Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 10: Thanh xuân không hối hận




Đúng 7h, chủ nhiệm cùng các thầy bộ môn khác cùng nhau đi đến, các học sinh òa lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Con trai mà chủ nhiệm phải trông cũng mang đến tham gia náo nhiệt. Một đám nữ sinh thét lên nhào tới, hưng phấn nhéo nhéo đứa nhỏ mũm mĩm.

Tô Nham theo thường lệ gặm cà chua, bọt nước tung toé, chỉ nghe tiếng thôi đã khiến Lương Khuê ngồi kế bên thèm muốn chết luôn rồi

Bởi vì đồ ăn vặt tiền quỹ mua quá ít quá đơn điệu, Tô Nham buổi tối còn cố ý mang đến đồ ăn vặt khác như khoai tây chiên, khô bò, cá khô cay, còn có hạt hồ trăn lụng vụng.

Tô Nham càu nhàu chia cho Trần Yến một nửa:“Hôm nay cậu phải ăn hết, đừng nói mang về.”

Trần Yến dừng một chút, cầm khoai tây chiên lên.

Lương Khuê tấm tắc nhìn hai người, không nhịn được nhỏ giọng nói:“Tô Nham, tôi nên nói gì đây, rốt cục cậu thích Trần Yến chỗ nào?”

Tô Nham không để ý hắn, Lương Khuê u oán nói:“Cậu người này làm chuyện thiệt mất cảm tình. Đã chia cho Trần Yến thì dù thế nào cũng phải chia chút cho tôi chứ. Tôi không cần cái khác, chỉ muốn nếm thử cà chua của cậu thôi.”

Tô Nham cười lạnh, cố ý lấy ra một quả cà chua đỏ tươi thật to quơ quơ trước mắt Lương Khuê, Lương Khuê nuốt nước miếng muốn đoạt. Tô Nham giật lại đến miệng, ngao ô cắn một miệng lớn, sau đó giơ quả cà chua đã bị cắn lên:“Thiệt là ngại quá đi quả cà chua cuối cùng bị tôi cắn một cái rồi.”

Ánh mắt Lương Khuê rụt lùi đột nhiên phóng ra, hai móng vuốt xẹt qua như tia chớp, cà chua của Tô Nham không cánh mà bay!

Lương Khuê như sói đói ôm cà chua gặm gặm gặm gặm, mấy ngụm mấy ngụm liền tiêu diệt tang vật. Cả bã cũng không chừa lại, còn chưa thỏa mãn liếm liếm ngón tay, hướng về phía Tô Nham cười đắc ý:“Quả nhiên là cà chua ngon.”

Tô Nham mặt không biểu tình nói:“Trong đó có độc.”

“Tôi sớm đã bách độc bất xâm, ha ha ha.” Lương Khuê cười to, cà chua trông mà thèm cả học kỳ giờ cuối cùng cũng được ăn, toàn thân đều phấn khởi. ( Đói khát đến độ ấy hả Khuê khuê =.= )

Lương Khuê cười xong bắt đầu truy vấn:“ Cậu mua cà chua ở đâu? mùa đông mà còn có vị ngon như vậy, nói cho tôi biết được không? Tôi cho cậu một túi cà chua.”

“Lời này cậu để Trần Oản Oản đến nói từ nay về sau mỗi cuối tuần tôi cho cậu một túi cà chua.”

Mắt Lương Khuê hơi híp lại, khinh thường nói:“Cậu tính toán cái gì, chớ đối nghịch với con gái, đặc biệt là bạn gái tôi.”

“Bằng không cậu không khách khí với tôi?” Tô Nham cười nhạo.

“Cậu hiểu là tốt rồi.”

“Cậu yên tâm, tôi chưa bao giờ tính toán chi li với thứ con gái đần độn.”

“Con mẹ nó mày muốn ăn đập hả! Mắng ai !” Lương Khuê hung hăng vỗ bàn, ánh mắt hung ác trừng Tô Nham.

