Trọng Sinh Chi Nhân Ái

Chương 19: Khương đại thiếu gia




Lúc đi đến ngã rẽ, Tần Mậu tình cờ nghe thấy có tiếng nói chuyện, cậu nghe ra là giọng của Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật, không biết làm sao, cậu dừng lại theo bản năng.

Chợt nghe thấy Vương Tập Ngật nói: “Ngôn Mặc, chú không bàn với trưởng bối trong nhà, có lẽ bọn họ sẽ không đồng ý với cách làm của chú. Bây giờ là cơ hội tốt, thừa dịp Đường thị còn chưa nhận ra…”

“Tập Ngật.” Khương Ngôn Mặc ngắt lời hắn: “Tôi nói cho cậu biết quyết định của tôi, cũng không phải muốn cậu khuyên nhủ gì cả.”

Lúc này Vương Tập Ngật lại không phản bác lại hắn, chỉ nói: “Chú làm như vậy có đáng không.”

Khương Ngôn Mặc chậm rãi nói: “Đây không phải là vấn đề có đáng hay không, tôi không muốn tổn thương em ấy, cũng không muốn vì chút chuyện này mà em ấy rời xa tôi.”

Vương Tập Ngật cười rộ lên: “Khương nhị thiếu động tâm thật rồi.”

Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, nói: “Không phải như cậu nghĩ, nhưng cũng không khác lắm.”

Vương Tập Ngật liếc hắn: “Trong đó còn có khúc mắc?”

Khương Ngôn Mặc lại trầm mặc, không nói gì nữa.

Cũng không lâu sau hai người họ quay trở nhà hàng, Tần Mậu đứng ở bên ngoài một lúc lâu, mới chậm rãi thong thả quay lại.

Cậu nhớ lại cuộc nói chuyện của hai người họ, lời Khương Ngôn Mặc nói đều là để bảo vệ người trong lòng. Tuy cậu đã biết Khương Ngôn Mặc rất yêu Khương Thiển từ lâu, nhưng tận tai nghe thấy những lời nói đó của Khương Ngôn Mặc, trong lòng cậu vẫn ẩn ẩn đau âm ỉ.

Bây giờ cậu bắt đầu nghi ngờ, tự mình tiếp cận Khương Ngôn Mặc có phải là lựa chọn đúng đắn hay không, đến giờ lòng cậu vẫn không thể quên được Khương Ngôn Mặc, mặc dù hận, nhưng cũng là vì kiếp trước yêu quá sâu đậm, bây giờ cậu vẫn không buông bỏ được.

Thấy Tần Mậu quay lại, ánh mắt Khương Ngôn Mặc trở nên dịu dàng, đến khi Tần Mậu ngồi xuống, hắn nhẹ giọng hỏi: “Đi ra ngoài lâu như vậy, có phải xảy ra chuyện gì hay không?”

Tần Mậu lắc đầu, thuận miệng nói dối: “Trong nhà gọi điện đến, nói chuyện có hơi lâu.”

Khương Ngôn Mặc không hỏi nữa, cầm đũa gắp đồ ăn cho cậu: “Ăn một chút đi.”

Tần Mậu thấp giọng nói cảm ơn, cầm đũa bới hai cái, nhìn qua có chút không tập trung.

Khương Ngôn Mặc đưa mắt nhìn cậu một lúc, đành gắp đồ ăn đến bên miệng cậu.

Tần Mậu dừng lại, hơi né tránh: “Em tự ăn được.”

Nhưng tay Khương Ngôn Mặc vẫn giơ, càng dịu dàng nhìn cậu.

Tần Mậu không còn cách nào khác, đành phải im lặng hé miệng.

Khương Ngôn Mặc giương mặt lên, lại gắp một miếng thịt nhỏ bỏ vào trong miệng cậu.

Tần Mậu liếc hắn một cái, lại im lặng ăn.

Vì thế Khương Ngôn Mặc không kiêng kị gì nữa, cong mắt quan sát cậu ăn.

Cuối cùng Vương Tập Ngật thật sự không chịu nổi bầu không khí giữa hai người, quát: “Hai người cứ ân ái tiếp đi.”

Khương Ngôn Mặc liếc hắn một cái: “Cậu có ý kiến gì.”

Vương Tập Ngật lầm bầm nói mấy chữ: “Tôi ghen tị được chưa.”

