Trọng Sinh Chi Khả Dĩ Phi Phàm

Chương 9: Dính Scandal






Đối với Trình Dật Hạo thì Bách Khả Phi có sức ảnh hưởng khá lớn, dĩ nhiên, với những người khác thì chưa chắc đã vậy.

Lên lớp 9, dù cho giáo viên với các vị phụ huynh coi yêu sớm không khác gì sâu bệnh cần phòng chống thì cũng không thể diệt trừ hoàn toàn.
Bát quái trong lớp không khác gì cỏ dại, mãi mãi không hết.

Chỉ cần không liên quan đến mình thì Bách Dĩ Phàm vẫn nghe còn cảm thấy thú vị nữa.

Buổi chiều đến trường, Bách Dĩ Phàm vừa ra khỏi cổng, tình cờ thấy Trình Dật Hạo thế là hai người cùng nhau đi học.

12 giờ, gió nhẹ thổi, bát quái (scandal) như hoa, bay đầy trời.

Trình Dật Hạo nói, cán sự văn nghệ có bạn gái học lớp 9/7.

Bách Dĩ Phàm:...!Cán sự văn nghệ lớp mình là con trai sao? Hoàn toàn không nhớ luôn!
Trình Dật Hạo nói, cha mẹ của Chiêm Củ Cải đang đòi ly hôn.

Bách Dĩ Phàm:...!Cái này thì nhớ
Trình Dật Hạo nói, thầy Dương giới thiệu đối tượng xem mắt cho thầy Triệu.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm phát hiện, bạn nhỏ Trình Dật Hạo là người mắt chiếu sáu hướng, tai nghe tám phương, còn có tiềm chất của tri âm tỷ tỷ nữa nha.

Bỗng thấy Trình Dật Hạo thở dài: "Hôm qua tôi chia tay Mai Mai, về sau không lấy được đề của trường Thực nghiệm nữa rồi."
Bách Dĩ Phàm:!!!
Bạn trẻ chờ chút, bạn nhảy đề tài hơi bị nhanh đó!
Vừa nãy còn nói bát quái của người ta mà giờ đã nhảy sang chuyện yêu đương của cậu với bạn gái trường đối thủ rồi.

Lại còn thất tình? Tôi thấy có mà cậu tiếc vì không lấy được đề bên trường Thực Nghiệm thì có ý.

Bách Dĩ Phàm cảm thấy tốc độ suy nghĩ của não mình không theo kịp chuyển động của Trái Đất quá.

Với bát quái của người khác thì cậu sẽ là người ngoài cuộc nghe, coi nó như gia vị của cuộc sống, nhưng bát quái liên quan đến bạn tốt của mình thì là chuyện khác.

Bách Dĩ Phàm nhìn khuôn mặt đẹp trai của Trình Dật Hạo lại thấy chuyện mình lo lắng rất chi là thừa.

Cậu vỗ vai Trình Dật Hạo: "Không sao.

Đề sẽ có, bạn gái cũng sẽ có thôi."
"Không, tôi cảm thấy anh Khả Phi nói rất có lý." Trình Dật Hạo điều chỉnh cảm xúc: "Bây giờ phải chăm chỉ học hành, những chuyện đó để sau này tính."
Bách Dĩ Phàm gật đầu.

Trình Dật Hạo bổ sung: "Nghe nói, con gái trường Nhất Trung rất đáng yêu.

Cứ chờ khi nào vào được thì tính sau đi."
Bách Dĩ Phàm:...!
Tuy nói tình yêu như bệnh sởi nhưng bệnh lần này có phải khỏi quá nhanh không?
Bách Dĩ Phàm hồi trước chưa từng nghe ngóng chuyện Trình Dật Hạo bị đuổi học.


Thoáng tự giễu, không chừng quay đi quay lại đã bị lôi đi uống canh Mạnh Bà, làm gì còn cái gọi là nhẹ lòng nữa?
Đúng lúc đi đến cửa hàng trước cổng trường, Bách Dĩ Phàm đổi chủ đề: "Tôi đi mua mấy thứ đã."
Bách Dĩ Phàm sáng ra đã ăn trứng gà, giờ thấy nghẹn ở cổ.

"Vừa đẹp, tôi đổi tiền luôn." Trình Dật Hạo vui vẻ vào cùng.

