Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 196




Yên tĩnh lan tràn vô hạn.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Hạ Mạt đều mang ít nhiều thương cảm. Hài tử này thật đáng thương, đúng là một con chim non lạc vào ổ của một đám diều hâu, nhu nhược mềm mại rồi lại không có sở trường gì. Bọn họ đã có thể khẳng định 100% hắn sẽ không chịu được ở khu 6 một ngày. Sớm đi trở về đi, khu 6 cũng không phải là nơi mà một mao đầu tiểu tử như hắn có thể xưng bá.

Hạ Mạt mơ hồ cảm giác được những người này không cho phép, cậu không có tận lực quan sát ánh mắt của mọi người, thế nhưng cậu biết rõ trong mắt của mọi người có thứ mà cậu không thích nhìn thấy.

Ánh mắt lặng lẽ quan sát Randall, trên mặt nam nhân lúc này thực sự lạnh lùng. Cậu chậm rãi nắm chặt nắm đấm, trong lòng suy nghĩ phải chăng cần nói cái gì đó hoặc là làm cái gì đó để nâng cao độ công nhận của mọi người đối với cậu, trong đầu do dự cả buổi, lại buông tha.

Lance không chỉ một lần tham gia đại hội xác định thành viên của khu 6, lúc này y hoàn toàn có thể nhận ra được tình huống tẻ ngắt một cách khác thường! Y tức giận bất bình trừng mắt Randall, “Hoàng huynh, bọn họ quả thực là có mắt không…”

“Yên tĩnh chờ là được.” Randall đánh gãy lời của y, “Hạ Mạt cũng không cần quá nhiều người, chỉ cần hai ba người thật lòng muốn giúp em ấy là được rồi.”

“Thế nhưng những người này…”

“Nghe lời, yên tĩnh.”

“Hừ!” Lance tức giận quay mặt đi, bĩu môi, bọn ngu ngốc này~! Hiện tại không chọn Hạ Mạt, về sau các ngươi chỉ biết hối hận!

Hạ Mạt nghe thấy đối thoại của hai người, nhịn không được hung hăng cảm động một phen. Người bên ngoài không tán thành thì cũng thôi đi, chỉ cần người thân cận mình tán thành là tốt rồi.

Vương thúc không thấy ai chủ động, cầm lấy loa phóng thanh nói: “Mọi người có thể đã quên mất phân công công việc trong từng khu đi. Tôi sẽ nói lại một lần nữa. Phương diện chế tạo cơ giáp, nhân viên chọn mua nguyên vật liệu cơ bản, nhân viên sản xuất linh bộ kiện, cùng với nhân viên kiểm tra đo lường. Về phương diện sinh hoạt, cần công nhân vệ sinh, đầu bếp. Trừ những người đó ra, còn cần một nhân viên quản lý tổng hợp, phụ trách chấm công cho các nhân viên ở trong xưởng, trả tiền lương cùng các loại phúc lợi cho nhân viên. Ngoài nhân viên quản lý tổng hợp chỉ có thể có một người ra thì những nhân viên còn lại không giới hạn. Mặt khác, ngoại trừ xưởng trưởng của mỗi khu ra thì mọi người đều có quyền lựa chọn vị trí thích hợp cho mình.”

Tiếng nói vừa ra, trên sân bãi lớn như vậy lại một lần nữa rơi vào yên tĩnh. Mọi người hai mặt nhìn nhau, không ngừng dùng ánh mắt tiến hành trao đổi, nhưng lại không có ai muốn đứng ra làm chim đầu đàn.

Trải qua năm phút dài đằng đẵng, rốt cục có người nói: “Tôi nguyện ý làm  đầu bếp cho cậu ấy!”

Tiếng nói hơi có vẻ thô lỗ thực sự nổi bật trong không gian yên tĩnh, Hạ Mạt cơ hồ là trong nháy mắt liền xác định được chủ nhân của thanh âm —— một Beta nữ tuổi chừng 40.

Tướng mạo của nữ Beta bình thường, ăn mặc một thân quần áo lao động thông thường, trên người mặc tạp dề, mặc dù cũng không lớn lên cao lớn thô kệch nhưng lại mang hơi thở của một nữ hán tử. Cô bá khí uy vũ nhìn tất cả mọi người xung quanh, ánh mắt đối mặt với Hạ Mạt, cô lay động cái xẻng trong tay, nói: “Tôi là Dương Xuân Hoa, người khác đều gọi tôi là Dương đại mụ, chế tạo sư sơ cấp, đầu bếp cao cấp!”

