Trọng Sinh Chi Lê Hân

Chương 25: Khai trương đại cát




Góc đường Lăng Trữ gần trường đại học sắp có một quán coffee khai trương. Xuyên qua bức tường thủy tinh bên ngoài quán coffee, trang trí xinh đẹp ấm áp bên trong nhìn một cái không xót gì, không chỉ có lầu một có thể uống coffee, trên lầu hai còn có kệ sách, mỗi một chỗ ngồi đều có một cái nệm lót, nhìn thoáng qua liền thấy thực mềm mại thoái mái. Không chỉ có như thế, nghe nói chủ quán coffee là một đại soái ca (anh đẹp trai =)))), không chỉ có ngoại hình đẹp, quần áo mặc trên người cũng rất tốt, tính cách cũng thực dịu dàng, tươi cười trong sáng lập tức có thể đánh trúng tâm hồn thiếu nữ của vô số động vật giống cái.

Hiện tại, Lê Hân dưới “hộ tống” của vệ sĩ do Uý Trì Diễm  phái tới cuối cùng cũng trở về C thị, thời điểm cậu khẩn cấp đến kiểm tra cửa hàng mà cậu tâm tâm niệm niệm, tin tức nghe được từ những người dân xung quanh làm cậu vừa vui vừa hận – vui chính là, xem ra quán coffee còn chưa có khai trương, cũng hấp dẫn phần đông ánh mắt; mà hận chính là, bắt đầu từ bao giờ mà trong quán của cậu có một cái truyền thuyết “Ông chủ vạn người mê” vậy?

“A? Tiểu Lê, cháu đã trở lại? Bà nội cháu có khỏe không?” Trịnh đốc công đang ở trong quán làm những công đoạn cuối cùng, thấy Lê Hân mở cửa bước vào tức khắc liền quan tâm hỏi han.

Bà nội? Lê Hân không hiểu gì hết, bất quá nghĩ lại thì, có thể là cái cớ Hạ Lãng kia nói dối để lừa bác Trịnh, thế là liền lung tung gật đầu: “Dạ, rất tốt. Tình hình trong quán sao rồi?”

“Chuẩn bị tốt lắm, chờ chúng ta đem rác ở phía sau chở đi thì đại công liền cáo thành. Vừa lúc cháu đã trở lại, có thể nghiệm công.” Bác Trịnh nói xong liền dẫn Lê Hân đi xem xét chung quanh quán, thỉnh thoảng chỉ vào một nơi nào đó giải thích một phen.

Cửa hàng sau khi trang trí xong đạt hiệu quả như Lê Hân mong muốn, yên tĩnh, xinh đẹp, ấm áp, hoa lệ nhưng lại không khiến người khác cảm thấy quá mức sang quý, đối với giấc mộng có một chuyện tình đẹp đẽ của tuổi sinh viên rất là có sức hấp dẫn.

Lê Hân tương đối vừa lòng, tự nhiên cũng rất sảng khoái đưa cho bác Trịnh chi phiếu trả công đã ký trước từ sớm cho bác Trịnh.

Bác Trịnh cũng rất vừa lòng mà đem chi phiếu cất vào trong ngực, vừa nhấc đầu ánh mắt liền nhìn ra phía sau Lê Hân: “Cậu Hạ đến đây.”

Không đợi Lê Hân phản ứng lại, phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng: “Bác Trịnh, hôm nay hoàn thành công việc à?”

“Đúng vậy, còn phải cám ơn cậu Hạ đã hỗ trợ. Nếu cậu không chê chúng tôi là những người thô lỗ, buổi tối cũng các anh em uống rượu?” Bác Trịnh cũng cười thật sang sảng, hiển nhiên người nào đó thừa dịp Lê Hân không có mặt đã dùng gương mặt tươi cười giả tạo lừa chết người không cần đền mạng kia lấy được hoàn toàn tín nhiệm và hảo cảm của bác Trịnh.

“Sao lại có thể ghét bỏ, bất quá hôm nay đúng là không được. Bác xem, Tiểu Lê đã trở lại, cháu phải chào đón cậu ấy. Cậu ấy vẫn còn nhỏ, nếu cùng chúng ta đi uống rượu thì không được tốt lắm.”

Ai muốn ngươi chào đón, ai là Tiểu Lê, ai vẫn còn nhỏ?! Lê Hân nhịn không được ở trong lòng phỉ nhổ, nhưng trên mặt lại tươi cười gật đầu, bởi vì quả thực cậu có chuyện muốn hỏi tên khốn nạn này.

Bác Trịnh nghe vậy lộ ra biểu tình đáng tiếc, bất quá cũng không nhiều lời, phỏng chừng trong lòng ông, một người tây trang giày da như Hạ Lãng làm sao có thể hòa nhã dễ gần, cho dù mấy ngày nay cùng sơn tường, trét xi-măng hay nói chuyện cùng đám người thô lỗ bọn họ thì vẫn là không cũng nơi đến.

Chỉ chốc lát sau, cửa hàng đã được dọn dẹp sạch sẽ, bác Trịnh và công nhân của ông đều đã rời đi, Lê Hân và Hạ Lãng chọn một cái bàn tròn nhỏ ngồi xuống.

“Tiểu Lê, ở A thị có vui vẻ không?” trên mặt Hạ Lãng vẫn nở nụ cười thiếu đánh như trước.

