Trọng Sinh Chi Nịch Sát

Chương 2




Tiếng hô theo nhịp ‘Một… hai… một’ tràn đầy tính trẻ con cùng sức sống của tuổi nhi đồng, nhóm học sinh lớp một ban hai xếp hàng ra khỏi cửa, lập tức ngoài cửa lớn truyền đến tiếng xôn xao, nhóm phụ huynh đứng ngoài đều kiễng chân híp mắt tìm kiếm con mình trong đội ngũ.

Tưởng Trạch Thần đờ đẫn ngẩng đầu nhìn mặt trời lúc bốn giờ chiều không quá chói mắt, vẫn chưa hồi thần lại được.

—— Mẹ nó, ông đây chịu đủ rồi! Nguyên cả buổi đọc A-O-E rồi lại I-U-V, rồi lại hai cộng hai bằng bốn, ba cộng ba bằng sáu, ông đây cả người đều muốn điên lên rồi đấy!

“Tiểu Thần!” Vô tri vô giác mà đi về phía trước đi tới, tay đột nhiên bị kéo lại, Tưởng Trạch Thần quay đầu, bất ngờ thấy được Tưởng Trạch Hàm mười hai tuổi.

“Tiểu Thần, làm sao vậy? Ngày đầu tiên đến trường mà không vui sao?” Ngồi xổm xuống, nét mặt mừng rỡ bị thay thế bằng vẻ lo lắng, Tưởng Trạch Hàm sờ sờ đầu Tưởng Trạch Thần, một bộ anh trai tri tâm đủ cả mười phân.

“Tốt… tốt lắm…” Tưởng Trạch Thần ánh mắt cực kỳ phức tạp mà nhìn người anh trai vẫn còn ngây ngô trước mắt này, thì thào trả lời.

—— Từ nhỏ đến lớn, trong trí nhớ của cậu, việc duy nhất Tưởng Trạch Hàm không thuận theo cậu là việc tới trường của cậu, dù tính cách của cậu lúc bé có gay gắt thế nào thì cũng không thể cùng chính phủ đối nghịch, người lãnh đạo nói, trẻ em của nước cộng hòa nhân dân Trung Quốc đều phải tiếp nhận chín năm giáo dục bắt buộc! Về phần cao trung, cậu vốn không muốn học đâu, thế nhưng ông già nhà mình không đồng ý, Tưởng Trạch Hàm cũng không có biện pháp.

—— Có điều, trên có chính sách, dưới có đối sách, tuy rằng Tưởng Trạch Hàm không có cách nào để cha chấp thuận cho Tưởng Trạch Thần bỏ học, thế nhưng hoàn toàn có biện pháp giúp cậu trốn học. Vì vậy, ông anh trai dung túng cậu em liền đối với đủ loại lý do lý trấu nhằm trốn học của cậu em mà mở một con mắt nhắm một con mắt, nhìn cậu ba ngày đánh cá hai ngày phơi võng, lúc ở tiểu học đã lĩnh ngộ được tinh thần của phần đông sinh viên đại học — sáu mươi điểm là vạn tuế, dư ra một điểm cũng là thừa.

Sau khi nhắm mắt rồi lại mở mắt lần nữa đã thấy mình ngồi trong phòng học sáng sủa, cùng một đống nhóc con học Hán ngữ ghép vần, Tưởng Trạch Thần nhất thời cảm thấy ý thức về thời gian và không gian của mình đều bị xáo trộn cả rồi. Có điều, sau khi tỉnh táo lại thì cậu phát hiện đó cũng không phải mộng, nhưng trong lòng cũng không có cái may mắn vì mình phản phác quy chân phản lão hoàn đồng (?), mà là phiền não sau này mình phải sống thế nào.

—— Sau khi cậu ý thức được cho dù mình có quay về bụng mẹ rồi chui ra lần nữa cũng chẳng thắng nổi Tưởng Trạch Hàm, thì việc khiến cậu trở lại cái thời kỳ trẻ con ngây thơ này thật sự có ý nghĩa sao?! Chỉ bằng cái bộ não ở dưới cấp của quần chúng thế này, cậu thật có thể cùng Tưởng Trạch Hàm đấu hay sao?