Mỗi cửa hàng ngoài cổng trường đều là một không gian đặc biệt, đều có tiềm lực vô hạn.

Từ đồ ăn vặt theo xu hướng, vừa có sách tham khảo, thiên la địa võng, không gì không có.

Mỗi giá là một một loại đồ, Bách Dĩ Phàm tìm đến chỗ để bình.

Bình nhựa, bình thuỷ tinh, bình inox, đủ loại màu sắc, đủ kiểu hình vẽ.

Nhưng mà vì sao bình có hình cây anh đào lại ở cạnh bình có hình áo đội bóng đá số 11, bình vịt Donald lại ở cạnh bình chuột Mickey thì còn hiểu được chứ, rồi một loạt bình hình đằng sau...!
Cuối cùng, Bách Dĩ Phàm chọn một cái bình inox giữ ấm có hình Conan, hỏi giá là 30 đồng còn giữ ấm được 6 tiếng.

Bách Dĩ Phàm lấy thêm một bình Doraemon nữa rồi tính tiền.

Trình Dật Hạo thấy Bách Dĩ Phàm lấy hai cái liền mặc cả: "Ông chủ bớt chút đi!"
Ông chủ giảm mỗi cái 2 đồng.

Mẹ Bách đưa cho Bách Dĩ Phàm hai tờ 100 đồng, Bách Dĩ Phàm đưa một tờ cho ông chủ rồi nhận lại 44 đồng.

Bởi vì mua đồ nên hai người đến lớp hơi muộn.

Chuông truy bài đã kêu rồi nhưng may mà giáo viên chưa vào lớp.

Lớp trưởng đứng trên bục giảng, nói: "Các tổ trưởng thu mỗi người 45 đồng, nhớ ghi rõ họ tên rồi số hiệu, tan học thì nộp lên cho tớ."
Các tổ trưởng lập tức đứng lên đi thu tiền, mọi người nháo nhào lấy tiền ra.

Bách Dĩ Phàm lôi ví ra thì thấy chỉ có 44 đồng! Tìm ai mượn 1 đồng bây giờ? Bách Dĩ Phàm nhìn quanh, thấy ai cũng không đươc liền lôi tờ 100 đồng ra.

Rất nhiều người cũng lôi tờ 100 ra.

Trên tay tổ trưởng Thang Tiểu Liễu toàn là 50 với 100.

Thang Tiểu Liễu rất có kinh nghiệm, để mọi người nộp tiền rồi ký tên, ghi số hiệu.

Còn ở mặt sau thì ghi người nào nộp bao nhiêu rồi nói: "Chờ lúc nữa tôi trả tiền lẻ sau nhé."
Cuối cùng là vị trí của Bách Dĩ Phàm, Thang Tiểu Liễu quăng sổ xuống bàn.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm viết thông tin rồi đưa tờ 100 ra.

Thang Tiểu Liễu xoạt một tiếng, giật lấy vở với tiền rồi quay đầu đi thẳng, cực kỳ cao quý và lãnh diễm.

Bách Dĩ Phàm:...!Cô nàng này ăn phải thuốc nổ à?
Quần chúng vây quanh quăng vài ánh mắt đồng tình cho cậu.


Không cần nghĩ cũng biết, buổi sáng Trình Dật Hạo có thống kê bát quái với cậu, của Thang Tiểu Liễu cậu cũng nghe qua.

Cản lại bắt trực nhật biến thành tỏ tình, làm sao cô nàng không chụp mũ tiểu nhân cho Bách Dĩ Phàm được đây.

Quả nhiên tin bát quái mà rơi vào đầu mình thì không thể nào vui được.

Hết tiết truy bài, Thang Tiểu Liễu đổi tiền lẻ, đổi một mạch từ bàn đầu đến bàn của Chiêm Củ Cải.

Thang Tiểu Liễu không thèm liếc Bách Dĩ Phàm một cái, đưa cho bạn Củ Cải một tờ 100 và 10 đồng, nói: "Cậu chia với người ngồi sau đi."
Bách Dĩ Phàm:...!Người đẹp à, tôi thấy bạn vẫn còn tiền lẻ kia kìa.

Bách Dĩ Phàm đã bị Thang Tiểu Liễu liệt vào sổ đen.

