Trọng Sinh Chi Ma Quỷ Cự Tinh

Chương 41




“Thật sự là không biết sống chết, bao nhiêu năm không có ngu xuẩn như vậy tìm tới cửa,” Thanh âm của Chung Du Bạch thanh thanh lãnh lãnh, mắt kính phẳng dưới đèn đường hiện lên ánh sáng nhạt.

Hùng Minh Minh bên cạnh hàm hậu nói, “Mười bảy năm chưa từng có.”

“Minh, trí nhớ không tệ nha.”

Hùng Minh Minh cười cười, lộ ra răng nanh trắng như tuyết.

Chung Du Bạch sở dĩ ở Nhật Bản kiêu ngạo như vậy cũng là có nguyên nhân, đạo chính thống của người tu chân cùng Giáo hoàng phương Tây là trải qua hơn một ngàn năm truyền thừa, mỗi bên chiếm cứ vùng đất hai phương Đông Tây, Phật tông Ấn Độ cũng đồng dạng lịch sử xa xăm, nhưng ngược lại bản thổ lại dần dần mất truyền thừa, hiện nay còn sót lại chẳng qua là một hai phần trăm, Phật tông ở Trung Quốc có nội tình độc đáo, tự thành một mạch riêng, hiện nay càng chiếm chủ lưu trong giới thế tục so với đạo chính thống, nhưng đạo chính thống vốn cũng không phải hướng đến thế tục, cho nên mới không thèm để ý Phật Tông lớn mạnh.

Ngược lại, ở Nhật Bản, từ thời Đường đã có vài người từ Trung Quốc trộm đi kinh nghĩa nào đó, tỷ như chín chữ chân ngôn của đạo gia, còn gọi là chín chữ áo nghĩa, chính là “lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tại, tiền”, tương ứng cũng có chín thủ ấn, khi người Nhật Bản trộm công pháp quá mức vội vàng, sao chép nó nhầm thành “lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, tiền, hành”, trở thành một trong những chú pháp người tu đạo Nhật Bản coi trọng nhất, không chỉ đạo chính thống như thế, Phật tông cũng thế, loại truyền thừa đổ vỡ không hoàn chỉnh này có thể luyện ra cao nhân gì?

Càng đừng nói yêu vật quỷ quái lấy tinh hoa trời đất mà sống, đất đai của Nhật Bản không rộng, cũng không tính màu mỡ, không thể so với danh sơn đại xuyên(1) tụ tập linh vận của trời đất, làm sao dễ tu luyện như vậy.

Ngay cả lão yêu nhiều năm như Chung Du Bạch cũng tuyệt đối có thể hoành hành vô kỵ ở Nhật Bản, càng đừng nói kiếm tu có truyền thừa chính thống như Trình Thương Thuật, chỉ sợ là lợi hại đến mức bọn họ căn bản không thể tưởng tượng!

Lão hòa thượng Lộc Vân đại sư này đến từ Thanh Thủy tự nổi danh Nhật Bản, vu nữ là một trong chín vị tế tự vu nữ chính của thần cung Ise, địa vị trong nội địa Nhật Bản cực kỳ cao, mới có thể ngạo khí như vậy.

Cố tình gặp phải kiếm tu không biết thương hương tiếc ngọc là cái gì như Trình Thương Thuật này, một đạo kiếm ý liền ép tới bọn họ không đứng thẳng người được.

Quốc nội Nhật Bản mấy năm gần đây, Thần đạo Phật đạo đều tương đối bế tắc, tà đạo quốc nội Trung Quốc co đầu rút cổ, chính đạo đối với người ngoài xưa nay điệu thấp, mấy người Nhật Bản trong mắt bọn họ, đại để không thể giỏi hơn người bình thường bao nhiêu, quy củ bọn họ nói chính là không lộ thủ đoạn chính thống ra ngoài, ngược lại hình thành mấy cái “quần thể đặc thù” Nhật Bản ngày càng kiêu căng, đừng nói là Trình Thương Thuật cùng Chung Du Bạch, chính là Lục Ninh Lục Viễn, cũng không phải bọn họ trêu vào được, khiến Chung Du Bạch nói, một mình Lục Viễn cũng có thể phá tung thần xã của các cô.

