Trọng Sinh Chi Dược Thiện Phường

Chương 27: Chuốc thuốc




Trên người Thành Ôn khô nóng từng trận, cảm thấy cả người giống như sắp thiêu cháy. Cậu hao hết khí lực mở mắt ra, giống như trong mắt cũng có hơi nước, choáng váng, trời đất quay cuồng, cái gì cũng không thấy rõ.

Thành Ôn vừa mở mắt, tiếng cười bên tai càng lớn, "Ha ha lão gia, nó tỉnh rồi! Nhìn xem nó choáng váng kìa."

Ngón tay Miêu Chính được băng bó, đã không thấy vết máu, nhưng vải quá lớn, thoạt nhìn buồn cười. Này cũng không ảnh hưởng tâm tình của Miêu Chính, tựa hồ đã quên đau đớn ở ngón tay bị kẹp.

Giọng cười của hắn càn rỡ, nói: "Ha hả, nếu không phải... thằng kia nói cho tao biết cách này, ông đây còn hết cách với Thành nhị gia đấy!"

Miêu Chính nói "thằng nhóc kia" đương nhiên là Thành Hạo không thể nghi ngờ, nhưng hắn nói hàm hồ, Thành Ôn căn bản nghe không hiểu trừ Miêu Chính còn có ai, nhóm đánh thuê nhanh chóng cười làm lành nói: "Đúng vậy đúng vậy."

Miêu Chính nói: "Đừng nóng vội, chờ ông chơi đủ, chúng mày đều có chỗ! Dù sao là một thằng đàn ông, lại là nhà giàu Tuyền Giang có uy tín có danh dự, còn có thể chạy ra đường nói chúng ta đ*t nó chắc?"

Thành Ôn tuy rằng trên người không có sức, nhưng nghe rành mạch, dùng sức lắc đầu, muốn tỉnh táo lại, chẳng qua trời đất càng xoay tròn, không một chút thanh tỉnh, ngược lại càng chóng mặt.

Thành Ôn há miệng, thở dốc ồ ồ, khắc chế khô nóng toát ra trong đáy lòng, tận lực làm cho mình tỉnh táo lại, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, đốt đèn, nhưng ngọn đèn dầu lờ mờ, là một kho hàng tối như mực, bên cạnh còn bao gạo, hạt gạo chảy ra, có hạt đã mốc meo. Ánh mắt Thành Ôn co rút lại, nơi này rõ ràng là kho gạo của Miêu Chính. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Miêu Chính thảnh thơi tiêu sái lại đây, nhìn Thành Ôn xụi lơ trên mặt đất. Thành Ôn quần áo chỉnh tề, mà sắc mặt ửng hồng, toát mồ hôi, dưới ngọn đèn lờ mờ, có vẻ phá lệ kiều diễm, Miêu Chính nhìn mà ngứa ngáy vô cùng.

Miêu Chính nhìn, nhịn không được "Khà khà" cười rộ lên, nói: "Đừng nhìn nữa, chỗ này khó tìm, không ai có thể tìm tới, mày còn trông cậy vào ai tới tìm mày? Chờ chơi mày thích đủ, tao lại đi vui đùa tiểu thư Du gia, mặc dù không phải đại mỹ nhân gì, nhưng tốt xấu là con gái rượu. Tao thích bộ dáng nó khóc sướt mướt, vừa khóc vừa rên, chơi như vậy mới thích!"

Ngực Thành Ôn tức đến phập phồng, hung hăng trừng Miêu Chính. Miêu Chính đứng, từ trên cao nhìn xuống Thành Ôn, thấy ánh mắt khinh thường của cậu, nhịn không được trong lòng lại ngứa, vừa ngồi xổm người xuống, vừa cười nói: "Haha, còn mang ý châm chọc. Như vậy cũng được, miễn làm tao chán ngán, Du tiểu thư khóc sướt mướt lắp bắp, Thành nhị gia lại lạnh lùng."

