Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 188




Câu lạc bộ chế tạo cơ giáp, phòng tư nhân số 9.

Minh Vương Hào đứng ở chính giữa gian phòng.

Diệp Vĩ đứng ở bàn điều khiển, cúi đầu quan sát màn hình, theo tiến trình kiểm tra, vẻ mặt của hắn càng ngày càng trở nên ngưng trọng. Một lát sau, hắn ngẩng đầu, thanh âm trầm trọng: “ Nguồn sinh lực của Minh Vương Hào tiêu hao  quá nhanh, gấp hai mươi lần cơ giáp cấp sáu bình thường.”

“A?” Hạ Mạt căn bản không nghĩ tới cơ giáp do mình chế tạo sẽ có thiếu hụt trên phương diện này, khi vừa mới nghe Randall điện hạ nhắc tới còn cảm thấy hắn là chuyện bé xé ra to, hiện giờ mới phát hiện vấn đề đã vậy mà quá nghiêm trọng —— nếu cơ giáp hình người chỉ có thể liên tục tác chiến hai, ba giờ thì phạm vi sử dụng của nó sẽ bị hạn chế rất nhiều.

Randall hỏi Diệp Vĩ, “Nguyên nhân ở đâu?”

“Ước tính ban đầu là tính năng cao làm cho việc tiêu hao năng lượng cũng cao.”

“Có biện pháp cải tiến không?”

Diệp Vĩ nhăn mày lại suy nghĩ sâu xa.”Hiện giờ cơ giáp hình người chủ yếu  sử dụng  năng lượng hạt nhân, nguyên lý chủ yếu là tách hạch ra phóng thích năng lượng chuyển hóa thành nguồn sinh lực, lấy cái này để cung ứng năng lượng tiêu hao mà cơ giáp cần.”

“Chúng ta có thể thông qua việc gia tăng sự chịu tải năng lượng tách ra của bản thân cơ giáp để gia tăng năng lượng cung ứng không?” Hạ Mạt hỏi.

“Không được.” Diệp Vĩ lắc đầu, “Hiện nay chất lượng công nghệ tách nguyên tử là trải qua một trăm năm nghiệm chứng của các nhà khoa học, cho ra lượng an toàn nhất, nếu vượt qua lượng này sẽ không bảo đảm được tính an toàn của cơ giáp.”

“Vậy thì… ngài có từng nghĩ đến việc sử dụng nguồn sinh lực khác thay thế năng lượng hạt nhân?”

“Ví dụ như?”

“Gió có thể, hoặc năng lượng ánh sáng…”

“Những thứ con nói ta đều đã từng thử qua, thế nhưng năng lượng có được thông qua những phương thức đó như muối bỏ biển, tác dụng thật sự không lớn.”

“Vậy thì…” Hạ Mạt mân miệng, “Động năng thì sao?”

“Động năng?”

Hạ Mạt giải thích, “Chính là ma sát sinh nhiệt. Lượng hoạt động của cơ giáp rất lớn, mỗi một bộ kiện ma sát lẫn nhau đều nhất định sẽ sinh ra nhiệt lượng cao. Dựa theo thông tin liên quan đến việc chế tạo cơ giáp có nói, bình thường chế tạo sư đều tiến hành xử lí lạnh để giải quyết nguồn nhiệt lượng này, nhưng kết quả của loại xử lý lạnh này chính là tiêu hao càng nhiều nguồn sinh lực, bởi vì chế tạo khí lạnh cũng cần tiêu hao nguồn sinh lực nhất định. Nếu chúng ta đem nhiệt lượng chuyển hóa thành nguồn sinh lực, cùng lúc có thể tiết kiệm nguồn sinh lực chế tạo lãnh khí, về phương diện khác còn có thể đem nhiệt năng chuyển hóa thành nguồn sinh lực. Có phải có thể đạt tới mục đích tăng thu giảm chi hai bút cùng vẽ?”

“Con để ta nghĩ lại.” Theo miêu tả của Hạ Mạt, trong đầu Diệp Vĩ có linh quang chợt lóe mà qua, hắn cúi đầu nhìn cỗ cơ giáp trong màn hình, “Dựa theo cách nói của con, các đốt ngón tay của cơ giáp nhất định phải trang bị dụng cụ thu nhiệt lượng …

Bây giờ chủng loại của dụng cụ thu nhiệt lượng có rất nhiều thế nhưng khi trang bị dụng cụ này còn phải cân nhắc đến tính thực dụng của nó, lại còn phải suy xét đến ảnh hưởng của nó đến hành động của cơ giáp vị trí như vậy thật sự là không dễ dàng xác định.”