Quỷ hút máu đời hai như Lục Viễn là rất thưa thớt, quỷ hút máu không giống người sói, tỷ lệ sinh sản của người sói tương đối cao, chỉ là sống sót tương đối khó, quỷ hút máu có thể sinh sôi nảy nở, thế nhưng tỷ lệ sinh sản cực thấp cực thấp, cùng là sinh vật hắc ám, người sói sinh ra rất nhiều là không qua nổi lần biến thân đầu tiên khi trăng tròn, quỷ hút máu chỉ cần được sinh ra thì đó chính là quỷ hút máu đời hai huyết thống thuần khiết lực lượng cường đại, tỷ như Lục Viễn, lúc này mới không đến hai mươi, thực lực đã xa cao hơn quỷ hút máu Bá Tước phổ thông.

Lộc Vân rốt cuộc hơn quá nhiều năm từng trải nhân sinh so với vu nữ, cố phun ra một búng máu, thân thể liền trở nên mong manh, trốn vào trong hư không giống như một cái bóng.

Trình Thương Thuật hơi nhíu mày, “Chạy.”

Bản sự của lão hòa thượng này không được tốt lắm, bí thuật chạy trốn lại coi như không tệ, nếu Trình Thương Thuật muốn đuổi theo, hắn có chạy cũng chạy không được, nhưng hiển nhiên hắn cũng không muốn đuổi theo.

Bởi vì tiêu chuẩn của cái loại này, Trình Thương Thuật thật sự không coi hắn thành đối thủ gì.

Vu nữ vừa thấy lão hòa thượng chạy, sắc mặt đều có chút phát thanh, rốt cuộc không đủ từng trải, trong mắt lập tức lộ ra vài phần oán khí, luận địa vị, địa vị của cô cao hơn Lộc Vân bao nhiêu, kết quả hắn cứ như vậy bỏ lại mình mà chạy mất!

Chung Du Bạch chớp mắt đã đoán được bảy tám phần tâm tư vu nữ, vì thế hắn thay đổi chủ ý ban đầu, ngược lại cực kỳ có phong độ nói: “Chúng ta vốn cũng không tính toán đả thương người, chỉ là đến Nhật Bản tuyên truyền mà thôi, tôi là người làm ăn, lần trước cũng không thương đến vị Tamaki tiên sinh này đúng không?”

Sắc mặt vu nữ vẫn trắng bệch, nghe vậy lại nhẹ nhàng thở ra, “Là tôi lỗ mãng thất lễ, thật sự là rất xin lỗi, còn xin thứ lỗi.” Cô vẫn là rất thức thời, lập tức xoay người tạ lỗi, mà Tamaki bên cạnh đã sớm đã tê liệt ngã xuống đất.

Chung Du Bạch mỉm cười nói, “Nếu như thế, cô cứ đi đi, về phần Tamaki tiên sinh, là hắn sinh ra ác ý với chúng tôi trước, giao cho chúng tôi xử trí không quá đáng đi?”

Vu nữ gật gật đầu, “Đó là đương nhiên.”

Chỉ cần có thể bảo trụ tính mạng, cô mới không thèm quản mặt mũi nhà Tamaki có bao nhiêu lớn, người này chọc tới người mà ngay cả mình cũng không thể trêu vào, bản thân vu nữ cũng sinh ra sát ý với hắn có được hay không?

Chậm rãi đi về phía trước, bước chân vu nữ rời đi đều có phù phiếm, đến đi ra một khoảng cách mới hung hăng nhẹ nhàng thở ra, sau đó, trong mắt cô liền nhiễm lên vài phần sát khí, vài người này rất nhanh thì sẽ đi, bọn họ chẳng qua là đi ngang qua, hơn nữa thực lực sâu không lường được như thế, cô là không tính toán lại tìm bọn họ phiền toái, cũng là không dám, thế nhưng có vài người, tỷ như Tamaki này, tỷ như…… Thanh Thủy tự!

Cô nhất định sẽ không bỏ qua!

“Cứ như vậy thả cô ta đi cũng không phải tác phong của cậu..” Trình Thương Thuật thản nhiên nói.

Chung Du Bạch cong môi, “Ai nói tôi cứ như vậy thả cô ta đi?”

“Thực tâm thuật?” Trình Thương Thuật trong lòng vừa động, nhìn về phía Chung Du Bạch, bỗng nhiên nở nụ cười, “Bến Thượng Hải năm đó, cũng không chỉ có một người từng trúng chiêu này của cậu.”

Chung Du Bạch bĩu môi không nói chuyện, ngược lại là Hùng Minh Minh rùng mình.

