Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 22: Vịt con xấu xí hợp lý tránh né




Ngô Nông bởi vì nằm mơ thấy chuyện trước khi chết làm cho tâm lý phi thường khó chịu, suốt ngày trầm mặt tránh ở trong túc xá. Bạn cùng phòng cho là hắn còn vì bọn h ọ”bán đứng” hắn mà tức giận, cho nên đối với hắn là mọi cách lấy lòng, cho hắn chơi Computer, chiều nào lên lớp cũng mang đồ ăn về cho hắn. . . . . nhưng cho dù như vậy, Ngô Nông cũng hiểu được thời gian khó có thể bỏ phí, hơn nữa quản lý học viện bọn họ cùng nghiên cứu sinh đều ở trong cùng tòa lầu ký túc xá, Ngô Nông sợ ngày nào đó vừa ra ký túc xá liền gặp được Sở hỗn đản chết tiệt.

Mà hắn buồn rầu là làm sao vừa có thể không bỏ phí thời gian vừa có năng lực tránh thoát Sở Giang Đông, lời nói của ba bạn cùng phòng cũng đưa tới sự chú ý của hắn.

Mỗi đại học đều có hai tổ chức sinh viên, một cái là hội học sinh một cái là xã đoàn liên hiệp hội, nói thí dụ như Sở Giang Thiên chính là phó chủ tịch giáo xã liên, mà y chính là dùng chức vụ của mình dụ dỗ ba người cùng phòng Ngô Nông “bán đứng” hắn . Mà Ngô Nông đánh chính là cái chủ ý này: Nếu trở thành thành viên ban tổ chức, khẳng định công tác bận rộn, Sở Giang Đông cho dù muốn bức hắn cũng khẳng định tìm không thấy. Nhưng hiện xã liên có Sở Nhị đản ma đầu ở đó chiếm cứ , nhất định là trăm triệu không thể đi . Mà Sở hỗn đản là cán bộ hội học sinh, sau khi đi vào ngược lại càng giống là chịu chết, còn không bằng không đi.

Nghĩ trước nghĩ sau, Ngô Nông liền đem mục tiêu định trong hội học sinh đại học A, quyết định cho dù liều chết cũng phải chen vào trong hội học sinh công tác bận rộn nhất cạnh tranh bộ phận thư ký kích liệt nhất, dùng cái này làm cho mình xoay quanh công việc, làm cho Sở Giang Đông cách mình thật xa.

Bách đoàn nạp tân chính là hội học sinh cùng xã liên nạp người mới, giống như Ngô Nông đoán trước, người muốn đi vào hội học sinh bộ phận thư ký đặc biệt nhiều, vòng thứ nhất thi viết, người đến đáp ứng khoảng năm trăm người, an vị đầy một cầu thang phòng học, bất quá cũng may sau khi thi viết liền để lại một trăm người, lúc phỏng vấn là lần lượt kêu vào trong một cái phòng nhỏ tiến hành nói chuyện , một trưởng phòng ba phó phòng ngồi ở phía sau cái bàn, sắc mặt nghiêm túc, nếu không phải đời trước Ngô Nông gặp qua không ít trường hợp, không chừng cũng sẽ bị bọn họ chấn trụ.

Sơ lược lý lịch cá nhân của Ngô Nông tuy rằng không tính là xuất sắc thậm chí có thể nói là kém, nhưng tốt xấu hắn biết bốn ngôn ngữ nước ngoài làm cơ sở, vừa lên tiếng liền chậm rãi nói, lúc này liền đem vài phó phòng mới 20 tuổi chấn trụ rồi, vài trưởng phòng trao đổi chút ánh mắt, lúc này đánh nhịp quyết định cho Ngô Nông vào bộ phận thư ký.

Nhưng đợi Ngô Nông đi vào mới biết được, bộ phận thư ký của hội học sinh cũng không phải là dễ, nhất là người mới tiến vào, mỗi tuần đều bị yêu cầu làm 2 ca, không cho phép đến muộn, không cho phép về sớm, nhất định phải ký tên ( Yu Ming: không khó hiểu nga, đầu giờ vô kí tên, cuối giờ kí tên, để tiện kiểm tra đó), lúc bị phó phòng phê bình vẫn không thể cãi lại chỉ có thể cúi đầu nghe , mỗi ngày phải ghi chép các loại tư liệu, đem hai cánh nhỏ của Ngô vịt con mệt đến nâng không nổi, hận không thể đem cả chân vịt phóng tới trên bàn phím Computer gõ.

