Trọng Sinh Chi Cố Thanh

Chương 16: Sắc dụ




Trong phòng tắm to lớn truyền ra tiếng nước róc rách.

Cố Thanh mở cửa, đi đến bên giường, ngồi xuống, vẫy vẫy Tần Gia Bảo:

“Bảo Bảo, mau tới đây, chúng ta cởi quần áo rồi đi tắm . . . .”

Tần Gia Bảo ôm gối nhỏ núp ở một góc, nhô cái đầu nhỏ nhắn của mình ra, tỏ ra đáng thương nói, “Anh gấu lớn, hôm nay có thể không cần tắm không?”

Cố Thanh buông tay, bất đắc dĩ lắc đầu.

Tần Gia Bảo sợ tắm, điều đó sau khi tới Tần gia Cố Thanh mới biết được. Nghe dì Trần bảo, mỗi lần Bảo Bảo xấu tính không muốn tắm, chỉ có đem ba ba nó ra dọa mới ép được nó đi tắm. Sau này, nhiệm vụ này liền rơi lên người Cố Thanh.

Cố Thanh xuất thân từ cô nhi viện, trước kia giúp một đám em trai, em gái tắm rửa không ít, trong đó cũng không thiếu mấy đứa nhỏ giống như Tần Gia Bảo, làm như thế nào để dụ dỗ, cậu biết rất nhiều cách.

Tần Gia Bảo biết lần này không thể tránh khỏi, chỉ có thể lắc lắc thân mình đứng lên, chạy vào trong lòng Cố Thanh.

Cố Thanh cởi quần áo cho Bảo Bảo xong, lấy khăn tắm quấn quanh người nó rồi ôm vào phòng tắm, dùng tay thử nhiệt độ của nước một chút, cảm thấy độ ấm thích hợp, liền đặt nó vào trong bồn tắm lớn.

“Anh gấu lớn, vịt con, vịt con. . . . . .” Tần Gia Bảo kéo tay Cố Thanh làm nũng.

Từ bên cạnh, Cố Thanh lấy một con vịt đồ chơi màu vàng ra, đặt ở trên mặt nước. Tần Gia Bảo đưa tay cầm lấy, bóp bụng con vịt nhỏ, trong phòng tắm nhất thời vang lên tiếng ‘chíp chíp’. Vịt con là do Cố Thanh mua cho Tần Gia Bảo, kỳ thật loại đồ chơi này rất phổ biến, mấy gia đình bình thường muốn khuyên trẻ nhỏ đi tắm rửa đều chuẩn bị cái này, dùng nó để đến phân tán lực chú ý của đứa trẻ. Nhưng ở Tần gia, nó lại là vật hiếm lạ. Tần Gia Bảo cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua, cảm thấy mới lạ, và cực kỳ yêu thích nó, mỗi khi vào tắm, đều phải đem con vịt này theo mới có thể yên ổn trong chốc lát.

Cố Thanh còn nhớ rõ, khi cậu vừa mua con vịt này, Tần Lực Dương hơi cau mày, rõ ràng không tán thành việc này, ở trong lòng anh ta đại khái cho rằng, đứa nhỏ của Tần gia phải biết tập tính tự lập từ nhỏ, những món đồ chơi như thế này đều là không giá trị. Bất quá, điều làm Cố Thanh không ngờ tới là, Tần Lực Dương dù có ý không tán thành nhưng cũng không có lên tiếng phản đối, chỉ xoay người trở về phòng, xem như là ngầm đồng ý cho hành vi này của cậu.

Trong khoảnh khắc đó, Cố Thanh đột nhiên có một loại ảo giác, thật ra Tần Lực Dương là một đứa trẻ khẩu thị tâm phi to xác.

Đối với màn hôn môi hồi chiều của cậu bé, trong lòng Cố Thanh vẫn tồn tại nghi vấn, chẳng qua lúc ở trên đường, vô luận cậu nói như thế nào, Tần Gia Bảo đều mím môi không đáp, đôi mắt to tròn hơi liếc liếc về phía Tần Lực Dương đang ngồi trên ghế lái, lộ ra một tia bất an.

Mặc dù Cố Thanh chỉ mới làm việc ở Tần gia hơn nửa tháng, nhưng đối với hình thức ở chung của cha con Tần gia này đã sớm nhìn ra được. Giống như nhiều đứa trẻ khác, Tần Gia Bảo đối với người cha nghiêm khắc của mình luôn tỏ ra sợ hãi, ở trước mặt đối phương luôn cẩn thận, như sợ lơ là một tí là phạm phải sai lầm ngay, Cố Thanh còn biết, trong lòng Bảo Bảo luôn có khát vọng là có thể được cha mình tán thưởng, yêu thương cùng ôm ấp.