Diệp Vĩ trong lúc nhất thời không nghĩ ra, chỉ nói: “Như vậy đi, trước tiên ta sẽ đem suy nghĩ của con thảo luận với các chuyên gia nhiệt năng, nếu như có thể tìm được phương pháp xử lý thích hợp thì sẽ lập tức thông báo cho con.”

“Vâng, cám ơn sư phụ.”

“Các con nhanh đi về chuẩn bị trận chung kết đi.” Nói xong, Diệp Vĩ thu thập xong đồ vật vội vã rời đi.

Hạ Mạt cùng Randall đồng thời đi về phía quán ăn học sinh, ăn cơm chiều, trở lại phòng ngủ, Trần Khiết cùng Trương Lợi đều không ở đó.

Hạ Mạt ngược lại hiếu kỳ, “Đều sáu giờ rồi, hai người kia tại sao chưa trở lại?”

“Đi huấn luyện.”

“Trương Lợi cũng cần huấn luyện?”

“Một tháng sau là thi đấu khiêu chiến trong rừng rậm, hoàn cảnh nơi đây phi thường gian khổ, cần phải nhanh chóng làm thích ứng.” “Thi đấu khiêu chiến trong rừng rậm… em đã nghe bọn anh nói  rất nhiều lần, đây rốt cuộc là trận đấu như thế nào, vì sao tất cả mọi người lại chuẩn bị kỹ càng như vậy?”

Randall cúi đầu nhìn cậu, “Đời trước em không tham gia?”

Hạ Mạt xấu hổ mà gãi đầu, cậu có thể nói mình đời trước căn bản sẽ không hảo hảo học tập sao? Một tra nam vô tổ chức làm sao có thể tham gia hoạt động này?

“Thi đấu khiêu chiến trong rừng sử dụng hình thức thi đấu đoàn đội. Mỗi một đoàn đội từ 7-10 người.”

Nghe Randall nói như vậy, Hạ Mạt nháy mắt yên tâm, thi đấu đoàn đội sao, chỉ cần có thể cùng bọn Randall chung một chỗ, cậu cũng không sợ.

“Người dự thi tự do tổ chức thành đoàn thể, không phân niên cấp cùng giới tính.”

“A? Vậy thì không phải mọi người đều muốn cùng với học sinh lớp trên?”

“Không nhất định. Mỗi  học sinh chỉ cần tham gia một lần là được. Rất nhiều học sinh năm bốn hẳn là cũng đã tham gia rồi, cho nên đến lúc đó học sinh năm bốn hẳn là rất ít tham gia.”

“Ách, dù sao em cũng không sao cả.” Hạ Mạt cười tủm tỉm nói: “Chỉ cần có thể cùng anh cùng một chỗ là được.”

Randall nhìn cậu một lúc lâu, đưa tay nhẹ nhàng mà sờ sờ gò má của cậu, “Sau khi xác định thành viên trong tổ, sẽ dùng phương thức rút thăm để xác định nhiệm vụ của tiểu tổ, chỉ cần có thể hoàn thành tất cả nhiệm vụ rút được thì sẽ được tính là thắng lợi. Cuối cùng sẽ căn cứ vào tình huống hoàn thành cùng với thời gian tiêu phí để cho điểm.”

Hạ Mạt phi thường hưởng thụ mà nửa khép ánh mắt, cảm giác Randall vuốt ve, “Mấy đội về đầu có phần thưởng gì không?”

“Thưởng đương nhiên có. Thế nhưng mỗi một năm đều không giống.”

“Mấy năm trước thưởng cái gì?”

“Lạp Hỗ tệ, giấy chứng nhận, phi thuyền mini, các loại bộ kiện cơ giáp…”

“Nghe có vẻ rất tốt.”

“Nếu em cũng cảm thấy hứng thú, như vậy tốt nhất có thể nhanh chóng chế tạo cơ giáp cho mình sau khi kết thúc giải đấu này, nếu không bảy ngày đó sẽ phi thường gian nan.”

“Ân ân, em hiểu.”

————

Sáng sớm ngày hôm sau.

Sân thi đấu Exxon.

Sáu người Hạ Mạt đi đến bên ngoài đài thi đấu, giờ phút này vừa mới 8:00, bên ngoài sân đã là người đông nghìn nghịt, tiếng rao hàng cùng tiếng cò kè mặc cả vang lên liên tiếp bên tai.

Hạ Mạt nhìn chằm chằm đống phi thuyền mini bán đồ ăn vặt bên ngoài sân chi chít như địa long, bỗng nhiên có cảm giác như xuyên không, “Những quán ăn vặt đó là gì vậy?”

Trương Lợi hỏi: “Chẳng lẽ cậu không biết?”

“Cái gì?”

“Trận chung kết hôm nay là hỗn chiến siêu cấp lớn.” Hạ Mạt nói: “Nghe qua một chút, thế nhưng cái này thì liên quan gì?”

