Trọng Sinh Chi Người Thừa Kế

Chương 47: Bị người ta theo dõi




Bị Chu Trạch Diên mài đến đau đầu, Chu Nhâm bất đắc dĩ nhượng bộ, hai nguời tình triều chơi đến quá mười hai giờ đêm. Hai người tắm rửa thêm lần nữa xong, Chu Trạch Diên treo trên người ba hắn đi ra phòng tắm, rầu rĩ kêu: “Thắt lưng mỏi ghê, cứ làm mãi thế sau này có bị thận hư không a?“

Chu Nhâm tới mép giường thả hắn xuống, mặt liệt, nói: “Không làm thì sẽ không bị.“

“Vậy thì con không làm,“ Chu Trạch Diên lăn lăn trên nệm mềm, dùng chân khóa lại đùi Chu Nhâm, khẽ cọ cọ, cười đến là tiện: “dù sao là ba tới làm con mà há há há há.“

Chu Nhâm ngồi ở mép giường, xoa bóp eo giúp hắn, hỏi: “Chỗ này?“

Chu Trạch Diên nằm trên gối, thoải mái rên ư ử.

Bàn tay Chu Nhâm không ngừng lại, nói: “Chuyện Vu Uyển Hân để ba giải quyết, sau này không muốn tiếp xúc, có thể tránh né thì tránh đi.“ Ả đàn bà này lòng dạ khó lường, lần này phẫu thuật mặt đổi tên họ, lần sau làm cái gì khó mà biết được.

Chu Trạch Diên quay mặt lại, tò mò hỏi: “Người định làm gì?“

Chu Nhâm không muốn nói cho hắn biết, hờ hững nói: “Con chớ xen vào.“

Chu Trạch Diên mò lấy điện thoại ở đầu giường quơ quơ, nói: “Thật ra nha, hôm nay con ngược lại chụp được mấy thứ tốt lắm, nếu Vu đại tiểu thư tái phát bệnh, con liền thuê thủy quân up lên mạng.“

Chu Nhâm mới vừa giơ tay lên, Chu Trạch Diên vội ôm lấy di động, nói: “Không cho người xem, phi lễ chớ nhìn có hiểu hay không.“

Chu Nhâm kéo chăn khoác lên người hắn, không có hứng thú, nói: “Nghe nói thủy quân rất đắt, con đừng tìm ba đòi tiền.“

Chu Trạch Diên bất mãn, nói: “Yêu ơi! Con đây là đang bảo vệ người nha!“

Chu Nhâm tỉnh bơ, hỏi ngược lại: “Suýt nữa không giữ nổi trinh tiết không phải là con hả?“

Chu Trạch Diên vờ tức giận: “Nếu như người bị ả điên cưỡng dâm, con chẳng thèm người nữa đâu!“

Chu Nhâm làm bộ không nghe thấy, vén chăn chui vào nằm.

Chu Trạch Diên lập tức biến thân thành bạch tuộc bám dính trên người y, cười hì hì nói: “Ba à, người phải nhớ kĩ, là người mặt dày tiếp tục dây dưa con nha.“

Không biết rốt cuộc là ai dây dưa ai.

Chu Nhâm nghe chán hắn nói hươu nói vượn, sớm biết biện pháp tốt nhất đó là đừng để ý đến hắn.

Chu Nhâm đưa tay tắt đèn đầu giường, quả nhiên Chu Trạch Diên rất nhanh liền vù vù ngủ say.

Chu Trạch Diên có một phát hiện hết sức kinh người.

Một ngày nào đó Chu Trạch Diên tan tầm, chào tạm biệt Bạch Khôn xong rồi đi lấy xe, từ phòng làm việc đến bãi đậu xe chỉ cách có mấy trăm mét, hắn luôn cảm thấy dường như có ai đó cứ nhìn chằm chằm hắn.

Mới đầu hắn chỉ cho là mình đa nghi quá, cho đến khi mở cửa xe cúi người, lơ đãng liếc qua kính chiếu hậu, lại thật sự có một bóng người đứng ngoài cửa công ty, nhìn thẳng bên này.

