Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 16: Chém thần




Buổi sáng dài dằng dặc mà yên tĩnh nọ cuối cùng cũng chấm dứt trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giờ khắc này, mỗi người, đều vì Trần Yến mà ủng hộ.

Trần Yến cũng vỗ tay, cô vì chính mình mà vỗ tay.

Lần đầu tiên, cô cảm thấy tràn đầy sung sướng.

Mười sáu tuổi là mùa đẹp nhất thuộc về thiếu nữ, mộng tưởng thuần túy bao nhiêu người ôm ấp.

Nhưng cô vốn cho rằng, giấc mộng của mình đã tan tành. Bị chính mình nghiền nát, nghiền nát trong lòng tự trọng nhỏ hẹp kia.

Làm thế nào mới có thể không để ý ánh mắt của người khác, lạnh lùng của người khác, cô vì những chuyện này mà khốn đốn trong chiếc hộp đen tối hơn mười năm. Từ nhỏ đến lớn, bao nhiêu lần muốn không để ý, nhưng thời gian nói cho cô biết, một người muốn sống tiêu tiêu sái sái, là chuyện rất khó. Một người muốn thay đổi chính mình, chiến thắng chính mình, khó càng thêm khó.

Mà khi sự thật hiện ra ngay trước mắt, tất cả lại trở nên đơn giản như vậy.

Cô cần không phải gia đình giàu có, không phải quần áo xinh đẹp, không phải một cái đầu chỉ số thông minh cao.

Cô cần rất đơn giản, nhiều bằng hữu, quan tâm nhiều một chút, cười nhiều một chút, ân cần thăm hỏi nhiều một chút.

Cô là Trần Yến, mười sáu tuổi.

Cô nghĩ lúc sáu mươi sáu tuổi, nhớ lại năm tháng đẹp nhất tốt. Có thể dùng một nụ cười thật tâm để hoài niệm.

Gió lạnh lướt qua gò má, thổi bay dòng nước mắt ấm áp.

Xe đạp dừng lại trước căn nhà xám cũ nát, Trần Yến lau khô nước mắt, mỉm cười đi vào phòng.

“Cha, con đã về.”

Đại thúc vội vàng làm cơm trưa trong bếp cả mắt cũng không chớp một cái, qua loa ừ một tiếng.

Trần Yến đứng ở cửa phòng bếp nói:“Cha, con làm bí thư chi bộ đoàn.”

Nam nhân bận rộn dừng tay lại, kinh ngạc quay đầu hỏi:“ Bí thư chi bộ đoàn?”

“Dạ, chính là trông nom nội vụ của đoàn viên, vào Đoàn vào Đảng đấy cha biết không? Học sinh trung học đều đã vào đoàn, sau khi lên đại học mới có thể xin nhập Đảng. Thầy để con làm bí thư chi bộ đoàn, con sẽ cố gắng làm tốt.”

Người đàn ông nghe xong con gái giải thích xong, trên gương mặt đầy nếp nhăn rốt cục lộ ra nụ cười, trong phút chốc con mắt cũng sáng lên vài phần:“Cha nghe hiểu, bí thư chi bộ đoàn, không phải là trông nom đoàn viên sao? Cha hiểu. Ban cán bộ nha? Rất tốt, con lần đầu làm ban cán bộ. Thầy giáo coi trọng con như vậy, con cần cố gắng hơn, đừng để người ta soi mói.”

Trần Yến ra sức gật đầu, mũi cay cay.

Cô nhớ tới câu chuyện cô bé lọ lem, cô cảm giác mình đã được phù phép, vũ hội thuộc về tuổi thanh xuân, đã mở rộng cánh cửa vì cô.

Cô chỉ cần dũng cảm tiến tới, bước đi vào.

Bên kia cánh cửa, sẽ lưu lại dấu chân cô.

Buổi chiều hôm nay, chủ nhiệm điều chỉnh chỗ ngồi toàn lớp lần nữa.