Tuổi trẻ khinh cuồng mới tốt, có thể vì bằng hữu vì bạn gái không tiếc cả mạng sống. Mất cái gì cũng được nhưng không thể bị mất thể diện cùng khí phách, người khi dễ huynh đệ chính là kẻ thù, nên đánh! Người khi dễ bạn gái cũng là kẻ thù, càng nên đánh! Con trai để bạn gái bị nhục mạ không biết bảo vệ không phải đàn ông tốt, là thằng hèn. Làm cái gì cũng không thể làm thằng hèn, thua cái gì cũng không thể thua sĩ diện.

Cơn tức này, phải ra!

“Thế nào? Muốn đánh nhau phải không?” Tô Nham ngửa đầu khiêu khích Lương Khuê, cười trông cứ như thiếu ăn đòn.

Lương Khuê dễ dàng bị chọc giận, nâng nắm đấm muốn đánh tới, chủ nhiệm rống giận:“Các em đang làm gì, muốn tôi mời phụ huynh hả?”

“Lương Khuê dừng tay!” Trần Oản Oản cũng không biết Lương Khuê tại sao phải đánh nhau, vội vàng chạy tới khuyên hắn.

Lâm Cường lập tức trấn an Tô Nham:“Hôm nay vì những bạn học khác không nên đánh nhau, nhịn một chút đi.”

“Các em có chuyện gì xảy ra?” Chủ nhiệm đi tới giận dữ hỏi.

Lương Khuê cùng Tô Nham đều không lên tiếng, các giáo viên bộ môn đều nói:“Hôm nay đều đừng nóng giận, hảo hảo biểu diễn tiết mục vui chơi. Ủy viên văn nghệ, tiết mục có phải nên bắt đầu hay không?”

Ủy viên văn nghệ vội vàng gật đầu:“Đúng vậy đúng vậy, bắt đầu đi. Người đầu tiên tiết mục là tiểu phẩm……”

Các học sinh bắt đầu lên đài biểu diễn, không khí dần dần náo nhiệt lên.

Hạng mục biểu diễn nhiều nhất trong đó chính là ca hát, hợp xướng, hát đối, hát đơn, các loại ca khúc êm ái.

Cả thầy giáo cũng hào hứng từng lượt đi lên biểu diễn một lần, thầy lịch sử mập mạp diện mạo vô cùng xấu xí lại khiến người ta mở rộng tầm mắt nhất!

Mập mạp bình thường nóng nảy ai ngờ lúc ông ôm đàn ghi-ta, một bên khảy đàn một bên biểu diễn [ Bạch Hoa Lâm ] mộc mạc, lại ưu thương mê người như vậy!

TV tĩnh âm, trong phòng học u tối chỉ có một vài tia sáng le lói ánh lên trên người thầy lịch sử. So với ngày thường ông như biến thành người khác, khẽ nhắm hai mắt, ngón tay khêu nhẹ đàn ghi-ta, làn điệu Bạch Hoa lâm du dương tràn ngập, thanh âm hơi lộ vẻ trầm thấp khàn khàn, đem Bạch Hoa lâm diễn tấu có phong tình khác hẳn. Có lẽ là do biểu diễn trực tiếp, Tô Nham cảm thấy càng hay hơn so với nguyên bản, kỳ thật rất nhiều người đều cảm thấy như vậy, bởi vì toàn lớp đều yên tĩnh , còn có nữ sinh không hiểu sao mà bật khóc.

Lúc khúc nhạc chấm dứt, toàn lớp đứng dậy vỗ tay nhiệt liệt. Tiếng thét chói tai, tiếng hò hét, giờ khắc này, không còn người nào ghi hận chuyện mập mạp đáng ghét này bức người học thuộc bài nữa. Tựa hồ trong nháy mắt, cảm thấy thầy lịch sử táo bạo đáng yêu dị thường.

