Trọng Sinh Chi Ngã Tâm Phỉ Thạch

Chương 24: Bệnh nhân




Mãi đến khi được hai người đàn ông hầu hạ nằm lên giường, Lý Hiền vẫn còn có loại cảm giác không thật. Đúng, hầu hạ.

Buổi chiều ở bệnh viện, hai người đàn ông hình như không có nghe thấy Lý Hiền nói phải về nhà của mình, sau đó tiếp tục yên lặng thu dọn, ngoại trừ có một chút tranh chấp là ngồi xe của ai.

Lý Hiền ngồi xe lăn, được đẩy vào trong nhà, hai người đàn ông giúp cậu thu xếp một lúc, cẩn thận ôm cậu đặt ngồi lên ghế sofa, sau đó thực sự hết sức ngoan ngoãn cứ như vậy rời đi. Cậu cũng không thể nói là thở phào nhẹ nhõm hay là bị thất lạc, đang lúc muốn gọi điện thoại đến bệnh viện mời chuyên viên chăm sóc tới, ngoài cửa lại truyền đến âm thanh xoay chìa khoá. Cửa được mở ra, Tiêu Vũ cầm chìa khoá trên tay, cùng với Tề Tuyên đứng ở lối ra vào. Trong tay hai người đều mang theo một cái túi du lịch lớn.

Lý Hiền: "..." Đừng có nói là như mình nghĩ chớ.

Vì vậy, ba người cùng nhau chung sống hạnh phúc cứ như vậy mà bắt đầu…

Mới là lạ.

"Chờ đã... Nhà em không có thừa phòng ngủ, các anh ở thế nào đây?" Ớ, Lý Hiền, cưng cứ thế mà vui vẻ chấp nhận tiếp thu hai tên này đến sống chung sao? Chẳng lẽ đúng ra nên nói "Em không cho phép hai anh sống ở đây, các anh không được như thế"... Tương tự vậy sao?

Nơi này là căn hộ Ngạo Đằng phân cho cậu ở, chỉ có một phòng ngủ một phòng khách. Phòng ngủ cũng không có lớn, cho nên khi hai người đàn ông rất chi là tự giác đóng đô trên lãnh thổ của mình xong, cái phòng ngủ nhỏ kia liền trở nên vô cùng... Chen chúc. Lý Hiền ngơ ngác ngồi ở phòng khách, nhìn bọn họ rất bận rộn đem quần áo, đồ dùng cá nhân bày ra xong, đột nhiên không hiểu sao dâng lên một luồng ý thức bị nam tính nguy hiểm xâm phạm lãnh địa.

Đến giờ cơm tối, lại có hai nhóm người đưa rất nhiều hộp cơm tới cửa. Lý Hiền được ôm đến ngồi cạnh bàn ăn, trên bàn đầy món ăn ngon. Sau đó Tề Tuyên và Tiêu Vũ ở trước mặt cậu ăn bữa ăn đơn giản được gọi tử bên ngoài. Trong lúc nhất thời, vành mắt cậu có chút đỏ.

Tề Tuyên & Tiêu Vũ: Khổ nhục kế______thành công!

"A Hiền, đây là canh gà thuốc bắc nấu cùng gan lợn, bác sĩ nói em phải bổ sung thêm vitamin." Tề Huyên múc một muỗng canh, ân cầm đưa tới bên miệng Lý Hiền.

"Vẫn là nên uống cái này của anh mới tốt, anh bảo chuyên viên dinh dưỡng làm riêng cho em đó, canh xương dê hầm cùng gà mái, em cần phải bổ sung canxi và sắt." Nói xong cũng múc một muỗng canh, thổi thổi đưa tới bên miệng Lý Hiền.

Lý Hiền: "..." Kỳ thật là hai tay của anh đây vẫn còn dùng được, hai người đừng có như vậy được không hở?