Hắn biết thực tâm thuật của Chung Du Bạch, lão yêu giống như bọn họ ít nhiều đều có chút thủ đoạn độc nhất vô nhị, Chung Du Bạch là một con thỏ yêu, con thỏ vốn là động vật tương đối nhỏ yếu, trong giới bọn họ này lại không có bao nhiêu người dám xem nhẹ Chung Du Bạch, chính là bởi vì thủ đoạn của hắn thật không kém, không giống yêu vật phổ thông tự mình tu luyện hoặc đã từng bái nhập tông môn giống như Trương Ngôn Thắng, Chung Du Bạch có được, là một phần truyền thừa hoàn chỉnh.

Thực tâm thuật, cùng loại với thiên phú ám chỉ tâm lý của Lục Viễn, lại lợi hại hơn cái này, thực tâm, là phóng đại vô hạn cảm xúc mặt trái của người, dần dần ăn mòn nội tâm đối phương, sẽ không khiến người mất đi lý trí, lại sẽ khiến người rơi vào bóng tối.

Thân là một yêu, thủ đoạn của Chung Du Bạch đương nhiên không phải khuyên người hướng đến ánh sáng tốt đẹp.

Thực tâm thuật là đặc biệt, thuật pháp cũng có tác dụng với yêu, một khi trúng chiêu, không thể phá giải, đến cuối cùng sẽ biến thành con người tối tăm ngay cả bản thân cũng cảm thấy sợ hãi, nhưng ban đầu khi mới trúng chiêu, lại cố tình rất khó phát hiện.

Trình Thương Thuật thở dài, sớm biết Chung Du Bạch chính là loại người này, muốn cho hắn chịu thiệt rất khó, hắn luôn là thích trả giá thật nhỏ giành được tiền lời lớn nhất, người đắc tội với hắn…… Bình thường không có kết cục tốt, thủ đoạn của hắn chưa bao giờ là đơn giản trắng trợn như “vật lộn” vậy.

“Hắn làm sao giờ?” Hùng Minh Minh mang theo Tamaki nói.

Chung Du Bạch liếc Tamaki sợ tới mức không khống chế được, “Tắm rửa sạch sẽ cho hắn, ném cho a Viễn làm lương thực dự trữ đi.”

Tâm người này thật là đen, bọn họ chẳng qua dọa hắn một chút, ngay cả một sợi lông cũng chưa thương đến, hắn lại đã muốn mạng Lục Ninh Lục Viễn!

Loại người này có thể thấy được bình thường là loại mặt hàng gì, trên tay không có mấy mạng người Chung Du Bạch cũng không tin, cho dù không phải chính hắn làm, cũng tuyệt đối là một tên tâm ngoan thủ lạt.

Lục Ninh Lục Viễn ở trong sân một chút cũng không biết gì về chuyện này, thậm chí không biết Chung Du Bạch đã giúp bọn họ chuẩn bị tốt “đại tiệc mới mẻ” đến khao hai ngày vất vả này.

Hiện trường đã trở thành hải dương vui vẻ, Lục Ninh Lục Viễn mặc T-shirt cùng quần bò vẫy tay, mồ hôi đầm đìa khiến gậy huỳnh quang toàn trường đều đung đưa theo bọn họ, khiến khán giả toàn trường đều nổi điên cùng bọn họ, ca khúc tiếng Anh [Run away] chuẩn bị riêng cho khán giả nước ngoài là một ca khúc đặc biệt có tiết tấu rung động, lời ca cũng rất đơn giản, tất cả khán giả đều cùng nhau vừa hát vừa nhảy điên cuồng.

Lục Ninh đi bên trái Lục Viễn đi bên phải, ba người Hồ Tử Thuần bọn họ cũng giống vậy, phân tán trên sân khấu hình chữ điền lớn này, nhanh chóng chạy nhảy chọc cười.

Mồ hôi vẩy như mưa, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, loại không khí này cực kỳ lây nhiễm người, tất cả mọi người đều quên mỏi mệt, có lẽ rõ ràng chân đau đến cùng cực, lại cố tình hoàn toàn sẽ không nhớ lại loại cảm giác này, không thiếu khán giả bên dưới đều đeo giày cao gót, cứ như vậy nhảy cùng bọn họ, chỉ sợ xem xong concert liền sẽ có một loại cảm giác chân đều phải phế bỏ đi?

Nhưng trong lúc này, ai cũng không để ý.