Bạn học Chiêm Củ Cải rất đồng tình với Bách Dĩ Phàm, liền đưa cho cậu tờ 100, nói: "Ông đưa tôi 45 đồng là được rồi."
Bách Dĩ Phàm: Tôi mà có 45 đồng thì đưa cô nàng 100 làm gì hả?
Buổi chiều tan học, Bách Dĩ Phàm không xuống căng tin mà qua quầy tạp hoá mua gói Khang Sư Phụ 3+2 để đổi tiền.

Đây là câu chuyện về 1 đồng tiền bức tử anh hùng.

Thế mà kết quả chuyện này vẫn chưa tính là kết thúc.

Lúc tự học buổi tối, thầy Triệu lượn qua lớp tuần tra, đi từ cử sau lên, đi ba vòng quanh lớp rồi lại ra bằng cửa trước, lúc đi tiện thể mang theo Thang Tiểu Liễu ra.

Thang Tiểu Liệu với Thầy Triệu vừa đi khỏi là cả lớp bùng nổ, lại không dám lớn giọng bàn tán, có người quay ra nhìn Bách Dĩ Phàm, ánh mắt không khác gì đang nhìn tra công.

Bách Dĩ Phàm thương tích đầy mình.

Cậu thông cảm cho nhỏ nhưng cũng không thể đi nói thẳng với thầy Triệu là: Thầy à, em không thích Thang Tiểu Liễu.

Càng tô càng đen, mà đầu cậu không có vấn đề.

Cũng may là Thang Tiểu Liệu quay lại luôn, đi rất ung dung, lườm một cái về cậu bạn huýt sáo, trừng một phát với Bách Dĩ Phàm.

Nhìn là hiểu đã giải thích rõ ràng rồi.

Bách Dĩ Phàm thở phào, tiếp tục giết thời gian bằng sách giáo khoa.

Nhưng mà, vài hôm sau thầy Triệu lại tim vài người để nói chuyện, chiều gió trong lớp liền thay đổi.

Mọi người bắt đầu suy đoán tên nào phản bội, dám tố cáo bát quái cho giáo viên.

Có mấy đôi trong lớp sợ cứng người.

Bách Dĩ Phàm không quan tâm Thang Tiểu Liễu mà thầy Triệu lại không quan tâm đến cậu.


Thứ sáu, hai tiết đầu tiên là tiết toán, thầy Sa trong lúc dạy còn cố tình nói vui với Bách Dĩ Phàm: "Thì ra luyện chữ là để viết thư tình.

Còn không san sẻ chút nỗ lực đó cho môn toán đi.

Mai mà kiểm tra không ra gì thì tôi véo rụng tai cậu."
Bách Dĩ Phàm tiện thể hỏi luôn thầy Sa mấy dạng bài.

Thứ bảy, khối 9 không phải đi học nhưng phải đến trường làm bài kiểm tra, mỗi tuần kiểm tra ba môn.

Tuần này kiểm tra Anh, Toán, Chính trị.

Nộp bài kiểm tra xong, Bách Dĩ Phàm thấy Toán có vẻ ổn, rồi so đáp án với Trình Dật Hạo, khó đạt điểm tối đa được, nhưng mà cũng không quá quan trọng.

Buổi tối, ba người nhà họ Bách ăn xong bữa tối rồi cả nhà ngồi xem ti vi.

Mẹ Bách muốn xem Nàng tiên cá, cha Bách muốn xem tường thuật Worldcup.

Vì vấn đề xem gì mà nhị vị phụ huynh đã khai chiến, lại còn kéo về cái thời mà hai người mới quen nhau rồi thề non hẹn biển gì gì đó.

Bách Dĩ Phàm:...!
Cậu nhân cơ hội xem được nửa tập phim Nghịch thuỷ hàn lần nữa bị Đại Tiên với Tiểu Oa mê đến thần hồn điên đảo.

Cuối cùng cha Bách đưa điều khiển cho Bách Dĩ Phàm để cậu chọn.

Bách Dĩ Phàm gật gật, cầm điều khiển, tiếp tục xem Nghịch thuỷ hàn.

Cha Bách:...!
Mẹ Bách:...!
Xem xong là 9 rưỡi, Bách Dĩ Phàm bị hai vị phụ huynh đang ức chế đuổi đi làm bài tập.

Làm xong bài cuối cùng, ngẩng lên đã là 12 rưỡi.

Dù sao chủ nhật cũng không phải đi học.

Cuối cùng cũng được ngủ nướng.