Cố Thanh cũng không muốn gây khó xử cho Tần Gia Bảo, cho nên khi ở trên xe cũng không hỏi nhiều, chờ khi hai người ở riêng, thì đem sự tình này hỏi cho rõ ngọn nguồn, và bây giờ chính là thời cơ tốt nhất.

Cậu dùng khăn lau khô thân thê ẩm ướt của Tần Gia Bảo, có lẽ bị chạm phải điểm mẫn cảm, thân thể Tần Gia Bảo uốn éo, ha ha cười to.

“Bảo Bảo, có thể nói anh biết, cậu bé hồi chiều là ai không?”

Tần Gia Bảo vừa nghe cậu hỏi, tiếng cười dừng hẳn, cúi đầu không trả lời.

“Anh không kể lại cho ba em được không?”

Tần Gia Bảo ngẩng đầu nhìn Cố Thanh, mãi đến khi cậu cam đoan tuyệt đối không nói cho ba mình biết, nó mới chịu mở miệng, dù sao cũng chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, năng lực biểu đạt ngôn ngữ logic không tốt lắm, câu chuyện bị đứt quãng thành từng đoạn nhỏ, Cố Thanh phải sắp xếp ở trong đầu một phen, cuối cùng cũng biết rõ một phần câu chuyện.

Bộ dáng Tần Gia Bảo rất đáng yêu, nói chuyện lại ngọt ngào, nên rất được các bé gái và cô giáo ở nhà trẻ yêu mến, một ít cậu nhóc tự nhiên là nhìn không thích rồi, mới nhỏ xíu đã biết ghen tị, thừa dịp cô giáo không để ý, đem người chặn lại ở toilet, giơ quả đấm nhỏ lên muốn giáo huấn người. Tống Hi vừa vặn đi ngang, thấy thế liền cho nhóc mập kia một quả đấm to, xoay người nhanh chân bỏ chạy, mấy nhóc khác tự nhiên là không để ý nhiều, mặc kệ Tần Gia Bảo vẫn đứng ở đó, tất cả đều đuổi theo Tống Hi.

Kết quả chính là, Tống Hi đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân bị vài tiểu bá vương vây đánh, kinh động đến cô giáo, sau khi bị dạy dỗ một trận rồi mời cả phụ huynh, mới được tha. Tống Hi cũng nhắc đến Tần Gia Bảo, mấy đứa khác cũng không ngu, nếu như bị cô giáo biết nguyên nhân đánh nhau là vì chúng bắt nạt bạn học khác mà ra, phỏng chừng bọn họ phải về nhà quỳ gối rồi, cho nên tất cả đều lựa chọn im lặng. Cho nên, từ đầu đến cuối Tần Lực Dương đều không hề hay biết chuyện này.

Cố Thanh đoán, Tống Hi có vẻ là một cậu nhóc trầm mặc, ít tiếp xúc với người khác và có phần hơi kiêu ngạo, bằng không, bộ dạng có tốt cũng không có bạn. Sau chuyện này, Tần Gia Bảo vô cùng áy náy, cảm thấy mình hại Tống Hi bị đánh, cho nên tìm đối phương muốn cùng cậu bé trở thành bạn tốt, thật ra Tống Hi cũng không có cự tuyệt, chính là yêu cầu mỗi ngày sau khi tan học, muốn được Bảo Bảo hôn một cái, nói rằng chỉ có như vậy mới có ý nghĩa.

Ban đầu Tần Gia Bảo còn do dự, lại có chút ngượng ngùng, nhưng sau khi nhìn thấy vết thương trên mặt và trên người Tống Hi, nó liền không cân nhắc nữa, trực tiếp đáp ứng, lâu ngày, cũng đã thành thói quen, nhưng nó vẫn cảm thấy rất thẹn thùng.

Cố Thanh thích đàn ông, nhưng sẽ không nhàm chán đến nổi nghĩ một cậu nhóc mới ba bốn tuổi cũng sẽ phát triển quan hệ hữu nghị siêu việt gì đó, chính là trong lòng thủy chung cảm thấy không quá thỏa đáng, liền nói với Tần Gia Bảo về sau đừng hôn nữa.

“Vì sao? Anh gấu lớn, anh không phải đã nói phải nhớ kỹ người đã đối tốt với mình sao?” Tần Gia Bảo giương ánh mắt nghi hoặc nhìn Cố Thanh.