Tần Mậu vốn không muốn nói chuyện, nhưng lại nghĩ đến cái gì đó, cậu khoan thai liếc Vương Tập Ngật một cái: “Không phải ở bên cạnh Vương thiếu có một mỹ nhân à?”

Hiếm khi thấy Tần Mậu phản bác lại trước mặt, Khương Ngôn Mặc và Vương Tập Ngật đều có chút ngạc nhiên.

Khương Ngôn Mặc như đang suy nghĩ gì đó mà nhìn Vương Tập Ngật, ánh mắt sắc bén.

Vương Tập Ngật rất vô tội, lập tức đáp lại: “Ngôn Mặc, tôi với bảo bối này hoàn toàn không dính dáng gì đến nhau, ngàn vạn lần chú đừng hiểu lầm delicious peaches come.”

Tần Mậu chậm rãi nhãi thức ăn trong miệng: “Sao lại không có gì, tôi rất ngưỡng mộ Vương thiếu.”

Khương Ngôn Mặc lập tức lạnh lùng nhìn chăm chú Vương Tập Ngật.

Vương Tập Ngật run hết cả người, hắn không biết mình đắc tội vị bảo bối này ở đâu, cười khổ nói: “Được rồi, hai vị chậm rãi ân ái, tôi câm miệng.”

Tần Mậu không để ý đến hắn nữa, quay đầu, há miệng về hướng Khương Ngôn Mặc.

Khóe môi Khương Ngôn Mặc lập tức cong lên, lập tức gắp cho cậu một con tôm.

Tần Mậu nuốt rất tự nhiên.

Chọc cho khóe môi Khương Ngôn Mặc càng ngày càng cong.

Cuối cùng Tần Mậu ăn uống no đủ, khoa trương mà ợ một tiếng.

Cho cậu ăn no xong, Khương Ngôn Mặc vô cùng hài lòng, vừa lau khóe môi cho cậu vừa dịu dàng hỏi: “Muốn ngồi nghỉ ngơi một lát hay ra ngoài đi dạo một chút?”

Tần Mậu liếc nhìn xung quanh, những người khác đang ăn đến hăng say, thậm chí còn đang chơi trò gì đó.

Nghĩ cũng biết, đám người này dẫn mỹ nữ đi cùng nhất định là phải chơi đến tận hứng. Có lẽ vì ngại có Tần Mậu ở đây, bọn họ cũng thu liễm đi không ít.

Tần Mậu thu hồi tầm mắt: “Ra ngoài đi dạo một chút đi.”

Quả thật cậu đoán không sai, đám người này ngại có cậu ở đây, cũng không dám đùa quá đà.

Đám người này đều là anh em tốt của Khương Ngôn Mặc, chưa thấy qua trường hợp nào, thứ gì mà chưa từng chơi đùa, bọn họ vốn cho rằng Tần Mậu chẳng qua chỉ là một trong đống đồ chơi của Khương Ngôn Mặc, vì vậy khi Vương Tập Ngật thử đi thăm dò, bọn họ đều ngồi ở một chỗ nhìn náo nhiệt.

Không ngờ nhất chính là Khương Ngôn Mặc lại bảo vệ Tần Mậu như vậy, mà nói Tần Mậu chỉ là một nhà báo nhỏ, nhưng cũng không phải dễ đối phó, chỉ với một câu ngắn ngủi đã đánh bại Vương Tập Ngật, làm Vương Tập Ngật ảo não không dám nói nữa.

Hơn nữa nhìn thái độ Khương Ngôn Mặc đối đãi với nhà báo nhỏ này, đã có thể thấy được nhà báo nhỏ này ở trong lòng Khương Ngôn Mặc vẫn có sức nặng.

Bọn họ am hiểu nhất chính đó là sát ngôn quan sắc, biết không có thể làm nhà báo nhỏ này không vui, vì vậy cũng không đùa quá phận, lại càng không dám trêu đùa Tần Mậu.

Tần Mậu cũng không phải không biết suy nghĩ trong lòng của đám người này, cậu chỉ cảm thấy bầu không khí trong phòng quá mức mập mờ, cả trai cả gái bắt đầu nô đùa thiếu lễ độ bất thường, cậu cảm thấy mình không hợp ở đây delicious peaches come.

Khương Ngôn Mặc nắm tay cậu, hai người ra khỏi nhà hàng, chậm rãi quay lại khách sạn.

Tần Mậu chẳng muốn gạt tay hắn ra, để hắn nắm tay cả một đường.