Mập mạp cười ha hả tiếp nhận nhiệt tình của các học sinh, gẩy một dây đàn ghi-ta bảo đoàn người yên tĩnh, hừ hừ nói:“Các em giờ có nịnh nọt tôi cũng vô dụng thôi, bài tập tôi bố trí ba ngày sau nếu có người không hoàn thành, chép phạt một trăm lần cho tôi.”

“A ~~~~” Cả đám nhất tề kêu đau, trời ơi, hai bài thi đó! Lịch sử ! Lịch sử! Lịch sử còn cả hai bài thi, học sinh tương lai ra sức học khoa học tự nhiên quả thực muốn trào máu chết cho xong.

“Mập mạp cho dù ông biết ca hát giả bộ u buồn cũng chỉ có thể làm hàng ế cả đời.” Lương Khuê hung dữ nói thầm, Tô Nham lần này không thèm tố giác.

“Các em tiếp tục chơi, tôi muốn đi các lớp khác hát tặng đây.” Thầy lịch sử dương dương đắc ý ôm đàn ghi-ta rời đi.

Mấy giáo viên khác sau thầy lịch sử đặc biệt không có tí sức lực nào. Đại khái đều là người lớn tuổi, hát đều là tuồng 《 phu thê song song bả gia hoàn 》nghe không hiểu quái gì, đánh khoái bản, kéo đàn Nhị Hồ, một đám hài tử khóe miệng run rẩy.

Thầy Thể dục lớn tuổi lạ thường, lại biểu diễn một tay đập nát gạch đỏ! Thế nhưng lần đầu đập xuống, gạch vẫn là gạch, lần hai đập xuống, gạch vẫn là gạch, lần ba đập xuống, thầy thể dục vung vung tay tiếc hận nói:“Lớn tuổi, hữu tâm vô lực mà. Nhớ năm đó thầy đập một lần là có thể cắt nát mười khối gạch, cả Thành phố C, không, cả tỉnh không có địch thủ, thanh danh bừng sáng nổi tiếng khắp……”

Uỷ viên Văn nghệ không khách khí túm lấy microphone:“Kế tiếp chính là [ thích em ], biểu diễn bởi Lương Khuê.”

Toàn lớp vỗ tay, Lương Khuê cười ha hả lên đài, tiếp nhận microphone, bỏ đĩa vào chọn bài, khúc dạo chậm rãi vang lên……

Mưa phùn mang theo cơn gió làm ướt đẫm con phố hoàng hôn

Xóa đi làn mưa hai mắt vô cớ nhìn lên

Nhìn về phía ngọn đèn cô đơn trong đêm chính là dòng hồi ức thương cảm kia

……

Thích em

Cặp mắt động lòng người

Tiếng cười càng quyến rũ

Nguyện có thể lại

Khẽ vuốt khuôn mặt đáng yêu nọ……

……

Lương Khuê hát thâm tình, tiếng quãng phát âm cũng cực chuẩn, khi hát đến khúc này, Lương Khuê cố ý quay đầu nhìn về phía Trần Oản Oản. Trần Oản Oản hốc mắt đỏ lên vui đến bật khóc, quả nhiên là ứng với câu ‘Cặp mắt động lòng người kia của em……’

Để một cô gái giao trái tim cho bạn có lẽ chỉ cần một câu, hoặc một ánh mắt, hay một ca khúc như vậy, để cô trong những năm tháng tốt nhất của cuộc đời, khuynh tâm bởi cậu chàng đẹp trai nhất trong lòng.

Tình yêu tuổi mười mấy, chính là đơn giản thế đấy.

Ca khúc của beyond có thể dễ dàng làm người ta rung động, chân thật như vậy lại tốt đẹp như vậy. Lương Khuê thích beyond còn có Hoàng Gia Câu, Tô Nham cũng thích beyond như vậy, rất nhiều rất nhiều người thích beyond, bởi vì, bọn họ mang tiếng hát vào tận trái tim.

