Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu

Chương 301




Cổ Nhạc do dự một chút, vừa định nói chuyện đã bị Vu Dục ngăn lại, “Trong tất cả các binh sĩ, cộng thêm Cổ Nhạc thì chúng ta có 21 chế tạo sư. Nếu như để cho chế tạo sư hợp thành đồ ăn thì cũng không phải không có khả năng, thế nhưng đổi lại thì tinh thần lực của chế tạo sư cũng tiêu hao rất lớn. 15 ngày liên tục như thế, chờ đến khi chính thức khai chiến chúng ta sẽ mất đi cơ sở đánh lâu dài.”

Randall nhạy bén mà quan sát hỗ động giữa Cổ Nhạc và Vu Dục sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, chuyển đến trên hình chiếu 3d của TU301.

“Cho dù thế nào chúng ta cũng phải phái ra một đội binh sĩ đi tìm đồ ăn. Các cháu tạm thời ra ngoài nghĩ sách lược đối phó, Cổ Nhạc lưu lại.”

Đám người Randall rời đi.

Vu Triết hung hăng trừng Cổ Nhạc một cái, nghẹn đầy khí đi ra ngoài.

Sau khi tất cả mọi người rời đi, Cổ Nhạc mới cười nói: “Vu Triết nhất định hận chết cháu đi?”

“Chỉ là một hài tử không chịu lớn.” Vu Dục cũng không đặt phản ứng của Vu Triết ở trong lòng, mà là hỏi: “Lúc nãy cháu muốn nói cái gì?” Cổ Nhạc ngồi ở ghế trên “Dựa theo năng lực hiện tại của cháu thì toàn quyền phụ trách bổ sung năng lượng cho cơ giáp X cũng không có vấn đề gì quá lớn.”

Vu Dục cười khổ: “Nếu để Randall điện hạ biết chú phân phối cho cháu nhiệm vụ nặng nề như thế, hắn nhất định sẽ giết chú mất?” “Quân nhân phục tùng mệnh lệnh là thiên chức.”

“Chú chỉ lo lắng thân thể cháu. Tuy rằng cháu gia nhập đã tăng cao khả năng chiến thắng của Lạp Hỗ tinh cầu, thế nhưng bằng lương tâm mà nói, chú cũng không đồng ý cháu gia nhập quân diễn, chỉ là……”

“Chỉ là phụ thân của cháu yêu cầu ngài làm như vậy, đúng không”

“Lời kịch đều bị cháu nói hết.” Vu Dục dứt khoát ngồi xuống, “Thân phận hiện tại của cháu không bình thường, hơn nữa……” Hắn cố ý nhìn bụng của cậu, “Một khi xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì ta chính là đầu sỏ gây tội, cho dù thiên đao vạn quả cũng khó có thể bình ổn cơn giận của người dân.” “Làm gì khoa trương như vậy? Lại nói, cháu vẫn luôn đi theo ngài, làm gì có chuyện chứ?”

“Ai biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì?”

“Cháu cam đoan với ngài, nhất định sẽ không để xảy ra chuyện, được không?”

Vu Dục cười như không cười mà nhìn cậu, “Cháu đều nói như vậy rồi chẳng lẽ chú còn có thể để cháu chạy trở về?”

Hạ Mạt cười: “Nói chuyện chính sự đi, công tác bổ sung nguồn năng lượng cho cơ giáp X tất cả đều giao cho cháu, thế nhưng đối với bên ngoài hẳn là an bài cho cháu thân phận như thế nào thì thích hợp? Một khi cháu tiếp xúc với cơ giáp X thì những chế tạo sư khác nhất định sẽ phát hiện ra cháu không giống với những chế tạo sư bình thường.”

Vu Dục nhướng mày,: “Đệ tử thân truyền của đại sư X?”

“Đệ tử thân truyền? Lý do này cũng được. Vậy chuyện này đã được quyết định xong.”

Nơi dừng chân của đội đỏ

Trong doanh trại chỉ huy.

Kerry nhìn chằm chằm yêu cầu nhiệm vụ trên hình chiếu 3d không chớp mắt, nửa ngày sau mới đập mạnh bàn, “Đây là tên ngốc nào nghĩ ra được?”

“Bẩm tướng quân, nghe nói là nguyên soái của cả hai tinh cầu cùng nghĩ ra.”

“Vị Chinh nguyên soái sẽ nghĩ ra loại nhiệm vụ này ta còn có thể hiêu, mẹ nó La lão đại là người ngoài sao?! UT301 hoang vu thành như vậy, hắn cư nhiên còn muốn cho chúng ta sinh tồn ở chỗ này 15 ngày?!”

Các thành viên tiểu tổ mưu lược đổ mồ hôi lạnh liên tục, tuy rằng bọn họ cũng cảm thấy loại yêu cầu này là gây rối vô cớ, chỉ là đây là mệnh lệnh của cấp trên, quân nhân phải chấp hành mệnh lệnh.