“Lục Địch Kỳ!“ Hắn chợt quay đầu lại, hô to: “Mi dọa quỷ à! Ở đây làm gì?!“

Lục Địch Kỳ lại không hề né tránh, nhàm chán nhún vai, nói: “Chú quản được đấy.“ Sau lại hếch mặt, làm như không có chuyện gì nghênh ngang rời đi.

Tiếp đó có mấy lần tương tự thế, có lúc ở công ty, có khi ở gần nhà.

Chu Trạch Diên hồi tưởng lại lần bị Vu Uyển Hân bỏ thuốc mê bắt cóc đến khách sạn, Lục Địch Kỳ xuất hiện rất trùng hợp. Tình huống như vậy, chỉ có thể nói, Lục Địch Kỳ theo dõi hắn.

Hắn cũng không quên Lục Địch Kỳ là một gã nghiện, trình độ biến thái so với Vu Uyển Hân đại khái cũng tương đương nhau.

Chu Trạch Diên sợ Chu Nhâm lo lắng, nên không kể chuyện này cho y biết, kêu Bạch Khôn đi cùng hắn, tính bắt Lục Địch Kỳ lại, cho nó chịu chút đòn roi để mà nhớ lâu. Nhưng mà từ lúc Bạch Khôn đi cùng hắn ra vào công ty, Lục Địch Kỳ lại không xuất hiện nữa.

Cùng lúc đó, Bạch Khôn gặp phải khó khăn mới không hề nhỏ.

Bạch gia trên danh nghĩa là một nhà xưởng quy mô lớn, năm trước đã góp vốn vào một xí nghiệp quốc doanh, Bạch Anh Đường tính toán đánh quỷ tinh, nhìn ra doanh nghiệp nhà nước cải cách, nắm lấy thời cơ từ một trong những cổ đông của xí nghiệp biến thành người nắm giữ nhiều cổ phần nhất. Nhưng mà trong khoảng thời gian này, xí nghiệp lấy sản xuất bột mì và phụ gia không ngừng bị người thu mua cổ phần, mới đầu Bạch Khôn cùng mấy vị cốt cán cho rằng Bạch Anh Đường ngã bệnh nên cổ phiếu bị rớt giá, ai ngờ qua hơn một tháng, bọn họ dần phát hiện trận thu mua này hoàn toàn là có dự mưu, đối tượng bị nhắm tới không nghi ngờ gì chính là Bạch gia.

Đối phương ở trong bóng tối, thủy chung không lộ dấu vết, nhìn cung cách làm việc rất có thể là đối thủ nhiều năm của Bạch Anh Đường.

Giá trị của ông ty này chiếm một nửa bất động sản Bạch gia, nếu như một khi bị đối phương nắm thóp, những tài sản khác khó tránh khỏi bị chấn động, gia nghiệp Bạch Anh Đường khổ tâm kinh doanh mấy chục năm rất cỏ thể bị hủy trong chốc lát.

Bạch Khôn gần như sứt đầu bể trán vì sự kiện này. Chu Trạch Diên mặc dù lo lắng, nhưng trước mắt hắn chỉ có thể giúp đỡ bằng cách xem xét báo cáo kĩ lưỡng, thao túng thị trường chứng khoán hay thương giới đấu đá nhau hắn còn lâu mới hiểu.

Bạch Khôn lại cùng mấy vị cốt cán họp thảo luận phương án giải quyết, đám ông già này người thì cậy mình nhiều tuổi lên mặt không phục, kẻ lại bo bo giữ mình chẳng thèm nói gì, còn dư lại một đám tính tình như thùng thuốc pháo, mới nói vài câu trong phòng đã cãi nhau rùm beng nhao nhao ồn ào không khác cái chợ. Chu Trạch Diên ở bên ngoài nghe mà cũng nhức đầu, không biết hồi trước Bạch Anh Đường làm sao mà điều hòa được bọn họ.

Tính tình Bạch Khôn bây giờ trầm ổn hơn nhiều so với trước khi Bạch Anh Đường ngã bệnh, cứng rắn chịu nhịn điều hành hội nghị, còn gọi mấy trợ lý đến làm thư ký hội nghị, ghi lại tất cả cuộc nói chuyện, tiễn họ về xong, một mình ngồi trong phòng họp nhìn ghi chép.

