Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 137




Đêm ấy rất mơ hồ, thế nhưng có nhiều thứ lại vô cùng tươi sáng rõ nét.

Hắn nhớ rõ trong bóng đêm, bàn tay rộng lớn đầy vết chai sạn, tiếng thở dốc vui sướng ồ ồ, còn có mùi tin tức tố nồng nặc đến nỗi làm người ta run sợ của Alpha.

Trong một khoảnh khắc, hắn từng có ý nghĩ lớn mật trong đầu, nếu như có thể cùng người đàn ông này bỏ trốn thì tốt biết bao nhiêu?

Hắn rốt cuộc không cần phải chịu sự dày vò thống khổ của kỳ sinh lý, hắn rốt cuộc không cần đối mặt với tên Beta nam không hề hứng thú với hắn kia, hắn rốt cuộc không cần đè nén chính mình, sống như một cái xác không hồn.

Thế nhưng tên Alpha kia không cho hắn cơ hội.

Ngày hôm sau tỉnh lại, không còn có cái gì nữa.

Thân thể trần truồng của hắn, ngồi trong một phòng nhỏ hoang tàn. Dấu vết xanh hồng trên thân thể, quần áo vứt đầy đất, cánh cửa bị rỉ đóng chặt, giống như tất cả đều đang cười nhạo hắn si tâm vọng tưởng cùng khờ khạo ngây ngô.

Hốc mắt dần dần ướt át.

Hắn đột nhiên cảm giác được lạnh quá, lạnh từ trong ra ngoài.

Hắn chậm rãi co ro thân thể, thất thần nhìn chằm chằm cửa ra vào.

Người Alpha kia thực sự tồn tại, hắn dám khẳng định; Alpha đó sẽ trở về sao? Có thể giống như trong tiểu thuyết không, bởi vì tình một đêm chiếu cố hắn, quan tâm hắn, yêu hắn?

Hắn cứ lẳng lặng như vậy, không chớp mắt nhìn chằm chằm cửa ra vào, bụng đói, lại không muốn trở về “Nhà”, hắn sợ hãi nếu như mình đi ra, Alpha trở về tìm không thấy hắn thì phải làm sao?

Trời cao tựa hồ cố ý nói cho hắn biết đây là một ảo tưởng không thực tế. Trời tối rất nhanh, giống như chỉ trong chớp mắt liền có một tấm màn đen kéo xuống

Ngoài cửa mơ hồ có thể nghe thấy tiếng côn trùng khẽ bay, duy chỉ không có tiếng bước chân vội vàng chạy đến.

Hắn xoay người nằm ngửa ở trên giường nhỏ, bỗng nhiên ngu ngốc cười rộ lên.

Hắn đến cùng đang chờ mong cái gì?

Chẳng lẽ sự thật còn chưa đủ rõ ràng? Chẳng lẽ hắn nên đợi đến lúc Alpha xuất hiện tàn nhẫn cự tuyệt hắn?

Hắn nhận mệnh.

Thất hồn lạc phách mặc quần áo vào, kéo lấy thân thể mệt mỏi trở về “Nhà”. Trong một thời gian rất dài sau đó, hắn không muốn nói lời nào, hắn có thể giống như một pho tượng, ngồi yên một chỗ cả ngày.

Nếu như không có Mạt Mạt, hắn hiện tại có lẽ đã bởi vì cam chịu mà chết rồi, Alpha đã từng cho hắn hy vọng kia, cũng không phải không để lại cho hắn cái gì.

Trong lòng của hắn vẫn tồn tại cảm kích…

“Ba ba? Ba ba?”

Bên tai truyền đến thanh âm của Hạ Mạt, hắn dần dần trở về từ trong hồi ức, chống lại cặp mắt lo lắng kia, không khỏi ôn nhu cười nói: “Ba ba không có chuyện gì.”

Hạ Mạt hoài nghi nhìn chằm chằm hai mắt hắn, sau đó giới thiệu với hắn: “Vị này chính là Vị Chinh thúc thúc.”

Alpha lập tức đứng lên, thân thể to lớn giống như một mặt tường đứng ở tước mặt Ngọc Chương, hắn có chút khom người, cúi đầu, lễ phép nói: “Xin chào, ta là Vị Chinh.”

Randall cũng giới thiệu cho Vị Chinh, “Vị này chính là ba ba của Hạ Mạt, Ngọc Chương.”

Ngọc Chương có chút chần chờ bắt tay với hắn, hai tay tiếp xúc, tay của Vị Chinh rất lớn, có thể hoàn toàn bao bọc tay của hắn, trong lòng bàn tay truyền tới xúc cảm thô ráp như là lửa nóng, trong nội tâm đột nhiên run lên – hắn có thể cảm nhận được vết chai của Alpha rất rõ ràng! Vết chai giống hệt như trong ký ức của hắn!

