Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 264




Vu Triết hack quang não của các thành viên đội Xích Hoàng, thông qua quang não quan sát tình huống bên trong lô cốt, hắn chuyển hình ảnh đến cho bốn người Randall.

Sau khi Randall thu được, liền gửi tin tức cho Trần Khiết và Trần Tuấn Vũ, “Hai người các cậu, phụ trách giải quyết lính gác bên ngoài trước tiên, tớ cùng Trần Khiết, phụ trách tiến công các thành viên khác ở trong lô cốt. Chú ý, trong trận đấu nghiêm cấm tổn thương tính mạng đối thủ.”

“Thu được.”

“Thu được.”

Randall nhận được hồi phục, lại gửi tin tức một lần nữa, “Năm giây, bắt đầu đếm ngược.”

“5!”

“4!”

“3!”

“2!”

“1!”

“Tiến công!”

Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ đồng thời nhảy lên từ rừng cây, phóng tới đối thủ, Randall cùng Trương Lợi theo sát phía sau.

Alpha phụ trách gác đêm vừa nhìn thấy kẻ địch, lập tức muốn nhắc nhở đội viên, thế nhưng tốc độ của kẻ địch quá nhanh, vậy mà không chút nào cho bọn họ cơ hội!

Cùng lúc đó, Randall cùng Trương Lợi đã xuyên qua khu vực phòng ngự, chỉ là hai tên lính gác bị Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ dây dưa, tạm thời không cách nào phân thân.

“Địch! Địch tập kích!” Lính gác thật vất vả nói ra một câu hoàn chỉnh, đã bị Trần Tuấn Vũ không lưu tình chút nào chế ngự.

Lính gác sắc mặt khó coi nhìn chằm chằm Trần Tuấn Vũ, Trần Tuấn Vũ lấy ra súng lục cỡ nhỏ, chỉ vào người hắn, “Trên chiến trường, cậu đã chết.”

Lính gác cắn răng, do dự vài giây đồng hồ, giơ hai tay đầu hàng, cùng lúc đó, hệ thống tự động đem lính gác xếp vào danh sách tử trận.

Động tĩnh bên ngoài mặc dù không lớn, nhưng vẫn làm cho các thành viên trong tiểu đội bừng tỉnh.
  1. Mongolia mở to mắt, đầu tiên chú ý tới động tĩnh bên ngoài, hắn lập tức nhảy dựng lên, la lớn: “Toàn bộ nhân viên đề phòng! Đề phòng!”
Thế nhưng lúc này rõ ràng đã chậm, ngay khi bọn họ lấy vũ khí ra, Randall cùng Trương Lợi đã xông vào trong lô cốt, chiến đấu rốt cục toàn diện khai hỏa.

Không gian trong lô cốt có hạn, tất cả mọi người không cách nào thi triển toàn lực, D. Mongolia dẫn đầu chạy đi, Randall cùng Trương Lợi vội vàng đuổi theo.

Hai phe vừa đến được bên ngoài lô cốt, lập tức phóng thích cơ giáp hết cỡ! Bọn người Randall phóng thích hình thái cỡ trung của Hắc Tiểu Hào, đám người do D. Mongolia  cầm đầu phóng thích cơ giáp hình người, thế nhưng cơ giáp của bọn họ rõ ràng trông cường tráng hơn Hắc Tiểu hào.

“Xuất hiện xuất hiện! Cường Hỏa Hào của Fillet tinh cầu!”

Hai tên bình luận viên đều không hẹn mà cùng đứng lên

Beta nam kích động nói ra: “Không nghĩ tới Fillet tinh cầu chuẩn bị đầy đủ cho trận đấu này như thế! Cường Hỏa Hào chính là một trong ba chiếc cơ giáp cấp SS của Fillet tinh cầu! Cơ giáp hình người cấp SS! Cơ giáp đỉnh cấp thứ thiệt! Nếu như nói lúc trước tôi còn có chút bận tâm về việc Xích Hoàng có thể thành công chống lại đợt đánh lén này hay không thì hiện tai, tôi ngược lại lại vô cùng lo lắng Thất quân đoàn liệu có thể bị trả đũa hay không!”

8 người bên D. Mongolia  vây quanh Randall, Trương Lợi.
  1. Mongolia đứng ở vị trí dịch về phía sau một chút, cười lạnh nói: “Hừ! Chỉ mấy người các cậu, còn vọng tưởng không biết tự lượng sức mình đánh lén chúng ta?! Các cậu thật sự cho rằng chim sẻ có thể biến thành phượng hoàng sao?!” Nói xong, hắn vung tay lên, bảy người còn lại trực tiếp vây công Trương Lợi cùng Randall
—— ——

Bên trong studio, Beta nữ kinh hô, “Thất quân đoàn gặp được nguy cơ chưa từng có! Đội trưởng Randall cùng quân sư Trương Lợi bị vây công, cũng may có Trần Khiết cùng Trần Tuấn Vũ tập kích từ bên ngoài, tạm thời giải ngoại trừ nguy hiểm của bọn họ, thế nhưng tình huống trước mắt vẫn không thể nào lạc quan!”