Trần Yến bị chuyển đến hàng thứ hai tổ 2, lần này người ngồi cùng bàn im lặng tiếp nhận cô, cũng không nói bất cứ lời gì không vui.

Tô Nham bị chuyển đến vị trí gần cửa sổ, ngồi cùng bàn là Lương Khuê.

Lần này là chính thức ngồi cùng bàn, chính giữa không có con đường.

“Khặc khặc, ta thấy người bạn kia của Nham Nham hình như không vui ngồi cùng bàn với ngươi.”

“Kệ cậu ta chứ.” Tô Nham bĩu môi, sống lại đến nay, rất nhiều chuyện thay đổi, đồng thời cũng có rất nhiều chuyện không thay đổi. Tỷ như ngồi cùng bàn lần này, đời trước cũng như thế. Thầy Mã là một chủ nhiệm rất dụng tâm, trên cơ bản ngồi cùng bàn đều chọn phương thức góc bù[1].

Lương Khuê sắc mặt rất khó xem, phi thường không vui với ngồi cùng bàn Tô Nham, nhưng hắn lại không đến mức vì chuyện nhỏ này mà mở miệng cãi lại thầy giáo.

“Tô Nham, thương lượng với cậu chuyện này.”

“Nói.”

“Tôi muốn đổi vị trí với cậu, tôi thích ngồi bên cửa sổ.” Lương Khuê rất khao khát vị trí gần cửa sổ.

Tô Nham không nể tình lắc đầu:“Tôi rất thích cái cửa sổ này.”

Anh thích thì sao hả, sâu nặng hơn tình yêu của tôi sao?

Lương Khuê táo bạo bật hơi:“Quả nhiên là bát tự không hợp!”

Lương Khuê vì chuyện ngồi cùng bàn rầu rĩ không vui cả buổi, một câu cũng không nói với Tô Nham. Hắn không chủ động nói chuyện, Tô Nham càng không mở miệng.

Thẳng đến hơn bốn giờ chiều, giáo viên vẫn giảng bài trên bục, Tô Nham chịu không được, theo thói quen lấy ra một quả cà chua trộm nhét vào miệng. Thể xác và tinh thần bủn rủn sau khi gặm mấy ngụm cà chua lập tức tràn đầy sức sống. Tô Nham thỏa mãn thở hắt ra.

Lương Khuê còn đói hơn Tô Nham. Hắn chơi bóng rổ trong giờ nghỉ trưa, bỏ qua nghỉ trưa, hao sức lại nhiều, mỗi xế chiều đều sống lay lắt. Con mắt mỏi nhừ, dạ dày mệt mỏi, toàn thân đều mềm nhũn.

Dù cách thời gian tan học chỉ còn năm phút, Lương Khuê cũng chịu không được. Vừa thấy cà chua của Tô Nham, lục quang hiện lên trong mắt, không khỏi liếm láp đôi môi khô khốc, nịnh nọt nói:“Tô Nham, có thể cho tôi một quả cà chua không? Tôi thực đói.” Hắn mày dạn mặt dày mở miệng, trong lòng rất ngại. Nếu đổi là người khác hắn tuyệt đối không xấu hổ, nhưng Tô Nham là ai??? Tô Nham rất rất không nể mặt hắn, tới bây giờ cũng không!

Lương Khuê mặc dù mở miệng, nhưng cũng không ôm bao nhiêu hi vọng.

Ngay lúc hắn cho rằng Tô Nham sẽ lắc đầu cự tuyệt, một quả cà chua đỏ mọng lăn đến lòng bàn tay hắn, Lương Khuê không chuẩn bị, thiếu chút nữa trượt tay, suýt để cà chua lăn trên mặt đất.

Lương Khuê vui thích gặm cà chua hiếu kỳ hỏi lại:“Hôm nay sao cậu đáp ứng tôi vậy? Tôi thật thụ sủng nhược kinh.”