Mà thời gian Ngô vịt con ở hội học sinh liều mạng làm việc phi bình thường giống như nước chảy, đợi đến khi hắn kịp phản ứng, mới phát hiện hắn đã suốt hai tháng không nhìn thấy qua Sở hỗn đản. Nhưng rõ ràng là chuyện đáng lẽ khiến cho hắn cao hứng nhảy nhót, lại khiến trong lòng hắn cảm thấy rầu rĩ .”Sở hỗn đản, ngươi cư nhiên thật sự không dám đến tìm ta. . . . . .”

Thời điểm tháng 12 thời tiết đã muốn rất lạnh rồi, Ngô ma ma đặc biệt từ nhà gửi tới áo lông thật dày, mũ khăn quàng cổ bao tay bà tự đan, sợ đông lạnh con trai bảo bối của bà. Mặc dù có quần áo “ấm áp” này đó, vịt con vẫn bị đông lạnh run run, nhất là trong bộ phận thư ký hội học sinh không có hệ thống sưởi hơi, hắn hận không thể ở trên ghế co lại thành một đoàn tiến vào ngủ đông. Hắn đem hai tay khép lại tiến trong ống tay áo, ngón chân ở trong giày thể thao co lại, hắn chán đến chết nhìn ngoài cửa sổ tuyết lớn bay lả tả, trong lòng nghĩ đến đều là bộ dạng hỗn đản của người nào đó.

“Ngô Nông! Nhanh pha trà!” Thanh âm trưởng phòng bộ thư ký nổ tung ở bên tai Ngô Nông, Ngô Nông cả kinh từ trên ghế nhảy dựng lên cúi đầu khom lưng với đối phương cúi đầu : “Chào trưởng phòng!” ── đây cũng là quy củ của hội học sinh, nhìn thấy học trưởng, trưởng phòng, hội trưởng phải cúi đầu chào hỏi.

“Đừng nói nhảm nữa, nhanh pha trà, ngày hôm qua không phải nói với cậu sao, hôm nay rất nhiều cán bộ tới, bọn họ đã đến, cậu sao ngay cả trà cũng chưa pha hả?” Trưởng phòng ban thư ký cấp Ngô Nông phân phối xong công việc, lại vội rống rống phân phó hội viên khác chạy nhanh công tác, Ngô Nông trong lòng may mắn lần này trưởng phòng thích thuyết giáo không có phê bình hắn, chạy nhanh đi vào phòng trà rửa cái tách.

Đại học A có quy củ, thì phải là mỗi khi khai giảng và gần đến học kỳ, hội trưởng hội học sinh mời các câu lạc bộ dự họp hai lần hội nghị, hội trưởng các câu lạc bộ đều tụ tập ở phòng họp của hội học sinh, cùng hội trưởng hội học sinh thảo luận kế hoạch cùng hoạt động sau này, dù sao đôi khi, trường học cũng có ít hoạt đông “Tiết mục nghệ thuật” Không có học viên cấp dưới duy trì là làm không xong .

Ngay tại Ngô Nông vừa pha trà ngon, trưởng phòng ban thư ký hổn hển gõ cửa phòng trà, hạ giọng cả giận nói: “Ngô Nông, pha xong trà chưa? Cậu còn muốn làm nhóm hội trưởng đợi bao lâu nữa?”

Trong lòng Ngô Nông oán giận không thôi, nhưng là trên mặt vẫn phải là giả bộ sợ hãi, không ngừng nói “rồi rồi” , ba bốn nữ hội viên chờ ở ngoài phòng trà nối đuôi nhau mà vào, mỗi người bưng lấy vài tách trà thản nhiên vào phòng họp, chỉ để lại cho Ngô Nông một cái ấm trà lớn.

Nhóm nữ bộ viên đem chén trà tinh xảo phóng tới trước bàn của các hội trưởng, Ngô Nông còn lại đau khổ xách theo ấm trà lớn lần lượt rót nước, ấm trà trong tay hắn rất nặng, hơn nữa bên trong nước trà nóng bỏng, Ngô Nông là nam sinh viên đại học năm nhất duy nhất trong này, công tác xách ấm trà chỉ có thể giao cho hắn.

