Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 36: Thích được anh thích




Hôm nay bé con đầy tháng, Chu Trạch Diên đã chuẩn bị khóa bạc từ sớm, bảo mẫu dựa theo tục lệ ở nông thôn dùng sợi chỉ đỏ xuyên hai đồng tiền đeo trên cổ tay nhỏ xinh. Bé con cực kì phối hợp, vẫn luôn toét miệng cười haha, nước miếng chảy khắp nơi.

Chu Trạch Diên cho là loại ngày như hôm nay, Chu Nhâm dù gì cũng nên về nhà ăn mừng. Nhưng chờ từ sáng đến giữa chiều, y vẫn chưa về.

Điện thoại Chu Nhâm sớm kéo hắn vào sổ đen, hắn nhiều lần gọi tới công ty, đều là người khác nhận, nói Chu tổng đi công trường, cũng không biết là thật hay giả.

Hắn sốt ruột như vậy, ai cũng nhìn ra hắn đang trông ngóng ba ba mau về.

Bảo mẫu ôm bé con, nhìn Chu Trạch Diên một hồi nghịch bộ đồ câu cá của bé con, một hồi lại nghịch đàn piano của bé, bé con nhìn một chút đến đói meo, mếu máo khóc, bảo mẫu ngồi bên cạnh đút sữa, thuận miệng nói: “Không khóc không khóc, chút út nhớ ba, nên lấy đồ chơi của chúng ta để hạ hỏa đó mà.“

Chu Trạch Diên 囧: “Đây đều là tôi mua cho nó, chẳng lẽ tôi không thể chơi trước một lát à?“ Lúc hắn mua mấy món đồ chơi này trong lòng ôm một ít tình thương của cha mù quáng, mua một đống lớn đồ trẻ dưới 3t không dùng được, ngược lại chính hắn không nhịn nổi tò mò, mở tất tần tật, rảnh rỗi liền tự mình chơi.

Bảo mẫu thở dài nói: “Là bé con nhớ ông nội, ai ai khóc thật thương tâm, kêu chú út đi tìm ông nội giải thích, thỉnh y trở về có được hay không?“

Mấy người giúp việc trong nhà đều nhìn ra hai cha con đang giận dỗi nhau, dựa theo tính tình của Nhị thiếu gia, nhất trí nhận định hắn phạm sai chọc giận Chu Nhâm, Chu Nhâm mấy ngày liền không về nhà, mấy người này dùng ánh mắt khiển trách hắn từng ấy ngày.

Chu Trạch Diên im lặng nhìn bảo mẫu làm trò, chỉ là cảm thấy lời cô nói rất đúng, tử thủ vô dụng, không bằng chủ động xông lên.

Nói làm liền làm, hắn lại gọi tới công ty hỏi rõ công trường Chu Nhâm tới, sau đó ôm mặt bé ‘bẹp’ một cái, cười hì hì nói: “Cục cưng ngoan nha, lát nữa mang ông nội về cho con!“

Công trường này tháng trước Chu Nhâm mới nhận tất cả các hạng mục bất động sản, trong quá khứ Chu gia chỉ kinh doanh vật liệu xây dựng, gần đây mới bắt đầu nhảy sang nhà đất, Chu Nhâm là người đã làm thì phải thật hoàn mỹ, lần đầu tiên bắt tay vào làm lĩnh vực mới, sợ người bên dưới không tận tâm hoặc là ăn bớt vật liệu, lúc rảnh liền thường đến giám sát.

Trợ lý Trương Kiên cầm nón bảo hộ đưa cho Chu Nhâm, trên đầu mình cũng đội một chiếc, nói: “Chu tổng, thật ra công trình này đã đi vào quỹ đạo rồi, ngài không cần ngâm mình ở đây mấy ngày liền đâu.“

Chu Nhâm nói: “Đang là mùa vật liệu chững lại, tôi cũng không bận gì, cậu nếu không muốn thì không cần theo tôi.“

Trương Kiên cười giễu: “Tôi không có ý đó… Đúng rồi, Trạch Tục nhiều lần gọi tới công ty, hai người các ngài làm sao vậy? Hai cha con còn chơi trò 000

Chu Nhâm gài dây mũ, khom lưng chui qua giàn giáo, Trương Kiên vội vã đi theo.