Bầu trời hoàng hôn ngày hè rất động lòng người, ánh sáng màu cam xuyên qua hàng cây, toàn bộ cảnh khu đều bị bao phủ trong ánh nắng mềm mại, thỉnh thoảng lại có gió lạnh thổi qua, sen trong hồ cũng nhẹ nhàng đong đưa theo gió, rất phong tình.

Tần Mậu hơi nheo mắt lại, lòng cậu đang rối loạn cũng dần bình tĩnh lại.

Khương Ngôn Mặc cúi đầu nhìn cậu, lưu luyến nhìn mặt cậu, dịu dàng mà chuyên tâm, nhưng lại mang theo một loại cảm xúc đau thương không thể hiểu được.

Hai người đều không nói chuyện, lẳng lặng đi về phía trước.

Rất nhanh đã về đến khách sạn, tiếng chuông điện thoại của Khương Ngôn Mặc vang lên, hắn nghe máy, sắc mặt có hơi kì lạ, nhưng ngay lập tức lại trở nên dịu dàng.

Tần Mậu nhìn thấy hết, lặng lẽ rút tay ra, muốn tránh đi nhưng không ngờ Khương Ngôn Mặc bắt lấy tay cậu, nắm chặt trong lòng bàn tay hắn.

Nếu không còn cách nào khác tránh, Tần Mậu cũng im lặng nghe Khương Ngôn Mặc nói chuyện.

Rất nhanh Tần Mậu đã nghe người ở đầu dây bên kia là ai.

Chẳng trách vẻ mặt Khương Ngôn Mặc dịu dàng như vậy, chỉ có ở trước mặt Khương Thiển, vẻ mặt Khương Ngôn Mặc mới có thể bất tri bất giác dịu lại.

Hình như là Khương gia có việc khiến Khương Ngôn Mặc phải nhanh chóng quay về, nhưng ai biết đây có phải là Khương Thiển lấy cớ hay không delicious peaches come?

Mặt Tần Mậu không chút đổi sắc mà nghe, đến khi Khương Ngôn Mặc tắt máy, vẻ mặt cậu vẫn thản nhiên như cũ.

Khương Ngôn Mặc nhìn cậu, chần chừ nói: “Xem ra phải quay về sớm.”

Tần Mậu nhìn hắn.

Khương Ngôn Mặc cầm hai tay cậu, đứng trước mặt cậu, nhẹ nhàng hôn lên mặt cậu: “Theo tôi về Khương gia được không?”

Tần Mậu im lặng không trả lời, nhưng nhìn qua sắc mặt thì có thể thấy được câu trả lời của cậu.

Khương Ngôn Mặc ôm cậu vào trong lòng, ghé vào tai thì thầm: “A Mậu, em đã đồng ý với tôi rồi, bây giờ chúng ta là người yêu, em theo tôi về nhà là chuyện rất bình thường, vì vậy… Theo tôi về nhé?”

Hơi thở ấm áp của hắn phả lên cổ cậu, Tần Mậu lùi về phía sau, thản nhiên nói: “Em ở đây chờ anh.”

Khương Ngôn Mặc nắm lấy vai cậu, cúi đầu nhìn vào mắt cậu.

Tần Mậu hơi quay đầu sang chỗ khác, né tránh ánh mắt hắn.

Hai người cứ giằng co nhau như vậy, một lúc sau, Khương Ngôn Mặc đột nhiên bật cười, hôn nhẹ lên khóe môi cậu: “A Mậu, nếu em đã đồng ý yêu tôi, tôi sẽ không buông tay đâu, cho dù có đối mặt với người nhà hay là người ngoài.”

Không thể nghi ngờ rằng những lời nói này khiến Tần Mậu rung động, nhưng Tần Mậu vừa nghĩ tới đủ loại chuyện ở kiếp trước, ngay lập tức lạnh lòng delicious peaches come.

Bây giờ cậu được sống lại, biết rất nhiều nội tình, cậu biết Khương Ngôn Mặc không phải thật lòng với cậu mà chỉ đang lợi dụng cậu.

Mà bây giờ điều cậu chờ đợi cũng không phải là Khương Ngôn Mặc thật lòng.

Lúc trước cậu đồng ý lời theo đuổi của Khương Ngôn Mặc, cũng là để có thể lấy được nhiều tin tức.

