Trọng Sinh Chi Đăng Phao Sửu Tiểu Áp

Chương 25: Vịt con xấu xí đang xoay mông




Múa xương chậu nghe qua khủng bố, nhưng lúc nhảy thật sự rất khiêu gợi. Ngô Nông bưng mũi đứng ở đại sảnh tập luyện số 2, nhìn đám học tỷ học trưởng chân dài mặc quần da ngắn, đi giày da cao gót, ôm hai tay, theo tiết tấu dùng phần hông xoay mông, hắn cảm thấy Thiên đường cũng chỉ thế này thôi.

“Ngô Nông ! Làm gì vậy! Bảo cậu múa mà, đứng đấy làm cái gì!” Trưởng phòng bộ văn thể hùng hổ một câu, chấn đến Ngô Nông cúi đầu khom lưng .

Nhưng vấn đề là múa xương chậu này nhìn thì đẹp, nhưng nhảy cũng không đơn giản. Ngô Nông được nhóm học tỷ chỉ đạo, hai tay chống nạnh, hai chân giang rộng bằng bả vai, rồi mới dốc sức lắc lắc cái mông của mình. . . . . . nhưng khi nhìn chính mình trong gương, động tác mình làm so với học tỷ thực sự cách biệt một trời một vực, cơ hồ cùng học sinh tiểu học vặn eo vận động trong tiết thể dục cũng không khác gì mấy.

Mắt thấy hai mươi mấy con chim nhạn xinh đẹp trước mắt này tư thái duyên dáng theo âm nhạc đảo quanh, trong chốc lát đá chân dài, trong chốc lát giương cánh, Ngô vịt con nhanh chóng không biết làm sao. Mình trong gương một bộ dáng ngốc nghếch như vậy, chân vịt ngắn thật sự không đủ trình độ khiêu gợi, mà mông trụi xoay xoay càng loạn từa lưa. Hai cánh nhỏ của hắn ôm trước ngực cũng không được, cắm ở trên lưng cũng không xong, tóm lại nhích tới nhích lui giống như là con vịt rối lên dây cót, nào có một nửa tư thái xinh đẹp của người khác. ( beta đến đây, ta tưởng tượng ra điệu múa này, nói cho chính xác là điệu nhảy thì đúng hơn, và ta đã nhớ ra, ta từng thấy kiểu nhảy này trong 1 phim mỹ, nhưng khổ nổi là nữ cơ, còn nam thì, ta tưởng tượng không được nga~, chân giang rộng bằng vai, 2 tay ôm chéo trước ngực, lắc mông liên tục, tốc độ cũng khá nhanh ^^”)

Tới đây còn chưa dừng lại, giữa bài 《 cấp cấp như luật lệnh 》 còn có một đoạn động tác thoát y cực kỳ sexy, tất cả học tỷ đều quỳ trên mặt đất, một bên xoay vai một bên cởi áo da bên ngoài, lộ ra áo bên trong chỉ so với nội y nhiều hơn một chút vải. Ngô Nông là nam, không cần làm những động tác này, nhưng sau khi tất cả mọi người yêu cầu quỳ rạp trên mặt đất, chỉ có mông cao cao nâng lên, rồi thân trên từ từ trượt xuống, cho đến khi cả người áp vào trên mặt, cuối cùng lại xoay người .

Đồng dạng là quỳ rạp trên mặt đất, học trưởng học tỷ khác làm động tác tràn ngập sức hấp dẫn, Ngô Nông lại cảm giác mình giống như là con vịt ngốc không cẩn thận ngã trên mặt đất, còn bảo trì lấy bộ dáng vểnh mông lên xấu xí. ( =]] )

Về phần múa dành cho nam, động tác đúng ra là không tính nhiều, trừ bỏ mở đầu vài giây toàn bộ tạo hình, thời gian còn lại đều là ôm hai tay xoay mông, cộng thêm ở giữa có một đoạn động tác quỳ xuống đất.

Nhưng từ đầu đến cuối hai động tác này hắn đều làm rất khó coi, thậm chí có thể nói là ngốc, làm nhóm học tỷ nâng trán thở dài. Trưởng câu lạc bộ văn thể mỹ nóng nảy không vui, rống Ngô Nông nhiều lần cũng chưa thấy hắn có gì tiến bộ.