Bởi vì quá mức khiếp sợ, trong lúc nhất thời hắn quên mất thu tay lại, hắn không có động tác, Vị Chinh cũng luôn luôn nắm.

Hạ Mạt thấy thế, liền cho Randall một nụ cười mập mờ, hai người cũng không lên tiếng quấy rầy.

Sau đó bởi vì lòng bàn tay chảy ra mồ hôi, Ngọc Chương mới hốt hoảng thu tay lại, lúng túng nói: “Thật xin lỗi, tôi…”

“Ta không ngại.” Nam nhân làm tư thế mời với hắn.

Ngọc Chương quay đầu xem Hạ Mạt.

Hạ Mạt lập tức cầm lấy tay hắn đi đến chiếc ghế bên cạnh bàn ăn.

Bàn ăn có hình chữ nhật, Hạ Mạt cùng Ngọc Chương ngồi ở một bên, Randall cùng Vị Chinh ngồi ở một bên khác.

Đối diện Ngọc Chương trùng hợp là Vị Chinh, hắn cúi thấp đầu, không được tự nhiên tránh né ánh mắt của Vị Chinh.

Sức quan sát của Randall rất tốt, nhìn thấy hai người không được tự nhiên, vì vậy chủ động ấn xuống nút gọi món ăn, trên bàn cơm lập tức chiếu ra hình ảnh mĩ thực đặc biệt của quán Hải sản Hoàng thành.

“Ngọc thúc thúc thích ăn cái gì?” Randall hỏi.

Ngọc Chương miễn cưỡng cười cười, “Đều được.”

Hạ Mạt nói: “Ba ba của em không kén ăn thế nhưng có một chút thiên vị tôm hùm.”

Ngọc Chương nhanh chóng véo bắp đùi của cậu một chút, loại tôm hùm kia ở trong nhà ăn Hoàng thành, ở trên bàn ăn sang trọng như vậy buồn cười đến mức nào chứ? Bộ dáng miệng tay đầy dầu mỡ đẹp mắt lắm sao? Huống chi vẫn là ở trước mặt một Alpha xa lạ?

Hạ Mạt nhận được ám chỉ của Ngọc Chương, vội vàng định đổi giọng, lại bị Vị Chinh ngăn trở, “Liền gọi tôm hùm đi.”

Ngọc Chương mím môi, ngẩng đầu nhìn lướt qua hắn một cái, không nghĩ tới lại bị nam nhân tóm gọn.

Nam nhân cười cười với hắn, thế nhưng có lẽ là do bình thường hắn khá nghiêm túc cho nên nụ cười này thậm chí có chút ít…dữ tợn đáng sợ.

Nghĩ đến từ ngữ mình dùng, Ngọc Chương lặng lẽ cười cười.

Tiếp đó Hạ Mạt gọi rất nhiều đồ ăn,

Chọn món ăn xong, bốn người lập tức trầm mặc.

Hạ Mạt cảm giác mình cần phải nói gì đó trong trường hợp này, tốt xấu là cậu đưa ra yêu cầu xem mắt cho ba ba, cũng không thể làm cho một buổi xem mắt không dễ gì có được trở thành không có ý nghĩa a?

Trong đầu cậu rất nhanh lướt qua những vấn đề thường hỏi khi đi xem mắt, “Vị thúc thúc, trong nhà của ngài còn có những người khác sao?”

Vị Chinh đem ánh mắt chuyển từ Ngọc Chương đến bên người Hạ Mạt, khuôn mặt có năm phần tương tự Ngọc Chương, ánh mắt sắc bén cũng nhu hòa rất nhiều, “Trong nhà còn có một người cha. Cha ta năm nay hơn 60, đang nhậm chức tham mưu trưởng trong quân đội.” Hắn hơi ngưng lại, sau đó tiếp tục nói: “Hắn nhất định sẽ rất yêu mến hai người.”

Hạ Mạt nghiêng đầu xem phản ứng của ba ba nhà mình, thấy hắn chỉ là cúi đầu không nói lời nào, vì vậy lại hỏi: “Bình thường Vị thúc thúc thích những gì?”

“Phần lớn thời gian ta đều ở trong quân đội, yêu thích mà nói, có lẽ là nuôi chim đi.”

“Nghe Lance điện hạ nói ngài có một con chim cát tường?”

“Phải. Thế nhưng con đầu tiên đã sớm chết già, hiện tại con này chỉ là mua về từ tay người khác.”

