Trọng Sinh Chi Hạ Trạch

Chương 30: Theo đuổi




Trọng Sinh Chi Hạ Trạch [30] Theo Đuổi

*****

Lúc Mặc Chính tỉnh lại, sắc trời đã bắt đầu u ám. Anh mơ mơ màng màng mở mắt, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng nặng nề, cổ họng thì khô ran. Kí ức lúc trưa như thủy triều mạnh mẽ ập tới, anh gặp Phương Lạ Duy, cùng Phương Lạc Duy dùng cơm, anh còn gắp đồ ăn cho Phương Lạc Duy, thay Phương Lạc Duy chắn rượu, còn kéo tay Phương Lạc Duy. Mặc Chính nhắm mắt lại, hạnh phúc trở về khoảnh khắc nắm lấy tay Phương Lạc Duy, đối phương không cự tuyệt.

Không cự tuyệt!

Trong lòng Mặc Chính nảy ra một đống bong bóng phấn hồng, thoải mái duỗi mình, cảm xúc mềm mại dưới thân làm anh lần thứ hai mở mắt. Trong phòng không bật đèn, tấm màn ngoài ban công bị gió thổi bay, dưới ánh đèn rực rỡ, Phương Lạc Duy im lặng ngồi ở ghế dài ngoài ban công, đeo tai nghe điện thoại ngắm nhìn hoàng hôn, vẻ mặt lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Mặc Chính chớp chớp mắt mấy cái, thật là Phương Lạc Duy, không phải anh ảo giác. Tuy không biết xảy ra chuyện gì, Phương Lạc Duy vì sao lại ở bên cạnh, nhưng tiềm thức mách bảo này chắc chắn là công lao của Trì Dĩ Hoành. Anh em tốt, làm tuyệt lắm!

Mặc Chính cẩn thận không để phát ra bất cứ âm thanh nào, xoay người nằm nghiêng, một tay chống đầu, chăm chú nhìn chằm chằm một bên mặt Phương Lạc Duy. Ánh mắt nóng rực, giống như muốn một ngụm nuốt Phương Lạc Duy vào bụng. Nhớ tới đêm đó gặp gỡ Phương Lạc Duy, đối phương mỉm cười đứng giữa khóm hoa, hệt như tinh linh trong đêm. Trái tim anh nảy lên kịch liệt, giống như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Một khắc đó, Mặc Chính cảm thấy nếu trên đời này thực sự có thần Cupid thì anh nhất định đã bị Phương Lạc Duy bắn trúng.

Trước lúc gặp Phương Lạc Duy, Mặc Chính hoàn toàn không tin tưởng chuyện vừa gặp đã yêu. Anh sinh ra trong Mặc gia, anh cả Mặc Ngự là ông chủ công ty giải trí, từ nhỏ trai đẹp gái xinh không biết đã gặp qua bao nhiêu người, ánh mắt cũng vì thế mà dưỡng thành rất cao. Lẽ ra Phương Lạc Duy cũng không phải nam nhân dễ nhìn nhất mà Mặc Chính từng gặp, nhưng anh lại cảm thấy Phương Lạc Duy điểm nào cũng tốt, nhìn thế nào cũng thực thuận mắt, chỉ muốn giữ bên người cho một mình mình nhìn.

Tầm mắt Mặc Chính quá nóng bỏng, Phương Lạc Duy ẩn ẩn cảm thấy, vì thế xoay người lại.

“Anh tỉnh rồi?”

Mặc Chính lộ ra nụ cười tươi rói, xốc chăn ngồi dậy.

Phương Lạc Duy đứng dậy đi vào phòng, bưng ly nước đặt ở tủ đầu giường đưa tới trước mặt Mặc Chính: “Uống chút nước mật ong sẽ dễ chịu hơn.”

Mặc Chính thỏa mãn hưởng thụ Phương Lạc Duy chăm sóc, nhận ly nước một ngụm uống hết. Quả nhiên thoải mái hơn hẳn, quả nhiên Lạc Duy chính là tri kỷ, Mặc Chính cười tủm tỉm nghĩ. Vì lưu lại ấn tượng tốt với Phương Lạc Duy, hôm nay Mặc Chính cố ý mặc áo sơ mi quần tây, có vẻ tinh thần sáng láng. Hiện giờ ngủ cả buổi chiều, áo sơ mi cũng bị đè nhăn nhúm, Mặc Chính thản nhiên ở trước mặt Phương Lạc Duy cởi bỏ áo sơ mi, lộ ra sáu múi cơ bụng. Anh cùng Trì Dĩ Hoành đều là người yêu thích vận động, trường kỳ tập thể hình làm hai người đều có dáng người chắc khỏe, bình thường mặc quần áo không thấy, cởi ra liền lộ rõ.