Tưởng Trạch Thần từ nhỏ đến lớn đều là ngây ngây ngô ngô qua ngày, không biết tình hình chính trị kinh tế, không hiểu làm giàu thế nào, sau nhiều năm tranh giành đối mặt với anh trai thì cảm giác thất bại càng ăn sâu bén rễ, biết rõ mình tuyệt đối không phải cái loại có thể ở trên thương trường đấm đá nhau, hơn nữa, cậu cũng mệt mỏi rồi, mệt đến không muốn tranh nữa.

Tưởng Trạch Hàm muốn cưng chiều cậu thì cứ để anh cưng chiều, Tưởng Trạch Hàm đề phòng cậu thì cứ mặc anh đề phòng, nếu như cậu đi ngay ngồi thẳng, lập trường chính trị không dễ lay chuyển thì Tưởng Trạch Hàm cũng sẽ không thể làm gì được cậu đâu nhỉ? Tưởng Trạch Thần đã không phải thằng nhóc bị chiều hư nữa rồi, cậu đã bị làm hư qua, vì đi trở về đường ngay mà trả giá bằng nỗ lực cùng gian khổ, thậm chí là đền cả tính mạng của mình, hôm nay nếu như cậu lại đi lại đường xưa, vậy thì chính là kẻ đầu óc bị nước vào tới bất trị!

Đương nhiên, cả đời này, Tưởng Trạch Thần cũng không muốn làm một nhị thế tổ mà ngay cả cái gì là bốn cái gì là sáu cũng chẳng phân biệt được, đời trước cậu thật sự là bị mắng chửi đủ rồi, có câu lãng tử hồi đầu kim bất hoán(1), hiện nay quay lại cuộc sống lần nữa coi như là thay hình đổi dạng, một lần nữa làm người.

Không tranh gia sản, không làm nhị thế tổ, không muốn lại cùng Tưởng Trạch Hàm có quá nhiều liên quan, không có bản lãnh thiên phú gì nhưng lại hy vọng có thể ở sau khi lớn lên tự mình nuôi sống bản thân, như vậy trên cơ bản chính là một con đường đầy hy vọng về một cuộc sống hoàn toàn mới.

—— Mười hai năm gian khổ học tập đổi lại một chỗ trong danh sách trúng tuyển, tháng sáu thi vào trường đại học với bao tiếng gào thét, để lại bao nhiêu lệ nóng đầy chua xót cho các thiếu niên thiếu nữ…

—— Vừa nghĩ tới chính mình kế tiếp phải học tập thật giỏi, mỗi ngày hướng về phía trước, Tưởng Trạch Thần lệ rơi đầy mặt, mà ngay cả tâm tự sát đều đã có rồi… Có chuyện gì đau khổ hơn chuyện ấy, cậu từ nhỏ đến lớn hình như chưa từng bao giờ dính vào hai chữ ‘học tập’ nha?

“Tiểu Thần? Tiểu Thần?” Thấy Tưởng Trạch Thần vì tương lai đen tối xám xịt của mình mà hai mắt tan rã, Tưởng Trạch Hàm nhíu nhíu mày, đưa tay sờ sờ trán cậu “Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ là do trong phòng học quá nhiều người nên bị cảm rồi sao?”

“Không có, anh…” Tuy rằng bị Tưởng Trạch Hàm sờ từ nhỏ tới lớn — có lẽ nên nói sờ từ nhỏ tới chết đi ( ấy?) — thế nhưng hiện tại Tưởng Trạch Thần đối với Tưởng Trạch Hàm thật sự có ngăn cách. Đem tay anh kéo xuống, Tưởng Trạch Thần hơi có chút thống khổ mà chớp mắt, dùng tiếng trẻ con bi ba bi bô khiến cậu muốn cào tường, nói “Em chỉ là cảm thấy, em thật ngốc…”

“Tiểu Thần làm sao có thể ngốc chứ? Tiểu Thần thông minh nhất đó nha.” Trở tay đem tay Tưởng Trạch Thần nắm lấy, Tưởng Trạch Hàm đem cậu kéo vào trong lòng, hôn hôn lên gò má phúng phính của cậu “Ai nói Tiểu Thần ngốc vậy, anh hai giúp em giáo huấn nó!”

Cậu bị sấm sét đùng đùng đánh tới tới nhất phật xuất khiếu nhị phật thăng thiên rồi, Tưởng Trạch Thần chân mềm nhũn, nhất thời OTZ ở trong ngực anh trai nhà mình — ai cho tui biết đi, tui đây… tui đây rốt cuộc bị phi lễ rồi sao?!