Chân Chu Trạch Diên đã không còn vấn đề gì lớn, tự mình lái xe đến công trường, nhưng mà khu này đầu năm nay mới quy hoạch thành khu khai phá, trước kia là thôn Thành Trung, hắn chưa tùng tới, vòng vèo một hồi hắn suýt lạc đường, cuối cùng phải tìm bảng hướng dẫn mới tìm được nơi này.

Chung quanh đây có mấy khu dân cư đang xây dựng, mặt đường trải đầy xi măng đá dăm, thình lình còn có cả một hai cây sắt. Chu Trạch Diên xót xe, hắn mà sớm biết đường khó đi như vậy, còn lâu mới lái xe tới nhá. Không ngờ xui xẻo hơn còn ở phía sau, rốt cục đến công trường, đi vào chưa được mấy bước, không để ý dẵm phải nửa viên đá, vốn chẳng phải chuyện to tát gì, không đúng lúc chân hắn bị thương chưa lành hẳn, lần này thương càng thêm thương.

Hắn vừa hùng hùng hổ hổ, vừa không chết tâm mà đi vào trong. Bánh xe bị mòn, chân cũng sưng lên, tay không mà về làm sao mà hòa vốn?

Hắn cà nhắc lượn quanh bên trong công trường, thấy Chu Nhâm từ xa, vội ho to một tiếng, nhưng trên công trường khắp nơi đều là tiếng máy móc gầm vang, tiếng la của hắn bị lọt thỏm trong đó.

Chu Nhâm đội mũ bảo hộ màu vàng, một người giống như kĩ sư đứng cạnh y, hai người cùng nhìn một tờ bản vẽ, kĩ sư nói gì đó, Chu Nhâm nghiêm túc lắng nghe, thỉnh thoảng góp vài lời.

Chu Trạch Diên lết qua đó, không cam lòng nghĩ, thoạt nhìn ba hắn chả giống dáng vẻ khốn khổ vì tình gì cả, rời nhà ra đi cái gì, thật không phải là cố ý trêu cợt hắn?

Cơ mà bộ dáng chăm chỉ làm việc, đẹp trai quá đi.

Vị kĩ sư đang bàn chuyện với Chu Nhâm thấy hắn trước tiên, kỳ quái nói: “Ế? Cậu nhóc kia! Cậu vào đây bằng cách nào?“

Mấy người quanh đó cũng nhìn sang, Trương Kiên kinh ngạc hô lên: “Đó không phải Trạch Tục sao? Chân cậu ấy bị sao vậy?“

Chu Nhâm đưa bản vẽ cho kĩ sư, nói: “Mọi người xem trước đi.“

Chu Trạch Diên thấy Chu Nhâm tới đây, liền dừng lại chờ, chân phải nâng lên điểm mũi chân. Chu Nhâm đến trước mặt hắn thì dừng lại, mặt liệt nói: “Vết thương ở chân còn chưa tốt, chạy loạn cái gì?“

Chu Trạch Diên miệng cọp gan thỏ trừng mắt cãi: “Nếu không phải là tới cái công trường rách này, mới không bị thương lần nữa.“

Chu Nhâm lạnh lùng nói: “Con tới đây làm gì?“

“Bé con hôm nay đầy tháng,“ Chu Trạch Diên đứng hơi mệt, miệng lưỡi cũng chẳng tốt, “nó nhớ ngài, khóc hoài không nín.“

Ánh mắt Chu Nhâm là lạ, đưa tay đỡ Chu Trạch Diên, Chu Trạch Diên vờ vịt từ chối hai lần, bất mãn nói: “Không phải là không muốn nhìn thấy con à? Ngài đừng chạm vào con.“

Động tác của Chu Nhâm cường ngạnh, thay vì nói là đỡ, chẳng bằng nói là nửa ôm nửa lôi đi, hai người đi ra ngoài.