Nhắc tới chim cát tường, Hạ Mạt thì không khỏi nhớ tới lời nói con chim cát tường đó Vị thúc thúc vốn định đưa cho người trong lòng của Lance điện hạ lúc trước, cậu do dự trong chốc lát, cảm thấy mình phải thay ba hỏi rõ, “Nghe nói chim cát tường của ngài định đưa người trong lòng?”

“Ừm.”

Sảng khoái như vậy? Hạ Mạt oán thầm: Chẳng lẽ ngài không sợ bởi vì con chim cát tường này mà làm cho ba ba ta – đối tượng hẹn hò của ngài oán giận?

Sắc mặt của Ngọc Chương quả nhiên hơi trắng bệch.

Vị Chinh hết sức nhu hòa nói: “Nếu là xem mắt, tự nhiên phải nói thẳng tình huống của mình. Nếu không chẳng phải là lừa gạt?”

Lời nói này cũng đúng, Hạ Mạt nghĩ thầm. Thế nhưng cho dù vậy cậu cũng không hài lòng với con xú điểu kia!

Còn không đợi Hạ Mạt vắt hết óc nghĩ ra vấn đề tiếp theo, cửa thang máy liền mở ra.

Bồi bàn mặc đồng phục phục vụ đẩy xe thức ăn tới, hắn cẩn thận đặt từng món đồ ăn tinh xảo lên bàn, sau đó lại lấy ra một chai rượu đỏ, một chai nước trái cây, nói với Hạ Mạt cùng Ngọc Chương: “Hai vị uống rượu đỏ hay là nước trái cây?”

Hạ Mạt liếc rượu đỏ một cái, lại nhìn nước trái cây, do dự nói: “Một chút rượu đỏ, cám ơn. Ba ba của ta cũng thế.”

Bồi bàn rót một chút rượu đỏ cho hai người, sau đó cũng không có hỏi thăm Randall cùng Vị Chinh, trực tiếp rót hơn phân nửa chén.

“Bốn vị mời chậm dùng.” Nói xong, bồi bàn thu hồi nước trái cây, đẩy xe ăn rời khỏi.

Vị Chinh chấp chén rượu, nói với Ngọc Chương: “Vô cùng cảm ơn em đồng ý gặp mặt ta.”

Ngọc Chương vội vàng cầm chén rượu lên ra hiệu với hắn, rồi sau đó nhấp một hớp nhỏ. Rượu đỏ hương vị thuần khiết, dư vị vô cùng, Ngọc Chương ngược lại là cảm thấy ngon miệng, thế nhưng không nên uống nhiều, vạn nhất say rượu xấu mặt sẽ không tốt.

Vị Chinh uống một hớp hết hơn phân nửa, ánh mắt liếc qua Ngọc Chương đang kiềm chế nhìn tôm hùm bốc hơi nghi ngút trước mặt, bỗng nhiên vén lên ống tay áo, đeo vào bao tay nhựa vô cùng mỏng, cầm lấy một con tôm hùm nóng hôi hổi.

Tôm hùm rất lớn, mỗi con đều có 15cm, vỏ ngoài đỏ tươi bị xé ra, nước tương thẩm thấu vào từng thớ thịt trắng nõn bên trong, hiện ra màu sắc mê người.

Động tác của Vị Chinh cũng không quen thuộc, thế nhưng bởi vì khí lực khá lớn nên tốc độ bóc tôm hùm cũng rất nhanh.

Con tôm hùm thứ nhất bóc xong, hắn bỏ vào trong chén Hạ Mạt đầu tiên.

Hạ Mạt được sủng ái mà lo sợ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Vị Chinh, nhìn ba ba, nhìn nhìn Randall, thấy Randall gật gật đầu với cậu, liền cẩn thận kẹp tôm hùm lên cắn một ngụm. Tôm hùm to con, sức nặng đủ, chất thịt ngon, hương vị tuyệt hảo, cảm giác thỏa mãn kia không phải mấy nhà hàng linh tinh có thể làm ra được, Hạ Mạt cảm khái từ tận đáy lòng: “Ăn ngon thật, cám ơn Vị thúc thúc.”

Vị Chinh ngẩng đầu cười yêu thương với cậu, sau đó tiếp tục vùi đầu bóc lột tôm.

Ngọc Chương hoàn toàn không thể tưởng tượng được đường đường là nguyên soái của Lạp Hỗ tinh cầu lại có thể làm chuyện này — hơn nữa đối tượng còn là người mới gặp mặt một lần! Thế nhưng cũng bởi vì như vậy mà hắn lại có thêm một chút hảo cảm với Vị Chinh.