Hắn nói xong, vươn tay ra, sờ hai má Thành Ôn. Trên mặt Thành Ôn có chút mồ hôi mỏng, làn da nhẵn nhụi sờ vào trơn trượt. Miêu Chính nhất thời khó dằn nổi, hai tay thò xuối, "roẹt" một cái kéo cổ áo Thành Ôn ra, trong mắt nhất thời là làn da trắng noãn trần trụi, ngay sau đó Miêu Chính chờ không kịp vươn tay lần theo cổ áo, muốn tiếp tục sờ. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thành Ôn bị hắn sờ, ý lạnh từ lưng chạy lên, cậu há miệng, hung hăng cắn mu bàn tay Miêu Chính.

Một tay khác của Miêu Chính còn bọc vải, nói vậy bị cửa kẹp không nhẹ, lúc này lại bị Thành Ôn ác độc cắn một hơi, tựa hồ cắn rớt xuống một hơi thịt, chỉ nghe Miêu Chính thê thảm tru lên một tiếng, vội vàng rút tay về, mu bàn tay đã máu tươi đầm đìa.

Thành Ôn cắn quá ác, lúc Miêu Chính rút tay còn bị kéo theo, cả người nghiêng ngả. Toàn thân cậu khô nóng, muốn thư giải, nhưng bị Miêu Chính chạm vào, lại dâng lên một loại cảm giác ghê tởm, mãnh liệt quỳ trên đất bắt đầu nôn khan.

Nhóm đánh thuê chợt thấy biến cố, nhanh chóng vây lên, có người "bốp" cho Thành Ôn một cái bạt tai. Đầu Thành Ôn bị đánh nghiêng sang bên, hai má nhất thời sưng lên, tai bị chấn động kêu ong ong, trước mắt ngắn ngủi tối đen một mảnh.

Miêu Chính vừa che mu bàn tay, vừa quát: "Đừng! Đừng đánh mặt! Mặt sưng như heo, ông đây đ*t nó thế nào! Đá nó đi! Trên người có vết bầm không sao cả!"

Miêu Chính vừa dứt lời, nhóm đánh thuê nhằm thắt lưng Thành Ôn đá một cước. Thành Ôn trong lúc nhất thời mồ hôi như mưa, thắt lưng đến xương đều đau, giống như sắp xuyên vào trong tim làm cậu cuộn tròn người lại, giống như chỉ có như vậy mới giảm bớt đau đớn.

Nhưng cũng may là đau đớn, Thành Ôn cảm thấy, cho dù là đau đớn, cũng đỡ hơn ghê tởm đến trăm lần.

Miêu Chính thấy cậu đau, nhịn không được cười ha ha, nói: "Ép nó lại, cởi quần nó."

Nhóm đánh thuê không dám chậm trễ, đè bả vai, hai tay Thành Ôn lại, lại có người xé rách quần áo Thành Ôn. Hô hấp Thành Ôn càng thêm dồn dập, trừng mắt, tay không có sức, lại liều mạng giãy giụa.

Miêu Chính đang xem náo nhiệt, bỗng nhiên có người đẩy cửa đi tới, vội vã nói: "Nhị lão gia, tiểu thư Du gia khóc quá to, kho hàng không cách âm, sợ là sẽ kéo người đến đây!"

Miêu Chính đang thích chí, quay đầu lại rút tay cho một cái bạt tai, quát: "Có tí rắm thế cũng hỏi tao, cho nó uống thuốc đi, như Nhị gia ấy!"

Người đánh thuê vội vàng gật đầu, liên tiếp đồng ý, chạy ra ngoài.

Thành Ôn quằn quại, trên người càng nóng đến thiêu cháy, sức lực đã sắp hết sạch, cậu quần áo hỗn loạn không thành bộ dáng, áo dài đã bị xé mở.