“Lạc Duy, tôi có thể mượn áo sơ mi của em không?” Mặc Chính cười tủm tỉm hỏi.

Phương Lạc Duy: “…chờ.”

Mặc Chính hiện giờ đã nhận ra đây là khách sạn Phương Lạc Duy đang ở, trong lòng lại thầm khen ngợi Trì Dĩ Hoành. Không những được cùng Phương Lạc Duy ở một chỗ, thậm chí còn hưởng thụ Phương Lạc Duy chăm sóc. Quả nhiên là anh em tốt mà! Mắt thấy Phương Lạc Duy ra ngoài tìm áo, Mặc Chính cao hứng nhìn xung quanh một vòng, anh nên lấy cớ gì để buổi tối cũng được lưu lại đây, di chứng uống rượu?

Mất một phen công sức, Phương Lạc Duy quay trở lại, trong tay cầm một chiếc áo sơ mi màu đen.

“Áo của tôi sợ anh mặc vào hơi ngắn, này là của Minh Hiên.”

Nụ cười trên mặt Mặc Chính thoáng chốc đổ vỡ, mặt dày nói: “Ngắn cũng không sao mà.”

Phương Lạc Duy: “…”

Phương Lạc Duy im lặng cự tuyệt yêu cầu của Mặc Chính, Mặc Chính không còn cách nào chỉ đành tự an ủi cùng khích lệ bản thân tiếp tục cố gắng. Anh thuận miệng hỏi: “Đây là khách sạn Lạc Duy ở à, Dĩ Hoành đâu?”

“Dĩ Hoành có việc ra ngoài, để Hạ Trạch ở lại đây.”

“Hạ Trạch?” Mặc Chính bật cười: “Cậu ta đúng là chuyên tâm làm anh trai tốt. Đúng rồi, Trần Huy không làm khó dễ em chứ?”

“Không có, Dĩ Hoành tới rất đúng lúc, nói tới thì phải cám ơn anh.”

Mặc Chính thẳng thắn nhìn về phía Phương Lạc Duy, cười nói: “Cám ơn cái gì, này là việc anh phải làm.”

Phương Lạc Duy: “…”

Mặc Chính trực tiếp như vậy thật sự làm Phương Lạc Duy khó trả lời. Cậu không ngốc, tâm tư Mặc Chính mấy ngày nay cậu cũng cảm giác được. Nhất là người này hoàn toàn không có ý niệm che dấu, quả thực chỉ hận không thể thông báo cho tất cả mọi người biết mình đang theo đuổi cậu.

Sự thực, trước khi biết thân phận Mặc Chính, ấn tượng của Phương Lạc Duy về anh không tồi. Cái đêm hôn lễ Trầm Hi, không riêng Mặc Chính, ký ức đêm đó trong lòng cậu cũng thực mới mẻ. Cậu không phải người dễ nói chuyện, trừ bỏ Trầm Hi, cậu rất ít khi cùng người khác trò chuyện lâu như vậy. Có lẽ vì đêm đó là hôn lễ của Trầm Hi, có lẽ vì thật sự từ bỏ tình cảm vốn bị mình chôn dấu trong lòng bao lâu nay, cậu cùng Mặc Chính thoải mái trò chuyện, từ nam đến bắc, không có gì không nói.

Nhưng sau khi biết thân phận Mặc Chính, Phương Lạc Duy nhìn Mặc Chính có cảm giác xa cách, cậu cùng anh không phải người cùng một thế giới. Phương Lạc Duy vẫn thực thanh tỉnh, tình bạn giữa cậu cùng Trầm Hi là một ngoại lệ, không phải cậu là bạn Trầm Hi thì có thể nương nhờ Trầm Hi mà tiến vào giới thượng lưu, kết giao bằng hữu với những người trong vòng này. Cậu không muốn nương nhờ ai, cũng không muốn tiến vào giới thượng lưu, cậu thực hài lòng với cuộc sống hiện tại, bên người có bằng hữu thân thiết, có thể tự do làm chuyện mình thích, cậu không hi vọng cuộc sống này có gì biến hóa, vì thế Mặc Chính theo đuổi cậu không phải kinh hỉ mà là một loại quấy nhiễu.