Tô Nham chuyển cán bút chậm rãi nói:“Làm lớp trưởng, phải quan tâm bạn học, trợ giúp bạn học.”

“……” Lương Khuê chớp mắt mấy cái, cười khan nói:“Tôi cũng quên cậu là lớp trưởng, mặc kệ thế nào cũng cám ơn cậu.”

“Không cần cám ơn, làm lớp trưởng tôi muốn nói cho cậu biết, đi học ăn vụng là sai.”

“……” Lương Khuê quệt quệt mồm, đem trái cà chua chưa ăn hết bỏ vào hộc bàn, khóe miệng co giật nói:“Tan học tôi ăn tiếp.”

Mùng tám tiết nguyên tiêu phải về học bù, bởi vậy mỗi ngày đi học tan học làm việc nghỉ ngơi rất nới lỏng, buổi chiều không có hoạt động ngoại khóa, hết bốn tiết liền ra về, thời gian học tối cũng rất ngắn.

Tô Nham và Lương Khuê sau tan học bất đắc dĩ đi tìm giáo viên Trương, giáo viên dẫn sáu người kể cả bọn họ đến đài kéo cờ thao trường.

Một đám cầm quốc kỳ đã sớm ôm cờ chờ ở đó, mỗi người đứng thẳng tắp, nhìn không chớp mắt giống như quân nhân.

Giáo viên vỗ tay nói:“Kéo quốc kỳ các em đều nhìn thấy rất nhiều lần, hôm nay nhìn ở khoảng cách gần.Các em cẩn thận xem nhất cử nhất động của các tiền bối, xem ba lần kéo cờ trước, tôi sẽ dạy các em động tác tiêu chuẩn.”

Quốc ca vang lên, mười hai người kéo cờ mới lẫn cũ cứ như vậy một lần lại một lần chỉ bảo, học tập.

Đi bộ, tiết tấu, biểu lộ cảm xúc, từng thứ từng thứ đều yêu cầu nghiêm khắc.

Huấn luyện vô cùng buồn tẻ vô vị, mặt Lương Khuê sa sầm, mặt Tô Nham cũng sa sầm. Đặc biệt giáo viên này rất dễ giận, sai một chút liền điên khùng giơ chân mắng to. Lương Khuê trong lòng oán thầm _ bà nha, một nữ nhân thời mãn kinh không có chuyện gì làm chạy tới dạy kéo cờ cái gì. Trong bát tự của bà cả đi nghiêm cũng đi không tốt dựa vào cái gì yêu cầu người khác hoàn mỹ vô khuyết hử.

Người cầm cờ cũ lén nói cho Lương Khuê:“Chúng ta kéo theo cách dạy của thầy Lý tổ trưởng thể dục, cô Trương này không biết mà dám dạy.”

Lương Khuê buồn nôn chết, buồn bực nói:“Thầy Lý sao giờ không dạy?”

Người cầm cờ cũ bĩu môi, Lương Khuê nhìn lại. Hắn thấy bên kia thao trường, người đàn ông ôm cánh tay kia nhất định là thầy thể dục đang đứng bên trong sân vận động thao luyện một đám học sinh khoa thể dục.

“Thầy Lý là huấn luyện viên đặc biệt của khối thể dục cho nên rất bận”

Tô Nham cũng nhìn sang theo bọn họ, không nhìn còn tốt, nhìn rồi liền sửng sốt.

Một nhóm học sinh, đúng là thể dục sinh lần trước đi theo Vạn Hưng tìm y làm phiền, đều là sư huynh lớp 11.

Tô Nham nhìn bọn họ, đám thể dục sinh vừa vận động vừa nhìn Tô Nham, ánh mắt rất là bất thiện.

Huấn luyện nhàm chán duy trì liên tục đến sáu giờ, cô Trương mới thả bọn họ đi ăn cơm tối.

Tô Nham thở dài, bây giờ trở về cũng không kịp cơm tối .