Ngủ một mạch đến sáng, lúc mơ màng dường như có hơi lạnh phả vào mặt cậu.

Bách Dĩ Phàm:!!!
Hôm nay đã là ngày thứ 7 rồi!!!
Chưa đi đầu thai?
Không có chuyện gì xảy ra.

Bách Dĩ Phàm mở mắt, vẫn là phòng của cậu, nhưng cửa sổ chưa đóng chặt làm gió lạnh len vào.

Cuối tháng ba, nhiệt độ đột nhiên giảm, đã đến đợt rét tháng ba rồi.

Bách Dĩ Phàm ngạc nhiên tột độ, mặc đồ ngủ ngồi ngốc trên giường.

Một lúc thấy lạnh, đứng lên đóng cửa sổ, nhìn đồng hồ đầu giường – 8 rưỡi.

Bách Dĩ Phàm nhanh chóng chui vào ổ chăn.

Bách Dĩ Phàm:...!
Bách Dĩ Phàm vùi đầu vào chăn, duỗi người, quay lưng ngủ.


"Reng reng reng" âm thanh vô tình vang lên, nhưng không có ai nhấc máy.

Bách Dĩ Phàm đành phải thò đầu ra khỏi chăn, bọc kín người bằng chăn rồi nhảy ra phòng khách.

"Alo?" Nghe điện rồi cậu mới phát hiện cha mẹ đều không có nhà.

Là mẹ Bách gọi về.

Dù là cuối tuần nhưng lại trùng hợp là cha Bách phải trực, gần đây nhà máy mẹ Bách làm cũng bận rộn.

Trời vừa sáng cả hai đều đi làn, đến trưa không về nhà ăn được.

Bách Khả Phi đã quyết tâm chuẩn bị cho cuộc thi nên tuần này không về.

Vậy là Bách Dĩ Phàm thành người cô đơn,
Mẹ Bách bảo Bách Dĩ Phàm qua nhà ngoại ăn cơm.

Ông bà ngoại ở cùng với Ngô Đại Học, nhưng cuối tuần nào dì Ba Ngô Tuyết Liên cũng dắt theo Trang Trang về ăn chực.

Bách Dĩ Phàm nhìn trời qua cửa sổ, có đám mây lớn màu tro đang lớn dần.

Bách Dĩ Phàm nói: "Con không đi đâu, con đi đến chỗ anh."
"Tìm nó làm gì!" Mẹ Bách phản ứng hơi quá.

Lần trước bà bị doạ, đến giờ vẫn còn sợ.

Bách Dĩ Phàm: "Con mang cho anh mấy bộ quần áo ấm."
Mẹ Bách yêm lặng, một lúc mới đồng ý phát giấy thông hành: "Được rồi, nhớ đem ô theo.

Đồ mùa thu mẹ để ở..."
Tiếp theo là 3 phút dành cho dặn dò.

Bách Dĩ Phàm tiếp chỉ xong, nghe từ tai nọ qua tai kia.

Bách Dĩ Phàm còn đang nỗ lực nhớ lại, hình như trong tủ lạnh còn ít thịt gà, tí nữa cậu sẽ rán lên để ăn sáng.

Cúp máy, Bách Dĩ Phàm bọc chăn nhảy về phòng ngủ, đau khổ rời giường, mặc thêm áo khoác dày.

Rửa mặt xong, Bách Dĩ Phàm tìm ba lô, lục tung tủ của Bách Khả Phi để tìm quần áo, lấy một cái áo len cổ cao, quần len, áo khoác nỉ, thêm đôi giày cổ cao.

Quần áo của Bách Khả Phi kiểu dáng rất bình thường.

Gu thẩm mỹ như này mà cũng đòi vào showbiz sao?
Vừa nghĩ vậy, Bách Dĩ Phàm lập tức bóp nát.

Cậu xếp gọn quần áo, rồi lấy thêm mấy cái quần lót, mấy đôi tất nhét nốt vào ba lô.

Còn không quên mang theo cốc giữ ấm hình Doraemon mới mua kia.

*^*^*^*
Phim Nàng tiên cá thì chú thích rồi, còn Nghịch Thuỷ Hàn (2004) chính là vùng đất của Thích Cố trong truyền thuyết đó.

Đọc nội dung.

(Mỳ còn chưa xem phim này cơ ==).