Trọng Sinh Chi Đại Giới

Chương 21: Thư kế nghiệp




“Ô ô…… Lương Khuê vì sao anh không nghe điện thoại…… Oa ô…… Em đang trong bệnh viện anh có biết không…… Em muốn chết, đau chết rồi ……”

“……” Nghe nửa ngày rốt cục nghe ra là tiếng khóc của Trần Oản Oản. Tô Nham nhíu mày, đưa điện thoại di động đến bên tai Lương Khuê. Lương Khuê lập tức bị tiếng khóc làm bừng tỉnh:“Fuck, nữ quỷ à!”

“…… Là Trần Oản Oản.” Tô Nham nhắc nhở, Lương Khuê sững sờ cầm điện thoại cẩn thận hỏi:“Trần Oản Oản em sao thế? đừng hù người được không.” Đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thê thê thảm thảm của con gái, thật giống y chang tiếng khóc lúc nửa đêm của nữ quỷ .

Trần Oản Oản vừa thống khổ vừa căm phẫn, rống to kêu gào:“Anh hỗn đản! Vương bát đản! Tôi đau chết ô ô ô……”

“Chờ một chút, em nói từ từ, rốt cuộc thế nào? Nói cho anh biết ở bệnh viện nào, bây giờ anh đi qua. Tô Nham Lâm Cường các cậu chơi, tôi đi trước.” Lương Khuê cầm áo khoác lên giơ điện thoại vội vàng chạy khỏi quán net.

Lâm Cường ngừng chơi, lo lắng nói:“Chúng ta cần đi theo không? Giờ là nửa đêm, bên ngoài rất nguy hiểm .”

Tô Nham lắc đầu:“Cậu ta một thằng con trai còn sợ người ta cướp sắc à.”

“…… Cũng đúng, Trần Oản Oản rốt cuộc bị bệnh gì ta?”

“Không biết.”

Tô Nham buồn ngủ hoàn toàn tỉnh, lại nhìn thấy rõ mắt Lâm Cường quầng thâm, nhíu mày thúc giục:“Cậu đừng chơi nữa, đi ngủ một giấc. Ngày mai còn muốn đi chơi không? Đừng tới nơi liền ngủ gục đấy.”

“Hắc hắc, tớ không mệt, tớ tinh thần rất tốt…… Ách, tớ ngủ!” Lâm Cường cười đùa tí tửng không đánh lại nổi cái mặt lạnh của Tô Nham, ngoan ngoãn nằm lên sofa ngủ.

Tô Nham đi dạo trên diễn đàn. Nửa đêm, trên mạng vừa vặn có mấy người bạn nước ngoài đang online. Tô Nham gần đây đã tạo một websites trò chơi trồng trọt, cùng vài người bạn cùng chung chí hướng nhiệt liệt trao đổi. Trong đó có một Hoa kiều nước ngoài, sắp tốt nghiệp đại học, muốn gây dựng sự nghiệp, hơn nữa muốn trở lại Trung Quốc làm.

“Anh cảm thấy thị trường trò chơi trong nước rất có tiền đồ, tuy cha mẹ anh cũng không tán thành nhưng anh đã quyết định về nước. Thủ tục đang tiến hành, tháng sau có thể trở về. Tô Nham, đến lúc đó cậu phải chiêu đãi anh, nhớ tới sân bay đón anh.”

Người bạn trên mạng này gọi là Thư Kế Nghiệp, tiếng trung rất đúng chuẩn, Tô Nham kết bạn từ năm trước trên mạng. Đến bây giờ đã hơn nửa năm, hai người trừ không gặp mặt, trên trao đổi hoàn toàn là bạn tốt. Thư Kế Nghiệp biết tính hướng của Tô Nham, Tô Nham cũng biết Thư Kế Nghiệp là con tư sinh.

“Được, đến lúc đó nói cho tôi biết thời gian cụ thể, tôi xin nghỉ cũng sẽ đi đón anh.”

“Ha ha, bạn thân. Nhưng anh sẽ cố gắng dàn xếp thời gian vào ngày nghỉ. Làm thủ tục visa thật phiền phức, bệnh truyền nhiễm càng ngày càng nghiêm trọng. Tô Nham, trong nước thật sự rất nguy hiểm à?”