Tô Nham mua ly mì tôm qua loa lót bụng, ngòi bút lưu loát ghi ghi chép chép, thỉnh thoảng còn lấy điện thoại ra dùng như máy tính.

Khi Lương Khuê trở về liền nhìn thấy Tô Nham nhấn nhấn nhấn bàn phím di động, tay phải xoạt xoạt ghi chép : “ Cậu đang tính toán gì vậy? ”

“Sổ sách.” Tô Nham lời ít ý nhiều trả lời.

“Cậu dùng tiền còn ghi sổ sách? Ha ha, không vội, tôi mua KFC, có một phần của cậu.” Lương Khuê cười ha hả đưa Hamburger chân gà cocacola cho Tô Nham, Tô Nham ngẩng đầu nhìn Lương Khuê:“Vô sự hiến ân cần?”

Lương Khuê trừng mắt:“Tôi là báo ân! Nhất phạn chi ân thiên kim hồi báo[2] một quả cà chua dùng KFC báo đáp.”

Tô Nham như có như không cười cười, cầm lấy chân gà nhét vào miệng: “Hamburger thì không cần, khó ăn.”

“Cho cậu còn soi mói, cậu không ăn tôi ăn.”

Tô Nham khuya về nhà, lại bề bộn hơn nửa giờ mới tính xong sổ sách của hàng rau và tiệm hoa quả. Gần nhất bận bịu ngay cả thời gian lên du hí cũng rất ít. Phi ca gọi điện thoại đến muốn y login nhận bưu kiện, Tô Nham lau mái tóc ướt đẫm mở hòm thư ra, download văn kiện, văn kiện này rất nặng, tất cả đều là ảnh chụp.

Ảnh một con ngao Tây Tạng cái trưởng thành.

Đôi mắt Tô Nham sáng bừng, lập tức ôm Chiến Thần ra. Chiến Thần ngẩng cao đầu, chằm chằm vào màn hình máy tính của Tô Nham, Tô Nham trượt chuột xuống cười hỏi:“Chiến Thần xem ảnh cảm thấy vừa ý không? Nếu vừa ý, ta sẽ đi cưới vợ về cho mày, nếu không hài lòng, chúng ta từ từ tìm, không vội.”

Ngao Tây Tạng trong ảnh tựa hồ sinh hoạt tại nơi gần vùng ngoại thành, bối cảnh chung quanh u tĩnh rộng lớn. Ngao Tây Tạng khỏe mạnh uy vũ, bộ lông sáng ngời, ngao Tây Tạng này là cùng giống với Chiến Thần. Thiết mạ vàng, thuần đen, màu vàng tô điểm, nhìn đến đâu đẹp đến đó.

Từ cổ họng Chiến Thần phát ra thanh âm trầm thấp, mắt lóe sáng long lanh, cái đuôi lắc tới lắc lui.

Tô Nham cười to:“Mày cũng thấy nó đẹp phải không? Vậy chọn nó. Đừng quá nóng vội, mấy ngày nữa chúng mày có thể gặp mặt.”

Ngày nghỉ mười bốn mười lăm, Tô Nham đi vào thành phố B lần nữa.

Lần này y không để Phi ca đón nữa, Tô Nham thả Chiến Thần ra tại nơi vắng vẻ, sau đó mang theo Chiến Thần tìm được địa chỉ Phi ca cung cấp.

Chiến Thần hiếm khi đi vào đô thị lớn, uy vũ mà trầm tĩnh đi theo bên người Tô Nham, như một vệ sĩ tốt nhất. Một người một sủng đi đến đâu đều bị chú ý đến đấy.

Phi ca xa xa đã trông thấy bọn họ chạy tới, hưng phấn chỉ vào Chiến Thần nói:“Tô tiểu đệ thật lợi hại! Con ngao Tây Tạng này của chú nuôi rất tốt. Chậc chậc, từ đầu đến chân không chỗ bắt bẻ. Truyền dạy chút kinh nghiệm được không?”

