thế không chỉ bởi vì trẻ đẹp, hậu trường cường đại mà còn vì bà ta có mang Nam Kha Tương, về sau lại có thêm Nam Kha Linh.

Ta gác chân ngồi trên ghế, cẩn thận nhìn Nhược Khâm đang quỳ bên dưới, nửa ngày mới cười lên một tiếng, sảng khoái nói: “Ta còn tưởng chuyện gì chứ, đại ca là thế tử, ta tự có tước vị của mình. Sau khi ngươi vào làm chủ Tây Uyển thì tất cả mọi chuyện đều tùy ý ngươi, không cần cầu xin ta.”

“Nhược Khâm…. Tạ ơn đại ân của công tử!” Nhược Khâm cười tươi như hoa, hài lòng viên mãn, phong quang đều hiện trên mặt.

“Chẳng qua ngươi dẫu sao cũng là nữ nhi ta dạy dỗ,” Ta chuyển lời nói, “Hiện giờ cũng còn nhỏ, nếu có chút nào không thuận lợi, ta nhìn cũng không khỏi đau lòng a.” Ta lên tiếng cho nàng đứng dậy ngồi xuống rồi tiếp tục nói: “Trong phủ bây giờ còn có ba vị công tử. Đích trưởng tử là thế tử điểm này sẽ không thay đổi. Không nói đến việc gia gia và phụ thân đều coi trọng đại ca, đại ca bản thân cũng là người đoan chính, chuyện đó không cần phải nói nhiều. Ta cũng có tước vị, tiền đồ không đặt ở trong phủ. Thái độ làm người thường ngày ngươi cũng biết. Nhưng nếu như ngươi có phúc khí có thể sinh ra một công tử, vậy thì già trẻ trên dưới trong nhà khiến cho ai hận nhất… không cần ta phải nhiều lời nữa đúng không?”

Nghe xong, Nhược Khâm chìa năm ngón tay, ta vuốt cằm mỉm cười.

“Công tử nói có lý,” Nhược Khâm hé miệng cười nói,”Vẫn là công tử yêu thương Nhược Khâm, Nhược Khâm hiểu.”

Không bao lâu sau, Tây uyển bên kia lại vừa xảy ra một đại sự.

Nam Kha Linh đầu độc, mưu hại tân chủ nhân Tây Uyển Nhược Khâm cô nương không thành. Hiện giờ nhân chứng vật chứng đầy đủ, chỉ chờ gia gia và phụ thân xử trí.

“Tranh Minh…báo ứng,” Gia gia tựa trên giường cũng không ngại có người ngoài, ngữ khí cay đắng, “Đây đều là báo ứng.”

“Cha! Ngài nói gì đó?” Phụ thân thấp giọng nói có một tia run run, sau đó hướng những người khác trong nhà vội vàng nói, “Các ngươi đều ra ngoài đi!”

Trong phòng rì rào di chuyển, mọi người không dám lên tiếng, chỉ cúi đầu lui ra ngoài coi như không nghe thấy lời gia gia nói.

“Kỳ ở lại.” Gia gia đột nhiên nói.

Nam Kha Du có chút không yên lòng nhìn ta nhưng cũng không biết nên nói cái gì, rầu rĩ liếc nhìn ta một cái mới đi ra ngoài.

“Tranh Minh, ban đầu là ta sai lầm không nên đồng ý cho ngươi nạp Thu Nhụy làm thiếp. Lại càng không nên biết được nguyên nhân cái chết của Phong Hà mà vẫn thận trọng không nói gì….. Sự việc của Linh ngươi xem đi. Ngày ấy vì giấu diếm hạ nhân những chuyện xấu xa trong nhà mà tạo thành sai lầm lớn. Mà nay không thể tiếp tục lại sai lầm nữa.” Gia gia nói xong cũng để phụ thân rời đi. Phụ thân muốn khuyên cũng không dám khuyên. Trước khi rời đi không ngừng nháy mắt ra hiệu với ta.

Ta không hiểu vì sao lại lưu lại mình ta. Nếu nói là vì chuyện mẫu thân Lạc Phong Hà của ta, vậy thì Nam Kha Du cùng một mẹ với ta lại là trưởng tử vì sao không thể lưu lại huynh ấy?

“Kỳ, con qua đây.”

Ta có chút ngây ngốc đi tới, ngồi xuống bên mép giường. Gia gia từ ái nhìn ta, xoa xoa đầu ta: “Mẹ con là một người tốt, cũng rất hiếu thuận. Nãi nãi con năm đó khi ra đi còn nói không yên lòng việc của con dâu, sợ nàng bị thiếp thất ức hiếp. Ta khi đó chỉ coi như nãi nãi con quá yêu thương nàng, không ngờ tới… Kỳ, có phải con hận hay không?”

Ta càng nghe càng không hiểu: Vì sao chỉ nói riêng với ta những lời này?

“Nha đầu mới tới kia, trước đây là ở trong phòng con sao?”

Cái…Cái gì?

“Gia gia, nha đầu kia cùng con có quan hệ gì?”

“Bản thảo của phụ thân con gần đây đều do nàng sao chép lại. Phụ thân con cũng cho ta xem qua, thủ pháp viết Liễu tự vô cùng đẹp. Tây Uyển dạy không ra nha đầu như vậy.”

“Gia gia!” Ta nắm lấy tay gia gia cắt đứt lời người, nhưng lại không biết nên nói gì, chỉ sợ hãi tại chỗ.

“Linh tới tìm ta, muốn khuyên phụ thân con không nên nạp nàng làm thiếp. Tuy quả thật cũng có tâm hại người nhưng ta đã khuyên nhủ cảnh cáo nó, nó sẽ không vội vàng hành động thiếu suy nghĩ như vậy.”

“Gia gia hoài nghi con và Nhược Khâm cùng nhau hãm hại Linh?” Ta cười khổ, “Không sai, Nhược Khâm trước đây là từ phòng con. Thế nhưng nàng đại tâm trí lớn, con cũng không thể đảm bảo nàng đối với con trước sau như một vẫn luôn nói gì nghe nấy như trước. Nàng mang thai, bởi vậy sớm đã có xu thế nước lửa đối đầu với Linh. Tuy nhiên hai bên vẫn giằng co, là Linh hại người ngược lại hại mình, thực sự không phải là chuyện con có thể dự liệu được. Thực tế thì Nhược Khâm sớm đã có sự đề phòng bởi vậy mới không đến mức gặp họa. Nhưng bình yên vô sự của nàng trái lại liền trở thành tội trạng sao?”

Trong lòng ta vừa thẹn vừa ủy khuất, những cảm thụ tinh vi trong đó thực sự là nan kham.

Gia gia không nói thêm gì nữa, chỉ một mực thở dài. Mãi đến sau khi ta ra ngoài, cũng không hiểu sao bản thân lại sinh ra một loại cảm giác đặc biệt cô độc, không muốn trở về phòng, liền tùy ý rời khỏi phủ, ai cũng không mang theo.