Vị Chinh bỏ con tôm đã được bóc vỏ thứ hai vào trong chén hắn.

Ngọc Chương sắc mặt ửng đỏ nói câu “Cám ơn”, cúi đầu xuống bắt đầu ăn từng ngụm một.

Vị Chinh nhìn hắn không chớp mắt.

Hành vi cử chỉ của Ngọc Chương rất ưu nhã, mà ngay cả lúc ăn cũng là như vậy, quai hàm nhúc nhích có quy luật, lông mi cong dài rủ xuống, hình thành bóng mờ xinh đẹp chỗ hốc mắt.

Vị Chinh nhìn đến thất thần, chờ Ngọc Chương thong thả ung dung ăn xong cả con tôm hùm, hắn mới đột nhiên lấy lại tinh thần, hỏi: “Thích không?”

Ngọc Chương biên độ nhỏ gật đầu.

Vị Chinh tựa hồ rất vui vẻ, lại định bóc vỏ một con tôm

Ngọc Chương vội nói: “Không cần, ngài không cần làm vậy. Tự chúng ta có thể…”

“Chiếu cố bọn em là chức trách của Alpha.”

Ngọc Chương còn muốn nói tiếp cái gì, Randall mở miệng nói: “Ngài hãy để Vị thúc thúc làm đi. Ngài ấy rất vui vì được làm chuyện này cho các ngài.”

Cả điện hạ đều nói như vậy, Ngọc Chương còn có thể làm sao? Đành phải yên lặng cúi đầu ăn.

Một bữa cơm bởi vì Vị Chinh chủ động trả giá, nên lúc rời đi Hạ Mạt có chút lưu luyến, bởi vì Vị Chinh hoàn toàn bù đắp những mong đợi của Hạ Mạt về cha, cường tráng, cao lớn, yêu thương hài tử, quý trọng ba ba.

Vị Chinh chủ động trao đổi phương thức liên lạc với Ngọc Chương.

Lúc Randall đưa Ngọc Chương cùng với Hạ Mạt về hoa viên Thính Vũ đã là mười giớ tối.

Hạ Mạt đi vào phòng tắm tắm rửa, Ngọc Chương ngồi ở đầu giường, nhìn ảnh chân dung của Vị Chinh trong quang não, không khỏi vẻ mặt hốt hoảng.

Hắn luôn cảm thấy Vị Chinh có vô số điểm giống nhau với Alpha trong trí nhớ, hắn vài lần đã muốn hỏi Vị Chinh, mười tám năm trước có phải đã từng đến Hưng thành hay không, nhưng lại ngại điện hạ cùng Mạt Mạt ở đây, không dám nói ra.

Hắn đã không phải là Omega vừa mới trưởng thành xuân tình nảy mầm nữa, đã trải qua hơn mười năm tra tấn cùng buồn khổ sinh hoạt, hắn đã có thể nghĩ thoáng về một số việc.

Nhưng dù như thế, nếu như hắn hỏi ra, nhận được kết quả cuối cùng thì có thể như thế nào đây? Nếu như Vị Chinh thật sự là Alpha lúc trước thì hắn nên mừng rỡ hay là đau lòng?

Đang trong mâu thuẫn, quang não đột nhiên sáng lên.

Ngọc Chương hoàn hồn, chỉ thấy bên trong hình chiếu xuất hiện chân dung của Vị Chinh, hắn do dự một chút, rồi kết nối.

“Đến nhà?” Vị Chinh đang đứng ở trên sân thượng, khuôn mặt tràn ngập khí thế dưới ảnh đèn trở nên nhu hòa rất nhiều

“Vâng, ngài cũng đến nhà?”

“Ừm.”

Đối thoại vài câu gián đoạn chấm dứt, kế tiếp chính là trầm mặc.

Ngọc Chương cúi đầu, vấn đề bị giấu ở trong cổ họng gần như thốt ra, rồi lại bị hắn cưỡng ép đè xuống.

“Có chuyện muốn hỏi ta?”

“Ah?” Ngọc Chương rất kinh ngạc, không nghĩ tới Vị Chinh thậm chí ngay cả cái này đều đã nhìn ra!

“Ta biết, em có chuyện muốn hỏi ta.” Thanh âm của Vị Chinh vô cùng chắc chắn.

“…”

“Nói đi.”

“…”

“Nói cho ta biết.”

Dưới sự cổ động của nam nhân kia, Ngọc Chương rốt cục ngẩng đầu, nhìn thẳng đôi mắt lợi hại kia, “Ngài đã từng đến Hưng thành?”

Hết chương 137.