[ Thích em ] của Beyond, càng làm người ta cảm động.

Trần Oản Oản thật hạnh phúc , bài hát này là vì cô mà hát.

Bên người cô, còn có bao nhiêu nữ sinh vì ba chữ ‘Thích em’ mà xúc động. Bọn họ vì người nam sinh anh tuấn kia mà động tâm, nhưng các cô, không phải Trần Oản Oản.

Giọng hát Lương Khuê không tệ, ý đồ muốn truyền đạt cho Trần Oản Oản.

Chủ nhiệm vỗ tay nói:“Lớp chúng ta nhân tài thật không ít, không tệ không tệ.”

Tiệc tối tiếp tục, tiếng ca động lòng người, tiểu phẩm tức cười, ma thuật thú vị, cười vui thoải mái vỗ tay nhiệt tình, tuổi trẻ tốt đẹp như vậy đó.

“Nham Nham, ngươi hâm mộ người trẻ tuổi sao? Đừng quên, ngươi cũng giống chúng thôi.”

“Đúng vậy, giờ ta cũng giống như họ…… Chúng ta vẫn còn trẻ.”

Hết thảy giống như giấc mộng, y trở về ban đầu, nhìn thấy đám người kia lần nữa. Thật thần kỳ biết bao.

Ngực Tô Nham khó chịu _ vì sao sống lại, y sống lại rõ ràng không phải vì muốn gặp những người này, không phải vì muốn cùng vui cười với họ, không phải vì phần vui sướng này, không phải vì giành lại thanh xuân,

Nhưng mà, vì sao y lại cùng bọn họ bật cười, vì sao lại cùng vỗ tay với bọn họ, vì sao cảm thấy, thanh xuân thật tốt.

Những điều này là thanh xuân y đã từng tận lực lảng tránh chưa từng nghiêm túc đi lĩnh hội. Khi đó y phiền muộn tự bế, không nói lời nào không hòa đồng, người khác cười, y trong lòng khổ sở. Ai yêu thương, ai bị đá, ai bị giáo viên mắng, cha nhà ai đột nhiên chết, nhà ai mua xe con, nhà ai nhặt rác, những điều này có liên quan gì đến y. Nhưng trừ y ra, những bạn học khác đều biết. Y không biết, bởi vì y không quan tâm. Y đắm chìm trong bóng tối bị cha mẹ vứt bỏ, dần dần trở nên tê liệt, không còn ánh sáng của tuổi trẻ.

Hiện tại vì sao y thấy được? Vì sao giống như có bằng hữu muốn quan tâm, vì sao có người khiến y giận, có người làm y cười. Bởi vì y để ý, quan tâm, sáp nhập vào tập thể này.

“Nham Nham, bảo ngươi lên sân khấu , Nham Nham Ganbatte! Khặc khặc khặc khặc!”

Tô Nham một đầu hắc tuyến:“Ngươi ở đâu học được điểu ngữ gà mờ này.”

“Khặc khặc khặc khặc, chính là ngươi xem [Naruto] lần trước . Ganbatte Ganbatte !”

“Ngươi thứ con vẹt này!”

Tô Nham cắn răng lên đài, học tập uỷ viên khẽ nói:“Bạn Tô Nham sao mặt mũi chầm dầm vậy, tôi cũng không bức cậu đâu nha.”

Tô Nham lập tức mỉm cười:“Cậu nhìn lầm đó.”

Tiếp nhận microphone, chọn xong khúc mục, [ cả đời không thay đổi] (nhất sinh bất biến) của Lý Khắc Cần

Đây là ca khúc Tô Nham am hiểu nhất, không vì bất kì kẻ nào mà hát, chỉ vì tiệc tối nguyên đán. Cậu một mình biểu diễn, chung vui cho cả tập thể lớp.

