Trọng Sinh Chi Cường Thế Trở Về

Chương 372: Bọ cạp đỏ sa mạc!




"Chậc chậc...." Lạc Vô Dật nheo lại đôi mắt nhìn con rắn độc khổng lồ này, cười nói: "Trước kia lão tử trước mặt đồng loại của gia hỏa này ăn không ít mệt, không nghĩ tới hôm nay lại đưa tới một con, lão tử tuyệt đối phải đánh nó đến mẹ nó cũng không nhận ra."

"Vừa lúc lão nương mấy ngày nay tâm tình rất khó chịu, gặp được lão nương cũng coi như ngươi xui xẻo." Ánh mắt của Flina ngay lập tức tràn ngập ánh sáng chiến đấu.

"Hừ, bổn điện hạ ghét nhất là loại con rệp như này, lát nữa ngươi đi lên cho nó chút nhan sắc nhìn xem." Lancet trực tiếp ra lệnh cho Thẩm Hạo bên cạnh.

"Ừ." Thẩm Hạo lập tức gật đầu, quả thực trung khuyển đến không thể trung khuyển hơn, nếu không phải phía sau hắn không có một cái đuôi chó to lông xù xù, giờ phút này tuyệt đối sẽ lắc lư không ngừng.

"Có cần ta giúp ngươi báo thù hay không?" Lăng Thần một tay ôm lấy eo Hạ Thiên Tịch, nheo lại đôi mắt, ánh mắt nguy hiểm liếc nhìn con rắn này một cái.

Tuy con rắn này thoạt nhìn lợi hại hơn con cự mãng lúc trước rất nhiều, nhưng cũng không ở trong phạm vị yêu cầu mọi người đề phòng, nếu mấy người bọn họ ngay cả một con rắn như này cũng không chế phục được, như vậy bọn họ cũng không cần đi Xích Tinh, bằng không chờ bọn họ tơi Xích Tinh có lẽ cũng chỉ có thể bị xé thành cặn bã.

"Không cần, để cho mấy người bọn họ đối phó đi, vừa lúc ta xem tu vi của bọn họ thế nào?" Hạ Thiên Tịch lắc đầu, sau đó thả Tiểu Cửu ra, không có Tiểu Cửu chỉ điểm, những người này có thể trong mấy năm ngắn ngủi có tiến bộ lớn như vậy cũng thực sự không dễ dàng.

Vừa lúc, hiện tại trước thử xem tu vi của mấy người bọn họ, nếu có phương diện nào không vững chắc, còn có thể để Tiểu Cửu chỉ điểm bọn họ.

Tê ――

Đánh ――

Dưới sự tiến công của rắn độc, mấy người lập tức triệu hồi ra cơ giáp, sau đó dung hợp mà pháp và cơ giáp, như vậy không chỉ tăng cao lực công kích của bọn họ mà còn đề cao cả lực phòng ngự của bọn họ.

Trong sa mạc, tuy gió cát rất lớn, nhưng không hề tạo thành chút chướng ngại tầm mắt của bọn họ một chút nào, nếu chút gió cát nhỏ này liền tạo thành chướng ngại tới tầm mắt của bọn họ, như vậy bọn họ thật sự có thể chui vào lò nấu lại.

Trong nháy mắt, đủ loại ma pháp được bày ra trong sa mạc, ánh sáng ngũ sắc giống như cầu vồng, cực kỳ xinh đẹp.

Lăng Thần ôm lấy Hạ Thiên Tịch lui về phía sau, rời xa chiến trường quan sát trận chiến đấu này.

Lancet lười cả người cũng lười biếng nhìn một màn này trên chiến trường, chẳng qua tầm mắt kia vẫn luôn gắt gao nhìn chăm chú lên người Thẩm Hạo.

Tê tê ――

"Hỏa Cầu Thuật, đi!" Flina hô một câu, hỏa cầu ngưng tụ trên tay đã không còn giống như trước kia, đây mới là Hỏa cầu thuật tạo thành từ ma pháp sơ cấp, hỏa cầu thật lớn mới đứng yên trong không trung cũng khiến người cảm giác được nhiệt độ cực nóng.