Ngô Nông cũng nghẹn một hơi, nếu như nói vừa mới bắt đầu hắn còn có ý tưởng thối lui, hắn hiện tại một lòng một dạ hoàn thành nhiệm vụ này, trong lòng quyết định chú ý tuyệt đối không thể để cho người khác xem thường.

Bất quá quyết tâm tuyệt không chỉ nói là được, nếu muốn làm thật tốt, tất phải tập cực nhọc, Ngô Nông liền suy nghĩ tìm một chỗ vụng trộm luyện một chút động tác vũ đạo. Hắn tìm tới tìm lui, liền tìm được tầng trên cùng của quản lý học viện dùng để hong khô quần áo.

Chỗ hong quần áo này rất lớn, hơn nữa hệ thống sưởi phà hơi ấm áp rất nhiều, cũng rất sạch sẽ ── chính yếu là, người cũng không mấy ai. Ngô Nông trong lòng mừng thầm tìm một chỗ tập múa tốt, thừa dịp này không có người, mang theo trang phục thống nhất của học tỷ cho, cầm lấy MP4 mượn của bạn cùng phòng, liền hấp tấp xông vào tầng hong quần áo.

Chỗ hong quần áo phi thường ấm áp, cho dù Ngô Nông chỉ mặc quần da ngắn cùng áo vest nhỏ cũng không thấy lạnh, sau khi hắn làm vài cái khơi động duỗi thân, liền mở nhạc, hai tay sáp eo, bắt đầu theo tiết tấu xoay mông.

Đầu tiên là xoay trái năm mươi vòng, tiếp theo xoay phải năm mươi vòng, rồi mới xoay mông lại năm mươi vòng. . . . . . hai tay Ngô Nông sáp thắt lưng rồi một hồi ôm cánh tay, càng xoay càng cao hứng: trên thực tế hắn cũng có thể làm phi thường đẹp đó thôi!

Hắn bên này xoay mông nhỏ đến cao hứng, lưng đưa về cửa nhảy không biết trời đất, lại không biết hết thảy động tác của hắn đều bị người kia thu vào trong mắt.

=======

Cho dù Sở Giang Đông ở trong mắt Ngô Nông là bộ dáng áo sơ mi trắng bồng bềnh độc lập tự do sẵn sàng mọc cánh thành tiên rời đi thế gian, nói cho cùng hắn chỉ là người thôi. Nếu là người liền sẽ đi thu xếp lại các hoạt động vệ sinh, hôm nay Sở Giang Đông cầm lấy chậu, trong chậu này đựng quần áo bẩn hai tuần lễ y thay, chuẩn bị nhét vào trong máy giặt quần áo tầng cao nhất.

Nếu lúc này Ngô Nông có thể nhìn thấy quần áo trong chậu của Sở Giang Đông, sẽ kinh ngạc phát hiện ở trong đó đựng tất cả đều là áo sơ mi trắng. . . . . .

Sở Giang Đông vừa bước lên tầng cao nhất thì nghe thấy từ sau cánh cửa của chỗ hong quần áo truyền đến loáng thoáng tiếng nhạc, bất quá cũng không phải người hiếu kỳ, chỉ bình tĩnh đem quần áo bẩn nhét vào trong máy giặt quần áo, cài tốt thời gian rồi bước xuống lầu.

Nhưng sau một giờ, lúc lấy quần áo ra khỏi máy giặt, chuẩn bị đem chúng nó đi đến chỗ hong quần áo, lại kinh ngạc phát hiện tiếng nhạc ở chỗ hong quần áo vẫn chưa ngừng. Sở Giang Đông nhíu nhíu mày, tâm hiếu kỳ hồi lâu không thấy lại một lần xuất hiện. Hắn tự tay đẩy cửa ra, đập vào trong mắt là thân ảnh dị thường quen mắt đang đưa lưng về chính mình, đi theo âm nhạc đong đưa mông. Cái mông vây ở trong quần da ngắn, xoay rồi xoay xoay không ngừng.

Sở Giang Đông ý cười ở bên miệng ức chế không được mở rộng, y rõ ràng tựa vào trên khung cửa, rất hứng thú nhìn vịt con lắc lắc lấy cái mông nhỏ của mình ở trong âm nhạc trầm say.