Randall vẫn bình tĩnh như trước, hắn nhìn liếc qua một cái rồi gật đầu với Hạ Mạt

Hạ Mạt tràn đầy kích động cùng cảm kích, tiến lên một bước, nói: “Về sau liền làm phiền Dương đại mụ.”

Dương Xuân Hoa bước đi đến phía sau cậu, khí phách vỗ bộ ngực, “Cái ăn cứ bao ở trên người của cô!”

Mọi người bắt đầu sáp thành thành đoàn khe khẽ bàn luận.

“Dương đại mụ? Đầu bếp cao cấp a, thật lợi hại.”

“Nửa năm trước tiểu nhi tử của cô ấy mới chết trận, lúc ấy tôi đi nhìn cô, lôi thôi lếch thếch, hai mắt trống rỗng, tôi còn tưởng rằng tâm ý cô ấy nguội lạnh, không nghĩ tới vậy mà khôi phục. Thế nhưng nói thật, Dương đại mụ này thực sự đủ ngốc, có một thân trù nghệ tốt như vậy thì cần gì nhảy vào hố lửa? Đi theo đồ con nít chưa mọc lông tơ thì có thể có tiền đồ gì?”

“Không quan tâm nhiều như vậy. Hiện tại đầu bếp xem như định ra, còn có nhiều cương vị mấu chốt như vậy. Cũng không biết còn có người ngốc như vậy tự nguyện…”

Những người này còn chưa nói hết, chỉ nghe thấy một tiếng nói già nua: “Tôi bằng lòng làm nhân viên quản lý tổng hợp.”

Người người nhốn nháo, mọi người nhao nhao tìm kiếm người nói chuyện.

Hạ Mạt theo thanh âm nhìn lại, chỉ thấy một lão đầu nhỏ gầy đi ra từ trong đám người, lão đầu là một Beta nam, trong tay chống một cây quải trượng, lưng có chút còng, mặt mũi nhăn nheo, ánh mắt lại vô cùng sắc bén.

“Ta là Tiền Võ, chế tạo sư sơ cấp. Đã từng đã làm nhân viên quản lý bên khu 1, có mấy phần kinh nghiệm ở phương diện này, nếu như Hạ tiểu ca không chê thì để ta giúp cậu đi.”

“Được, cám ơn Tiền đại gia.”

Tiền Võ chống quải trượng, chậm rãi đi đến sau lưng Hạ Mạt.

Người vây xem lại bắt đầu nghị luận ầm ĩ.

“Tiền đại gia chính là lão nhân trong xưởng chế tạo cơ giáp hoàng gia á…, lại tự nguyện làm nhân viên quản lý tổng hợp cho tên tiểu tử này? Không lầm chứ. Lúc trước mấy lão đại khu 6 ra giá cao mời chào lão, lão cũng không muốn.”

“Nghe nói tính cách Tiền Võ bướng bỉnh, cứng đầu, cậu nói một chàng trai trẻ tuổi có thể sinh sống hòa bình với lão không?”

“Khó!”

Vương thúc nhìn nhìn hai người sau lưng Hạ Mạt, thần sắc không thay đổi, nói ra: “Bây giờ còn lại người chọn mua nguyên vật liệu, người kiểm tra linh kiện, người vận chuyển, người kiểm tra chất lượng cùng với nhân viên vệ sinh. Người nào tự nguyện thì tranh thủ thời gian giơ tay ra hiệu.”

Dương Xuân Hoa thấy vẫn không có ai giơ tay, liền chủ động nói với Hạ Mạt: “Hạ xưởng trưởng, cô bằng lòng làm nhân viên vệ sinh.”

Hạ Mạt kinh ngạc nhìn cô.

Dương Xuân Hoa nói: “Dù sao bên trong xưởng cũng có người máy bảo mẫu, công nhân vệ sinh vốn cũng làm không có bao nhiêu chuyện, sẽ không mệt.”

“Được. Cám ơn Dương đại thẩm.”

Nhân viên hậu cần xem như xác định, kế tiếp còn lại nhân viên sản xuất.

Sau khi yên tĩnh một hồi lâu, một Beta trung niên mang theo một thanh niên thầm 16, 17 tuổi đi tới, “Chú là Văn Hổ, là chế tạo sư sơ cấp. Đây là con trai Văn Hoa của chú, năm nay 18 tuổi, mặc dù còn chưa phải kiểm nghiệm sư nhưng cũng đã làm việc hai năm ở cương vị nhân viên kiểm tra chất lượng. Không biết bọn chú có thể trở thành công nhân của cháu không?”