Nửa người của Chu Trạch Diên dán trên cơ ngực của Chu Nhâm, có chút ghen tị lại có điểm hâm mộ, hắn thấp hơn Chu Nhâm nửa cái đầu, len lén ngước mắt nhìn, chỉ có thể thấy nửa gương mặt của Chu Nhâm, quai hàm góc cạnh, đôi môi lạnh như băng mím lại. Hắn vẫn luôn cảm thấy Chu Nhâm đẹp trai vô cùng, từ nhỏ đã hớn hở tán dương diện mạo của ba trước mặt người khác. Hai anh em bọn họ đường nét giống Chu mẫu nhiều hơn, thật ra hắn vẫn luôn muốn giống tướng mạo của Chu Nhâm.

Chu Nhâm phát hiện ra tầm mắt hắn, cau mày trừng mắt nhìn hắn một cái.

Chu Trạch Diên lặng lẽ làm mặt ngáo ộp, có chút bi thương nghĩ, trước kia hắn còn có chút vốn liếng, sau đó sống lại biến thành Chu Trạch Tục, cơ bắp chẳng cần nói, chỉ riêng chiều cao 1m76 thôi, đời này đại khái hắn không bao giờ có thể trở thành đàn ông thành thục đầy mị lực như Chu Nhâm nữa rồi.

Chu Nhâm thấy xe con trai dừng ngoài cổng công trường, liền gọi điện thoại cho Trương Kiên, kêu anh lát nữa đi xe của mình về, sau đó xòe tay ra: “Chìa khóa đưa ba.“

Chu Trạch Diên lần này cổ chân không nghiêm trọng lắm, qua một hồi đã thấy đỡ hơn nhiều lắm, hắn làm bộ làm tịch nhảy lò cò đến cửa bên phó lái, đôi mắt trông mong nhìn Chu Nhâm.

Chu Nhâm quả nhiên đi qua, mở cửa xe giúp hăpn, đỡ hắn ngồi vào chỗ. Hắn cố ý bày ra bộ dáng chật vật, tay Chu Nhâm trượt xuống, đổi thành nâng hông hắn, hắn cuối cùng “gắng gượng vượt gian khó“ mà ngồi xuống.

Chu Nhâm đi tới cửa xe bên kia lên xe, quay đầu qua nói: “Bé con rất nhớ ba, cứ khóc suốt?“

Chu Trạch Diên mặt không đổi sắc nói: “Thật, không tin ba về hỏi bảo mẫu ấy.“

Chu Nhâm giơ tay chỉnh lại kính chiếu hậu trong xe, nói lạnh băng: “Con nhớ thì nói nhớ, thành thật một chút.“

Chu Trạch Diên ngây ngô nhìn y, phản ứng chậm lụt mãi mới a a một tiếng.

Chu Nhâm nhoài người qua thắt dây an toàn giúp hắn, vẫn là vẻ mặt chẳng có biểu tình gì, Chu Trạch Diên nghẹn cười sắp hộc máu.

Được ba ba thích, hình như là một việc tốt a.

Lincoln bar ra thông báo thời gian trước quán sửa sang nội thất, bây giờ một lần nữa khai trương.

Thời điểm tựu trường học kỳ này, Chu Nhâm cho Chu Trạch Diên một thẻ atm 30 vạn, hắn vẫn không có dùng, bây giờ rút 10 vạn đưa Bạch Khôn, xem như một tiểu cổ đông danh xứng với thực.

“Chân ông không sao rồi chứ?“ Bạch Khôn cẩn thận chà lau mặt quầy sáng bóng đến mức có thể soi được gương, hỏi: “Hôm nay tự lái xe tới? Làm li nước ép lựu nhá.“

Chu Trạch Diên nói: “Cái này đều nhờ công Bồi Nguyên đó, cậu ta giới thiệu tôi đến chỗ thầy lang, bên ngoài dùng rượu thuốc kết hợp uống thuốc, đúng là Trung y chúng ta lợi hại.“

Bạch Khôn khinh thường nói: “Ít nhắc tới người này với tôi đi, tôi rất nhức đầu.“

Chu Trạch Diên nói: “Không thèm nói với ông, ban đầu cùng người ta cũng hảo hợp hảo tán, bây giờ lại nói xấu sau lưng.“