Lời nói lập tức bị nghẹn lại, Cố Thanh nâng trán, làm sao cậu lại quên mình mấy ngày trước đã dạy Bảo Bảo về câu thành ngữ “Hàm thảo kết hoàn” chứ.

Tần Gia Bảo có một thói quen, chính là trước khi ngủ, đều bảo người ta kể chuyện cho mình nghe, nó không thích chuyện cổ tích, chỉ thích nghe chuyện kể đằng sau mấy câu thành ngữ. Cố Thanh cảm thấy cái này giúp ích rất nhiều đối với sự trưởng thành của đứa nhỏ sau này, cũng rất vui vẻ, chỉ là, vì để có thể làm cho Bảo Bảo nghe hiểu được, cậu phải dùng những từ rất đơn giản, nhưng mà, “Hàm thảo kết hoàn” cũng phải làm người ta luôn nhớ kỹ như vậy đâu ?

Cố Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể thay đổi cách nói, làm cho Tần Gia Bảo đem hôn đổi thành ôm, đứa nhỏ cảm thấy đây đều là biểu đạt tình hữu nghị giữa hai đứa, cũng gật đầu đáp ứng.

“Anh gấu lớn, em không phải là đứa nhỏ hư, nhưng sau khi biết chuyện này, ba ba có thể ghét em không?”

Cố Thanh sững sờ, nhìn vẻ mặt khổ sở của Tần Gia Bảo, trong lòng khẽ đau, đem người ôm vào trong ngực, lấy khăn tắm lau khô cho bánh ú nhỏ, rồi mới trả lời: “Bảo Bảo là đứa bé thông minh nhất, đáng yêu nhất, ngoan nhất mà anh từng gặp, ba của em sẽ rất thương rất thương em.”

Tần Gia Bảo vừa nghe, mặt nhỏ đang rối rắm thành cục cuối cùng cũng giãn ra, lộ ra nụ cười chói sáng. Cố Thanh nhịn không được lại duỗi tay cù nách nó, chọc nó cười không ngừng.

Như mọi khi, hôm nay Cố Thanh cũng kể cho Bảo Bảo nghe chuyện về câu thành ngữ — ngọa băng cầu lý. Tần Gia Bảo lắng nghe rất nghiêm túc, mắt mở to, không chịu đi ngủ.

“Về sau Bảo Bảo cũng sẽ đối với ba ba thật tốt, cả anh gấu lớn nữa.”

Nghe vậy, trong lòng Cố Thanh cảm động một trận, khóe mắt lộ ra một chút ẩm ướt, cậu nhẹ nhàng vỗ vỗ chăn, sau đó nói, “Ừm, tốt lắm. hiện tại Bảo Bảo nên đi ngủ rồi.”

“Vậy hôn hôn một chút.” Tần Gia Bảo đưa tay chỉ trán mình.

Hôn trán, đây là việc mỗi ngày Cố Thanh đều làm, cúi người xuống ấn một cái hôn lên trán nó, Tần Gia Bảo rốt cục cũng nhắm mắt lại.

Tắt đèn, Cố Thanh nhẹ chân đi ra khỏi phòng.

Tắm rửa xong, Cố Thanh chuẩn bị trở về phòng ngủ, khi đi ngang qua phòng Tần Lực Dương thì cậu dừng lại, vỗ đầu một cái, lúc này mới nhớ tới việc mình phải xin nghỉ ngày mai, duỗi cổ nhìn một cái, thấy chỗ khe cửa lộ ra chút ánh sáng, nghĩ đến đối phương còn chưa nghỉ ngơi.

Cố Thanh gõ cửa phòng.

Qua một hồi lâu.

“Vào đi.”

Giọng nói từ tính trầm ổn của Tần Lực Dương từ trong phòng truyền ra.

Cố Thanh đẩy cửa vào, “Tần tiên. . . . .”

Lời còn chưa dứt, liền biến mất.

Tần Lực Dương có vẻ như vừa tắm rửa xong, đang từ trong phòng tắm bước ra, cầm trên tay một cái khăn lông trắng, đang lau mái tóc ướt của mình, nửa người trên không mặc gì, để lộ ra cơ bụng hoàn mỹ màu lúa mạch, lồng ngực tráng kiện rắn chắc theo hô hấp cao thấp mà phập phồng, nước đọng lại trên người từ từ nhỏ xuống, từ cổ xuống ngực, rồi đến bụng, cuối cùng biến mất tại khăn tắm nơi hạ thân, lưu lại một quỹ đại chọc người mơ màng.