Lúc tắm thì chiến tranh càng được thăng hoa. Vì tranh giành quyền lợi được chà lau giúp Lý Hiền, hai người không ai nhường ai, vì vậy đạt thành nhất trí____mỗi người tắm rửa nửa bên. Lý Hiền bị lột trần truồng ngồi trên ghế nằm chuyên dụng, hai người đàn ông, lúc này giống như người hầu của cậu ngồi xổm ở hai bên. Loại đãi ngộ giống như hoàng đế này... Cậu thật sự là không có phúc hưởng nổi, bởi vì cậu không thể tận lực phớt lờ cặp mắt nhìn cậu như sói đói của hai người.

Ánh mắt hai người không hề kiêng dè nhìn chằm chằm thân thể của Lý Hiền.

Không thể nhịn được trước là Tề Tuyên. Anh ngay khi cái giây Lý Hiền bị cởi sạch đã có chút cương cứng, cổ họng khô khan.

Anh bắt đầu dùng khăn mặt vuốt ve đầu ngực Lý Hiền, hai mắt sáng ngời nhìn nó dựng đứng lên. Eh... Thật sự là khiến người ta không thể chịu đựng được, cái đầu ngực này đúng là quá dâm đãng mà, moá nó! Anh ném cái khăn qua một bên, ngón tay không ngừng mà xoa mà nhấn, rồi để cả bàn tay úp lên, thô lỗ chà bóp, anh gần như mê muội đùa giỡn viên đầu ngực đáng thương kia, hô hấp dần dần nặng nề.

"Ừm... A... Ha... Đừng..." Lý Hiền không nhịn được thốt ra tiếng rên rỉ, đầu ngực là điểm nhạy cảm của cậu, cả người cậu nổi lên một luồng điện tê dại, hậu huyệt bỗng dưng ngứa lên, bắt đầu không tự chủ mà co rút lại, mơ hồ cảm giác nơi đó phun ra một dòng nước nóng. Chân trái lành lặn của cậu phải cọ cọ làm phiền cái chân phải đang bị bó thạch cao.

Tiêu Vũ giương mắt liếc nhìn Lý Hiền, chỉ thấy hai má trắng nõn của cậu vì tình dục mà nhiễm đỏ bừng, đôi mắt sáng lấp lánh khép hờ, hàm răng cắn đôi môi khiêu gợi, lông mi dài mảnh khẽ run rẩy.

Em ấy nhất định là cố ý. Anh nghĩ.

Dáng vẻ ẩn nhẫn ham muốn này, sẽ chỉ làm cho người ta hung hăng muốn bắt nạt cậu, hận không thể chà đạp cậu, khiến cho cậu phải khóc lóc xin tha. Cậu cứ trần trụi nằm trên ghế như vậy, tư thế giống như là hiến tế, mà hai người đàn ông bên cạnh, lúc này nghiễm nhiên trở thành bậc đế vương thao túng vận mệnh của cậu.

Tiêu Vũ đưa một tay chậm rãi lướt qua đùi phải bó thạch cao của Lý Hiền, đu đến giữa hai chân. Lúc phẫu thuật thì lông nơi đó đã bị cạo sạch, lúc này nơi phấn nộn non mềm đó đang bày ra trước mắt, anh nhẹ nhàng lay động làn da nơi đó, ngón tay thon dài trượt xuống phía dưới hai cái túi, nắm chặt bao lấy toàn bộ tinh hoàn, sau đó thô lỗ bóp nắn. Tề Tuyên đã sớm phát hiện động tác nhỏ của đối phương, hai người dường như đã đạt thành hiểu ngầm, càng làm Lý Hiền cảm giác có mùi nguy hiểm.

"A... Đừng..." Lý Hiền giơ lên tay trái muốn đem cái tay bỉ ổi ở phía dưới hất ra, lại bị một bàn tay lớn tóm gọn. Là Tề Tuyên. Lý Hiền mở to mắt, không thể tin được nhìn anh. Tề Tuyên cầm lấy cổ tay của cậu, vươn một cái kéo lên đỉnh đầu, Lý Hiền hoảng hốt hét lên, tay của cậu bị giữ trên đỉnh đầu căn bản chỉ có thể vùng vẫy, ai biết bộ dáng liên tục vặn vẹo của thân thể này càng khiến hai tên đàn ông ngược lại càng ham muốn. "Ừm... Không... Không muốn... Các anh mau thả em ra..." Cậu giống như con cá nằm trên thớt, bất lực, lại giống như một con dâm xà yêu mị, đong đưa dụ dỗ đàn ông.