“Căn cứ phân tích của trí tuệ nhân tạo, quân Thất quân đoàn điều khiển cơ giáp hình người cỡ trung, đẳng cấp đo lường vẫn chưa được xác định. Thành viên của Xích Hoàng điều khiển cơ giáp cấp S Vân Hỏa Hào, Vân Hỏa Hào trước nay vẫn lấy lực công kích mạnh mẽ nổi tiếng toàn tinh tế, hôm nay chính là cơ hội để chúng ta thấy thực lực của nó!”

“8 đối với 4! Đội Xích Hoàng chiếm ưu thế tuyệt đối về mặt quân số liệu có thể chiến thắng được hay không?!”

“Oh, không! Ưu thế về mặt nhân số hoàn toàn không thể thể hiện ra! Cơ giáp hình người cỡ trung mặc dù hình thể xinh xắn, nhưng mà lực công kích hoàn toàn không thua Vân Hỏa Hào! Thậm chí còn hơn một bậc về độ nhanh nhẹn! Hiện giờ đẳng cấp của cơ giáp hình người cỡ trung vẫn chưa được trắc định ra, chỉ sợ là ngay cả trí tuệ nhân tạo cũng cảm thấy rất khó trắc định!”

“Hai bên càng ngày càng chiến đấu mãnh liệt! Trước mắt đội Xích Hoàng đã đào thải 2 thành viên, chính là hai vị Alpha lính gác bị công kích đầu tiên! D. Mongolia  cũng đã điều khiển Cường Hỏa Hào gia nhập chiến đấu, đối thủ của hắn chính là đội trưởng Randall của Thất quân đoàn!”

Randall điều khiển Hắc Tiểu Hào, D. Mongolia  điều khiển Cường Hỏa Hào, hai người đánh ra vòng chiến đấu.

Hai khung cơ giáp một lớn một nhỏ đứng trên thảo nguyên bằng phẳng

Sau lưng cách đó không xa ánh lửa đầy trời, một cỗ cơ giáp ầm ầm nổ tung.
  1. Mongolia ngồi trong buồng lái, nghe thấy báo cáo thương tổn của các thành viên, sắc mặt càng ngày càng khó coi, “Các người thật sự là vô liêm sỉ, vẫn còn có mặt tự động đưa tới cửa?”
Randall thần sắc bất động, không nói nhảm với hắn, trực tiếp giơ súng công kích.
  1. Mongolia dựa vào cơ giáp cấp SS Cường Hỏa Hào mà hắn điều khiển, vô cùng ngạo mạn trước sự công kích của Randall, sau khi hắn không nhanh không chậm tránh thoát một phát đạn, bỗng nhiên gia tốc phóng tới Randall, ý đồ dùng phương thức vận lộn đánh ngã Randall, lại không nghĩ một tay của hắn vung mạnh về phía ngực của đối thủ, Hắc Tiểu Hào vậy mà có thể nhanh chóng dùng tay bắt lấy cánh tay của hắn, cũng thuận thế làm giảm đi phần lớn lực đánh vào!
Đây chỉ là một cỗ cơ giáp hình người cỡ trung mà thôi!
  1. Mongolia khiếp sợ không thôi, hắn bỗng nhiên phát hiện ra có lẽ mình đã đánh giá thấp tính năng của cỗ cơ giáp này, vì vậy lập tức ổn định thân thể, tránh cho việc bị đối thủ cướp mất quyền chủ động!
Ai biết đúng lúc này, Hắc Tiểu Hào lại buông tha hắn nhảy lên giữa không trung, phóng thích pháo laser nhắm ngay Cường Hỏa Hào!

Vốn là D. Mongolia hoàn toàn có thời gian tránh né, nhưng lúc hắn nhìn thấy họng súng màu đen kia, hắn vậy mà quỷ thần xui khiến không có làm ra bất luận động tác tránh né nào, hắn theo bản năng muốn thông qua loại phương thức này để biểu hiện rõ lực phòng ngự cường hãn không gì sánh nối của Cường Hỏa Hào, lại không nghĩ rằng hành động không đủ thành thục này đã làm cho cả đội ngũ của mình rơi vào nguy cơ!

Pháo laser đột nhiên bắn, chỉ nghe thấy “Ầm ầm” một tiếng vang thật lớn, một đám sương mù màu đen dâng lên.