5 phút trôi qua. . . . . .10 phút trôi qua. . . . . . 15 phút trôi qua, âm nhạc phát ra một lần lại một lần, Ngô Nông cuối cùng cũng từ bỏ động tác xoay mông tại chỗ ── hắn học động tác khiêu vũ của những người khác, lắc lắc bả vai, rồi mới một bên giữ lấy phần hông đong đưa theo nhịp, một bên lấy chân trái làm trục, chân phải hướng trước bước từng bước, cả người nghiêng 45 độ. . . . . tiếp theo lại lắc lắc bả vai, lại chuyển 45 độ.

Ngô Nông cao hứng phấn chấn phát hiện mình “đặc huấn” phi thường có hiệu quả, cho dù là một bên cố nhảy qua, một bên xoay quanh cũng không sao. Hắn liền bảo trì lấy tần suất bước từng bước chuyển 45 độ, rồi một hồi xoay người qua, vì mình tiến bộ, cao hứng ngay cả khóe miệng đều sắp kéo đến phía sau lỗ tai. Nhưng khi thời điểm hắn chuyển hướng cửa, một bóng người mà hắn không mong muốn nhìn thấy nhất cứ như vậy nhập vào trong mắt của hắn.

“Sở Sở Sở Sở Sở . . . . . . anh sao lại ở trong này!” Ngô Nông toàn thân cứng ngắt, chỉ thấy thân ảnh người nào đó cầm lấy chậu một bên dựa vào khung cửa nói không ra lời. Vừa nghĩ tới bộ dáng xoay mông ngu xuẩn của mình bị đối phương nhìn thấy, hơn nữa hắn hiện tại trên thân mặc áo vest nhỏ, hạ thân chỉ có một cái quần da ngắn, không nên lộ lại lộ ở tại bên ngoài, tất cả đều làm cho trên mặt của hắn lúc đỏ lúc trắng.

Sở Giang Đông thấy hắn kinh hoảng cũng không nghĩ gì, còn giơ tay lên phi thường tùy ý bắt chuyện: “Vịt con, mông vểnh lắm.”

Ngô Nông “A” kêu một tiếng, theo bản năng xoay tay lại bưng kín mông, còn hướng y phi thường hung ác nói một câu: “Không liên quan đến anh!”

Thấy hắn một bộ phòng bị, Sở Giang Đông bất đắc dĩ chỉ chỉ quần áo trong tay: “Anh chỉ là tới hong quần áo, em tiếp tục nhảy, anh thật không có ác ý.”

Ngô Nông cũng không thả lỏng, mà là như trước đề phòng nghiêm nghị nhìn chòng chọc động tác của y. “Muốn hong mau hong, đừng chậm trễ tôi tập múa!” Hắn che mông chậm rãi dịch tới góc tường : “Nói cho anh biết, đừng nhìn chòng chọc mông của lão tử! Mông lão tử không phải cho anh xem!”

Sở Giang Đông cười đến tùy tính: “Đó là cho anh sờ vào?”

“Oanh” một tiếng, hai má Ngô Nông như là bị hỏa thiêu, nhiễm hồng một mảnh: “Sở hỗn đản. . . . . . anh có giỏi lặp lại lần nữa!” Ngô Nông tức giận giậm chân không thôi, hung tợn vọt tới trước mặt Sở Giang Đông, thừa dịp y không chú ý, một cước liền đá đến bên hông y. Giang Đông không có phòng bị, lại còn thực sự bị hắn đá lui ra sau vài bước va vào tường, quần áo trong tay cũng bị lật úp.

Ngô Nông không nghĩ tới chính mình lại có khí lực lớn như thế, thế nhưng thật sự đem Sở Giang Đông làm cho một thân chật vật, hắn theo bản năng thầm nghĩ xin lỗi, nhưng nghĩ tới ngữ điệu trêu đùa vừa rồi của Sở Giang Đông, tâm tư xin lỗi gì cũng không có. Hắn chỉ tức giận nâng cằm, dùng lỗ mũi nhìn Sở Giang Đông: “Đáng đời anh! Đừng nghĩ tôi xin lỗi!” Dứt lời xách MP4 và loa sải bước đi xuống lầu.