Trước kia, bài ca tiếng quãng của Lương Khuê làm cho toàn lớp hâm mộ đố kị ghen ghét, nhưng bọn họ đến tốt nghiệp cũng không biết, Tô Nham cũng là một cao thủ. Người cha kia của Tô Nham tốt bụng đem di truyền nổi bật này truyền lại cho y, năm đó cha y chính là dùng tiếng ca để lấy được mẹ. Hai người lúc yêu đương, so với ai cũng lãng mạn hơn. Có lẽ trong xương Tô Nham cũng có phần tế bào thiên phú này.

Tô Nham điều chỉnh tốt tâm tình, thở một hơi thật dài.

Biểu diễn, diễn chính là tình cảm, ca hát, hát cũng là tình cảm. Khi ngươi có được một giọng hát tốt, hãy dùng tình cảm tận tình ca hát ! Tiếng ca, là ngôn ngữ thần kỳ nhất.

……

Một cơn gió lặng lẽ thoáng qua chiếc khăn choàng

Trong mắt phát ra một tia oán hận

Giống như muốn nói với tôi

Em đời này không thay đổi

Hai đầu lông mày phát đau

Vội vàng ám thiểm……

……

Tô Nham nhắm mắt lại hát lên ca từ, y như một minh tinh, hát đến chỗ □ cao thì xoay người lại nhìn người xem, đường hoàng mà ẩn nhẫn hất đầu lên, đôi mắt khép hờ bỗng nhiên mở ra, tầm mắt đảo qua từng người……

Trời xanh khó hiểu oán hận

Cuồng dại yêu em nhưng khó được như nguyện

Xa nhau mặc dù không thể thay đổi

Nhưng càng quý trọng từng giây trước mắt

Cũng biết xa nhau càng xa

Trong lòng càng nhớ em da diết

Có thể biết cuồng dại một mảnh

Cho dù xa cách cả đời cũng không đổi thay……

□ phần cuối kéo thật dài làm kích động trái tim mỗi người! ánh mắt chuyên chú nọ, như nghĩ rằng đã được người này yêu thương, cái người trong lòng cho dù xa cách cũng cả đời không thay đổi kia, chính là em. Y nhìn em, em động tâm không? Muốn rơi lệ sao? muốn vĩnh viễn không xa rời nhau sao? muốn nói ba chữ em yêu anh!

Trái tim trẻ trung, trái tim xao động, trái tim mông lung, dễ dàng bị bắt làm tù binh.

Dù là nhiều năm sau, bọn họ lớn lên sẽ nói, đây không phải là tình yêu.

Nhưng rung động trong nháy mắt kia, là vĩnh hằng.

“Tô Nham! Em yêu anh!”

Ngây thơ sao? xúc động sao? hormone đang tác quái sao?

Coi như trẻ người non dạ !

Khi Tô Nham bị Vạn Phương kích động xông lên ôm lấy tỏ tình, Tô Nham thừa nhận, y có chút choáng váng.

Toàn lớp đều choáng váng, chỉ có thằng con mĩm mũm của chủ nhiệm là lấy cái miệng đầy thức ăn cười lên khanh khách:“Chị gái xấu hổ nha! Nam sinh nữ sinh xấu hổ nha.”

Chủ nhiệm giật mình một cái khôi phục như bình thường, rống cổ lên giận dữ mắng mỏ:“Vạn Phương em ngồi trở lại cho tôi! Lớp trưởng còn không mau tới kéo bọn họ ra!”

Các giáo viên khác xấu hổ không nói, thầm than học sinh thời nay thật sự là không được. Không biết trời cao đất rộng, có chút tuổi mà đã yêu yêu đương đương. Sau này, thứ tình yêu này thì coi vào đâu?

Lâm Cường nén cười kéo Vạn Phương ra, Vạn Phương khóc òa nức nở, bị ép kéo về chỗ ngồi nghẹn ngào khóc nấc không ngừng. Tô Nham trấn định trở lại chỗ ngồi.