Tô Nham mỉm cười:“Anh nuôi ngao Tây Tạng sao? Anh nuôi tôi liền nói cho anh biết.”

“Hừ, anh phải nuôi nổi mới được !” Phi ca tiếc hận lắc đầu. Ngao Tây Tạng ăn nhiều, người thường nuôi ngao Tây Tạng gánh nặng quá lớn, hắn chỉ có thể âm thầm hâm mộ.

“Chú nói muốn mua một cô vợ cho Chiến Thần, anh liền giúp chú hỏi thăm mấy tháng. Lúc trước chủ nhân nhà này không chịu bán, giờ vợ hắn bị bệnh, cần ngay tiền thuốc men, lúc này mới chịu bán. Tô Nham, chú hiểu giá tiền ngao Tây Tạng trưởng thành chứ? Cũng không phải là mua ngao con, hai ba vạn miễn bàn. Kỳ thật chú cần gì mua vợ cho nó, đến kỳ động dục trực tiếp đi lai giống càng có lời, thất lễ anh nói chú nghen, chú thật xa xỉ.”

Tô Nham sờ sờ Chiến Thần, nói:“Không phải lai giống đơn giản như vậy, Chiến Thần một mình không có bạn, rất cô độc. Sau này có vợ sẽ không thế nữa, Chiến Thần mày nói có phải không?”

Chiến Thần ngao ngao khẽ gọi, cứ như một con sư tử thân mật mè nheo với Tô Nham.

Phi ca hâm mộ: ”Ý kiến này tốt, nhưng tiền mới là mấu chốt. Được, chú có tiền tùy chú, anh đây cứ đỏ mắt mà hâm mộ, ghen ghét. Chiến Thần, đi nhìn vợ tương lai của mày với tao nào.”

Chiến Thần tựa như nghe hiểu, bình tĩnh cao ngạo đuổi kịp bước chân Phi ca, vợ ngay trước mắt, chạy không được! Nó một đại nam nhân (=.= sao ko pải 1 đại nam cẩu), không thể lộ ra biểu hiện quá nóng vội ngây thơ.

Rẽ vào hai lần, Chiến Thần như nguyện nhìn thấy người vợ tương lai.

Cô vợ đang tản bộ trên bờ sông, lẳng lặng nhìn nước sông chảy xuôi, ánh mắt u buồn mà cô độc.

Chiến Thần trong lòng nóng lên, trực giác vợ đang đợi người, đang đợi nó! Chờ nó đi cứu vớt cô.

Chiến Thần rốt cục vẫn sốt ruột, bước đi như bay nhào về phía người vợ. Cô vợ giật mình, phẫn nộ hờn dỗi trừng mắt nhìn nó.

Tô Nham không đi qua, Phi ca kỳ quái nói:“Chú không tự mình đi xem?”

“Không cần, Chiến Thần thích là tốt rồi.”

“Thực đơn giản, mua đồ cũng không kiểm hàng.” Phi ca thở dài,“Tùy chú, vào nhà bàn giá tiền đi.”

Tô Nham quay đầu lại giơ ngón tay cái lên với Chiến Thần, cam tâm tình nguyện dùng nhiều tiền mua con ngao Tây Tạng thứ hai.

Tô Nham cùng ngày quay về, xuôi theo phố trông thấy rất nhiều người đeo khẩu trang. Theo như tin tức nói bệnh cúm càng ngày càng nghiêm trọng, mùa xuân năm nay làm lòng người hoang mang .

Chiến Thần: Đại dịch cúm càng ngày càng nghiêm trọng, vốn muốn đi du lịch, giờ cũng không dám ra khỏi cửa.

Nham thạch: Nhịn một chút, đừng chạy lung tung là được. Cậu nói coi vợ Chiến Thần tên gì thì tốt?

Chiến Thần: Bạch tinh tinh!

Nham thạch:…… Bạch tinh tinh thích nhân thú luyến không? Nếu nó thích, tôi đây không ý kiến.