Thuận thế đem Tưởng Trạch Thần ôm lấy, thân thể của thiếu niên mười hai tuổi vừa mới bắt đầu phát dục, ôm lấy em trai bảy tuổi tuy rằng cũng không tính là khó khăn, thế nhưng cũng hơi quá sức, có điều Tưởng Trạch Hàm lại ôm rất ổn, không để cho Tưởng Trạch Thần có một chút bất an nào rằng sẽ ngã xuống.

“Không… Không có ai nói cả…” Túm chặt áo trên vai Tưởng Trạch Hàm, toàn bộ mặt của Tưởng Trạch Thần đều nhăn lại như là một bánh bao “Là tại em cảm thấy… Mấy lời cô giảng em không hiểu rất nhiều, cũng không nhớ được…”

—— Trời biết, Tưởng Trạch Thần sống lại lần nữa, đầu óc cũng thành một thần đồng thiên tài nha! Có điều thời gian cậu có thể làm thần đồng phỏng chừng cũng chỉ là mấy năm tiểu học này thôi… Thế nhưng, Tưởng gia không cần hai người thiên tài, một núi khó dung hai hổ, có một Tưởng Trạch Hàm như vậy đủ rồi, Tưởng Trạch Thần cũng không cần một hồi nở mày nở mặt như thế đâu, vì cuộc sống hạnh phúc của chính mình trong tương lai, cũng không thể không tránh đi việc bị chĩa mũi nhọn.

—— Ông đây rất có loại khí khái ‘Việt vương Câu Tiễn nằm gai nếm mật’ đúng không?

“Tiểu Thần đừng lo lắng, sau này mỗi tối anh hai đều dạy em, có được hay không? Như vậy Tiểu Thần nhất định có thể đuổi kịp việc học trên lớp ” Tưởng Trạch Hàm mỉm cười, thu hồi biểu tình lo lắng, ánh mắt dịu dàng tràn đầy cổ vũ.

Tưởng Trạch Thần ‘được’ tắm rửa dưới cái ánh mắt ‘thánh phụ’ này, mặt bánh bao nhất thời lại nhíu lại, hơi có chút áp lực quá lớn mà đứng không vững.

—— Xin thương xót đi, dù chỉ đứng dưới lỗ mũi của anh thôi đã không thể chịu nổi rồi, còn phải đứng ở dưới lỗ mũi của anh mà học tập nữa ư?!

‘Tưởng Trạch Hàm’ + ‘Học tập’, hai thứ này trong mắt Tưởng Trạch Thần có thể ví bằng việc hai đại hung khí liên thủ, Tưởng Trạch Thần cảm thấy chính mình phỏng chừng sẽ bị chứng uất ức mất…

“Không được đâu… Buổi tối anh hai còn phải học bài của mình cơ mà, anh phải thi đậu một trường sơ trung thật tốt nữa, em không nên cản trở anh hai…” Tưởng Trạch Thần mắt lóe sáng nhìn Tưởng Trạch Hàm, nghiêm trang mở miệng “Anh hai… giúp em mời gia sư là được rồi mà!”

“Tiểu Thần, anh hai đâu vội đâu, anh hai học rất tốt, thi đỗ một trường sơ trung tốt là không có gì khó cả, để anh hai dạy Tiểu Thần học, có được hay không?” Hoàn toàn không biết đây là ‘Từ chối khéo’, thật đúng là tưởng em trai vì mình suy nghĩ, Tưởng Trạch Hàm kinh ngạc rồi lập tức cười cười trả lời.

“Không được đâu, anh hai nói xạo, em muốn gia sư! Không cần anh hai!” Tưởng Trạch Thần lệ rơi đầy mặt mà kiên định kháng nghị.

“Tiểu Thần…”

“Muốn gia sư cơ!”

“……”

“Muốn gia sư cơ! Muốn gia sư cơ!”