“Đương nhiên vui vẻ, chuyện này còn phải cám ơn cậu Hạ đây.” Lê Hân cũng không che dấu việc mình không hài lòng, châm chọc cười nói.

Bất quá Hạ Lãng da dày thịt béo, đương nhiên đối với chút châm chọc của Lê Hân không có phản ứng lại, nghe vậy lại còn gật đầu: “Chỉ là nhấc tay chi lao, không cần nói đến.”

Lê Hân ở dưới bàn nắm tay lại. Nhưng cậu biết, chuyện đã ra như vậy, mãi truy cứu cũng không có ý nghĩa gì. Huống chi, Hạ Lãng và Uý Trì Diễm, vô luận là ông chủ hay nhân viên, đều là loại người mà cậu bây giờ không thể tùy ý tra xét. Phá quán tử phá suất***, không bằng cứ như vậy đi.

(Phá quán t phá su Vò m chng s nt: ý nói chuyđã hng thì không cn quan tâm ti na, c mc nó như vy)

“Tôi nghe nói cậu Hạ thay tôi tuyển hai nhân viên vừa học vừa làm?” Ngày đó khi cậu gọi điện thoại đến cho Uý Trì Diễm, đối phương có nhắc tới điều này. Trước khi cậu trở về một ngày, cũng chính là ngày hôm qua, cậu lên BBS (hiểu nôm na là diđàn) của trường đại học thì thấy thông báo tuyển dụng đã đăng được vài ngày, hơn nữa có hơn một ngàn lượt xem, hơn trăm người đăng ký tuyển dụng. Sau hai ngày đăng tin liền tuyên bố đã tuyển được hai người vừa học vừa làm, còn đưa tới vô số oán giận bên dưới.

Hạ Lãng cười đến mức lộ ra hàm răng trắng sáng chỉnh tề: “Tiểu Lê có muốn phỏng vấn hai người bọn họ không?”

Kết quả phỏng vấn khiến Lê Hân hết sức hài lòng.

Hai người đều là sinh viên năm hai, phụ trách pha coffee và điểm tâm ngọt tên là Nam Nam, là một nam sinh rất đẹp trai, một tách Latte tinh tế khéo léo đã thu phục được vị giác của Lê Hân. Phụ trách thu ngân và làm tạp vụ tên là Sinh Nhạc Nhạc, là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, bưng mâm rửa chén, chuyện gì cũng giỏi giang khiến cho Lê Hân gật đầu không do dự.

Điều duy nhất không được hoàn mỹ là, hai người vào trong quán vừa thấy Lê Hân không hẹn mà cũng nhau hỏi: “Em trai, ông chủ nơi này đâu?” Mà khi Lê Hân cắn răng nói mình là ông chủ nơi này, hai đứa trẻ xấu xa đó lại cùng lắc đầu cười nhạo: “Em trai, không cần phải nói đùa, em là em trai của ông chủ à?”

Cuối cùng Lê Hân không thể không gọi điện thoại cho Hạ Lãng, đối phương không hề cố kỵ cười to một trận, sau đó thông qua loa ngoài của điện thoại giải thích mình chỉ là người đăng tin tuyển dụng, ông chủ chân chính chính là người em trai Lê Hân đang đứng trước mặt, còn nhỏ hơn hai người bọn họ hai ba tuổi.

Hai ngày sau, tiết sương giáng (ngày 23 hoặc 24 tháng 10), mọi việc đều đã ổn thỏa.

Mười giờ sáng.

“Đều chuẩn bị tốt hết chưa?” Lê Hân cảm thấy có chút khẩn trương. Loại khẩn trương này kỳ diệu giống với cảm giác khi năm đó Lê Hân lần đầu tiên vào tổng bộ tập đoàn Uý Trì đảm nhiệm chức vụ trợ lý kinh doanh.

Nam Nam đem hết tất cả thiết bị ra kiểm tra lại từng cái một lần nữa, lại xác định chuẩn bị nguyện liệu nấu ăn đầy đủ, rồi mới gật gật đầu: “Bên này của tôi không có vấn đề.”

Sinh Nhạc Nhạc kiểm tra lại tiền xu ngày hôm qua mới đổi từ ngân hàng về, cũng gật gật đầu.

Thế là Lê Hân đứng ở trước cánh cửa hít một hơi thật sâu, cuối cùng giơ tay đầy ra cánh cửa thủy tinh —

Giấy dán tường bên ngoài cửa hàng phối hợp chặt chẽ bên trong quán, tấm bảng hiệu “Bookstore cafe” được dây leo màu bạc tinh tế quấn quanh, bên dưới là hoa oải hương, trên tấm biển gỗ viết mấy chữ thật to “Open first day”, bên cạnh là một dòng chữ đơn giản đáng yêu “Ưu đãi đại hạ giá”.

Tuy rằng không đến mức tấp nập, nhưng mà khách hàng nghe tiếng mà đến đúng là không ít. Hai sinh viên vừa học vừa làm và ông chủ nhỏ rối ren trong chốc lát mới nắm được tiết tấu.

Nhìn tốp năm tốp ba các thanh niên ngồi trên ghế dựa và tấm lót mềm mại mà cậu tỉ mỉ chọn lựa. Lê Hân một bên bưng hai chén coffee đặt trước mặt một cặp đôi yêu nhau, một bên không kiềm chế được mà mỉm cười — xem như khai trương tốt đẹp đi?