Toàn lớp đều nhìn nữ sinh gào khóc, phòng học một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng cô nức nở, yếu ớt như vậy, ủy khuất như thế nhưng lại không oán không hối.

Nên nói là thanh xuân không nên hối hận, bao gồm cả tình yêu.

Tô Nham dời mắt đi, chống cằm nhìn chằm chằm vào mặt bàn.

“Khặc khặc khặc khặc, cô bé kia mắt bị đui sao, cư nhiên lại nhìn trúng Nham Nham. Nham Nham ngươi thật sự có lỗi nghen, tự nhiên lại ném điện tùm lum.”

“…… Câm mồm.”

Vạn Phương tỏ tình xen giữa tiệc tối, nhưng nó vẫn được tiếp tục, sẽ không vì một mình cô mà làm cho những bạn học khác thất vọng ra về. Mỗi trái tim trẻ trung, đều có độc thoại của mình.

Không khí dần khôi phục náo nhiệt, đêm nay là nhiệt liệt, tràn đầy ngây ngô, mập mờ, hữu nghị, tình yêu, mộng tưởng.

Thời gian chậm rãi đến 9 giờ rưỡi, tiệc tối đến hồi cuối.

Tô Nham và Lương Khuê đồng thời đứng dậy đi lên đài, uỷ viên văn nghệ giơ microphone nói:“Hai vị soái ca này lên hát mọi người có chịu không?”

“Hảo! Soái!” Toàn lớp ồn ào.

Uỷ viên Văn nghệ ân ân gật đầu:“Tiệc tối đến hồi kết, kế tiếp toàn lớp đại hợp xướng bài hát [anh hùng thật sự ], Tô Nham và Lương Khuê lĩnh xướng, sau khi hai người bọn họ ca xong mọi người cùng nhau hát.”

Âm nhạc vang lên, bài ca anh hùng thật sự, hát vang trong đêm yên tĩnh.

Trong lòng tôi đã từng có một giấc mộng

Muốn dùng tiếng ca giúp bạn quên đi tất cả đau buồn

Microphone trở lại trong tay Lương Khuê, Lương Khuê mỉm cười.

Trời sao rực rỡ

Ai là anh hùng thật sự

Những con người bình thường làm tôi cảm động biết bao

……

…………

Nắm chắc một rung động trong cuộc đời

Cùng bạn bè yêu dấu nhiệt tình ôm nhau

Làm cho lời nói thiệt tình cùng nước mắt vui vẻ

Cuộn chảy trong lòng tôi và bạn

……

…………

A a a a……

Thanh âm thanh xuân vang tận mây xanh, một lần, một lần, lại một lần.

Toàn lực bước đến giấc mơ trong lòng chúng ta

Cố gắng lên, chỉ cần toàn lực bước tới.

Không trải qua mưa gió làm sao có thể nhìn thấy cầu vồng

Cho dù gặp phải ngăn trở, không cần sợ hãi, cầu vòng sẽ hiện sau cơn mưa.

Không ai có thể dễ dễ dàng dàng thành công

Thanh xuân như nhau, tiếng ca như nhau, không ai có thể dễ dàng thành công.

Chúng ta đều chạy hướng về trường học vào sáng sớm như nhau, chúng ta đều bước đi trong đêm mưa gió như nhau.

Chúng ta vùi đầu khổ học bên nhau, chúng ta luôn luôn làm không xong bài tập, chúng ta vĩnh viễn khát vọng được ngủ một giấc say nồng, chúng ta chờ mong ngày nghỉ.

Chúng ta có bằng hữu, chúng ta còn có rất nhiều mối tình đầu nói không nên lời.

Ba năm sau, chúng ta sẽ gặp Diêm vương[1] bên nhau, khi đó, còn có thể cùng nhau hát một bài chứ?

Thừa dịp hiện tại, tận tình mà khóc, tận tình mà cười.