Tô Nham bất đắc dĩ nói:“Có vài thành thị rất nghiêm trọng, càng nghiêm trọng hơn so với tin trên báo. Nhưng thành phố C tôi sống khá tốt, chỉ có một hai ca bệnh, nếu không cuối năm anh mới về nước đi, thế nào vẫn phải chú ý.” trong trí nhớ của Tô Nham, Trung Quốc trong khoản thời gian khó khăn nhất kia thì không ảnh hưởng lớn đến với thành phố C. Mỗi nơi trong thành phố C đều chú trọng vệ sinh trừ độc, về sau không có nguy hiểm gắng gượng qua đi, khống chế tổn thất nhỏ nhất. Có nhiều chỗ nghỉ học, cách ly những nơi gặp nan làm lòng người bàng hoàng, nhưng chỗ của Tô Nham là Lê Hoa khu thành phố C, không có trường nào xuất hiện nghỉ học, tình huống cách ly cũng không cần thiết.

“Không, bệnh truyền nhiễm tuy đáng sợ nhưng không ngăn cản được nhiệt tình và quyết tâm hiện tại của anh. Cha mẹ anh cũng dùng lý do này khuyên bảo anh, nhưng anh cảm thấy tuy hoàn cảnh hiện tại nguy hiểm, về phương diện nào đó cũng coi như một cơ hội. Về nước anh còn tốn nhiều thời gian làm các phương diện điều tra. Anh còn có một đội ngũ, nhưng tất cả chờ anh điều tra bên này xong lại để họ tới. Tô Nham, đến lúc đó cậu phải gia nhập đội của anh, nói cậu là học sinh cấp 3 anh cũng không tin, chẳng lẽ giáo dục cao trung trong nước đã đến trình độ như cậu? Ngôn ngữ lập trình của cậu, phương diện phần mềm máy tính rất có kinh nghiệm, một chút cũng không giống học sinh cấp 3, còn một số ý tưởng của cậu cũng rất đáng khen. Mấy trò chơi nhỏ cậu làm trước kia anh đều cho bạn anh xem, bọn họ rất hi vọng cậu gia nhập.”

Lời này Thư Kế Nghiệp không phải lần đầu tiên nói, Tô Nham từng nghiêm túc suy nghĩ. Lúc đầu y cũng có hào ngôn chí khí, nghĩ tự mình gây dựng sự nghiệp. Nhưng về sau nghiêm túc suy nghĩ một phen, Tô Nham cảm thấy không được, tối thiểu hiện tại không được. Đầu tiên, chưa mười tám chính là một trở ngại, hơn nữa y không dự tính bỏ lơ việc học. Gây dựng sự nghiệp rất khó, gây dựng sự nghiệp lúc đầu khó càng thêm khó, bận rộn là tất nhiên, không có cách nào để hai đường đều tốt. Hơn nữa tính là y làm nặng lần đầu, có chí hướng, có tài chính, có tầm nhìn xa, có nhiệt tình. Bằng những thứ này đi gây dựng sự nghiệp, cũng không có nghĩ là nhất định sẽ thành công. Có thị trường tốt, không nhất định mỗi người đều có thể thành công. Phương diện lập trình trò chơi y có trình độ chuyên nghiệp, nhưng gây dựng sự nghiệp thì khác, khác với làm công. Tối thiểu, bây giờ y không có tự tin quản lý một công ty.

Thư Kế Nghiệp cũng còn rất trẻ, nhưng hắn có thể dựa vào gia đình làm hậu thuẫn. Hơn nữa bản thân Thư Kế Nghiệp học tài chính và quản lý, chỉ có điều hắn nhìn trúng thị trường trò chơi trong nước. Thư Kế Nghiệp rất chững chạc, lại không thiếu nhiệt tình của người tuổi trẻ, hơn nữa tầm nhìn độc lập. Theo Tô Nham tính toán, kỳ thật tuổi chính thức của hai người không chênh lệch lắm, nhưng Thư Kế Nghiệp vẫn cho y cảm giác như một người anh. Nhận thức này làm Tô Nham uể oải qua, nhưng cảm thấy không cần quá vướng mắc. Hoàn cảnh sống từ nhỏ của hai người bất đồng, đã định trước khác biệt giữa người với người.

“Chờ anh trở về, chúng ta gặp mặt nói chuyện sau.”

“Nhất định, sớm đã muốn trông thấy cậu. Đúng rồi, hiện tại bên cậu hẳn là hơn ba giờ nửa đêm, cậu còn chưa nghỉ ngơi?”

“…… Cùng bạn chơi game.”

“Thức đêm không tốt, đi ngủ đi.”

“Dạ.”