Sau khi một khóc hai nháo ba tuyệt thực (?), Tưởng Trạch Thần rốt cục vì tương lai tốt đẹp của mình mà bước được bước đi vững chắc đầu tiên. Gia sư, mặc dù vào lúc ở tiểu học trên cơ bản là không cần thiết, thế nhưng sơ trung cùng cao trung tuyệt đối là buộc phải có! Dù sao nhà cậu cũng sẽ không thiếu tiền mời gia sư, vì bảo đảm mình vừa có kết quả tốt vừa không bị phát hiện là quá mức thông minh — lời vô ích, bạn đã thấy qua đứa nhỏ thông minh nhà ai mà không mời gia sư từ lớp một lớp hai chưa?! — Nhân vật gia sư này rất là trọng yếu đó nha.

—— Hả? Bạn nói là cho dù có gia sư thì bằng cái chỉ số thông minh của cậu ta cũng sẽ không thi nổi trường đại học tốt sao? Khụ khụ khụ, cái này sao… Chúng ta cũng có có thể đi thi trường năng khiếu mà, học nghệ thuật gì gì đó…

Mãi cho đến bữa cơm, biểu tình Tưởng Trạch Hàm đều có chút u oán, luôn luôn nỗ lực khiến Tưởng Trạch Thần cải biến chủ ý, đương nhiên, Tưởng Trạch Thần chắn chắn sẽ không như anh mong muốn.

Tuy rằng cuối cùng Tưởng Trạch Hàm làm theo ý Tưởng Trạch Thần, mời gia sư về nhà, thế nhưng cái bộ dáng không cam lòng này của anh không hề giống với bộ dáng dứt khoát như trong trí nhớ của cậu.

—— Lẽ nào đúng như mẹ cậu đã nói, Tưởng Trạch Hàm chỉ muốn dùng phương thức cưng chiều khiến cậu sa ngã chứ không hy vọng cậu vươn lên thành tài sao?

—— Như chuyện gia sư này, gia sư cầm tiền lương nên đương nhiên sẽ cần cù thành thật dạy cậu, rất sợ bị đuổi việc, mà nếu như là Tưởng Trạch Hàm tự mình dạy cậu, khẳng định dạy không được bao nhiêu sẽ rủ cậu chơi đùa, chơi cho đến khi cậu không còn có động lực để ý tới việc học tập gì nữa…

—— Chỉ là một thiếu niên hơn mười tuổi mà thôi, không, khi anh bắt đầu cưng chiều cậu thì ngay cả mười tuổi cũng chưa tới, Tưởng Trạch Hàm vào lúc ấy đã bắt đầu có tâm kế nặng như vậy rồi sao?

Tưởng Trạch Thần vùi đầu vào trong chăn mềm mại, chặt đứt mạch suy nghĩ của mình.

—— Cậu đích thực là đem Tưởng Trạch Hàm coi như anh trai, người anh trai luôn cưng chiều cậu, cho dù là lúc cậu bị người xung quanh coi khinh cùng đối nghịch, cậu cũng chưa từng có chân chính hận anh oán anh, từng ly từng tí của sự cưng chiều ấm áp ấy cậu đều nhớ kỹ, cho dù tim cậu có nứt ra thì nó cũng là thứ khó xóa đi nhất.

—— Mà thôi, quá khứ đã trôi qua — hoặc là những quá khứ chưa phát sinh — cũng nên tạm thời đóng chặt lại đi thôi, người mà, sống không phải là nhìn về phía trước hay sao?

Cửa phòng bị nhẹ nhàng mở ra, lại bị nhẹ nhàng khép lại, Tưởng Trạch Thần thân thể cứng đờ, cảm thụ được có người đi tới bên giường mình.

Thân thể bị nhẹ nhàng lật lại, mặt hướng lên trước, cái chăn mỏng trùm kín trên đầu cũng được kéo ra, đắp ở trước ngực.

“Ngủ ngon, Tiểu Thần.” Cúi xuống hôn nhẹ một cái, Tưởng Trạch Hàm nhẹ giọng nói ngủ ngon.

“…Ngủ ngon, anh hai.” Tưởng Trạch Thần đóng chặt mắt, lông mi run rẩy, lầm bầm một câu.

Sau đó, hơi thở của Tưởng Trạch Hàm biến mất, cửa lại lần nữa mở ra rồi khép lại. Tưởng Trạch Thần lại lăn lăn vài cái, dùng chăn đem chính mình quấn thành hình con nhộng, co người lên…

1.Lãng tử hồi đầu kim bất hoán: Ý nói là người có sai lầm muốn làm lại cuộc đời thì còn quý hơn vàng bạc châu báu.