Chu Trạch Diên đẩy cửa đi vào, Bạch Khôn ngẩng đầu nhìn hắn, mãi cho đến lúc này sắc mặt gã rốt cục không duy trì nổi nữa, đen như đáy nồi, có thể thấy được lúc trước gã nhịn đến khó chịu cỡ nào.

Chu Trạch Diên nói: “Đã mười rưỡi rồi, còn không trở về?“

Bạch Khôn bóp trán, phiền não nói: “Trước kia luôn chê thời gian trôi qúa chậm, bây giờ lại cảm thấy thời gian không đủ dùng, hận một ngày không thể có 48 tiếng mới tốt.“

Chu Trạch Diên bất đắc dĩ nói: “Hôm nay tới đây thôi, tiểu Lý nói hôm qua đến tận khuya ông mới về, cứ như vậy không thể được đâu, ngay cả sắt thép cũng phải nghỉ ngơi, huống chi là con người.“

Bạch Khôn đáp: “Không sao, trong phòng làm việc có giường có chăn, tôi rảnh chút sẽ nằm xuống nghỉ ngơi.“

Gã lại tự châm một điếu nữa, gạt tàn bên cạnh đã đầy, rõ ràng trước khi vào họp lúc chiều đã dọn dẹp rồi mà.

Chu Trạch Diên giật lấy điếu thuốc trong tay gã rồi dập tắt, nghiêm túc nói: “Khôn nhi, tôi biết ông gấp, nhưng mà cứng đầu cứng cổ lao đầu vào làm việc thì có ích lợi gì? Ba ông sắp khôi phục ý thức rồi, nếu ông vẫn như vậy, chưa kịp đợi ba ông có thể làm việc, ông đã suy sụp rồi!“

Ngón tay Bạch Khôn vẫn duy trì tư thế kẹp điếu thuốc, trong nháy mắt biểu tình trống rỗng, nói: “Ông quên bác sĩ nói ông ấy bị liệt sao? Dù cho khôi phục ý thức ông ấy cũng không thể làm việc được nữa, tôi không dốc sức thì còn biện pháp nào nữa đâu?“

Chu Trạch Diên cau mày, nói: “Từ lúc nào mà ông biến thành kẻ bi quan như thế?“

Bạch Khôn nhìn hắn, có chút chán nản, hồi lâu mới nói: “Ngày đó tôi nhận được điện thoại báo ông già bị té xỉu nằm viện, tôi còn tưởng rằng có ai đó đùa ác. Tôi chạy tới bệnh viện, ông ấy hôn mê bất tỉnh, bác sĩ nói cho tôi biết sau này ông ấy không thể đứng lên, lúc đó trên lưng toát đầy mồ hôi lạnh, tôi quay lại nhìn giường bệnh, rõ ràng ông ấy đang hôm mê, lại giống như nghe được lời bác sĩ, khóe mắt vương lệ.“

Chu Trạch Diên lẳng lặng nghe, từ khi gặp chuyện không may đến nay đã hơn một tháng, trừ ngày đầu tiên ở bệnh viện, Bạch Khôn vẫn luôn không hề nhắc tới bệnh tình của Bạch Anh Đường.

“Ông biết lúc ấy tôi đang nghĩ gì không?“ Một tay Bạch Khôn chống lên trán, hai hàng lông mày anh tuấn giống hệt Bạch Anh Đường nhăn lại, thấp giọng nói: “Mười năm qua, lần đầu tiên tôi hối hận, tại sao tôi lại hận ông ấy lâu như vậy.“

Chu Trạch Diên nhớ lại mười năm trước, ngày Bạch Anh Đường tái hôn, hắn ở cùng Bạch Khôn ngoài bờ sông cả ngày, từ khi mặt trời mọc đến lúc tinh tú giăng đầy trời, Bạch Khôn thủy chung không nói một lời. Mãi cho đến khi hắn bị lạnh đến không chịu nổi nữa, mới nhỏ giọng hỏi Bạch Khôn có về nhà hay không, Bạch Khôn lạnh lùng trả lại một câu: “Tớ không có nhà.“ Từ ngày đó trở đi, Bạch Khôn không gọi Bạch Anh Đường một tiếng ba nữa.