Tô Nham căn bản không ngủ được, nhàm chán tại các diễn đàn tưới cây. Thời gian này dạ miêu tử[1] cũng khá nhiều, trò chơi nhỏ của Tô Nham thu được không ít khen ngợi. Trừ Thư Kế Nghiệp sắp về nước muốn kéo y vào đoàn, trong nước cũng có vài người cùng sở thích có ý này. Trong đó một xí nghiệp lớn muốn thuê y, mấy người khác thì muốn góp tiền, Tô Nham từ chối nhã nhặn từng người. Cán cân trong lòng sớm đã nghiêng về phía Thư Kế Nghiệp, đối với Thư Kế Nghiệp, Tô Nham ôm kỳ vọng rất lớn. ( Nghe thấy mùi BL quanh quẩn đâu đây :v Khuê Khuê cẩn thận tình địch nha )

Mười giờ sáng, Tô Nham cùng Lâm Cường đi đến đường dành riêng cho người đi bộ giờ đang hết sức nhộn nhịp. Lâm Cường hưng phấn không thôi hết nhìn đông lại nhìn tây, cẩn thận từng li từng tí cất giấu một ngàn đồng nói:“Ai nha nha, Tô Nham cậu nói tớ mua nhãn hiệu điện thoại nào thì tốt? Motorola hay là Siemens? loại Nokia của cậu quá đắt, tớ khẳng định mua không nổi.”

Hai người dọc đường thương lượng, cuối cùng vẫn vào cửa tiệm bán Nokia độc quyền. Tám trăm khẳng định mua không nổi điện thoại kiểu mới, nhưng kiểu cũ thì có thể. Lâm Cường mua đồ đặc biệt rày rà, người khác so sánh hàng của ba cửa tiệm, hắn thì hận không thể so sánh hàng của ba trăm tiệm. Từng tiệm từng tiệm xem xét, không xem xong tuyệt đối không bỏ tiền.

Tô Nham cáu kỉnh, nén giận nhìn chằm chằm vào Lâm Cường: “ Cậu còn lằng nhằng hơn cả con gái, giờ là ba giờ chiều rồi! Ba giờ! Thời gian nhiều như vậy chọn vợ cũng đủ, cậu mua hay không mua?” Tô Nham chỉ vào cửa tiệm độc quyền Nokia đầu tiên buổi sáng đi vào, trong lòng nôn máu. Lâm Cường vòng vo nửa ngày, cuối cùng lại nhớ tới tiệm đầu tiên, vốn nói quyết định liền mua Nokia. Kết quả Lâm Cường trở về lần nữa, lại bắt đầu mè nheo, do dự .

Lâm Cường gượng cười, xấu hổ gãi đầu, cẩn thận nói:“Tớ, tớ nhìn lại, nhìn lại!”

“…… Nhìn muội cậu[2]!”

“Tớ là con một, không có muội……” Lâm Cường nhỏ giọng nói thầm.

Tô Nham ôm trán _ y đã lâu không có gắt gỏng như vậy, hôm nay thật sự bị Lâm Cường bức phát cáu. Tô Nham thề, từ nay về sau mà còn cùng Lâm Cường đi mua đồ, y cũng không phải Tô Nham.

Tô Nham quyết lôi Lâm Cường trở lại trước quầy chuyên doanh, chém đinh chặt sắt nói:“Lập tức mua cái này, số 850 ấy.”

Lâm Cường thở dài nhận thua:“Được rồi, cái này vậy. Tô Nham , dạng như vậy thật sự không xấu sao? đen thui , nhìn quê quá không?”

“Mode hơn cậu đấy.”

“…… Nokia thật sự rất khó vỡ sao?”

“Bền hơn cậu luôn.”

“…… Xem ra rất có lời .”

“Cũng không phải dùng cả đời.”

Lâm Cường cười cười, trơ mắt nhìn người bán hàng giúp hắn đóng gói. Cái điện thoại đầu tiên, thật đúng là cảm thấy sẽ xài cả đời.

Dáng vẻ bệ vệ của Tô Nham không biến mất, mặt sa sầm cùng Lâm Cường tìm nơi ăn cơm. Đói bụng đến giờ mới ăn cơm trưa, Lâm Cường rốt cục cảm thấy áy náy:“Thiệt là ngại, làm cậu xoay nửa ngày.”

Tô Nham mặc kệ hắn, bưng bát đũa trong lòng buồn bực ăn cơm, hơn nửa ngày mới nói:“ Tối hôm nay cậu về, mua điện thoại phải cho cha cậu xem.”