Hạ Mạt dò xét hai người này, Văn Hổ thân thể cường tráng, ăn mặc mộc mạc; Văn Hoa ngại ngùng, thế nhưng nhìn qua cũng là người chịu khó. Hạ Mạt hài lòng gật đầu, “Vô cùng cảm ơn hai người có thể giúp đỡ cháu.”

Văn Hổ, Văn Hoa đi đến sau lưng Hạ Mạt.

Randall nhẹ nói: “Người cũng khá đủ rồi.”

Hạ Mạt nghe thấy, lập tức nói với Vương thúc: “Vương thúc, chọn bọn họ đi.”

“Mặc dù nhân số ít, nhưng là không phải là không thể được.” Vương thúc cười đến vô cùng hòa ái, ngược lại nói với bốn người Tiền Võ: “Nếu là người của xưởng 10, các người phải tận tâm giúp đỡ Hạ Mạt.”

“Vâng!”

Vương thúc nói với tất cả mọi người ở đây: “Buổi chọn lựa quản đốc cùng với nhân viên xưởng 10 đến đây là kết thúc, mọi người giải tán đi.”

Trên sân bãi yên tĩnh bộc phát ra âm thanh nói chuyện ông ông.

“Chậc chậc chậc! Không nghĩ tới vậy mà thật sự có người bằng lòng đi theo tên nhóc kia.”

“Xưởng trưởng cùng bốn gã công nhân, tất cả đều là chế tạo sư sơ cấp a, trong đó có một người ngay cả sơ cấp kiểm nghiệm sư cũng không phải. Tôi ngược lại muốn nhìn một chút chỉ bằng mấy người bọn họ làm sao có thể chống đỡ nổi tiêu hao của xưởng 10.”

“Ha ha, chỉ là tiền mua nguyên vật liệu đã có thể làm cho bọn họ táng gia bại sản đi.”

“Cậu nói Hạ Mạt có thể chịu được ở đây bao lâu? Tôi đoán tối đa ba ngày.”

“Ba ngày chỉ sợ không đủ đi. Hẳn là đến khi hắn dùng hết dự toán cho mỗi xưởng”

“Ha ha ha, có đạo lý!”

“…”

Mọi người tốp năm tốp ba ngồi trên đủ lọi phi thuyền, chỉ trong vòng mấy phút mấy ngàn người cũng chỉ còn lại bảy tám trăm.

Randall nói: “Vương thúc, có một số chuyện ta muốn nói riêng với thúc.”

“Vâng, điện hạ.” Vương thúc đáp ứng, rồi nói với mấy người Hạ Mạt: “Tôi không thể đi cùng mấy người làm quen hoàn cảnh được rồi. Tiền Võ, chú là người ở nơi này lâu nhất, nhiều chuyện đều nhờ chú nói cho Hạ Mạt.”

“Vâng, Vương xưởng trưởng.”

Sau khi Randall cùng Vương thúc rời khỏi, Hạ Mạt hỏi: “Xưởng 10 ở nơi nào?”

Tiền Võ trả lời: “Xưởng 10 cách xưởng 9 không xa, thế nhưng nếu đi bộ thì cũng mất ít thời gian.”

Lance nói: “Vậy ngồi phi thuyền đi.” Nói xong, Lance lấy ra phi thuyền mini của y.

Hạ Mạt đi theo Lance, quay đầu thấy bốn người Tiền Võ vẫn bất động, vì vậy nói: “Tất cả lên đi, cùng đi.”

Con ngươi của Tiền Võ co lại.

Dương Xuân Hoa há to mồm.

Cha con Văn Hổ thì kinh ngạc không thôi!

Vậy mà có thể ngồi trên phi thuyền của hoàng gia? Đây quả thực là nghĩ cũng không dám nghĩ đến! Hạ xưởng trưởng (Hạ tiểu ca) cùng với Lance điện hạ cũng quá thân thiết rồi!

Bốn người đi vào phi thuyền trong nỗi niềm thấp thỏm, mỗi bước đi của bọn họ đều cẩn thận, sợ làm dơ sàn tàu trơn bóng. Đợi đến khi tiến vào chủ khoang thuyền, trông thấy Hạ Mạt cùng Lance ngồi song song, hai người nói chuyện vô cùng thân thiết, ngẫu nhiên còn có thể nghe thấy Lance điện hạ phàn nàn giống như làm nũng cùng với Hạ Mạt bất đắc dĩ lừa gạt an ủi.

Bọn họ vẫn cho là Lance điện hạ đi theo trường phái cao lãnh! Thì ra lại là con cừu nhỏ!?