"Gai đất, đi!" Trong cát vàng, tuy cát vàng không phải bùn đất, nhưng cát vàng cũng thuộc một loại của bùn đất, nơi này đối với Tinh Dạ mà nói cực kỳ có ưu thế, cát vàng trên mặt đất được hắn dùng ma pháp ngưng tụ thành từng mũi gai hung hăng chui vào da rắn.

"Dây đằng vờn quanh, đi!" Bởi vì trong cát vàng không có hoa cỏ cây cối, Lạc Vô Dật chỉ có thể thúc giục hạt giống bản thân mang theo, cành khô gắt gao trói buộc con rắn độc này.

"Ngũ lôi oanh đỉnh, đi!" Cuối cùng Thẩm Hạo cho con rắn này một kích nặng nhất.

Tê ――

Dưới sự công kích của mấy người, con rắn căn bản không duy trì được bao lâu, thân thể khổng lồ liền ngã xuống mặt đất, chết đến mức không thể chết hơn được nữa.

Chỉ nhìn mấy người dùng thời gian chưa tới năm phút ngắn ngủi liền giải quyết xong con rắn này, Hạ Thiên Tịch vẫn rất vui mừng, xem ra trụ cột của mấy người này cũng rất vững chắc, như vậy trong vòng hai năm tới, bọn họ không chỉ tu luyện, y còn có thể dùng đan được và các loại linh thảo để gia tăng tu luyện cho mọi người.

Dù sao trong hệ thông của y tích cóp được không ít hệ thống tệ, có thể vào cửa hàng của hệ thống mua sắm một ít đan dược tăng lên ma pháp, tuy làm như vậy có chút không tốt, nhưng trước mắt trụ cột của mọi người đều rất vững chắc, ngẫu nhiên làm một lần như vậy cũng không gây trở ngại gì.

Cùng lắm thì, về sau nếu ai tinh thần không đủ, y lại nghĩ cách dùng đan dược linh thảo để điều trị là được.

Tranh thủ trong mấy năm đem thực lực của mọi người tăng lên.

Mắt thấy con rắn này đã bị giải quyết, tâm tình của mọi người đều thả lỏng hơn, Hạ Thiên Tịch vừa định mở miệng nói chuyện, liền cảm giác được phía sau truyền tới một cỗ nguy hiểm, Lăng Thần lập tức ôm lấy eo y nhanh chóng bay về phía trước.

Hai người vừa quay đầu liềnthấy được dưới cát vàng một con bọ cạp màu đỏ nhảy ra, giờ phút này con bọ cạp đang giơ một đôi kìm cực lớn, đôi mắt to nhìn về phía hai người, đuôi bọ cạp thật dài mà nhìn đặc biệt dọa người.

"Đây là bọ cạp đỏ biến dị, độc trên đuôi nó còn lợi hại hơn cả độc của của con rắn kia." Lancet cũng rất nhanh tránh thoát khỏi một con bọ cạp chui từ dưới cát lên, sau đó nói.

Trong lúc mọi người đang ngây ngốc, lại phốc phốc chui ra không ít bọ cạp từ dưới mặt cát, lớp xác ngoài màu đỏ của những con bọ cạp này dưới ánh nắng mặt trời chiếu rọi có vẻ cực kỳ đẹp mắt, nếu giờ phút này không phải đám bọ cạp thật lớn khiến nhân tâm kinh sợ, có lẽ đều nhịn không được muốn nuôi vài còn, đúng là quá xinh đẹp.

Trong chốc lát, cát vàng dưới chân mọi người đã bị đám bọ cạp đỏ này chiếm đầy, còn con rắn đang nằm chết không thể chết hơn ở trên cát vàng kia, hiện tại cũng không có ai quan tâm tới nó, đám bọ cạp này đều thống nhất dựng đứng cái đuôi, giơ một đôi đôi kìm thật lớn của nó lên với mọi người.+

"Hít....." Nhìn mấy chục con bọ cạp đỏ, Lạc Vô Dật tê hết cả da đầu: "Này....thế trận này để đối phó chúng ta, có phải cũng quá...." Cái gì nhỉ!