“Liên quan rất lớn.” Lance bỗng nhiên chui ra, trong tay nhiều một khối bánh rán không biết mua lúc nào, “Hỗn chiến siêu cấp lớn, thời gian từ  9 giờ sáng đến  5 giờ  chiều. Vô cùng căng thẳng. Cậu nghĩ xem, khán giả đang xem trên đài ngồi một ngày đói đến mức nào? Quán ăn vặt đúng thời cơ mà sinh!”

“Cho nên, những quán ăn vặt đó là phục vụ cho khán giả?”

“Đúng!” Lance tao nhã mà cắn một miếng bánh rán, vừa ăn vừa một bên ghét bỏ hương vị không ngon.

“Vậy tuyển thủ thì sao? Tuyển thủ ăn cái gì?”

“Tuyển thủ?” Lance sửng sốt một chút, “Nhóm tuyển thủ đều đang thi đấu, làm sao còn cần ăn cái gì? Lại nói, tình hình chiến đấu khẩn cấp bọn họ cũng không có thời gian ăn cái gì nha.”

“Vậy thì cũng quá thảm đi!” Ngũ quan Hạ Mạt vặn vẹo mà nhìn chằm chằm bánh rán trong tay Lance, “Vừa nãy ở quán ăn tớ cũng chỉ ăn một phần trứng hấp một ly sữa đậu nành, chẳng lẽ tớ muốn trông cậy vào hai thứ này để chống đỡ đến 5 giờ chiều?!”

“Ách…” Lance trong lúc nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào.

Trương Lợi tươi cười quỷ dị mà nhìn chằm chằm Hạ Mạt, “Cậu cũng có thể lựa chọn sớm chấm dứt trận đấu.”

“Có ý tứ gì?”

“Mục đích của hỗn chiến siêu lớn không ngoài việc lựa chọn ra á quân, quý quân từ trong số 20 người còn lại, chỉ cần cậu có thực lực đoạt được quán quân, thì không phải có thể sớm chấm dứt trận đấu?”

Hạ Mạt: “…” Cậu có thể lại điêu một chút sao Trương Lợi!

Bởi vì Hạ Mạt cùng Randall, Trần Khiết thuộc cấp bậc khác nhau, trải qua một phen thương lượng, Lance, Vu Triết cùng Trương Lợi đi cùng Hạ Mạt đi đến sân đấu của chiến sĩ sơ cấp trước, cũng chính là khu B; mà Randall cùng Trần Khiết thì đi đến sân đấu của chiến sĩ trung cấp —— khu C.

Sau khi vào sân, Hạ Mạt vẫn dựa theo lệ thường ngồi ở hàng cuối cùng của chỗ ngồi cho tuyển thủ, cầm lấy dịch dinh dưỡng lấy từ chỗ của Lance đau khổ uống.

Lance hiển nhiên phi thường hưng phấn, vào sân liền bắt đầu đánh giá xung quanh.

“Hạ Mạt, mau nhìn! Nơi này có rất nhiều biểu ngữ cổ vũ  cậu nha! Cậu hiện tại quả thực là danh nhân nha!”

Hạ Mạt ngẩng đầu tùy tiện liếc một cái, chỉ nhìn thấy một mảnh đỏ au, liền lại cúi đầu điên cuồng mà bổ sung năng lượng.

Lance thấy cậu không tiếp lời, vì thế quay đầu nói với Trương Lợi: “Cậu cảm thấy Hạ Mạt có thể đánh bại đối thủ trong thời gian bao lâu?”

Trương Lợi nheo lại mắt hồ ly, thần sắc không rõ mà xem Hạ Mạt một cái “Cái này sao… Chủ yếu phải xem cậu ấy nghĩ như thế nào.”

Hạ Mạt oán thầm: còn có thể nghĩ như thế nào? Đương nhiên là nghĩ tốc chiến tốc thắng sau đó đi xem trận đấu của Randall điện hạ a! Còn cần suy xét sao?! “Tớ đoán Hạ Mạt nhất định có thể chấm dứt trận đấu trước trưa!” Lance tin tưởng mười phần  nói.

Trương Lợi hỏi: “Vì cái gì?”

“Bởi vì cậu ấy thích ăn.”

Trán Hạ Mạt nổi gân xanh, không phải là thích ăn, mà là bồi bổ thân thể a Lance điện hạ! Ngài có thể đừng dùng lời nói tục tằng như vậy để hình dung ba ba của Hoàng điệt tương lai của cậu không?!

Vu Triết trước giờ không nói câu nào bỗng nhiên ra tiếng, “Hơn phân nửa phải chờ tới năm giờ chiều.”

Lance cùng Trương Lợi trăm miệng một lời hỏi: “Vì cái gì?”

Hết chương 188.