“Ông biết cái trym! Đừng nói chuyện này nữa,“ Bạch Khôn lôi một cái hộp được gói kỹ từ trong quầy bar, đẩy tới trước mặt Chu Trạch Diên, nói: “Nhạ, Royal Salute của ông, phần của tháng này.“

Chu Trạch Diên vui vẻ ra mặt nhận lấy: “Cảm ơn, ông chủ Bạch làm ăn phát đạt nha!“

Bạch Khôn bật cười, nói: “Bây giờ làm ăn không phải mình tôi, hai anh em ta giờ cùng hội cùng thuyền rồi.“

Chu Trạch Diên kéo kéo nơ bướm trên hộp, cười nhạo: “Tôi nói này tiểu Bạch tỷ tỷ, ông có thể đừng gái tính như thế được không?“

Bạch Khôn ‘haiz’ một tiếng, nói: “Này đâu liên quan đến tôi, tôi kêu nhân viên đi mua giấy bọc, ai ngờ bọn họ lại mua như vậy.“

Nhân viên quầy bar đang rót rượu vội kêu oan: “Bạch tổng, ngài nói với tôi là tặng bà xã mà, tôi mới đặc biệt chọn cái này được không!“

Bạch Khôn ném khăn lau qua, mắng: “Cút ngay đê! Nói nhăng nói quậy gì đó!“

Chu Trạch Diên gãi gãi đầu, có chút xấu hổ, hắn lấy chai rượu ra đặt một bên, nắp kín hộp đẩy trở về, nói: “Cái này, ông giữ lại đưa, ách, đưa người khác đi.“

Bạch Khôm trầm xuống, dáng vẻ có chút tịch mịch.

Chu Trạch Diên cắn cắn ống hút, kêu một tiếng: “Khôn nhi.“

Bạch Khôn ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt lóe lóe: “Sao thế?“

“Hai ta từ nhỏ đã chơi với nhau, ông cũng biết tôi và Chu Trạch Tục không thể nào thân, nhưng tôi lại coi ông như anh em ruột, đời này cũng coi ông là anh trai. Tôi thật không biết, tại sao ông lại coi trọng tôi, đừng nói đến việc tôi không thích nam, dù tôi có yêu đàn ông, tôi cũng không phải đối tượng tốt, ai ai cũng biết tôi chết như thế nào.“ Chu Trạch Diên phun ống hút ra, nghiêng đầu, khổ não nói: “Tôi là kẻ không đáng tin cậy, ông đừng thích tôi, không được sao?“

Bạch Khôn nhỏ giọng nói: “Nếu như tôi nói không được, cậu định làm sao? Sau này không để ý đến tôi?“

Chu Trạch Diên xoắn xít: “Nói ông là anh trai tôi, làm sao có thể không để ý tới ông. Tôi chính là, chính là muốn cho chúng ta dễ dàng một chút, an ổn làm anh em.“

Bạch Khôn thở dài một cái, chậm rãi nói: “Được rồi, tôi thử một chút.“

Chu Trạch Diên ôm chai rượu rời đi rồi, Bạch Khôn nhéo nhân viên phục vụ xui xẻo kia đến kêu cha gọi mẹ.

Sau đó người phục vụ ủy ủy khuất khuất nói: “Ông chủ Bạch không nói đạo lý, tôi làm sao biết ngài muốn theo đuổi Chu thiếu, ngài đâu có nói đâu.“

Những phục vụ viên khác nhìn cậu đầy đồng tình, ai ai cũng nhìn ra được, có mình cậu ta ngu, hết lần này tới lần khác Bạch Khôn còn sai bảo cậu làm chân chạy vặt nữa chứ.

Bạch Khôn đạp cậu lượn qua chỗ khác, tự mình ôm lấy cái hộp đi ra sau, ném vào thùng rác.

Gã đốt cho mình điếu thuốc, hít vài hơi liền ném xuống đất dùng sức di di, tức giận nói: “Nói không thích liền không thích?! Ông đây đâu phải ép cậu ăn đồ cậu không thích đâu!!!“