Live là một loại hưởng thụ cực hạn, có thể phá tan ngăn cách ngôn ngữ cùng quốc tịch, âm nhạc là môi giới tốt nhất, có thể khiến người quên đi tất cả phiền não cùng bi thương, chỉ đắm chìm trong dạng không khí thuần túy này.

Hai trường biểu diễn ở Nhật Bản của tour lưu diễn châu Á đầu tiên thuận lợi chấm dứt, rất nhiều khán giả còn lưu luyến không rời, bọn họ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng trong khách sạn đang ở.

Một vị quản lý của Tinh Hoàn chua chua nói với Chung Du Bạch: “Các người buôn bán sản phẩm ăn theo kiếm lời không ít đúng không?”

“Coi như không tệ, cuối cùng không có vất vả không.” Chung Du Bạch cười tủm tỉm nói.

Muốn khiến ngươi đỏ mắt!

Tinh Hoàn cũng không phải chưa tính đến ý định bội ước, đáng tiếc lúc trước khi ký hợp đồng, định tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cực cao, lúc ấy bọn họ cũng không để ý cái này, cảm thấy điều kiện có hà khắc nữa cũng không quan trọng, hiện tại mới phát hiện D.A căn bản chính là có chuẩn bị ở sau!

…… Tức chết cũng vô dụng.

Dừng lại ở Nhật Bản một đêm, ngày hôm sau bọn họ bay trở về Thượng Hải làm nghỉ ngơi ngắn ngủi, trung gian ngừng một cuối tuần rồi phải sang Hàn Quốc tiến hành buổi biểu diễn á tuần thứ năm, qua bốn buổi diễn trước, hình như ngay cả Hồ Tử Thuần, Ngụy Luân cùng Hàn Dược đều đã thích ứng đại khái concert như vậy, không còn căng thẳng như lúc trước, vừa trầm tĩnh lại, Hồ Tử Thuần liền bị bệnh một hồi, vốn trong năm người trụ cột hắn kém nhất, áp lực cũng lớn nhất, dưới áp lực mạnh như vậy mới có thể duy trì được trạng thái, sau khi thả lỏng thì lập tức liền ngã bệnh, Tinh Hoàn chỉ có thể ngừng tập luyện của hắn, rõ ràng là nghỉ ngơi, hắn lại chỉ có thể vượt qua trong bệnh viện.

Lục Ninh Lục Viễn đồng thời tập luyện cho concert, cũng bắt đầu xem kịch bản [Kiếm Tiên], sau khi concert chấm dứt, bọn họ lập tức phải đầu nhập vào quay [Kiếm Tiên].

Trong bộ điện ảnh này, Lục Ninh diễn kiếm tiên, Lục Viễn diễn kiếm của hắn, kiếm tiên nhìn như tiên phong đạo cốt tao nhã vô song, kì thực là nhân vật cực kỳ phức tạp, tâm của hắn cũng không thuần túy, kiếm của hắn lại giống như hắn đã trải qua rèn luyện, trừ bỏ hết thảy tối tăm mặt trái, thuần nhiên buốt thấu xương, đối với Lục Viễn mà nói cũng không tính quá khó khăn, kiếm tiên lại không phải nhân vật dễ diễn, tuy rằng là nhân vật nam chính, lại không thể nói hắn là một nhân vật hoàn toàn chính diện, tỷ như lạnh lùng khi hắn đối đãi với tiểu cô nương gặp nạn, tàn nhẫn khi hắn đối đãi với hòe thụ yêu không hề sai lầm, trêu tức khi tiên nhân tóc trắng xóa nghèo túng khẩn cầu hắn, phải trải qua nghiền ngẫm mới có thể triệt triệt để để diễn tốt nhân vật này, mà không phải triệt để diễn hắn thành một người tốt hoặc người xấu.

Thời điểm Chung Du Bạch đến nơi, Lục Ninh đang cẩn thận đọc kịch bản, hắn cười cười, đặt một chồng đồ trên bàn, “Từ hạ tuần tháng ba đến tháng sáu cho các cậu nghỉ, chỗ tôi này thu được một ít kịch bản, hai người có thể xem xem, D.A chúng ta cũng tính toán đầu tư ba bốn bộ trong đó, như vậy có thể trực tiếp định nhân vật chính cho các cậu.”

Lục Ninh nhìn qua, quyển kịch bản trên cùng khiến y ngẩn ra, [Ba ba đơn thân].