Cho đến bây giờ cậu không nghĩ đến Khương Ngôn Mặc sẽ cho rằng quan hệ của bọn họ là thật.

Tần Mậu âm thầm đoán dụng ý của Khương Ngôn Mặc, vì sao lại muốn dẫn cậu về Khương gia.

Khương gia có người cậu không muốn nhìn thấy, trong đó có cả người đàn ông trước mắt này, nhưng nếu như cậu đoán, Khương Ngôn Mặc dẫn cậu về Khương gia là có mục đích thật, vậy thì đương nhiên cậu không thể lùi bước.

Khương Ngôn Mặc thấy cậu không nhíu mày nữa, không khỏi mỉm cười, cúi đầu hôn cậu, mút môi cậu rất mạnh.

Qua rất lâu, Khương Ngôn Mặc mới buông cậu ra.

Tần Mậu thở hổn hển, có hơi phiền muộn, nhưng cuối cùng cậu vẫn theo Khương Ngôn Mặc quay về.

Dọc đường Khương Ngôn Mặc đều cười, cầm tay Tần Mậu không buông.

Tần Mậu không để ý đến hắn, cứ để hắn cầm, dựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lúc xuống xe, Khương Ngôn Mặc nghiêng người qua hôn lên mặt Tần Mậu: “Bảo bối, đến rồi.”

Tần Mậu mở mắt ra, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Khương Ngôn Mặc cười hỏi: “Sao vậy?”

Tần Mậu cúi đầu: “Không sao, xuống xe đi.”

Giây phút vừa mới nghe Khương Ngôn Mặc gọi cậu là bảo bối, Tần Mậu không thể nói rõ tâm trạng của cậu là gì.

Có hơi kinh ngạc, còn có chút không thể nói rõ được.

Kiếp trước Khương Ngôn Mặc chưa từng gọi cậu như vậy.

Cậu không biết Khương Ngôn Mặc cảm thấy sao khi gọi cậu như vậy, có lẽ Khương Ngôn Mặc tận tâm đối với những ai cũng gọi như vậy, có lẽ Khương Ngôn Mặc nghĩ cậu là Khương Thiển.

Về đến Khương trạch, Khương Thiển ở phòng khách chờ hai người họ, nhìn thấy Khương Ngôn Mặc, cậu ta đi đến chào đón: “Anh cả đã về rồi.”

Tần Mậu nhớ lần trước trong ngày khai trương Mặc quán, Khương đại thiếu gia Khương Ngôn Lan đang cùng với đại minh tinh Vu Tần Lãng hưởng tuần trăng mật, không kịp về tham dự, lần này về, chắc chắn có rất nhiều chuyện muốn nói với Khương Ngôn Mặc.

Cậu có hơi hối hận vì đã cùng Khương Ngôn Mặc đến Khương gia, dù sao có mặt của người ngoài như cậu, ít nhiều sẽ làm người khác thấy khó xử delicious peaches come.

Khương Ngôn Mặc như biết được tâm tư của cậu, nắm tay cậu nhìn về phía Khương Thiển: “Em gọi anh về là muốn nói cho anh biết anh cả đã về rồi?”

Trong giọng nói của hắn mơ hồ có chút khó chịu, Khương Thiển ngẩn người, lại nhìn tay hai người, thấp giọng nói: “Là anh cả bảo em làm như vậy.”

Khương Ngôn Mặc nhíu mày, vừa định nói tiếp, chợt nghe thấy tiếng cười phát ra từ trên cầu thang: “Em trai, anh biết quấy rầy em và người yêu đi nghỉ ngơi rất không đúng, nhưng quả thật là anh trai đây có chuyện tìm em. Đừng trách A Thiển, muốn trách thì trách anh là được.”

Tần Mậu vừa nghe đã biết người nọ là Khương Ngôn Lan.

Kiếp trước Tần Mậu kết hôn với Khương Ngôn Mặc, cũng coi như là có quan hệ thông gia với Khương Ngôn Lan, nhưng cậu không thích người này lắm.

Khương Ngôn Lan và Khương Ngôn Mặc giống nhau, đều là người rất lạnh lùng, Khương Ngôn Lan đa tình, Khương Ngôn Mặc lạnh lùng.

Cậu nhớ rõ một năm sau, Khương Ngôn Lan sẽ vứt bỏ Vu Tần Lãng, quay lại với người tình cũ.

