Trọng Sinh Chi Hoan Sủng

Chương 42: Tâm cơ (3)




Editor: Nguyên Hy | Beta: Cuồng Soái Ca

Mẹ Cố tiếp tục chỉ trích: “Đứa trẻ này sao lại đi học làm cái chuyện hư hỏng này chứ? Còn biết lừa gạt ta, con thực sự là ta quá thất vọng!”

Lâm Tưởng vội vàng đi qua xoa dịu bà: “Dì, người đừng tức giận, chị Tần Mân cả ngày không có việc gì ở nhà, đi ra ngoài mua sắm để giải sầu cũng là chuyện bình thường thôi. Tuy rằng cái túi này rất đắt tiền nhưng kiểu dáng cũng rất đẹp.”

Lâm Tưởng không nói thôi, nhưng vừa nói xong lại càng làm cho mẹ Cố tức giận, “Người không có việc gì để làm mà còn muốn mua túi xách đắt tiền như vậy, cầm trên tay không sợ nặng sao!”

Tần Mân thức sự sợ hãi, cô ta biết mẹ Cố không am hiểu gì về hàng hiệu nên mới dám yên tâm thoải mái mua như vậy. không ngờ Lâm Tưởng này tới, lại còn có ánh mắt tốt như vậy, liếc mắt một cái liền nhận ta được kiểu dáng của túi xách và giá tiền.

Lúc này Tần Mân thật sự hận không thể nhào tới móc hai mắt cô ra.

Nếu như không có đối lập thì sẽ không có thương tổn, đặt hai cô gái trẻ tuổi ngồi cạnh nhau, nội tâm mẹ Cố liền cảm khái vạn lần.

Lúc trước nghe Tần Mân nói Cố Thành tìm một người diễn viên làm bạn gái, trong lòng mẹ Cố ít nhiều cũng có chút bài xích. Bà luôn có ác cảm đối với những chuyện tai tiếng trong giới giải trí, hơn nữa Tần Mân luôn nói Lâm Tưởng là một cô gái có tâm tư phức tạp vì vậy càng khiến cho mẹ Cố thêm lo lắng, bà sợ Cố Thành bị người ta lừa gạt.

Nhưng từ trước tới nay Cố Thành luôn là một đứa trẻ có chủ kiến, mẹ Cố cũng có thói quen sẽ nghe theo lời của anh. Lần đó sau khi gọi điện thoại cho anh xong mẹ Cố liền âm thầm quyết định không thể tin hoàn toàn vào lời nói của Tần Mân được. Đối phương có tính cách như thế nào vẫn là phải để bà nhìn thấy tận mắt thì mới có thể kết luận được.

Hôm nay vừa gặp, quả nhiên khác hoàn toàn so với tưởng tượng của bà. Lâm Tưởng tính tình trầm ổn, cũng không quá hoạt bát nhưng cũng không quá trầm lặng, cách nói chuyện cũng rất đĩnh đạc, kiến thức thì thập phần uyên bác, bất luận là chủ đề gì thì cô cũng có thể đối đáp lại được, là một cô gái thông minh. Càng không ngờ đến chính là đứa trẻ này vẫn còn ít tuổi nhưng đã rất hiếu thuận với bậc trưởng bối, khác hoàn toàn với những đứa trẻ bây giờ luôn hấp tấp bốc đồng, cũng khó trách vì sao Cố Thành lại yêu thích cô tới vậy.

một cô gái như vậy thì ai có thể không thích cho được cơ chứ?

So sánh với Tần Mân, những việc làm của cô ta khiến cho mẹ Cố hoàn toàn thất vọng. Bà vẫn luôn cho rằng Tần Mân có tính cách yếu ớt, lại còn là đứa trẻ bà nuôi lớn. Nhưng từ sau khi Cố Thành ngừng chu cấp tài chính cho cô ta, thì cứ ba ngày là Tần Mân lại tìm lý do tới tìm bà vay tiền. hiện tại còn càng thêm lợi hại hơn trước mà tới lừa gạt để lấy tiền của bà đi mua túi xách, từ khi nào Tần Mân lại trở thành một kẻ có tâm tư xem trọng hư vinh như vậy chứ?

Mẹ Cố thực sự cảm thấy rất có lỗi với mẹ Tần Mân, năm đó tình cảm hai người rất tốt, tốt đẹp tới mức khiến cho mẹ Tần Mân cảm thấy rất yên tâm khi gửi con gái mình tới đây để bà dạy dỗ. Nhưng bà lại không thể dạy ra được một đứa trẻ tốt, cô phụ phó thác của bạn tốt.

Nhìn vẻ mặt chột dạ của Tần Mân, mẹ Cố bất đắc dĩ mà thở dài, lập tức đưa ra quyết định.