Cố Thanh không phải chưa từng thấy bộ dáng nam nhân lõa thể nửa thân trên, ngày thường ở ký túc xá đều thấy Ngô Hạo ăn mặc như vậy, hơn nữa cậu ta lại là vận động viên, hàng năm tham gia huấn luyện khiến dáng người cậu ta càng thêm cao lớn, không có chút nào thua kém Tần Lực Dương đang ở trước mắt, nhưng không biết tại sao, đối mặt với Ngô Hạo, cậu có thể thản nhiên không chú ý, nhưng lại bị cảnh xuân trước mắt này hấp dẫn, tim đập dồn dập, cậu phát hiện mặt mình hiện đã đỏ bừng, giờ phút này cậu nên cảm tạ đối phương ít nhất vẫn còn quấn một cái khăn tắm ở hạ thân.

Tần Lực Dương không phủ nhận, hắn là đang cố ý dụ dỗ Cố Thanh. Vốn là ở trong phòng tắm tắm rửa xong, anh đã mặc áo tắm, nhưng sau khi nghe tiếng gõ cửa của đối phương, trong lòng đột nhiên nổi lên tính xấu, anh cởi áo tắm ra, chỉ quấn khăn tắm xuất hiện, sau khi nhìn thấy phản ứng của Cố Thanh, anh biết là mình đã sắc dụ là thành công, con cá này quả thực là tự nguyện mắc câu mà.

“Đã trễ thế này, có việc gì sao?” Tần Lực Dương buông khăn mặt, khoanh tay trước ngực, ngồi ở đầu giường, nâng hai bắp đùi thon dài lên tựa mép giường.

Cố Thanh giật mình, mình lại nhìn anh ta đến ngây người, trên mặt càng hồng, hơi nghiêng đầu, ý đồ tránh né tầm mắt nóng bỏng kia, “Tôi. . . . .”

“Trước tiên cứ qua đây giúp tôi bôi thuốc.” Tần Lực Dương không đợi Cố Thanh nói xong, liền xoay người nằm sấp trên giường, để lộ ra cái lưng nhẵn bóng đối diện với Cố Thanh.

“Anh bị thương sao?” Trong lòng Cố Thanh quýnh cả lên, sự xấu hổ vừa rồi liền biến mất không còn dấu vết, cậu vội vàng tiến lên.

“Trên lưng, không phải buổi chiều bị người nào đó đẩy ra đập vào ghế sao?” Tần Lực Dương vui đùa nói, hắn cảm giác mình hiện tại có chút ác, không hiểu tại sao cứ thích trêu ghẹo Cố Thanh, nhưng anh cũng không muốn sửa tật này, đây cũng không phải là một tật xấu, đúng không nào?

Mặt Cố Thanh nóng lên, nhớ tới chuyện trong xe lúc buổi chiều, trong lòng lại thêm một trận xấu hổ, lấy lọ dầu đầu giường xuống, đổ vào trong tay, xoa xoa vài cái, nhìn thoáng qua tấm lưng màu mật ong của anh, quả thực có một vết bầm xanh tím hẹp dài, cậu khẽ chau lông mày lại, có chút không thoải mái, nhưng chỉ cần nghĩ đến đó là do đối phương lỗ mãng, cũng không cảm thấy có lỗi, ngược lại xuống tay còn thêm vài phần tàn nhẫn.

“A . . . . .”

Tiếng kêu rên đột nhiên vang lên.

Cố Thanh vừa nghe, hờn dỗi trong lòng nhất thời tiêu tán, cả người không khỏi cũng cảm thấy có chút thoải mái, nhân từ mà giảm bớt lực đạo lại, nhu ấn vừa phải.

“Vừa rồi cậu muốn nói gì?”

Nằm trên gối, Cố Thanh ngồi bên cạnh, Tần Lực Dương giống như ngửi được mùi vị tươi mát sau khi tắm từ trên người đối phương tản mát ra, cảm thấy vô cùng thoải mái, nhắm mắt hưởng thụ.

Tay hơi dừng, bây giờ Cố Thanh mới nhớ ra mục đích mình vào đây là gì, chiều mai bạn mình có trận thi đấu bóng rổ, cậu muốn xin nghỉ cho nghỉ một ngày.

Có lẽ được hầu hạ rất thoải mái, Tần Lực Dương không nói thêm gì nữa, trực tiếp đáp ứng rồi thả lỏng cơ thể. Cố Thanh cảm thấy rất cảm kích, càng ra sức mát xa.