Phương Lạc Duy trầm mặc làm không khí trong phòng nhất thời an tĩnh. Mặc Chính không hề cảm thấy xấu hổ, tự nhiên nhìn chằm chằm Phương Lạc Duy. Ngược lại cho dù Phương Lạc Duy bình tĩnh thế nào cũng không chống đỡ được tầm mắt Mặc Chính, đang định nói lảng sang chuyện khác thì Trầm Hi đẩy cửa tiến vào.

“Lạc Duy.” Lúc nhìn thấy Mặc Chính thì có chút sửng sốt: “Anh tỉnh rồi?”

Mặc Chính chỉ cần nhìn thấy Trầm Hi liền nhớ tới việc bị Trầm Hi đuổi ra khỏi cửa ở Las Vegas, khoảng thời gian này anh càng cố gắng theo đuổi Phương Lạc Duy thì Trầm Hi lại càng nỗ lực quấy nhiễu. Cứ việc trong lòng càm thấy Trầm Hi cố tình quấy rầy mình ở cùng với Phương Lạc Duy nhưng Mặc Chính vẫn nhiệt tình chào hỏi, hi vọng có thể xoay chuyển ấn tượng của mình trong lòng Trầm Hi. Không biết có phải ảo giác hay không, lúc đối mặt với Trầm Hi luôn có cảm giác đối mặt với mẹ vợ.

Trầm Hi lạnh nhạt gật gật đầu, sau đó trực tiếp như không nhìn thấy sự tồn tại của anh, cười nói với Phương Lạc Duy: “Cơm đặt mang tới rồi, ra ăn thôi.”

Phương Lạc Duy đáp một tiếng, lúc đi hai bước mới nhớ tới Mặc Chính, xấu hổ liếc mắt nhìn anh. Trầm Hi không thích Mặc Chính, phỏng chừng sẽ không gọi cơm cho anh, bọn họ mặc kệ Mặc Chính cũng không tốt lắm đi?

Trầm Hi nhìn thấu Phương Lạc Duy mềm lòng, hừ một tiếng: “Tính anh ta may mắn, vốn Trì Dĩ Hoành có một phần nhưng vẫn chưa quay lại, tiện nghi cho anh ta.”

Tựa như Mặc Chính không hề giấu diếm theo đuổi Phương Lạc Duy, Trầm Hi cũng không che dấu việc mình chán ghét Mặc Chính. Bắt đầu từ buổi sáng tân hôn đầu tiên, Mặc Chính đứng trước mặt nói mình vừa gặp đã yêu Phương Lạc Duy, hi vọng bọn họ đưa số điện thoại, Trầm Hi liền nhìn Mặc Chính không vừa mắt. Đến khi bảo lão K điều tra xuất thân lai lịch Mặc Chính thì lại càng không yên tâm.

Lạc Duy tiến vào giới giải trí đã hơn một năm, số người công khai hay ngầm theo đuổi tính ra cũng không ít. Nhưng Trầm Hi nhìn ra được, đám người kia theo đuổi đều là ngôi sao Phương Lạc Duy chứ không phải bản thân cậu. Bọn họ nhiều lắm chỉ xem Lạc Duy là món đồ trang sức để khoe khoang, một công cụ có thể mang ra ngoài lấy thể diện mà thôi. Với thế lực của mình ở Trung kinh, Trầm Hi không ít lần âm thầm giáo huấn bọn họ. Nhưng tới Hải thành, cậu không thể không thu liễm một chút. Hơn nữa Mặc Chính lại mang họ Mặc, nhưng làm cậu không thể chịu được nhất là đối phương cứ thường xuyên xuất hiện trước mắt.

Trầm Hi thỏa hiệp làm Mặc Chính mỉm cười, trông mong bám dính lấy Phương Lạc Duy. Mọi người vừa ra tới phòng khách thì liền nhìn thấy lão K đang giảng giải gì đó với Hạ Trạch, Hạ Trạch vẻ mặt nghiêm túc, thỉnh thoảng lại gật gật đầu.