“Đúng vậy.” Lâm Cường cúi đầu vui rạo rực chơi điện thoại. Tìm được thông tin danh bạ, quay số điện thoại, vì vậy điện thoại Tô Nham vang lên. Trong điện thoại Lâm Cường tạm thời chỉ có số của Tô Nham, hắn liền thú vị mà bấm.

Tô Nham đương nhiên không nghe, chuông điện thoại vang lên không ngừng, tức giận đến mức Tô Nham thiếu chút nữa lỡ tay chụp cơm chén lên cái đầu dưa của Lâm Cường.

Khuya sau khi về nhà Tô Nham cảm thấy có dự cảm không lành, không bao lâu dự cảm kia đã thành sự thật.

Lâm Cường gọi điện thoại cho hắn, một mực gọi, liên tục gọi.

Tô Nham không thể nhịn được nữa nghe, bên kia Lâm Cường kêu thảm một tiếng, xả giọng rống Tô Nham:“Sao cậu dám nghe hả! Lãng phí tiền điện thoại của tớ đấy!” Lạch cạch, lập tức treo điện thoại.

Ngón tay cầm điện thoại của Tô Nham trắng bệch, điện thoại đang kẽo kẹt kẽo kẹt rung động. Chuông điện thoại dễ nghe vang lên lần nữa, Tô Nham hai mắt đỏ thẫm, lại chọn bắt lên nghe, hóa thân thành con ngựa rít gào:“Lâm Cường cậu không muốn chết thì lập tức im lặng cho ông đây. Cậu có tin tôi đập bể điện thoại của cậu ngay bây giờ coi cậu chọn cái điện thoại sắt vụn ấy hay là cái mạng cậu hay không!”

“…… Đùa gì thế ? Tôi là Lương Khuê.”

“…… Có cái rắm gì mau phóng, nhanh!”

“A yêu yêu, tức dữ vậy. Trần Oản Oản là viêm ruột cấp tính, nhập viện ba ngày. Tôi muốn phiền cậu giúp xin nghỉ với lão Mã, tôi khó tìm lý do…… Lão Mã khẳng định không chịu phê, nhưng cậu mở miệng nhất định được.”

“Không phải còn hai ngày nghỉ hả?”

“Ừ, nhưng thứ hai tuyệt đối không đi được.”

“Tùy cậu, tôi sẽ nói cậu sinh bệnh, thầy tin hay không thì coi vận khí của cậu vậy.”

“Như vậy là được rồi.”

Lương Khuê cắt điện thoại trở về phòng bệnh. Trần Oản Oản còn lộ ra vệt nước mắt, sắc mặt tái nhợt ngồi dựa vào, đang truyền dịch.

“Thật không báo cho ba mẹ em trở về?” Lương Khuê hỏi cô.

Trần Oản Oản lắc đầu:“Đừng…… họ trở về, anh không thể ở lại chỗ này .”

Lương Khuê thở dài:“Vẫn là nói cho họ biết một tiếng tốt hơn, bọn họ là ba mẹ em.”

“Anh có phải không muốn chăm tôi không?” Trần Oản Oản nhìn chằm chằm vào Lương Khuê.

“Làm gì có.”

“Anh vừa nghỉ liền cố đi chơi game, muốn anh theo em đi dạo phố mua quần áo cũng không chịu.”

Lương Khuê bất đắc dĩ nói thầm:“Làm gì đều được, đi dạo phố thì miễn đi.”

Cửa ra vào đột nhiên đi tới một người, cầm một bó hoa hồng lớn. Lương Khuê ngửa đầu, cả mặt người này cũng không nhìn thấy.

Phòng bệnh xao động, toàn bộ nữ bệnh nhân đều nhìn chằm chằm vào hoa hồng đỏ au. Trần Oản Oản cũng không cách nào chống lại, có phần hâm mộ người con gái được tặng hoa tươi.

“Trần Oản Oản sao em đột nhiên nhập viện vậy, rốt cuộc là bệnh gì?” chủ nhân cầm hoa tươi vội vàng hỏi thăm. Hoa tươi khẽ động, lộ ra gương mặt lo lắng của Trầm Thành.

“……” Trần Oản Oản há hốc mồm, Lương Khuê cũng ngây người.

Trầm Thành không nhìn thẳng Lương Khuê, đưa hoa tươi đến:“Hi vọng em thích, thân thể ổn không?”