Ở trong lòng Tần Mậu, tuy Vu Tần Lãng ít nói, nhưng cũng là một người rất dịu dàng.

Vì thế cậu vẫn cảm thấy Khương Ngôn Lan không xứng với Vu Tần Lãng, sau khi hai người họ ly hôn, cậu nhìn Vu Tần Lãng buồn bã thương tâm, trong lòng cũng bất giác khó chịu theo, còn có đồng cảm.

Về sau lại biết được Khương Ngôn Mặc tiếp cận cậu, chỉ vì lợi dụng cậu để phá hủy Đường gia, cậu càng hận người nhà họ Khương, cũng có một cảm giác đồng bệnh tương liên với Vu Tần Lãng.

Tần Mậu quay đầu lại, quả nhiên thấy Vu Tần Lãng đang cười dịu dàng, đi theo sau Khương Ngôn Lan xuống dưới.

Khương Ngôn Lan dừng lại ở đầu cầu thang, đến khi Vu Tần Lãng đứng bên cạnh hắn, hắn nắm tay đối phương, lúc này mới đến gần Khương Ngôn Mặc và Tần Mậu.

Trong lòng Tần Mậu hơi khinh thường, nhu tình mật ý như vậy không biết là làm cho ai xem.

Chỉ gần một năm đã thay lòng đổi dạ, chỉ có thể nói Khương đại thiếu gia thật sự đa tình.

Khương Ngôn Lan vốn không có hứng thú với người yêu của em trai, nhưng khinh miệt trong mắt Tần Mậu khiến hắn không khỏi dừng lại một chút delicious peaches come.

Hắn đánh giá Tần Mậu trong phút chốc, chuyển hướng sang Khương Ngôn Mặc, cười nói: “Em trai, cậu người yêu này của em không giống với những người trước.”

Khương Ngôn Mặc rất bình tĩnh cầm tay Tần Mậu, nhìn anh trai hắn: “Trước đây em làm gì có người yêu, nhưng như anh, vậy mà lại vì chị dâu mà hồi tâm dưỡng tính, em trai như em thật lòng vui vì chị dâu.”

Hắn thấy Khương Ngôn Lan nhướng mày, không khỏi cười, lại nói: “Nếu anh có thể một lòng thì đương nhiên em cũng có thể, huống hồ em cũng chỉ yêu duy nhất một người thôi.”

Hai chữ “Chị dâu” khiến Vu Tần Lãng hơi đỏ mặt, hơn nữa hàm ý trong lời nói của Khương Ngôn Mặc, làm cậu có chút không được tự nhiên.

Khương Ngôn Lan nhéo nhéo ngón tay Vu Tần Lãng, chuyển hướng sang Khương Ngôn Mặc, chậc chậc hai tiếng nói: “Em trai, hóa ra cũng có lúc em biết tức giận.”

Hắn nói xong, ánh mắt như có như không dừng ở trên người Khương Thiển đang đứng ở một bên.

Tần Mậu không thích bị người phán xét, lại càng không thích bị người mang ra so sánh với Khương Thiển.

Cậu thản nhiên đảo mắt nhìn Khương đại thiếu, sau đó quay mặt sang chỗ khác, coi như không có nghe thấy hắn nói chuyện.

Khương Ngôn Lan cảm thấy hơi thú vị, vừa muốn đùa vài câu lại thấy Khương Ngôn Mặc nhíu mày nói: “Vốn dĩ ngày mai chúng em mới về, chỉ một cuộc gọi mà anh đã triệu hồi chúng em về đây, nhưng em thấy có vẻ như bây giờ anh đang rất rảnh rỗi, nếu là như vậy, chúng em sẽ tiếp tục quay lại nghỉ ngơi ở trên núi.”

Lời nói đầy bất mãn.

Khương Ngôn Lan vội nói: “Tất nhiên là có chuyện, chúng ta vào thư phòng đi.”

Hắn thấp giọng nói hai câu với Vu Tần Lãng, đại ý là muốn Vu Tần Lãng về phòng nghỉ ngơi, sau đó lại nói với Khương Thiển: “A Thiển cũng đi cùng.”

Khương Thiển gật đầu, đi theo sau hắn.

Vu Tần Lãng gật đầu với Tần Mậu và Khương Ngôn Mặc, cũng xoay người rời đi.

Trong đại sảnh chỉ còn hai người bọn họ, Tần Mậu nghĩ một chút, nói: “Nếu không thì em về trước.”