Chiến Thần: Xuống địa ngục đi!

Nham thạch: Tớ quyết định, nó sẽ gọi là chém thần.

“Nham Nham, Nham Nham, Nham Nham, ngươi không thể mê muội mất cả ý chí như vậy, phát triển thành ăn chơi trác táng liền không có thuốc nào cứu được . Một con giả dạng sư tử là đủ rồi, ngươi mua một con lại một con làm quái gì? Hơn nữa thứ giả mạo này còn lãng phí hơn mười vạn tiền mặt! Hơn mười vạn đó, Nham Nham ngươi sa ngã rồi.”

“Ngươi còn nhớ mảnh ngọc trong chợ ngọc không hả? Nó luôn chờ ngươi đi mua đấy!”

Tô Nham móc móc lỗ tai, không đếm xỉa tới nói:“Không vội, một ngày nào đó mua về cho ngươi.”

“Đó là ngày nào!”

Tô Nham đánh cái ngáp:“Một ngày nào đó.”

“Ăn chơi trác táng! thiếu niên sa ngã! Ông trời sẽ đánh ngươi!”

Chiến Thần rất vui vẻ, vợ chồng mới cưới như keo như sơn. Cả rừng rậm đều là chỗ vui chơi của chúng, từ ngày có vợ, Chiến Thần quên béng mất Tô Nham. Trước kia chỉ cần Tô Nham vào không gian, Chiến Thần sẽ ngoan ngoãn đứng cạnh y, hiện tại nó chỉ biết ngoan ngoãn đứng cạnh vợ.

Tô Nham rất buồn bực, có người rất vui vẻ.

“Khặc khặc khặc khặc, nhân tại tố thiên tại khán!” (người đang làm trời đang nhìn: ngạn ngữ)

Nguyên tiêu thoáng cái trôi qua, trường học chính thức khai giảng, quản lý tập trung cũng công khai. Từng học sinh mang theo thẻ trường, tan học giống y như học sinh tiểu học xếp hàng chờ kiểm tra, học ngoại trú mới có thể ra ngoài.

Tô Nham vẫn học ngoại trú, nhưng Lương Khuê lại bị mẹ của hắn bức vào Ký túc xá

“A, ông đây muốn chết!” Lương Khuê sau một đêm ở lại ký túc xá, đổi lấy gương mặt tiều tụy đôi mắt đỏ hồng gục xuống bàn gào khóc thảm thiết, nện vào bàn vang lên rầm rầm rầm.

Tô Nham nhàn nhã chuyển bút viết tiếp, không đếm xỉa tới nói: “Như thế nào?”

Lương Khuê rống to:“Thiên đạo bất công ! Ký túc xá thật kinh hoàng , vì sao phải ở trọ ! Vì sao muốn tôi ở Ký túc xá! Mẹ tôi không thương tôi, đem tôi đẩy vào hố lửa cậu có biết không! Mẹ cùng lão Mã cấu kết với nhau làm việc ác bức tôi bỏ tù cậu có biết không. Cái phòng ngủ kia không tới ba mươi mét vuông a! Cái phòng ngủ kia chỉ có một cái bàn a! Cái phòng ngủ kia không có nơi đi vệ sinh, cũng không có nơi tắm rửa! Trong đêm mắc tiểu cũng phải sờ soạng đi dạo hành lang a!”

“…… Nhịn một chút .” Tô Nham chớp mắt.

Lương Khuê u oán nói:“Cái phòng ngủ kia có mười hai cái giường, ở mười hai thằng đàn ông cậu có biết không! Phóng một cái rắm bay hương 30 mét! Ông đây trắng đêm không ngủ đó!”

“……sau này cậu tận lực đừng đánh rắm.” Tô Nham bình tĩnh trấn an.

Lương Khuê cơn tức dâng trào nhấc bàn lên, tiếng như chuông lớn, phẫn nộ chỉ vào Tô Nham:“Ông nội nó chứ không đánh rắm!”