Một người trong đó lấy hết can đảm nói: “Tướng quân, so với chúng ta mà nói, tình hình của Lạp Hỗ tinh cầu càng thêm khó khăn.”

Kerry ngẩng đầu nhìn hắn, ý bảo hắn tiếp tục nói tiếp.

“Tướng quân thỉnh xem, đây là điểm dừng chân của đội xanh mà chúng tôi phát hiện ra. Tuy rằng máy theo dõi bây giờ đã không xác định được vị trí của bọn họ, thế nhưng địa điểm đóng quân hẳn là ở gần đấy. Chúng ta tốt xấu còn ở gần một cái sông nhỏ duy nhất ở TU301; mà bọn họ ngay cả tài nguyên cơ bản nhất là nước cũng không được đảm bảo.”

“Nghe cậu nói như vậy thì nơi dừng chân chúng ta chọn tựa hồ cũng không tồi?”

“Vâng.” Người nọ bổ sung: “Ngay cả trời cao đều giúp tổ chúng ta.”

“Ha hả……” Kerry cười cười, “Chỉ tiếc nhiệm vụ một có quy định, trong 15 ngày diễn tập không được phát động chiến tranh, nếu không chỉ cần phái một đội đến bảo vệ sông nhỏ thì cũng có thể tới mấy con thỏ.”

“Tướng quân không cần quá mức phiền não. Tuy rằng hai bên thi đấu không công bố ra thân phận cùng tư lịch của các binh lính tham gia, thế nhưng cho dù thế nào thì Lạp Hỗ tinh cầu cũng không thể cao hơn phối trí nhân viên của chúng ta.”

“Nói rõ ràng.”

“Hiện giờ, Lạp Hỗ tinh cầu có tổng cộng 4 tên chế tạo sư cấp quốc gia, Alpha Bá Đương Lệ thuộc phái của Nội các, đương nhiên không có khả năng ra mặt trợ giúp Hoàng đảng. Omega Diệp Vĩ đã không ra tay nhiều năm, có lời đồn rằng tinh thần lực của hắn đã bị hao tổn, đời này không thể hợp thành cơ giáp cấp S nữa. Mà Beta nữ Ngô Hướng không màng danh lợi. Chỉ có một mình tên đại sư X dạo gần đây rất hot kia, nói thật thì thuộc hạ cũng phi thường nghi ngờ sự tồn tại của đại sư X này.”

“Dựa theo ý của cậu, bốn tên chế tạo sư cấp cao này đã có ba tên không thể tham gia diễn tập, mà bên chúng ta đã có 3 vị chế tạo sư cao cấp đến từ Fillet tinh cầu, cho nên……”

“Nếu xem xét từ phương diện vận khí cùng bố trí nhân viên thì chúng ta nhất định là nhân sinh người thắng.”

“Nhân sinh người thắng?” Kerry lặp lại mấy chữ này, bỗng nhiên cười ra tiếng “Nhân sinh người thắng! Ta thích bốn chữ này! Lúc này, để cho chúng ta xem xem chế tạo sư cơ giáp của Lạp Hỗ tinh cầu đã trưởng thành đến mức độ nào đi!”

Phía bên đội xanh.

Sau khi xác định được sách lược ứng phó với nhiệm vụ một, Vu Dục bắt đầu nghiên cứu bản đồ địa hình của TU301.

Cổ Nhạc uống nhiều nước trà, quá mót, vì thế nói với Vu Dục: “Cháu đi vệ sinh.”

“Cùng cháu?”

“Đừng!” Cổ Nhạc vội vàng cự tuyệt, “Cháu cũng không phải tiểu hài tử, chú yên tâm, cháu sẽ đi nhanh về nhanh.”

“Cháu chắc chắn?”

Cổ Nhạc cười xua xua tay, “Chắc chắn chắc chắn, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện.” Cổ Nhạc đi ra khỏi doanh trại, phóng mắt nhìn bốn phía, nơi đóng quân của Lạp Hỗ tinh cầu ở giữa đám đá có hình thù kỳ quái, hình dáng cùng màu sắc của doanh trại bắt chước hình dáng của những tảng đá, nhìn từ trên cao xuống cũng đủ để lấy giả đánh tráo. Cậu gọi tên lính đi ngang qua, “Chào anh, xin hỏi WC ở đâu?”

Tên lính nhìn thấy rõ diện mạo của cậu, lập tức đứng thẳng người, đưa ra một kiểu chào quân đội tiêu chuẩn “Bẩm trưởng quan, rẽ phải 50m!”

Bị người gọi là “Trưởng quan”, Cổ Nhạc thật đúng là không quá thích ứng, thế nhưng cậu cũng trả lại một kiểu chào quân đội “Cảm ơn.”

“Trưởng quan, ngài có còn chỉ thị nào khác không?!”

“A, không có, cảm ơn.”

Tên lính xoay người rời đi.

Cổ Nhạc vui mừng theo mấy câu nói kia của tên lính đi về phía bên phải, chừng 50m quả nhiên thấy được một nhà WC có tạo hình cổ quái giống như tảng đá.