Thật sự là dụ dỗ người mà. Hai tên đàn ông không hẹn cùng nghĩ đến.

Tề Tuyên cúi xuống, một bên ngậm vào đầu ngực bị anh đùa bỡn có chút sưng tấy, đồng thời một tay nắm chặt dương v*t dựng thẳng của Lý Hiền.

"A... Không..." 

Đầu lưỡi của Tề Tuyên linh hoạt đùa nghịch đầu ngực Lý Hiền, thỉnh thoảng há miệng ngậm vào mút cắn, giống như là mút được sữa, không ngừng phát ra tiếng nước dâm mỹ, tay anh lại không ngừng hoạt động, động tác lên xuống linh hoạt, ngón tay cái bấm đỉnh quy đầu, vẽ thành vòng tròn.

Lý Hiền không thể chịu được sự tra tấn như vậy, dằn vặt dâm đãng thốt ra thành tiếng, "Ha... A a... A..." Cậu thở hổn hển dồn nén, hơi thở ngọt ngào mê người, trong cổ họng thỉnh thoảng rên rỉ ra tiếng khóc nỉ non. Cậu cảm giác hậu huyệt ngày càng ngứa, còn tuôn ra từng dòng chất lỏng nóng hổi, cậu không tự chủ được bắt đầu chà xát mông trên ghế dài.

Tiêu Vũ nhìn cậu lại bắt đầu phát ra đói khát, chỉ cảm thấy toàn bộ nửa người dưới thắt chặt, lão nhị cứng rắn sắp nổ tung. Anh nhìn đầu ngực còn lại không ngừng cám dỗ mình, ngón tay cái ở bên trên ác liệt cào qua một cái, lẩm bẩm nói, "Cô đơn sao?" Lập tức cúi đầu liếm lên. Trong lúc nhất thời, trong phòng tắm ngập tràn tiếng nước cùng với tiếng kêu khan của Lý Hiền, hai người đàn ông không cam tâm yếu thế hơn, vừa hung ác vừa dịu dàng chơi đùa thân thể Lý Hiền, hận không thể đem cậu ăn luôn vào bụng.

"A... A... Không muốn... Hai anh... A... Dừng lại... A... Ha... Ha... A.... A... Không.... Đừng làm em nữa... Muốn bắn... Muốn... A.... A a a a a a..." Cậu thét lên tiếng khàn dài, lắc đầu, thân thể run lên, đột nhiên uốn cong người thành hình vòng cung, dương v*t co giật bắn ra một dòng trắng đục dính dấp.

Người trên ghế nằm ngẩng cổ lên, chiếc cổ thon dài trắng nõn tạo độ cong duyên dáng, thân thể trắng sáng nhàn nhạt càng thêm lộng lẫy, dương v*t phấn nộn đáng thương vểnh cao lên phun ra bạch trọc. Hai người đàn ông nhìn sửng sờ. Tề Huyên cúi đầu, ngậm lấy vật nhỏ còn đang bắn tinh dịch, giống như đang ăn một món ăn ngon, tham lam dùng lực mút mạnh.

"A a a a a a... Không... Đừng làm thế... Ha... Ha... Ha... Không chịu được....."  Cậu vốn là còn lên đỉnh, vẫn còn đang bắn tinh, nơi đó làm sao có thể trải qua kích thích như vậy được, bị mút làm cho phun ra một lượng tinh lớn, Lý Hiền nhất thời nằm duỗi ra trên ghế dài, cả người mềm yếu thở hổn hển. Tề Tuyên từ từ nhả ra, đoạn thịt kia mềm mại đáng yêu rủ xuống, anh ực một tiếng nuốt xuống tinh dịch của Lý Hiền, dư vị nói: "A Hiền, của em thật ngon."