Bộ điện ảnh này y không chỉ biết, còn xem qua, đời trước bộ điện ảnh này từng là phim ngoại ngữ xuất sắc nhất trong liên hoan phim Berlin, cho nên y còn có ấn tượng, đây là một bộ điện ảnh tiểu thành bản, lại vô luận ở phòng bán vé hay là trên danh tiếng đều lấy được thành công lớn.

Nói về đề tài, nó cực kỳ đơn giản, trong ngoài nước đều từng có đề tài cùng loại, đây là cố sự về một ba ba đơn thân mười tám tuổi, nhưng cố sự này lại cũng có chỗ đặc biệt của nó, trừ kịch bản cực kỳ nhẵn nhụi ra, đạo diễn của nó là một đạo diễn phim nghệ thuật nổi danh, nắm bắt hình ảnh sắc điệu cùng tiết tấu cực kỳ tinh chuẩn, khiến cho chất lượng cả bộ phim tương đối cao.

Nhân vật nam chính Lâm Húc Dương là thanh niên phản nghịch triệt triệt để để, hắn bị phụ thân vứt bỏ từ nhỏ, sống nương tựa cùng mẫu thân, sau khi mẫu thân cũng tạ thế, trà trộn quán bar đầu đường, trộm cắp, lừa gạt, gần như có thể xưng là không chuyện ác nào không làm, cả người không hề nội hàm, sa ngã yếu ớt.

Sau đó có một ngày, hắn có một đứa con, con thân sinh, mẹ của đứa bé ném nó cho hắn rồi chạy, một mình Lâm Húc Dương đối với tã lót chân tay luống cuống, sau một đêm hút thuốc đánh bao cát, hắn quyết định giữ lại đứa nhỏ này.

Dùng mấy ngàn đồng cuối cùng trên người nộp tiền phạt mới đưa được đứa nhỏ vào hộ khẩu nhà hắn, sau khi giao xong tiền phạt, trên người hắn gần như không còn xu nào, vẫn là bác gái ở Cư ủy hội tốt bụng mua cho hắn cặp ***g đựng cơm cùng với sữa cho con.

Nếu chỉ là cố sự về một thanh niên phản nghịch cải tà quy chính cuối cùng đạt được hạnh phúc, đương nhiên không đáng giá đạt được thừa nhận lớn như vậy, bởi vì nó không phải.

Một ba ba đơn thân mười tám tuổi muốn nuôi sống một đứa nhỏ cả ngày gào khóc đòi ăn, bản thân cố sự dường như tràn ngập gian nan, nhưng nhạc dạo trong toàn cố sự lại là ấm áp khôi hài, khiến ngươi một bên cười một bên xót xa, hắn rõ ràng vất vả như vậy đáng thương như vậy, gánh nặng tựa như muốn áp cong lưng hắn, cố tình lại lấy sắc điệu tươi đẹp, giọng điệu khôi hài kể cho ngươi một cố sự khiến người ôm bụng cười.

Lúc xem thì nhịn không được cười mãi, đợi đến khi yên lặng hồi tưởng, lại sẽ khiến ngươi mũi cay xót xa dường như muốn rơi lệ.

Một ba ba đơn thân gần như không nhìn thấy hy vọng, vì con, hắn chịu nhiều đau khổ, hắn không hề đi trộm đồ, không hề lừa tiền, không hề đi quán bar dạ ***, vài hồ bằng cẩu hữu(2) kia ngoại trừ cùng nhau sống mơ mơ màng màng, căn bản không có nửa phần thật tâm, vì kiếm tiền việc gì hắn cũng làm, lại ngốc như vậy cái gì cũng làm không tốt, biến thành một đôi tay toàn là vết thương mới có thể thu được một chút thu nhập mỏng manh, sinh bệnh luyến tiếc mua thuốc, mỗi bữa cơm tất cả đều là rau dưa, hắn nói với con trai: “Hiện tại ai cho ta một khúc xương, ta liền có thể về nhà cùng hắn!”

Nhưng dù có như vậy, sữa bột cho con lại một bữa cũng không thiếu.

Kết thúc cố sự, khi Lâm Húc Dương lại vẫn bị bắt đưa con cho một gia đình có điều kiện càng tốt nuôi dưỡng, tất cả khán giả điện ảnh trong rạp chiếu phim đều sẽ nhịn không được khóc thành tiếng, tuy rằng tất cả mọi người biết hắn là không còn cách nào, hắn chỉ dám yên lặng nói ở trong lòng: Con trai, một ngày nào đó ba ba sẽ đến nhận lại ngươi.