Trần Oản Oản tiếp cũng không được, không tiếp cũng không được.

Trầm Thành nhíu mày:“Em bị bệnh, anh tới thăm em, không được sao? Hay là không thích hoa hồng? Nếu không đổi những thứ hoa khác, hoa bách hợp, Tulip, muốn loại nào?”

Trần Oản Oản ảo não, có chút sốt ruột nhận hoa:“Cám ơn…… Cái khác không cần. Tôi chỉ bị viêm ruột, ba ngày có thể khỏi hẳn, không có gì trở ngại.”

“Em không nên ở kí túc xá, căn tin trường học không vệ sinh, ăn uống không tốt thân thể được không bù mất. Di, sao không thấy chú và dì đâu?”

“Bọn họ…… Không biết.”

“Như vậy sao được, em bị bệnh họ nhất định rất lo lắng. Anh liền gọi điện thoại cho chú.”

Tô Nham thứ hai đến trường vốn định giúp Lương Khuê xin nghỉ. Kết quả sáng sớm, Lương Khuê đến còn sớm hơn cả y.

Tô Nham ngẩn người, nhưng không hỏi gì.

Lương Khuê tự nói:“Không cần tôi chăm, ba mẹ cô ấy về.”

Tô Nham hiểu rõ gật đầu, mở cặp ra, móc ra tất cả bài tập ngày nghỉ.

Ủy viên văn nghệ Lôi Tinh Tinh cười tủm tỉm đi vào phòng học, nhìn thấy Lương Khuê, lập tức chạy tới.

“Lương Khuê hôm nay tới thực sớm.”

Lương Khuê kỳ dị nhìn Lôi Tinh Tinh:“Sao cười gian vậy, tìm tớ có việc?”

Lôi Tinh Tinh đập một cái lên đầu hắn:“Cậu mới gian! Tìm cậu là có chuyện tốt, Lương đại soái ca hoa đào đóa đóa, bao nhiêu mỹ nữ người trước hy sinh, người sau tiếp bước.”

“Thế nào, cậu trót yêu tớ mất rồi à?” Lương Khuê cười to.

“Đức hạnh của cậu thế nào người ngoài không biết, nhưng tớ thì biết rõ ràng. Hơn nữa bản cô nương khinh thường cướp bạn trai người khác. Ừ, đây là thư của đàn chị 11/7, mở ra nhìn xem, có kinh hỉ nha.” Lôi Tinh Tinh thúc giục.

Lương Khuê trực tiếp xé mở thư, quả nhiên là thư tình, đàn chị kia rất quen thuộc, một trong những hoa hậu giảng đường, Lý Mộng Giai.

Đích thật có chút kinh hỉ, dù sao Lý Mộng Giai là mỹ nữ. Hơn nữa Lý Mộng Giai rất nổi danh, là học sinh sở trường nghệ thuật, giỏi nhạc khí và khiêu vũ. Trong trường học, Lý Mộng Giai chính là tiểu minh tinh, tính tình cô trương dương lớn mật, quen bạn trai không phải bí mật, thay như thay áo, nhưng chẳng thèm quan tâm thành tích văn hóa. Đối tượng để học sinh sùng bái yêu mến, cũng là đối tượng mà một số giáo viên chán ghét bởi vì Lý Mộng Giai không thích học, còn đặc biệt ngỗ nghịch

Cũng chỉ có Lý Mộng Giai có can đảm tỏ tình với Lương Khuê, đổi là nữ sinh khác, thật không có lá gan đắc tội Trần Oản Oản.

“Cậu đáp ứng hay không, nhớ cho cái hồi âm.” Lôi Tinh Tinh dặn dò Lương Khuê, xoay người trở về chỗ ngồi.

Ngồi cùng bàn Lôi Tinh Tinh nâng kính mắt nhỏ giọng nói:“Lý Mộng Giai không biết xấu hổ, Lương Khuê cùng Trần Oản Oản là một đôi, cô ta sao có thể chen chân như vậy.”

Lôi Tinh Tinh thả lỏng:“Đây là chuyện của họ, quản họ làm khỉ gió gì.”

“Nghe nói Trần Oản Oản sinh bệnh nhập viện rồi, chờ cô ta trở ra nhất định sẽ tức chết.”

“Cô ta tức giận thì làm được cái gì. Nhìn bộ dạng hoa hoa công tử của Lương Khuê, không chừng trong lòng rất vui sướng. Có lẽ sẽ một cước đạp Trần Oản Oản rồi nhào vào lòng ngực Lý Mộng Giai không biết chừng.”