Nhưng chờ hắn về tới phòng ngủ, nghĩ đến hành vi chính mình vừa rồi cũng có chút sợ, đây chính là Sở Giang Đông, Sở Giang Đông quản lý trong học viện một tay che trời! Mình hôm nay đạp y một cước, nhất định y có thủ đoạn trả thù nào đó đợi mình! Nghĩ đến đây, Ngô Nông bắt đầu hối hận mình vừa rồi xúc động. . . . . . dù sao chỉ bị đùa giỡn vài câu, y lại không ra tay, có gì đáng sợ .

Ngô Nông tâm hoảng hoảng, nhất định phải tìm một chút sự tình gì phân tán chút lực chú ý mới được, mà bây giờ trong túc xá trừ hắn ra một người đều không có, tập múa thật ra là một lựa chọn tốt. Bất quá động tác xoay mông hắn không dám luyện nữa rồi, hắn nghĩ nghĩ, liền nằm trên đất luyện tập động tác trượt quỳ xuống.

Dù sao cũng là nam sinh, tính dẻo dai của Ngô Nông cũng không tốt, một người bình thường làm động tác trượt 5 lần, có 3 lần đều xoay eo. Là lúc phần eo rút gân đau nhất, ngay cả động cũng không nhúc nhích được, hắn chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất chờ đợi đau đớn phần eo đi qua.

Trong phòng nhạc mở lớn, nhưng vẫn che dấu không được thanh âm cửa phòng được mở ra. Vừa nghĩ tới nhóm bạn cùng phòng thấy bộ dáng vểnh mông ngu xuẩn của mình, Ngô Nông quẫn bách mặt đỏ rần, lại ra vẻ trấn định lớn tiếng kêu: “Các cậu đám hỗn đản kia, còn không chạy nhanh lại đây đỡ tôi một chút? Tôi đều không đứng dậy nổi!”

Nguồn :

Lúc hắn hô to, tiếng bước chân cuối cùng từ cạnh cửa đi tới thân thể của hắn, nhưng người nọ vẫn như cũ không phát ra bất kỳ thanh âm gì. Ngô Nông bởi vì quỳ nằm sấp, chỉ có thể nhìn đến ống quần và giày da màu đen của đối phương. Trong lòng hắn kỳ quái, rõ ràng ba tên cùng phòng của hắn một người đi Adidas, hai người đi Nike, nhưng sao bây giờ có một đôi giày da đến trước mặt.

Còn chưa chờ hắn hỏi ra nghi vấn trong lòng, trên mông của hắn nóng lên, một đôi bàn tay của người nọ cư nhiên dao động ở trên mông hắn! Không chỉ là sờ, chủ nhân đôi tay còn xoa bóp cái mông nhỏ của hắn, động tác lại ôn nhu vô cùng.

. . . . . . Này này này! Ngô Nông nghẹn họng nhìn trân trối nói không ra lời, đến trình độ này, hắn làm sao còn đoán không ra đến chủ nhân đôi tay là ai? Nếu không phải hiện tại phần eo rút gân không xuất lực khí , hắn tuyệt đối sẽ nhảy dựng lên cắn người nọ một ngụm: “Sở hỗn đản! Mông lão tử sờ tốt chứ!”

Lại không nghĩ Sở Giang Đông cư nhiên thật sự đến gần bên tai của hắn hạ giọng nói: “Sờ tốt lắm.”

Lời nói thản nhiên của đối phương làm cho Ngô Nông quẫn bách mặt đỏ tim đập, vừa tức giận vừa xấu hổ. Bất quá cũng may Sở Giang Đông không có được một tấc lại muốn tiến một thước, sờ soạng vài cái sau đó thu hồi tay, đem Ngô Nông cứng ngắc trên mặt đất đỡ lên, dẫn hắn đến trên ghế ngồi xuống. Thắt lưng Ngô Nông vẫn không nhúc nhích được, lại quẫn mới vừa rồi bị sỗ sàng, chỉ có thể gục ở chỗ này giả chết.

Sở Giang Đông cũng không nói chuyện, liền cúi đầu lẳng lặng nhìn hắn.