Trong lòng Thành Ôn từng trận lạnh cả người. Cậu biết rõ mình bị Miêu Chính tiêm thuốc, không chỉ không có sức, người lại khô nóng vô cùng, nếu còn tiếp tục như vậy, chỗ thiếu hụt trên người mình, khẳng định sẽ bị Miêu Chính phát hiện. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Thành Ôn nghĩ đến đây, càng dùng sức, không tha một hơi.

Người đánh thuê kia cười nói: "Lão gia, thằng này thật sự là đủ bướng bỉnh, đến bây giờ còn giãy dụa."

Miêu Chính cười thô bỉ: "Nếu không phải tuyệt diệu, lão gia tao làm sao có thể nhớ mãi không quên, hôm nay xem như mới chờ được!"

Khi nói chuyện cửa kho hàng lại bị người đẩy ra, người đánh thuê vừa rồi lại thất tha thất thểu chạy vào, hô: "Lão gia... Lão gia đến rồi!"

Miêu Chính không kịp nghĩ, lại một cái bạt tai đánh qua, quát: "Nói cái rắm gì, lão gia tao vẫn ở đây! Không có việc gì đừng quấy rầy chuyện tốt của lão gia!"

Tay đánh thuê kia thật là ủy khuất, cũng không dám nói gì, chỉ run run rẩy rẩy nói: "Không phải Nhị lão gia, là... Là Đại lão gia đến."

"Cái gì?"

Miêu Chính nghe, nhất thời cả kinh toát mồ hôi lạnh, cũng run run rẩy rẩy, nói: "Sao anh ta tới? Chúng mày để lộ tiếng gió?"

"Sao có thể là chúng tôi chứ Nhị lão gia. Ngài không biết, kỳ thật hôm nay Đại lão gia đã tới Tuyền Giang."

Miêu Chính đã ngốc, tay đánh thuê đè lại Thành Ôn cũng ngốc, nói: "Lão gia, không phải là vì Thành nhị gia mà tới chứ?"

"Không có khả năng!"

Miêu Chính tự trấn định, nói: "Làm sao có thể, đại ca của tao căn bản không biết Thành Ôn là người hay quỷ, nhất định là có chuyện khác. Không cần hoảng, tao đi nhìn xem, lưu người bảo vệ tốt thằng này, đừng chơi trước, cho nó nghẹn một lát. Người đầu tiên đ*t nó chỉ có thể là lão gia tao!"

Miêu Chính nói xong ngồi xổm người xuống nhìn cổ lộ ra của Thành Ôn, thật muốn vươn tay sờ một phen nữa, nhưng bàn tay vươn đến một nửa lại đột nhiên nhớ lại mới vừa rồi bị cắn thương, vẫn nghĩ mà sợ, rụt tay lại, sau đó để lại một người đánh thuê, đưa nhóm người còn lại ra kho hàng.

Du Tịnh Dao bị người đánh bất tỉnh, hạ nhân Thành gia cùng Thành Ôn cũng bị người đánh bất tỉnh, nhóm đánh thuê cảm thấy thiên y vô phùng. Dù sao Tuyền Giang là chỗ nhỏ xíu, trời tối đen trên đường căn bản không có ai, không có khả năng có người thấy là ai làm. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Bọn họ nào biết, kỳ thật Du Tịnh Dao không phải đi một mình. Ở chỗ khuất không xa là một chiếc xe ngựa. Du Tịnh Dao cảm thấy trời quá tối, kéo em gái Du Tịnh San đi theo mình.

Du Tịnh San vốn không muốn trời tối còn đi, dù sao cô không phải là con gái ruột của Du lão gia, không được yêu thương như Du Tịnh Dao. Nếu Du lão gia biết hai cô nương gia nửa đêm đi ra ngoài, nhiều lắm chỉ quở trách Du Tịnh Dao vài câu, nhưng cô thì không giống, không thiếu được đòn roi.