Trong lòng Chu Trạch Diên vô cùng cảm khái, nhiều năm qua Bạch Anh Đường dùng mọi cách để cứu vãn, nhưng mà thủy chung vẫn không hàn gắn được quan hệ cha con, chung quy vẫn là máu mủ tình thâm, đến tình cảnh này, oán hận có sâu hơn nữa cũng chỉ là mây bay. Hắn suy nghĩ một chút, nói ra thắc mắc nhiều năm nay: “Thật ra tôi luôn tò mò, năm ấy ở bờ sông, tại sao ông không khóc?“ Đối với chuyện Bạch Khôn không rơi nước mắt, hắn cực kì kính nể.

Bạch Khôn nói: “Ai nói tôi không khóc? Chỉ là cứ cúi mặt, nước mắt rơi hết xuống sông rồi.“

Cht Trạch Diên nói: “A? Mệt tôi lúc ấy còn cảm thấy ông là trang tuấn kiệt!“

“Đó là cố ý không cho ông xem.“ Bạch Khôn thu hồi thương cảm, nói: “Lại nói, lão già còn làm một chuyện thất đức, lúc ấy tôi định cua ông, vì ông ấy cưới bà kia mà mất hết cảm xúc, làm lãng phí nhiều năm như vậy.“

Chu Trạch Diên kinh hãi, nói: “Anh đây mới mười ba tuổi đó! Chú cũng xuống tay được?“

Bạch Khôn phản bác: “Mười ba thì sao? Anh đây khi đó cũng chỉ mười bốn, ai mà như cưng, to đầu mà thiếu mắt nhìn.“

Chu Trạch Diên khinh bỉ, nói: “Mười bốn tuổi mà đã tơ tưởng chuyện như vậy, đầu óc to ghê.“

Bạch Khôn chê ngược lại: “Ông thì giỏi rồi, khi đó đần độn cũng nhìn ra được anh đây muốn làm gì, thế mà cái tên ngu ngốc cưng nhìn không ra.“

Chu Trạch Diên liếc mắt trừng gã: “Ông mắng ai đó?“

Bạch Khôn giơ tay bóp mặt hắn, cười trêu ghẹo: “Cơ mà đần đần ngu ngu tốt lắm, hơn cả thằng nhóc bụng dạ xấu xa kia.“

Chu Trạch Diên né tránh, hừ một tiếng, nói: “Về nhà, ba tôi không chừng vẫn đang chờ tôi về ăn cơm a.“

Bạch Khôn bất mãn nói: “Hắc! Tôi nói này gần đây sao ông càng ngày càng bám dính chú Chu, học con trai ông à?“

Chu Trạch Diên kiêu ngạo * nói: “Sao nào, tôi có cha yêu lại có con trai thân, ông gato chết đi!“

Hai người vừa đi ra bãi đỗ xe vừa cãi nhau ầm ĩ, Chu Trạch Diên đang cúi đầu lần sờ tìm chìa khóa trong túi quần, Bạch Khôn thình lình lại gần hôn lên mặt hắn một cái, thấp giọng nói: “Trạch Diên, cảm ơn ông.“

Chu Trạch Diên lấy tay lau lau mặt, mắng: “Đồ lưu manh, cút!“

Bạch Khôn toét miệng cười, hai mươi năm ăn ý, nên gã hiểu rõ hắn hơn bất kì ai, vừa rồi Chu Trạch Diên dụng tâm lương khổ vắt hết óc giả vờ ngây ngốc mà khuyên nhủ gã.

Chu Trạch Diên chợt kinh ngạc quay đầu lại: “Người nào ở đó?“

Bạch Khôn nhìn theo, dưới đèn đường bên ngoài hàng rào, có người hai tay đút túi quần đứng đó, mắt lạnh nhìn bên này.

“Lục Địch Kỳ?”

=====================

* Kiêu ngạo: nguyên văn là mặc sắt. Nguồn gốc là phương ngôn phía Bắc TQ, hiện tại coi như ngôn ngữ mạng.

Trong ngôn ngữ địa phương có nghĩa là khoe khoang, khoác lác. Ý nghĩa chủ yếu của từ này có ba tầng: 1 là thể hiện cái tôi quá mức, 2 là không ổn định, 3 là ồn ào qua quít. Tuy nhiên cách dùng không giống nhau nên cũng không cùng ý nghĩa châm chọc.