Ngô Nông cúi đầu đi một vòng quanh bàn hội nghị, cuối cùng đến trước một cái bàn cuối của hội trưởng, trong lòng hắn đại thán một tiếng “Cuối cùng cũng xong” , trên mặt cũng không khỏi mang theo tươi cười, cũng có tâm tư quan sát hội trưởng cuối cùng này.

Hai tay của đối phương lẳng lặng đặt tại trên mặt bàn, mười ngón tay trắng muốt như ngọc, móng tay cắt vô cùng xinh đẹp. Nếu không phải xương tay đối phương lớn mà nói, Ngô Nông đều phải nghĩ đến vị hội trưởng này là học tỷ rồi. Nước trà màu vàng nhạt rót vào chén trà trong suốt bên tay phải của đối phương, một màn này càng nổi bật lên đôi bàn tay thon dài sạch sẽ kia.

Nhìn đôi tay này, tâm Ngô Nông không khỏi dần dần bay xa ── lại nói tiếp, Sở Giang Đông cũng có một đôi tay xinh đẹp như vậy nha, nếu không phải đôi tay linh hoạt kia chơi rubik mà nói, hắn cũng sẽ không chú ý tới y. Tuy rằng mỗi lần Sở hỗn đản nhìn thấy hắn đều cười vô cùng ôn nhu, nhưng xem ra luôn làm cho mình cảm thấy tràn ngập “bất an.”

Lông mày Ngô Nông không tự chủ nhíu lại: nếu hiện tại đụng tới mà nói, Sở Giang Đông sẽ nói cái gì?

──”A, vịt con, đã lâu không gặp.”

Đúng đúng đúng, đúng vậy, chính là câu này. Thật không rõ hắn, Ngô đại thiếu làm sao giống vịt con, sao Sở Giang Đông lại gọi mình loại ngoại hiệu kỳ quái này.

──”Anh nói làm sao gần nhất không tìm thấy em, ra là trốn vào ( ban thư kí ) hội học sinh nha.”

Quả nhiên giống như lời mà Sở Giang Đông nói, cái gì “trốn” chứ, hắn đây là “hợp lý tránh né” !

. . . . . . A, không đúng, chờ chờ, thanh âm này nghe qua sao chân thật như thế a? Ngô Nông sửng sốt, cuối cùng kịp phản ứng nơi thanh âm này phát ra “Gần tại bên người” ! Toàn thân hắn cứng ngắc, như trước bảo trì lấy tư thế cúi đầu rót nước, một cử động cũng không dám, sợ vừa quay đầu liền nhìn đến người mình “hợp lý tránh né” đang an vị bên người mình.

Từ lúc Ngô Nông cúi đầu bưng lấy ấm trà tiến vào, Sở Giang Đông đã muốn chú ý tới kẻ lao động đáng thương kia chính là vịt con của y. Nhưng không nghĩ tới thẳng đến khi hắn đến bên mình rót nước, hắn đều không có chú ý mình tồn tại.

Sở Giang Đông rất hứng thú nhìn bộ dạng Ngô Nông toàn thân run run cầm lấy ấm trà không dám nhúc nhích, khóe mắt đuôi lông mày đều ức chế không được ý cười, ngón tay của y ở trên bàn nhẹ nhàng xao động, có chút thanh thản: “Anh nói vịt con à. . . . . .”

Nguồn :

“. . . . . . A?” Ngô Nông nghe y gọi chính mình, thân mình run rẩy lợi hại hơn, thiếu chút nữa ngay cả ấm trà đều nâng không được.

“Nước trà đã đầy.”

“A!”

Trưởng phòng bộ thư ký đứng ở phía sau Ngô Nông gắt gao nắm tay, trong lòng hò hét : ta nhất định phải đem gia khỏa mất mặt này khai trừ khai trừ khai trừ khai trừ! ! ! !

————————————————————

Yu Ming: đố các nàng, tác giả đã nhầm một chi tiết, là một chi tiết gì? cái chi tiết này làm cho Yu Ming khi beta chương này mất cả tiếng đồng hồ để đọc lại bản tiếng trung, với sự giúp đỡ của bachquydahanh (nhưng nữa đường nàng ấy bỏ của chạy lấy người, làm ta ôm luôn bản raw xem từng chữ từng chữ), rồi lại xem bản Hán Việt, rồi lại xem bản vietphrase, thật là khổ cho ta, cuối cùng ta mới hiểu ra , tác giả nhầm lẫn trong quá trình sáng tác.