Cường Hỏa Hào trực tiếp bị tạc ra xa 400m, D. Mongolia nghiêm túc điều khiển cơ giáp đứng lên, hai mắt nhìn chằm chằm độ tổn hại hiện lên trong buồng lái, trong lòng xúc động không thôi, chẳng qua là một cái pháo laser, vậy mà có thể làm cho Cường Hỏa Hào lập tức tổn hại 10%?!

Hắn chậm rãi thu liễm nét mặt, trên mặt không còn tự cao tự đại không coi ai ra gì như lúc trước, hắn dùng sức nhắm lại hai mắt, một lần nữa làm ra tư thế tiến công.

—— ——

Trong Studio.

Bình luận viên đã hoàn toàn bị cảnh tượng này làm chấn kinh!

“Cơ giáp cấp bậc thấp bình thường không thể làm tổn thương cơ giáp cấp bậc cao, nhưng mà cơ giáp hình người cỡ trung do Randall điều khiển vậy mà có thể làm cho cơ giấp cấp SS Cường Hỏa Hào tổn thương 10%?! Hơn nữa lại sử dụng pháo laser bình thường nhất?!”

“Tôi có thể cho rằng tính năng của cơ giáp hình người cỡ trung này mạnh hơn cơ giáp cấp SS Cường Hỏa Hào không?!”

“Nếu như chỉ có một khung cơ giáp lợi hại như vậy thì không sao, vấn đề ở chỗ, toàn bộ thành viên của Thất quân đoàn đều sử dụng loại cơ giáp này…”

Giống như để phối hợp với lời nói của hắn, bên trong hình chiếu lại một lần nữa vang lên tiếng nổ lớn, ánh mắt hai người nhìn về phía hình chiếu, trên đó biểu hiện, đội Xích Hoàng đã có 4 đội viên bỏ mình.

Hai người đồng thời trầm mặc, sau đó đều không hẹn mà cùng phát ra cảm khái “Thất quân đoàn, sợ là muốn triệt để phản kích rồi!”

—— ——

Trên chiến trường.

Sau khi trải qua giáo huấn lúc đầu, D. Mongolia nhanh chóng khôi phục tỉnh táo. Hắn mắt lạnh nhìn mức độ tổn hại của từng thành viên trên hình chiếu, ngoài 4 thành viên đã hoàn toàn mất đi sức chiến đấu, còn có hai khung cơ giáp đã có mức độ tổn thương lên đến 65%.

Hắn mặt lạnh nhìn cơ giáp cỡ trung đối diện, lên tiếng hỏi: “Trước kia, ta chưa từng nghe thấy Lạp Hỗ tinh cầu, chắc hẳn lúc ấy các kỹ thuật chế tạo của các người vô cùng bình thường. Mà bây giờ, kỹ thuật chế tạo cơ giáp lại có thể tăng trưởng vượt bậc trong vòng một năm như vậy, tên chế tạo sư đứng ở sau màn chắc hẳn vô cùng lợi hại!”

Randall tự nhiên không có khả năng trả lời vấn đề của hắn, điều khiển Hắc Tiểu Hào lại một lần nữa phát động công kích.

Đã có giáo huấn trước, D.Mongolia không dám khinh thị Hắc Tiểu Hào, điều khiển Cường Hỏa Hào nhanh nhẹn né tránh, chủ động kéo ra khoảng cách với Randall, muốn dùng cái này để bảo đảm an toàn của mình.

Trong hình chiếu ba chiều, đồng đội phát ra tín hiệu cầu cứu, “Đội trưởng, cơ giáp tổn hại 75%! Tôi đã không thể chịu nổi nữa! Có cần đề nghị đội trưởng của đội Lam Phượng tiếp viện?!”

“Không có tiền đồ!”
  1. Mongolia lạnh giọng mắng, tuy nói trên miệng nói như vậy, nhưng mà nội tâm của hắn quả thật có chút buông lỏng.
Nếu dựa theo tình huống trước mắt, tuy nói bọn họ vẫn chiếm cứ ưu thế, nhưng mà bị tổn thương vẫn là đội viên của hắn, mà 4 thành viên của Thất quân đoàn nhìn như có thực lực yếu kém lại không hề bị tổn thương!

Hắn không thể không cân nhắc có nên đề nghị tiếp viện hay không.

Nhưng mà đội trưởng đội Lam Phượng với hắn từ trước đến nay vẫn luôn không hợp nhau, nếu như lúc này cầu viện binh, như vậy về sau mình chẳng phải không thể ngẩng đầu ưỡn ngực coi khinh hắn?

