Trọng Sinh Chi Lưu Ly Tượng

Chương 13




Tề Nhuận Vân thời điểm đi qua, Tề lão gia đang kể cho Tống Thanh Di nghe về truyền thuyết lô hỏa, “Truyền thuyết kể rằng có một công tử muốn đốt một tế hồng đại bình, lại như thế nào cũng không đạt được độ lửa mà hắn muốn, cuối cùng nữ nhân của hắn nhảy vào, lô hỏa đột nhiên thuần thanh, ngoài ra còn có truyền thuyết về đúc bảo kiếm, cũng là hai vợ chồng cùng nhảy vào bếp lò. Đó là nông nỗi để lô hỏa có thể đạt đến độ ấm “thuần thanh”, hiện nay chuyện như vậy rất ít, là bởi vì long nhãn của cái lò được làm nhẵn nên lô hỏa đi qua càng thêm nóng, càng thêm thích hợp để đốt chế tinh luyện kim loại”.

“ Nếu vậy chỉ cần tìm được nguyên liệu thích hợp thì có thể gia tăng độ lửa?” vốn đang đưa củi vào Tống Thanh Di linh quang chợt lóe, dừng lại động tác, ngẩng đầu hỏi nhạc phụ nhà mình.

“Ta nhớ phụ thân ngài từng nói tế lô người có thể được lô hỏa thuần thanh bất quá là bởi vì dựa vào tính tình người đốt lò cùng với tính chất của củi lửa, một khi đã như vậy có thể hay không dùng súc vật? Cũng là da lông sẽ không kém cúng giống như là quần áo ở trên người mà thôi”. Không nghĩ tới tiếp lời là Tề Nhuận Vân đang ở phía sau đi tới.

Tống Thanh Di quay đầu nhìn thấy chính quân nhà mình đang đi tới, một nam tử áo trắng tuấn tú xuất hiện xung quanh là các công tượng áo xám giống như là thần tiên công tử, ngũ quan Tề Nhuận Vân vốn lịch sự tao nhã, tại địa phương khói lửa bốc hơi ánh sáng nhu hòa làm cho người ta có cảm giác mĩ lệ.

Tống Thanh Di đột nhiên cảm thấy trái tim mình đập gia tốc, theo bản năng xoa mũi để che dấu, nhận thấy động tác chính mình có chút ngượng ngùng liền thả xuống.

Lại quên mất chính mình vừa mới thêm củi, trên tay khó tránh khỏi dính khói bụi, động tác vừa làm ra, liền phết hai cái râu ở trên mặt dẫn tới Nhị đệ ở phía sau Tề Nhuận Vân cười nhạo ra tiếng, ngay cả Tề Nhuận Vân cũng khó nén được ý cười trong ánh mắt.

Tống Thanh Di thật ra không biết làm sao mọi người lại cười, Tề lão gia cũng không nhắc nhở, chính là đối với đứa con cả vẫy tay, kêu hắn lại đây.

Tề Nhuận Vân tiến lên, theo trong tay áo lấy ra một cái khăn đưa cho Tống Thanh Di chỉ chỉ trên mặt để hắn chùi đi, sau đó mới quay đầu nhìn phụ thân. “Phụ thân, là đạo lý này phải không?”

Nhìn Tống Thanh Di có chút ngốc lăng tiếp nhận khăn tay đứa con đưa tới, trong chốc lát mới phản ứng mới xoa xoa, ánh mắt còn vòng quanh đầu ngón tay vừa mới chỉ vào hắn, hoàn toàn không còn dáng vẻ thông minh khi nói về lưu ly với mình vừa rồi. Cảm thấy có chút thông thấu, lại có chút phiền muộn, cũng không nói gì, chính là tiếp lời đứa con nói: “Là, bất quá cũng không lộ vẻ. Vài năm nay ta cũng thử dùng súc vật, hỏa hậu cỏ vẻ sâu sắc thêm, nhưng vẫn là không được thuần thanh, ngẫu nhiên có một hai lần đem bạch chuyển lam, lại ở phút cuối cũng không có thành công”.

Nghe được câu trả lời của nhạc phụ, Tống Thanh Di cuối cùng lấy lại tinh thần, trên tay lại ma xui quỷ khiến đem khăn đã chùi bẩn thu vào trong tay áo chính mình, “Phụ thân dùng chính là súc vật gì, củi lửa lớn nhỏ bao nhiêu, súc vật so với người sức nặng hẳn là có khác biệt, có thể hay không là nguyên nhân này”.

Tề Nhuận Vân liếc mắt một cái vào túi tay áo của Tống Thanh Di, cũng không mở miệng lấy lại khăn của chính mình, cùng Tề lão gia suy tư về lời của Tống Thanh Di đã nói.

Tề lão gia đầu tiên là gật đầu, “ Này cũng có chút đạo lý, bất quá phải thử mới biết được, hôm nay là không có biện pháp, hai người các ngươi mặt trời lặn thì phải hồi gia, hoặc là ngươi có thể ở xưởng lò nhà ngươi thử xem”. Phải chuẩn bị súc vật còn phải kiểm tra sức nặng có ảnh hưởng đến hỏa lò hay không, này thời gian để chuẩn bị cũng không ngắn.

Tống Thanh Di gật gật đầu, “Đến lúc đó ta mang bản ghi chép tặng cho phụ thân một phần”. Tề lão gia chuyên tâm đốt khuông nhiều năm như vậy, nếu chính mình muốn thử, kết quả tự nhiên vui lòng muốn lấy lòng nhạc phụ một chút.

Trên đường từ Tề phủ trở về, hai người như cũ ngồi ở trên xe ngựa Tống gia xa hoa lộng lẫy. Bất đồng chính là, sau khi gặp cha mẹ buông xuống được tâm sự Tề Nhuận Vân bắt đầu chú ý tới hai người ở trong xe ngựa có chút xấu hổ.