Lương Khuê đích thực rất động tâm. Tuổi này được người yêu mến được người thổ lộ sao lại mất hứng, ai cũng có lòng hư vinh không phải sao. Nhưng Lương Khuê vẫn cự tuyệt Lý Mộng Giai. Lý Mộng Giai xinh đẹp, nhưng quá phóng khoáng, hoàn toàn không phải tách trà của hắn.

Hơn nữa Lương Khuê có ánh mắt và ý kiến của riêng mình, Lý Mộng Giai thổ lộ với hắn, không có nghĩa là thật sự yêu hắn. Lý Mộng Giai là loại nữ sinh vô cùng hư vinh, cô thổ lộ với Lương Khuê đã có bạn gái, không chừng là vì một loại hư vinh khác, tỷ như, cướp đi bạn trai của Trần Oản Oản. Nhìn con gái đã nhiều, Lương Khuê cũng nhìn ra lề lối. Nữ sinh hơn thua còn ghê gớm hơn cả nam sinh.

Huống chi thanh danh của Lý Mộng Giai, cướp không ít bạn trai người ta . Sau khi đoạt lấy lại không coi ra gì, phất phất tay đá, không biết là vì muốn trêu chọc những nữ sinh khác, hay là cố ý đùa bỡn nam sinh. Nữ sinh này coi mình là trên hết, Lương Khuê không có hứng thú.

Lý Mộng Giai ngày đó bị cự tuyệt cũng không nói gì, ngược lại buổi chiều hôm sau, Từ Vệ đột nhiên tìm đến Tô Nham.

Từ Vệ lúng túng nói:“Mấy cái kia, chuyện trước kia hi vọng cậu đừng so đo, từ nay về sau…… Chúng ta có thể làm bạn.”

Tô Nham lau kính mắt, từ từ nói:“Người khác không làm phiền tôi thì cái gì cũng tốt, có chuyện gì sao?”

Từ Vệ thoải mái mỉm cười:“Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi, tôi là thay mặt người khác tới. Có một bạn học mừng sinh nhật, muốn mời mọi người đi ra ngoài ăn bữa cơm. Cô ấy đặc biệt muốn mời cậu, cậu có rảnh không?”

“Không rảnh.”

“…… Tôi còn chưa nói xong ……” Từ Vệ cứng ngắc nói.

“Anh tiếp tục.” Tô Nham ngẩng đầu nhìn Từ Vệ:“Tôi nghe.”

Từ Vệ phát điên, vò tóc lớn tiếng nói:“Mời cậu chính là nữ sinh, cô không có ý nói tên ra, cậu nên chừa cho người ta chút mặt mũi có phải không. Cậu nói thẳng có đi hay là không.”

“Không đi.”

“A! Vì sao không đi ! Vì sao không đi!” Từ Vệ tan vỡ.

Tô Nham đột nhiên nở nụ cười, chống cằm nhìn Từ Vệ:“Từ Vệ anh thực cù lần.”

“Cái gì?” Từ Vệ hầm hầm nhìn Tô Nham.

Tô Nham nhướng mày:“Vì sao anh không thổ lộ với nữ sinh kia? Còn tốt bụng kéo tình địch lại gần, anh không cù lần ai cù lần nữa.”

“Cậu……”

Tô Nham thở dài:“Tôi thật không rảnh, thật có lỗi.”

Biểu lộ Từ Vệ như sắp bật khóc, Tô Nham nhìn bộ dạng khốn khổ kia lắc đầu thở dài. Thật không ngờ Từ Vệ vóc dáng lão đại, bình thường cả gan làm loạn đánh nhau gây rối chuyện gì cũng không sợ, cư nhiên sợ bị nữ sinh ngưỡng mộ trong lòng cự tuyệt.

“Cậu không suy nghĩ một chút sao? Cô ấy thật hy vọng cậu tới.”

Tô Nham á khẩu không trả lời được , mặt không biểu tình nhìn Từ Vệ. Từ Vệ cũng nhìn Tô Nham, biểu lộ càng ngày càng khổ sở. Nhìn Tô Nham khoảng cách gần như vậy, thực con mẹ nó soái ! Trên mặt cả mụn trứng cá cũng không có, khó trách các nữ sinh một người lại hai người cứ như lang tựa hổ.

“Từ Vệ, đừng làm thằng đứng thứ hai muôn đời.”