Từ nhỏ đến lớn đều là như vậy, Du Tịnh San cả ngày chịu tiếng xấu thay cho người khác. Du lão gia nếu biết là nhầm lẫn cũng sẽ không nói gì, dù sao sự tồn tại của cô, chính là một nha đầu để sai bảo.

Du Tịnh San ngồi trên xe ngựa, thấy Du Tịnh Dao nửa ngày không trở lại, xuống xe tìm, trên đường rất tối, lại đột nhiên nghe được một tiếng thét chói tai của Du Tịnh Dao, mấy người đem Du Tịnh Dao Thành Ôn cùng người đánh xe mang đi.

Du Tịnh San nhất thời sợ hãi, vội vàng chạy về, lủi lên xe ngựa, cũng may người đánh thuê kia không phát hiện ra cô.

Hạ nhân đánh xe của Du gia đuổi mã thấy cô hoang mang rối loạn, hỏi làm sao, Du Tịnh San không dám nói lời nào. Nếu tiểu thư Du gia thất thân, mình trở về không chừng không còn mạng!

Du Tịnh San sợ hãi, trong đầu kêu loạn, những người đánh thuê đó có mấy người nhìn quen mắt, dĩ nhiên là hạ nhân ngày ấy đi theo Miêu Chính tới bái phỏng.

Du Tịnh San ngơ ngác ngồi trong xe ngựa thật lâu, rốt cục hạ quyết tâm. Nếu như Miêu Chính ép người đi, Du lão gia căn bản không có khả năng đi quan tâm, dù sao thân phận địa vị đều rất cách xa. Nhưng có một người bất đồng, có một người có thể.

Là Tưởng Mục Thăng...

Du Tịnh San bảo người đánh xe chạy tới sơn trang. Trời đã tối, nhưng Du Tịnh San cố ý muốn gặp, nói là có liên quan tới Thành Ôn.

Tưởng Mục Thăng nghe nói có liên quan tới Thành Ôn, trong lòng hồ nghi, không biết chuyện gì xảy ra, dù sao mới vừa rồi còn tốt lành.

Du Tịnh San gặp được Tưởng Mục Thăng, đã bình tĩnh trở lại, không kích động như mới vừa rồi, nói một lần cho Tưởng Mục Thăng.

Sắc mặt Tưởng Mục Thăng lập tức trầm xuống. Lúc Du Tịnh San nhìn thấy Tưởng Mục Thăng, ông chủ Tưởng vẫn luôn khách khách khí khí, trên môi luôn treo tươi cười, cô chưa từng thấy bộ dáng Tưởng Mục Thăng lạnh mặt, làm cho Du Tịnh San khó hiểu run lên, nhịn không được trộm lui ra phía sau nửa bước. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)

Miêu Chính mang theo nhóm đánh thuê đi ra ngoài. Kho hàng ở với sau phố, trên đường tuy rằng không có người, nhưng bên cạnh có hộ gia đình, cho nên nhóm đánh thuê mới sợ Du Tịnh Dao khóc sướt mướt đưa tới người khác.

Vốn đây là kho gạo của Miêu Chính ở Tuyền Giang, lúc trước là cửa hàng làm ăn, đằng sau có một chuỗi phòng, trong hậu viện là kho hàng chất đống lương thực.

Miêu Chính vào đại đường chính phòng, trong lòng nhất thời "lộp bộp" một tiếng. Hắn mới vừa rồi còn an ủi mình, kỳ thật đại ca đến không phải bởi vì Thành Ôn, dù sao hắn biết Thành Ôn là trâu hay ngựa, là người hay quỷ? Chẳng qua Miêu Chính nghĩ nhầm...

Miêu Khải đứng trong chính đường, tựa hồ là chờ không kiên nhẫn, thân thể lãnh khốc cường tráng lộ vẻ không kiên nhẫn, tản ra khí tức làm người phải sợ hãi.

Mà trên ghế chính đường, không phải ai khác, đúng là đại doanh nhân mà đại ca Miêu Khải cũng phải nể mặt, Tưởng Mục Thăng...