Tuy rằng xe ngựa Tống gia không nhỏ, nhưng dù sao cũng là một chiếc xe ngựa kéo, lớn thì cũng có giới hạn, hai người nam tử trưởng thành ngồi ở bên trong, không thiếu chen vai đụng cánh tay, tuy rằng không chen chúc, nhưng nếu không tránh đi, tổng có một số vị trí nằm cùng nhau. Giờ phút này Tề Nhuận Vân không có tâm sự cảm thấy phía dưới sườn chân nóng rực, nghĩ muốn xê dịch một ít, lại sợ có chút tận lực, xưa nay biểu tình y lạnh nhạt không có khác thường, nhưng lỗ tai không bị che khuất đã có chút đỏ lên.

Nhưng thật ra Tống Thanh Di bởi vì ở chỗ Tề lão gia chưa chứng thực được ý tưởng nên cảm xúc có chút dâng trào, ngược lại chưa từng chú ý tới chính quân nhà mình dị thường, chính là tự mình chống tay dựa vào thùng xe một bên suy tư một bên theo thói quen dùng tay gõ vào cái án hẹp dài giữa hai người.

Bỗng nhiên cảm thấy bên trong thùng xe khác thường, Tống Thanh Di quay đầu muốn hỏi, ánh mắt lại để ý lông mi dài đang buông xuống xem sách của chính quân nhà mình, lông mi hơi hơi vểnh lên ở trong đôi mắt lạnh lạnh, từ góc độ này nhìn qua có cỗ ôn nhu khác thường, theo sau ánh mắt đảo tới hai tai phiếm hồng, trì độn nghĩ nghĩ không có nghe thấy âm thanh lật sách của Tề Nhuận Vân.

Tuy rằng không biết chính quân nhà mình đột nhiên ngượng ngùng vì cái gì, bất quá không thể không nói người ngày thường luôn thản nhiên đột nhiên phiếm ra sắc thái như vậy thật sự làm cho người ta tâm động không thôi, Tống Thanh Di có thể nhận thấy được tim mình lần thứ hai lại lạc nhịp.

“Lâm Vũ đang nhìn cái gì? Đã lâu không lật trang khác”. Tống Thanh Di không phủ nhận chính mình là cố ý, đột nhiên nổi hứng nghĩ muốn đùa đùa chính quân nhà mình, xem hắn có thể hay không có phản ứng khác.

Ước chừng là bị hắn đột nhiên lên tiếng làm hoảng sợ, chỉ thấy Tề Nhuận Vân run rẩy một chút, lập tức rụt chân, mới lên tiếng, “Không…” đại khái là cảm thấy thanh âm có chút ám ách, bỗng nhiên thanh thanh giọng mới tiếp tục nói, “Không, nhìn xem những công khóa trước kia phụ thân làm cho ta”. Lần này về nhà, trừ bỏ vấn an cha mẹ đệ đệ, Tề Nhuận Vân còn đem một phần sách tại chỗ ở cũ của mình trở về, trong đó có rất nhiều công khóa hồi nhỏ Tề phụ dặn dò hắn xem, cũng chính là một ít tạp thư có liên quan đến tay nghề Tề gia.

Bởi vì Tề Nhuận Vân đột nhiên rụt chân, Tống Thanh Di nguyên bản cảm thấy sườn chân dán vào mát lạnh, rốt cục phản ứng lại chính quân nhà mình vừa rồi là không được tự nhiên cái gì, cười khẽ ra tiếng, “Sợ cái gì, chuyện thân thiết hơn đều đã làm, còn sợ tướng công dán chân của ngươi?” không thể phủ nhận Tống Thanh Di là có ý xấu, tiếng tướng công trừ bỏ động phòng thương tiếc, Tề Nhuận Vân cũng chưa nói qua, đây là lần đầu tiên ban ngày ban mặt bị hắn nhắc tới chuyện thân mật ngày ấy.

Không ngoài sở liệu đôi tai đã hồng nay càng hồng hơn, ngay cả hai má bình thường thiển bạch bây giờ cũng bị nhuộm tới,

“Ngươi….như thế nào….” Tựa hộ không biết phải đối với thái độ ngả ngớn của Tống Thanh Di như thế nào, Tề Nhuận Vận nói chuyện đều có chút buộc chặt, mây đỏ xấu hổ trên mặt dần dần thay vào nét giận dữ. “Thỉnh gia nói cẩn thận!”.

“Khụ”. Nghe được Tề Nhuận Vân vốn cúi đầu tiếng nói đột nhiên cất cao, cũng biết chính mình đùa có chút quá, hai người đêm đó động phòng lúc sau vẫn sống chung một phòng, lại không có vượt quá lễ tiết, bởi vậy Tống Thanh Di tuy răng mang theo ý tứ vui đùa, nhưng lại không nghĩ tới sẽ mở ra cục diện bế tắc, vợ chồng hai người cũng không thể cung kính như băng mãi được. Bất quá lần này đùa vượt quá chịu đựng của chính quân nhà mình, mặc dù Tống Thanh Di đang bị giận nhưng xem ra Tề Nhuận Vân đã có sức sống hơn đi.

Bất quá, hăng quá hóa giở, sợ chọc giận chính quân nhà mình, Tống Thanh Di liền theo chính quân nhà mình chuyển đề tài.

“Chờ lần này trở về, ta sẽ bẩm phụ thân tới diêu hán thử ý tưởng này một chút, Lâm Vũ có muốn hay không đi cùng ta? Sau này ta cũng phải chính tay mình thử xem, Lâm Vũ đến giúp ta chế khuông đi”.