Nhưng chờ khi hắn một mình đi vào bóng tối, hai năm vất vả gần như áp cong tấm lưng vốn thẳng tắp, phía trước lại vẫn không có nửa phần ánh sáng, hình ảnh cuối cùng dần dần tối đi, điện ảnh chấm dứt, tất cả mọi người sẽ hỏi chính mình, hắn sẽ sao?

Cuộc đời của hắn hoang phế nhiều năm như vậy, đợi đến khi muốn cố gắng mới phát hiện, ông trời sẽ không thật sự cho mỗi người cơ hội, một người muốn sa ngã thì dễ dàng, muốn bò ra ngoài, lại khó như vậy.

Quý trọng mỗi một lần cơ hội mà sinh mệnh ban cho ngươi đi, bởi vì khi ngươi quay đầu, không nhất định đều sẽ có một bỉ ngạn tốt đẹp đang chờ ngươi.

Cố sự cũng không đặc biệt, thậm chí tràn ngập cẩu huyết, điểm hấp dẫn người của nó ngay ở chỗ xử lý rất nhiều chi tiết, điểm ưu tú của kịch bản thường thường rất nhiều thời điểm đều ở chi tiết cùng lời thoại, lời thoại cùng cảnh tượng của bộ điện ảnh này đều cực kỳ buồn cười, nó là dùng nhạc dạo vui vẻ tươi đẹp kể một cố sự tối tăm tuyệt vọng, bản thân cũng rất khảo nghiệm công lực của diễn viên và đạo diễn, đời trước người diễn nhân vật này không phải ai khác, chính là Lục Viễn trước mắt này.

Cho nên Lục Ninh trực tiếp đặt kịch bản này đến trước mặt Lục Viễn.

Chung Du Bạch lại nói, “Tôi cảm thấy kịch bản này a Ninh cậu nhận càng tốt.”

Lục Ninh kinh ngạc nhìn hắn.

“Kịch bản này tôi xem qua đại khái rồi, nhân vật tương đối sâu, a Viễn vẫn còn non chút, đạo diễn Đặng Nhất Khánh cũng nói tốt nhất có thể mời cậu tới diễn nhân vật Lâm Húc Dương này.”

Hiển nhiên Đặng Nhất Khánh đã xem qua tác phẩm của hai người bọn họ, cảm thấy Lục Ninh càng tốt một chút.

Lục Viễn đóng phim cực kỳ có linh khí, rất nhiều chỗ chỉ một chút liền thông suốt, nhưng cuối cùng so với Lục Ninh lại vẫn thiếu rất nhiều năm kinh nghiệm đóng phim, không lão luyện ổn trọng bằng y, phương diện khai thác nhân vật khẳng định kém hơn Lục Ninh một chút, ánh mắt Đặng Nhất Khánh sắc bén, nhìn người cũng là rất chuẩn.

Đối với đề nghị của Chung Du Bạch, Lục Viễn không quan trọng giao kịch bản cho Lục Ninh, “Vậy để a Ninh đi.”

Ở phương diện này thì Lục Viễn luôn luôn không có ý kiến gì, hắn là loại người ngươi giao cho hắn một việc, hắn liền sẽ cố gắng làm tốt, có lẽ không có người đại diện nào sẽ không thích hắn, cũng không phải nói hắn không có chủ kiến, mà hoàn toàn ngược lại, người này kiêu ngạo đến mức có loại tự tin “mặc kệ là cái gì, giao cho ta nhất định làm tốt”…

Lục Ninh lại chẳng hiểu sao có chút chột dạ, phải biết đời trước Lục Viễn nhưng là dựa vào nhân vật Lâm Húc Dương này đạt được thừa nhận rất lớn, cũng từ đó về sau bước trên con đường nhận giải thưởng, biết rõ bộ điện ảnh này sẽ nổi –

“Ta diễn bộ này là được rồi.” Hiếm thấy là, tự Lục Viễn rút ra một kịch bản, có hứng thú nói.

Lục Ninh vừa thấy tên kịch bản, nhất thời ngây ngẩn cả người.

Điện ảnh [Lục quang], mời diễn nhân vật nam thứ, nhân vật phản diện, người diễn nhân vật này ở đời trước: Lục Ninh.

Lục Ninh: “……” Đây là muốn nháo loại nào a!

.

(1) Những ngọn núi có danh tiếng cùng những đồng bằng rộng lớn

(2) Bạn bè xấu