Lão K một tay bó bột, tay kia linh hoạt lật lật món đồ trong tay, nói với Hạ Trạch: “Thấy rõ không, chính là như vậy. Nhóc chỉ cần tìm một góc bí mật dán vào, chỉ cần cam đoan nguồn điện đầy đủ thì nó có thể làm việc không ngừng, nhóc muốn nghe bao lâu cũng được.”

Hạ Trạch gật gù, lão K đưa vật trong tay cho Hạ Trạch: “Lấy dùng đi, cho nhóc.”

Hạ Trạch nhận lấy nhưng rõ ràng nói: “Bao nhiêu tiền, tôi không thể lấy không.”

Vẻ mặt Hạ Trạch rất nghiêm túc nhìn lão K, cho dù nửa bên mặt có vết bằm vẫn không hao tổn gì tới vẻ đẹp của cậu. Lão K nhìn ánh mắt sạch sẽ của Hạ Trạch, rốt cuộc cũng hiểu vì sao Trầm Hi thích đùa nhóc con này như vậy. Ông cười tủm tỉm xoa đầu Hạ Trạch: “Có lòng tài trợ, không cần tiền.”

“Này thực ngại quá a.” Hạ Trạch nhìn chằm chằm đồ trong tay: “Không phải ông nói này là thiết bị nghe lén tiên tiến nhất sao? Hẳn không rẻ đi?”

Lão K thân thiết cười ha hả, biểu thị mình thực thích Hạ Trạch, bằng hữu cần chi so đo rõ ràng như vậy, bất quá trong lòng không chút khách khí tăng thêm chi phí điều tra trong hóa đơn của Trì Dĩ Hoành.

Trong phòng tiếp đãi khách quý ở Di Nhiên cư, Trì Dĩ Hoành thanh nhàn ngồi trên sô pha, không hiểu sao cảm thấy sau lưng đột nhiên phát lạnh. Anh không thèm để ý lắc lắc đầu, một lần nữa thu liễm cảm xúc. Một chén trà xanh lượn lờ hơi nóng được đặt trước mặt, ở bức tường đối diện là một màn hình khổng lồ chiếm hết nửa mặt tường đang chiếu những vật phẩm Di Nhiên cư bán đấu giá. Nữ phục vụ ăn mặc khêu gợi bắt chéo chân ngồi bên cạnh Trì Dĩ Hoành, vừa điểu khiển màn hình vừa dịu dàng giới thiệu chi tiết về những vật phẩm kia.

Trì Dĩ Hoành đã ở đây nhìn gần nửa giờ nhưng không thấy bức ‘Báo Xuân Đồ’ của Đường Dực Niên mà Trầm Hi nói. Nữ phục vụ quan sát vẻ mặt Trì Dĩ Hoành, thấy anh không vừa lòng thì nhanh chóng bấm qua trang tiếp theo.

“Bức tranh này là ‘Báo Xuân Đồ’ của họa sĩ Đường Dực Niên cuối thời Tống. ‘Báo Xuân Đồ’tổng cộng có bốn bức, phân biệt là…”

“Lấy bức này.” Trì Dĩ Hoành đánh gảy lời giới thiệu.

Nữ phục vụ thức thời ngừng lại, Trì Dĩ Hoành nhìn thời gian, phòng chừng Mặc Ngự cũng sắp tới, liền mở miệng: “Cô ra ngoài trước, tôi tự mình xem.”

Nữ phục vụ cung kính gật gật đầu, đang định lui ra ngoài thì cửa phòng bị đẩy ra, một thân ảnh trầm ổn bước vào.

“Dĩ Hoành.”

“Anh cả.” Trì Dĩ Hoành đứng lên.

Người tới đúng là anh cả Mặc Ngự của Mặc Chính. Mặc Ngự lớn hơn Trì Dĩ Hoành mười tuổi, hiện giờ đang ở thời hoàng kim của đàn ông, cả người tràn đầy mị lực thành thục. Đối với Trì Dĩ Hoành từ nhỏ chỉ một mình lớn lên, Mặc Ngự cũng giống như một người anh trai, có thể nói đây chính là tấm gương trong quá trình trưởng thành của Trì Dĩ Hoành.