Bởi vì chuyện của Tần Mân khiến cho mẹ Cố không còn tâm tư để tiếp tục nói chuyện phiếm nữa. Lâm Tưởng đẩy tay Cố Thành ý bảo anh chuẩn bị rời khỏi đây thôi. Cố Thành có ánh mắt vô cùng tốt, rất nhanh đã hiểu ý của Lâm Tưởng, vì thế ho khan một tiếng nhìn mẹ Cố nói: “Mẹ, chúng con đi trước, con dẫn Lâm Tưởng đi mua túi xách, muộn chút nữa sợ là cửa hàng sẽ đóng cửa.”

Mẹ Cố lên tiếng dặn dò: “Có rảnh thì dẫn Lâm Tưởng về ăn cơm.”

Lâm Tưởng cười nói: “Dì, con nhất định sẽ tới đây quấy rầy thường xuyên, đầu bếp của nhà mình tay nghề thực sự rất tốt.”

Mẹ Cố cũng đi theo cười tươi, nói: “Muốn ăn liền tời đây.”

Hai bên nói lời từ biệt xong, Cố Thành thân mật nắm tay Lâm Tưởng rời khỏi nhà họ Cố. Hai người cũng không thèm quay lại liếc nhìn Tần Mân đến một cái. Đối với bọn họ mà nói thì Tần Mân chỉ là một vị khách qua đường không đáng để nhắc tới mà thôi.

Cố Thành và Lâm Tưởng vừa đi khỏi thì phòng khách lập tức trở lại sự yên tĩnh, người ta nhìn vào liền cảm thấy vô cùng trống trải.

Mẹ Cố ngồi xuống nhìn Tần Mân không nói một lời nào ở bên cạnh tiếp tục thở dài. Đứa nhỏ này cũng đã sống ở Cố gia nhiều năm, bà thực sự đối đãi với cô ta giống như con gái của mình. Biết Tần Mân có tình cảm với Cố Thành, bà cũng có thất rất vui mừng, nhưng gần hai năm nay Tần Mân có một ít hành đồng tương đối khác thường.

Có thể là do được mình chiều hư rồi, mẹ Cố đau lòng mà nghĩ.

“Tiểu Mân, con cũng thấy rồi đấy, tâm tư của Cố Thành tất cả đều đặt ở trên người Lâm Tưởng, căn bản sẽ không để người khác vào mắt, con hãy cắt đứt các ý niệm này đi. Lâm Tưởng là một cô gái tốt, ta cũng rất thích, tương lai nếu con bé bước vào cửa Cố gia, mà con vẫn tiếp tục ở lại đây thì cũng không thích hợp. Ngày mai con thu dọn đồ đạc dọn ra ngoài ở đi.”

Tân Mân vô cùng khiếp sợ mà giương mắt nhìn mẹ Cố, hốc mắt liền tràn ngập nước, “Dì, người cũng không cần con nữa sao?”

Mẹ Cố bất đắc dĩ nói: “Nếu như dì tiếp tục để con ở lại đây thì mới là đang làm hại con đó. Tiểu Mân, con là người trưởng thành, hẳn là con đã học được cách tự lực cánh sinh rồi. Dì già rồi, không có cách nào để tiếp tục quản con được nữa.”

“Dì, người đang giận nên mới mắng con như vậy thôi đúng không? Người lừa con có đúng không? Con không muốn dọn ra ngoài, con ở đây rất tốt vì cái gì mà phải dọn ra ngoài!” Tần Mân càng nói càng kích động, đứng lên bổ nhào tới trước mặt mẹ Cố, khụy gối xuống nhìn mẹ Cố nói: “Dì, cầu xin người đừng đuổi con đi. Các người đều bị Lâm Tưởng lừa gạt rồi, cô ta mới là người phụ nữ ác độc. cô ta lừa anh trai cho cô ta biệt thự ở Cẩm Tú Viên, còn khiến cho anh ấy ngừng chu cấp cho con. hiện tại cô ta lại tìm mọi cách muốn đuổi con ra khỏi Cố gia. Dì, cô ta là một diễn viên, cô ta am hiểu nhất là việc diễn xuất, bộ dáng vừa rồi của cô ta đều là đang diễn để lừa người thôi!”

Mẹ Cố bị cô ta gào đến đau đầu, “Tiểu Mân, con bình tĩnh một chút, dì sống đến từng này tuổi rồi, một người có phải đang diễn hay không chẳng lẽ lại không thể nhìn ra được hay sao. Thực sự Lâm Tưởng là cố ý muốn lấy lòng ta, nhưng sự chân thành trong mắt con bé không phải là giả, chỉ cần nhìn một động tác nhỏ của con bé với Cố Thành thôi cũng có thể dễ dàng thấy được sự ân ái giữa hai đứa nó rồi.”

Nhìn bộ dáng khóc lóc của Tần Mân, mẹ Có cũng khó chịu, cầm tờ giấy giúp cô ta lau nước mắt, tận tình khuyên bảo: “Tiểu Mân, con không phải là người chua ngoa, những lời vừa rồi của con ta coi như là chưa từng nghe thấy. Nhưng con vẫn nên đi đi, nếu như không dọn ra ngoài thì con sẽ hoàn toàn bị mất phương hướng mất.”