Hai người đàn ông không thể nhịn được nữa, dồn dập đứng lên, lấy ra dương v*t đã sưng thô to của mình, nhắm ngay tiểu huyệt của Lý Hiền đang kịch liệt co rút, ngay lập tức trong phòng tắm tràn đầy tiếng rên rỉ thở dốc ồ ồ của đàn ông. Sức kéo dài của bọn họ thật kinh người, cũng không biết qua bao lâu, hai người mới khẽ ngâm lên. Hai cái JB thô to dữ tợn để trước thân thể trắng nõn, chất lỏng màu trắng đậm mùi phun trào ra. Thân thể Lý Hiền run lên, trên mặt, đầu ngực, còn có nửa người dưới, khắp nơi đều dính đầy tinh dịch đàn ông. Cậu nghe thấy được mùi vị nam tính nồng nặc trong không khí, không khỏi tự chủ được thốt ra tiếng rên rỉ, vật nhỏ bị kích thích lại bắt đầu đứng thẳng.

Hai người đàn ông nhìn nhau, sau đó Tiêu Vũ ôm lấy Lý Hiền đi về phía phòng ngủ. Anh nhẹ nhàng đặt Lý Hiền lên trên giường, rồi bắt đầu cởi quần áo. Lý Hiền thật vất vả từ trong cao trào tỉnh táo lại, đề phòng nhìn anh, "Anh còn muốn làm gì? Em là bệnh nhân đó..."

"Anh biết, em yêu, sẽ không làm em mệt." Nói, anh ném đi mảnh quần áo cuối cùng trên người mình. Lúc này Tề Tuyên cũng trần như nhộng đi vào. Hai người cố ý phồng lên cơ ngực vạm vỡ cường tráng của mình, hạ thân vừa phát tiết ra ngoài cao cao dựng thẳng, bọn họ khoả thân đi đến trước giường Lý Hiền, từ trên cao nhìn xuống cậu. Lúc này Lý Hiền đầu tóc rối bời, trên mặt trên người dính đầy tinh dịch, hai đầu ngực sưng tấy đứng thẳng, dáng vẻ vừa mới bị hung hăng chà đạp, cậu nhìn bọn họ, nuốt nuốt nước miếng, sợ sệt rút người về phía đầu giường.

"Ah... Các anh... Đừng tiếp nữa..." Vừa mở miệng, trong âm thâm pha lẫn một chút khóc nức nở, "Em... Em muốn ngủ..." Cậu yếu ớt nói.

Tề Tuyên cười tà tà, "Yên tâm, em yêu, sẽ làm cho em ngủ một giấc thật ngon lành." Anh đưa tay sờ sờ đầu Lý Hiền.

"Các anh ở đây, em không thể ngủ được..." Giọng cậu càng nhỏ hơn.

Thật là giống con thỏ nha. Hai người không hẹn lại cùng nghĩ. Tề Tuyên không nói nhảm nữa, anh nhấc chân quỳ ở trên giường, một tay cầm lấy cái chân trái lành lặn, đột nhiên nâng lên, cúi đầu, nhìn vào cúc huyệt mê người kia.

"Oa! Khốn kiếp, anh buông em ra!" Lý Hiền hét lên, nhưng đáng tiếc người đàn ông không một chút bị lay động, cậu quay sang cầu xin sự giúp đỡ của Tiêu Vũ. Tiêu Vũ dịu dàng nhìn cậu, duỗi tay vuốt ve khuôn mặt cậu, "Em yêu, cưng của anh, để bọn anh ăn một chút, ngoan, ăn một chút thôi."

"Sao các anh có thể như vậy, em, em là bệnh nhân, các anh sao có thể làm thế với em!" Lý Hiền oan ức muốn chết luôn, một chân của cậu bị giơ cao, phía dưới bị hai người đàn ông dùng ánh mắt thèm khát quấy rối, chỉ cảm thấy thể diện mất sạch sành sanh, hận không chết luôn đi.

"Bọn anh sẽ cẩn thận." Tiêu Vũ trả lời, âm cuối cùng biến mất bên trong một nụ hôn nhẹ nhàng ướt át.

—————————

Tác giả có lời muốn nói:

Khụ…cho chút thịt vụn…