WC có hình dáng như thế này……

Thật đúng là lần đầu tiên thấy.

Cổ Nhạc yên lặng méo miệng, nếu không phải có người chỉ đường thì cậu thực sự không có biện pháp phân biệt ra điểm khác nhau giữa WC này và tảng đá.

Cậu đứng ở trước lối vào quan sát một chút rồi bước vào WC.

WC có hai vị trí ngồi xổm, ở giữa có những vách ngăn làm bằng đá. Cấu tạo bên trong cũng được coi là hợp lý, ít nhất ở dưới tình huống không có nước để rửa thì WC cũng không phát ra mùi lạ, chắc chắn là tác phẩm của một vị chế tạo sư tinh thông nguyên lý kiến trúc.

Đi vệ sinh xong, Cổ Nhạc thoải mái mà đi ra ngoài. Cách đó không xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng gọi “Mạt Mạt”, cậu phản xạ có điều kiện mà trả lời: “Cái gì?”

Lời vừa nói ra Cổ Nhạc liền hối hận!

Cậu lập tức ngậm chặt miệng, cảnh giác mà nhìn về phía phát ra âm thanh, lại không nghĩ rằng người bước ra từ sau tảng đá chính là Randall!

Biểu tình Randall lãnh ngạnh, ánh mắt sắc bén giống như tùy thời đều có thể cắt kẻ địch ra thành mảnh nhỏ, hắn tiến lên từng bước, Cổ Nhạc bị khí thế khiếp người phát ra từ hắn làm cho lùi lại vài bước, thẳng tới sau lưng dán vào trên đá!

Randall nhìn chằm chằm cậu không chớp mắt, đến tận khi đến trước mặt cậu mới dừng lại.

Cổ Nhạc bị ánh mắt của hắn làm cho phải cúi đầu xuống, hai tay đặt sau lưng, vô ý mà nắm chặt lấy nhau, vài lần cậu muốn mở mồm nói chuyện lại vẫn không nói được câu nào.

Randall cúi đầu nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm giống như hận không thể nuốt cậu vào bụng.

Không khí giữa hai người phi thường cổ quái, cũng may hầu hết binh sĩ lúc này đang vội vàng bố trí phòng ngự nên không có ai chú ý đến điều kỳ lạ giữa hai người.

Randall yên lặng nhìn cậu nửa ngày, bỗng nhiên mạc danh mà thở dài một hơi, vươn tay với Cổ Nhạc.

Cổ Nhạc không tự giác mà co rụt lại, cho rằng Randall sẽ giáo huấn cậu, không nghĩ tới bàn tay kia chỉ nhẹ nhàng không mang theo một chút lực đạo nào trùm lên bụng của cậu. Cổ Nhạc kinh ngạc mà ngẩng đầu, đã nghe thấy Randall nói: “Em luôn như thế này, làm sao ta có thể an tâm?”

“Randa……” Nghe thấy thanh âm bất đắc dĩ lại chứa đầy thâm tình của nam nhân, Cổ Nhạc không tự chỉ mà hô lên tên của Randall, nhưng lời vừa nói ra khỏi miệng, cậu lại như nhận ra cái gì, vội vàng ngậm miệng.

“Còn muốn giấu ta?” Randall hơi hơi cúi người, bao phủ hoàn toàn cậu trong bóng ma của mình.

“Em, em…… Em không muốn gạt anh.” Nói xong lời này, cậu cảm thấy khí thế của mình quá yếu, vì thế hơi đề cao âm lượng, “Ai bảo anh không cho em tham gia?”

“Hồ nháo.” tuy nói như vậy nhưng thanh âm của Randall lại cực kỳ mềm nhẹ “Muốn cho ta không an tâm mỗi ngày có đúng không?”

“Em không có.” Cổ Nhạc cũng chính là Hạ Mạt sau khi hóa trang chấp nhất mà nhìn đôi mắt của Randall “Em đã đến, đừng có mong đuổi em đi!”

“Em thật là…… Quá ngốc.” Randall chuyên chú mà nhìn Hạ Mạt, bàn tay trùm lên bụng của cậu chậm rãi di chuyển, nhẹ nhàng lướt qua cái cổ mảnh khảnh, cuối cùng dừng lại ở trên gương mặt xa lạ “Mặt nạ nhân tạo?”

“Vâng.”

“Thanh âm thì sao? Như thế nào cũng thay đổi?”

Hạ Mạt có điểm đắc ý, “Em chính là chế tạo sư a, gia tăng một tầng chắn mỏng ở chỗ dây thanh là có thể thu phục dễ dàng!”

“Em nha.” Randall không nhẹ không nặng mà nhéo vành tai của cậu một chút.

Hạ Mạt cười hì hì che lại lỗ tai, đôi mắt hạnh phúc mà cong thành một đường thẳng.

Randall bất đắc dĩ mà nhìn cậu, ngay sau đó lại đề phòng mà đánh giá bốn phía, “Nói chuyện ở đây không an toàn, chúng ta đi đến doanh trại chỉ huy.” “Được!”

Hết chương 301