Tần Mân có chút tuyệt vọng mà nghĩ, mẹ Cố là hạ quyết tâm muốn đuổi cô ta đi.

Đột nhiên cô ta đứng lên, mang theo giận dữ mà nhìn mẹ Cố nói: “Dì, người sẽ phải hối hận, nhất định sẽ phải hối hận.” nói xong liền vội vàng chạy lên lầu.

Mẹ Cố bị ánh mắt hung dữ của Tần Mân làm cho hoảng sợ, đó là một ánh mắt tràn đầy sự oán hận độc ác. Bà có chút không thể tin được, đứa trẻ mình nuôi dưỡng nhiều năm sao có thể trong nháy mắt lại biến thành dáng vẻ như vậy được?

Thím Vương vẫn luôn ở trong phòng bếp làm việc không biết là từ bao giờ đã đi đến bên cạnh bà. Bà như thức tỉnh từ trong mộng mà quay đầu hỏi thím Vương: “Có phải ta đã làm sai rồi không?”

Thím Vương vỗ vỗ vai bà, an ủi nói: “Người không sai, người chỉ là đối xử với tiểu thư quá tốt thôi.”

Trong lòng mẹ Cố tràn ngập sự khổ sở và mất mát, ngồi yên một lúc, lẩm bẩm: “Ta phải đi gọi điện thoại cho chị em tốt của ta, không thể dạy dỗ tốt con gái của cô ấy, ta thực sự phải có trách nhiệm.”

Thím Vương biết bà cũng chỉ là có ý tốt, nên cũng không đi khuyên bà, cầm kính mắt lên giúp bà tìm số điện thoại.

“Thím Vương, cô bảo người làm lên xem xem có cần giúp nó dọn dẹp đồ đạc hay không. Nếu nó có chỗ để đi rồi thì tốt, còn nếu không có thì cô bảo lão Trần tìm cho nó một căn hộ trong nội thành.”

Thím Vương không đồng tình với lời nói của bà, khuyên: “Phu nhân, nếu như đã quyết định buông tay thì nên quyết đoán một chút, mọi chuyện đều giúp tiếu thư làm thì để tiểu thư dọn ra ngoài còn ý nghĩa gì nữa chứ?”

Mẹ Cố vỗ vỗ ngực: “Ai, cô nói không sai, ai….. Chỉ là ta có chút khó chịu.”

Thím Vương vì muốn rời sự chú ý của bà đi liền nói: “cô gái hôm nay Tiểu Thành dẫn về không tồi, cũng rất xứng đôi với Tiểu Thành, con bé còn dám trêu chọc Tiểu Thành, bộ dáng lúc hai đứa ở chung thấy cực kỳ tốt.”

Lúc này mẹ Cố mới nở nụ cười, nói: “Trước nay Tiểu Thành đều luôn nghiêm túc lạnh lùng, có người không sợ nó lại còn ở bên cạnh chăm sóc, nhìn qua cũng thực sự không tồi.”

Thím Vương nói: “Đâu chỉ không tồi, tôi thấy nó rất vui.”

********

Cố Thành vui vẻ vừa lên xe liền sai bảo tài xế đi đến trung tâm thương mại. anh muốn đưa người phụ nữ của mình đi mua sắm.

Thấy bộ dáng vui vẻ của anh, Lâm Tưởng cũng không ngăn cản, chỉ dựa vào cánh tay anh nói: “thật ra đối với hàng hiệu em cũng không thích cho lắm, vừa rồi chỉ là thấy ghét Tần Mân nên mới nói như vậy thôi.”

Trong lòng Cố Thành ngầm khen ngợi, đường đường chính chính thừa nhận bộ dáng thể hiện tâm cơ của mình như vậy, quả thực làm anh cũng phải run rẩy, nhịn không được duỗi tay nhéo nhéo gương mặt của cô, hỏi: “Vậy em đã ghét đủ chưa?”

Lâm Tưởng nói: “Cũng tương đối, nếu như mẹ anh cứng rắn hạ quyết tâm thì khả năng sẽ để cho Tần Mân dọn đi thôi.”

Cố Thành cười nói: “Nếu như không đuổi đi thì mẹ anh cũng sẽ không cho cô ta tiền nữa.”

Lâm Tưởng nâng khóe môi, “Dì đối với Tần Mân cũng thật là hào phóng.”

“Từ nhỏ mẹ anh đã được nuông chiều, được người trong nhà nâng niu trong lòng bàn tay. Sau khi gặp gỡ ba anh cũng chỉ là đổi chỗ ở khác tiếp tục được cưng chiều, cho nên tính cách tương đối đơn thuần, dễ dàng bị ảnh hưởng.” Cố Thành nhân cơ hộ nói giúp mẹ mình mấy câu. Bởi vì đời trước đều do Tần Mân nên thái độ của mẹ anh đối với Lâm Tưởng có thể nói là ác liệt đến cực điểm. hiện tại trọng sinh trở về một đời, Cố Thành sợ Lâm Tưởng không gỡ được khúc mắc trong lòng mà vẫn còn thành kiến đổi với mẹ của anh.