Thế giới quan của bốn người lại bị đánh sâu vào một lần nữa, bọn họ cùng ngồi sau lưng của Hạ Mạt, không dám loạn quan sát, chỉ mong tận lực làm giảm cảm giác tồn tại.

Phi thuyền rất nhanh đến xưởng 10.

Kết cấu chung của xưởng 10 hoàn toàn giống với xưởng 9 ——một tòa nhà ba tầng màu bạc, một mảnh đất nhìn không đến cuối.

Lance hài lòng nói: “Đây chính là nơi cậu sẽ công tác sau này! Như thế nào, điều kiện cũng không tệ lắm phải không!”

Hạ Mạt túng quẫn, cái gì mà không tệ lắm? Rõ ràng là xa xỉ được không?! Mảnh đất rộng như vậy mình căn bản không thể dùng hết a phá gia chi tử!

Tiền Võ đứng ở phía sau Hạ Mạt, xin chỉ thị: “Hạ tiểu ca, đợi tí nữa sẽ có người tới bố trí phòng của bọn thuộc hạ.”

“Ân?” Hạ Mạt lập tức kịp phản ứng, “Được rồi, những chuyện này cháu cũng vậy không hiểu, Tiền đại gia an bài là được.”

“Ừm.” Tiền Võ do dự một chút, nhưng mà trông thấy Lance điện hạ đang tràn đầy phấn khởi nói chuyện với Hạ Mạt, vì vậy liền nuốt xuống lời đang định nói. Mà thôi mà thôi, tài chính khan hiếm thì thế nào? Đến lúc đó thì tính sau.

Dương Xuân Hoa thấy Hạ Mạt cùng Lance điện hạ đứng ở một chỗ, trong nội tâm yên lặng nói: “Hạ xưởng trưởng thật là đi cửa sau vào a… “ Sau này, cuộc sống của bọn họ phải tính toán tỉ mỉ rồi. Rau quả tươi mới cùng thịt tận lực ăn ít, nhiều đặt mua dịch dinh dưỡng, bằng vào thủ nghệ của cô, vẫn có thể đem dịch dinh dưỡng làm được vô cùng mỹ vị.

Cha con Văn Hổ đi sau lưng Tiền Võ, báo cáo từng thiết bị bọn họ cần để kiểm tra đo lường, Tiền Võ một bên đi về phía tòa nhà màu bạc, một bên suy tư về giá tiền của những thiết bị này.

Đợi ba người tiến vào tòa nhà màu bạc, Tiền Võ liếc nhìn ngoài cửa, hạ giọng nói: “Các cậu đã làm nhiều năm ở xưởng chế tạo cơ giáp, đã có hiểu biết nhất định đối với hình thức hoạt động của khu 6. Mỗi một phân xưởng của khu 6 hàng năm đều có dự toán nhất định. Thế nhưng theo dự đoán của tôi, những thứ này không đủ cho chi tiêu trong vòng một năm của một phân xưởng, cho dù nhân số của xưởng 10 ít cũng thế.

Hoàng gia từng cổ vũ mỗi phân xưởng chế tạo cơ giáp bán cho quân đội để bổ sung tài chính. Cho nên, nguồn kinh tế của 9 nhà máy còn lại bình thường đều đến từ việc bán cơ giáp. Giá bán của cơ giáp sơ cấp thấp, trung cấp cơ giáp cao, 1000 cỗ cơ giáp sơ cấp đều không nhất định có thể bằng một cỗ cơ giáp trung cấp. Cơ giáp cao cấp thì càng không cần phải nói, nếu như có thể chế tạo ra cơ giáp khổng lồ cao cấp thì cũng đủ cho chi tiêu cả một năm của xưởng.

Nhưng mà Hạ tiểu ca chỉ là một chế tạo sư sơ cấp…

Trong lòng các cậu cũng đã có tính toán, đi theo Hạ tiểu ca, sinh hoạt thoải mái cơ bản là không thể nào. Cho nên trên phương diện thiết bi chúng ta phải tận lực tiết kiệm. Bởi vì tiêu dùng thiết bị cũng được khấu trừ từ trong tổng dự toán của cả xưởng 10, nếu như chúng ta đặt mua quá nhiều thiết bị, như vậy trong một thời gian ngắn chúng ta sẽ sống rất túng quẫn. Các cậu phải nghĩ cho tốt, báo cho tôi thiết bị quan trọng, thường dùng nhất báo cho tôi.”

“Chúng cháu đã rõ..”

Hết chương 196.