Rõ ràng không có khả năng!
  1. Mongolia do dự.
Randall đại khái đã xem thấu ý nghĩ của hắn, căn bản không cho hắn thời gian thở dốc, liên tiếp bắn đạn pháo tập kích.

Cường Hỏa Hào tránh thoát từng cái.

Randall phóng thích tấm chắn ngăn lại đạn pháo, tốc độ không giảm chút nào, phóng tới chỗ D. Mongolia.

Hắc Tiểu Hào mặc dù có hình thể nhỏ, nhưng mà thắng ở lực lượng cường đại, áo giáp rắn chắc, sau khi lao xuống đụng vào Cường Hỏa Hào, cũng thuận thế đặt Cường Hỏa Hào ở dưới thân, liền đồng thời rút ra súng Laser nhắm ngay sọ của Cường Hỏa Hào, một loạt động tác liên tục, không chút nào dây dưa dài dòng.

“Dừng tay!”

Randall thông qua loa phóng thanh hô.

Ba người Trương Lợi càng chiến càng hăng cùng các thành viên của Xích Hoàng đội chật vật đồng loại dừng lại động tác tiến công, nhìn về phía phát ra thanh âm.

Cách đó tầm 100m, Hắc Tiểu Hào thân hình nhỏ bé đặt Cường Hỏa Hào ở dưới thân, một tiếng “Dừng tay” kia, chính là phát ra từ miệng Hắc Tiểu Hào!

Randall lớn tiếng hỏi: “Có nhận thua không?”
  1. Mongolia cắn răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Randall ở phía trên, “Nhận thua? Người của chúng ta còn hơn 2 người!”
“Đừng lại hư trương thanh thế. Trong đồng đội của cậu, có hai cỗ cơ giáp tổn hại hơn 80%.80%, chính là giới hạn.”

“Hừ! Không chiến đấu đến cuối cùng, ai cũng không dám cam đoan sẽ phát sinh cái gì!”

“Vậy thì ta cho cậu biết sẽ phát sinh cái gì!” Randall giơ lên pháo laser nhắm ngay bộ mặt của Cường Hỏa Hào.
  1. Mongolia bị dọa đến mồ hôi lạnh ứa ra, cách gần như vậy, hắn có thể cảm giác được đối phương không hề có chút vui đùa nào, hắn vội vàng hô: “Được! Được! Ta, ta nhận thua!”
Lời này vừa nói ra, tất cả đã thành kết cục đã định, “Đội Xích Hoàng của Fillet tinh cầu, đội trưởng đầu hàng, tiểu tổ bị phán đào thải! Thất quân đoàn của Lạp Hỗ tinh cầu chiếm được 1 phân, tổng cộng 7 phân.”

Hai cỗ phi thuyền chăm sóc và chữa bệnh bay tới, mang mười người D. Mongolia mang đi.

Chiến đấu kết thúc, bốn người Randall không dừng lại một chút nào, dùng tốc độ nhanh nhất trở về trú điểm.

Nghe thấy động tĩnh bên ngoài, ba người Hạ Mạt cảnh giác nhìn lại, đợi thấy rõ là người mình, vội vàng chạy đến, cả đám đều kích động vô cùng!

Bảy người trở lại trong lô cốt.

Vu Triết nói: “Bảng xếp hạng tích lũy mới nhất,

Điểm tích lũy của Gamma 13 phân, tạm xếp đầu tiên;

Điểm tích lũy của Lạp Hỗ tinh cầu 7 phân, tạm xếp thứ 2…”

Randall gật gật đầu, “Có thể nhận được thành tích này, từng thành viên ở trong tiểu đội đã bỏ ra rất nhiều. Hiện tại đã 3 giờ sáng, tớ canh gác, tất cả mọi người nhanh nghỉ ngơi.”

Trần Khiết nói ra: “Điện hạ, hãy để cho tớ tới đi.”

“Cậu nhanh đi nghỉ ngơi, chờ thời gian không sai biệt lắm, tớ sẽ bảo cậu đi thay ca.”

“Ừm.” Trần Khiết trở lại trong phòng nhỏ.

Trần Tuấn Vũ mệt mỏi trở lại phòng nhỏ.

Trương Lợi xắp xếp một cái giường nhỏ đơn giản trong phòng bên, dựa vào góc tường nằm xuống, có lẽ là mệt muốn chết rồi, chưa đầy hai phút liền ngủ thiếp đi.

Hạ Mạt, Lance cùng Vu Triết thì ngủ trên chiếc giường được trải đêm qua.

Lance cùng Vu Triết rất nhanh thiếp đi.

Hạ Mạt cũng rất là đau lòng Randall, vì vậy luôn luôn cường chống không ngủ, co lại ở trong chăn gửi tin tức cho Randall.

Hết chương 264.