Mặc Ngự nhìn thấy Trì Dĩ Hoành thì vô cùng thân thiết, mỉm cười ngồi xuống bên cạnh hỏi: “Chuyện gì mà gấp như vậy?” Anh đảo mắt qua màn hình, nhướng mi: “Thích bức họa này?”

Nữ phục vụ trước khi lui ra ngoài duyên dáng đặt ly trà xuống trước mặt Mặc Ngự, sau đó nhẹ nhàng khép cửa lại, để lại không gian riêng cho Trì Dĩ Hoành cùng Mặc Ngự.

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Em muốn hỏi một chút về lai lịch bức họa này?”

Mặc Ngự khẽ nhíu mày: “Em cũng biết quy củ nơi này mà.”

Di Nhiên cư tuy là sòng bạc ngầm nhưng vẫn kinh doanh vài hạng mục khác, tỷ như bán đấu giá. Vật phẩm bán ra thường xuất phát từ hai nguồn, một chính là khách đánh bài mượn nợ. Phải biết dân cờ bạc lúc thua đỏ mắt thì cái gì cũng có thể lấy ra cược. Xe, nhà, công ty, tranh cổ, thậm chí có người dùng những thứ này đổi thẻ đánh bạc. Lấy được những vật này, Di Nhiên cư cũng không lập tức bán đi mà cho khách chơi một kỳ hạn nhất định để dùng tiền đổi trở về. Thẳng đến khi khách thực sự không có tiền chuộc, bọn họ mới mang ra bán đấu giá. Một nguồn khác là từ chợ đen. Nhưng mặc kệ là vế trước hay sau, Di Nhiên cư không bao giờ nói ra nguồn gốc, mà khách hàng cũng không hỏi. Mọi người đều đưa tiền nhận hàng, ai cũng không thể phá hư quy củ.

Trì Dĩ Hoành đương nhiên biết quy củ này, anh thong dong nhìn về phía Mặc Ngự, bình tĩnh nói: “Bức họa này là của Hạ gia.”

Biểu tình Mặc Ngự trở nên ngưng trọng: “Em xác định?”

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu, lúc trưa nghe Trầm Hi nói chuyện này xong liền gọi điện thoại cho phụ thân. Trì phụ khẳng định ‘Báo Xuân Đồ’ tuyệt đối là đồ do Hạ gia cất giữ. Chuyện này Trì gia kỳ thực không thích hợp ra mặt, tốt nhất nên thông tri Hạ gia xử lý. Nhưng Di Nhiên cư lại có dính líu mật thiết tới Mặc gia, Trì Dĩ Hoành nghĩ nghĩ quyết định trước nên nói rõ với Mặc Ngự.

Hạ gia rất nhanh sẽ kiểm tra lại thật giả toàn bộ những đồ đang cất giữ, nghĩ tới ‘Báo Xuân Đồ’đồng dạng cũng bị dùng đồ dỏm tráo đổi ra ngoài. Mặc kệ người đứng sau là ai, chuyện này thực sự là vụ bê bối của Hạ gia. Đến khi đó Hạ gia tìm tới cửa, vì Di Nhiên cư mà liên lụy tới Mặc gia thì không tốt.

Mặc Ngự bình tĩnh ra ngoài phân phó vài câu, chỉ chốc lát sau có người cầm ‘Báo Xuân Đồ’ tiến vào đặt trước mặt Trì Dĩ Hoành.

Mặc Ngự ra phần nhân tình này, mở miệng nói: “Chuyện bên này đều là Trần Huy quản, hiện giờ liên lạc không được, anh sẽ hỏi rõ ràng xem rốt cuộc là chuyện gì? Bức họa này em cứ mang đi trước, có chuyện gì anh sẽ liên hệ.”

Trì Dĩ Hoành gật gật đầu: “Thế cũng tốt.”

Phục vụ cẩn thận cuộn bức họa, Trì Dĩ Hoành nhìn thấy thời gian đã không còn sớm, anh còn phải tới khách sạn đón Hạ Trạch, vì thế liền cáo từ.

Lúc tiễn Trì Dĩ Hoành ra ngoài, Mặc Ngự giống như lơ đãng hỏi: “Nghe nói A Chính đang theo đuổi Phương Lạc Duy?”

Trì Dĩ Hoành sửng sốt, quyết đoán lựa chọn bán đứng Mặc Chính.

_____________

Hoàn