Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 1 - Chương 39: Ông cậu




Ở bên trong phủ tướng quốc, Tô Lộ Vẻ nhìn phụ thân của mình, có chút lo âu hỏi “Cha, ở kinh thành hiện tại đã truyền lưu Trịnh vương thật ra chính là nhi tử của cô. Cái này, người xem có phải là thật hay không. Dù sao, đứa bé kia, quả thật lớn lên cùng Trịnh vương giống nhau như đúc, thật là công có mộ huyệt nào mà không gió.”

Nếu quả thật là nhi tử của cô, vậy từ lúc mới ra đời, Trịnh vương đã bị tổn sáchơng nặng nề. So sánh cùng Triệu vương, hiện tại Trịnh vương ngược lại chiếm ưu thế hơn. Bởi vì Trịnh vương có xuất từ Tô gia bọn họ, Tô gia là nhà thư hương môn đệ có danh vọng nổi nhất thượng triều. Cộng thêm có phụ thân phụ trợ, ở đấu trường chính trường này, Trịnh vương nhất định có thể thắng được.

“Đúng thì thế nào, phải lấy được chứng cớ ra ngoài. Nếu không, bằng vào việc hai người lớn lên mặt giống nhau như đúc thì không được, cho dù tất cả mọi người đều hiểu rõ, nhưng không mang ra được chứng cớ để chứng minh, thì có thể nói rõ cái gì.” Tô Hộ vô cùng bình tĩnh nói . Tô Lộ Vẻ yên lặng một chút, chứng cớ, chuyện cách đây gần ba mươi năm, muốn tìm được chứng cớ, làm gì dễ dàng như vậy.

Mà đèn ở An Nhạc hầu phủ, cùng Triệu vương phủ. Cũng phát sáng từ buổi tối đến bình minh. Rất nhiều người, đều đang nghị luận rối rít.

Phủ Trịnh Vương

“Vương gia, tướng phủ xuống thiệp, nói Tể tướng đại nhân buổi sáng ngày mai muốn đến Vương Phủ chúng ta trông thấy biểu tiểu thư.” Lâm Đại quản gia nhận được thiệp, lập tức bẩm báo Trịnh vương

“Sao?” Trịnh vương có chút vui mừng. Cái lão hồ ly Tô Hộ này, nếu chịu tới gặp Ôn Uyển, thật là làm cho người ta có chút ngoài ý muốn.

Vừa đến rạng sáng ngày thứ hai, tướng gia Tô Hộ quả nhiên tới phủ Trịnh Vương. Trịnh vương tự mình ra ngoài cửa đại môn nghênh đón. Tô Hộ đối với Trịnh vương vô cùng khách khí, Trịnh vương thì lấy lễ đối đãi.

“Ôn Uyển, đây là Tô Tướng đại nhân, là ông cậu của cháu.” Trịnh vương biết Ôn Uyển không nhận ra Tô Tướng, nên vội ở một bên giới thiệu.

Ôn Uyển nhìn ông cậu đầu tóc trắng lông mày trắng râu bạc, cảm giác, giống như thấy Nam Cực Tiên ông, Ôn Uyển cười đến đặc biệt vui vẻ. Ở một bên cười một bên đi lên hành lễ.

“Ngươi nha đầu này, nhìn lão phu cười cái gì? Cảm thấy lão phu buồn cười sao?” Tô Hộ nhìn Ôn Uyển cười đến cái dạng kia, nên tò mò hỏi.

Ôn Uyển bận rộn ra dấu vài cái: “Tiểu thư nói, lần đầu nàng nhìn tướng gia, còn tưởng rằng là Nam cực tiên ông hạ phàm, đang suy nghĩ muốn đòi mấy quả tiên đào, đưa cho ông ngoại hoàng đế làm thọ lễ.”

“Ha ha, ngươi đứa bé này, thật đúng là giỏi tưởng tượng. Tiên đào không có, nhưng sách thì có mấy quyển. Ông cậu cũng không biết cháu thích gì, chỉ biết bây giờ cháu đang học viết chữ, nên có mang vài cuốn sách cho cháu.” Chờ Tô Tướng biết suy nghĩ Ôn Uyển, cũng nhịn không được nữa mà bật cười. Đứa nhỏ này, cái gì cũng dám nghĩ, cái gì cũng dám nói. Nhưng mà, lại vô cùng khả ái. Hắn lần này tới, cố ý chọn lấy vài cuốn sách, cũng là một chút sách cũ. Hắn biết được Ôn Uyển đang học biết chữ, nên cố ý cầm vài cuốn sách tới đây.

Ôn Uyển nhận sách, thật cao hứng mà mở ra. Nhìn thấy trên sách nhóm chú giải, Ôn Uyển biết, ở cổ đại, mỗi quyển sách đều rất trân quý , đặc biệt là các chú giải, đều là loại truyền cho con cháu, vô cùng trân quý: “Tiểu thư nói, lễ vật ông cậu cho nàng vô cùng thích, cám ơn ông cậu.”

Tô Hộ nhìn Ôn Uyển cầm lấy quyển sách mình cho, cẩn thận từng li từng tí, cũng biết là một người yêu sách, sau này có thể là một người tài. Nghe lời nói của Ôn Uyển…, trong lòng cũng là cao hứng .

Tô Hộ cẩn thận hỏi một chút chuyện Ôn Uyển ở nông thôn, Ôn Uyển đều trả lời vô cùng đơn giản. Nói chuyện một hồi lâu. Ôn Uyển cũng có chút do dự, cuối cùng là ra dấu mấy cái. Thật ra là nàng chột dạ, không biết nên nói gì cho tốt, dù sao, chuyện lúc trước nàng cũng không rõ ràng lắm. Vạn nhất lộ ra dấu vết, có thể không xong.

“Tướng gia, tiểu thư nói, đã đến giờ tiên sinh giảng bài. Nàng phải đi nghe giảng bài rồi, không thể để cho tiên sinh chờ lâu. Kính xin tướng gia tha thứ nàng thất lễ.” Xuân Hoa ở một bên thuật lại lời của Ôn Uyển.

“Ông cậu khó được tới một lần, ngày mai có khi không trở lại được.” Lão tướng Gia cố tình không vui nói.

Ôn Uyển có chút khó xử, nhưng nghĩ một hồi, vẫn làm mấy cái động tác, ở trên tay Trịnh vương viết mấy chữ “Ôn Uyển nói, học không được lười biếng. Hơn nữa, nàng còn không có xin phép cùng tiên sinh. Nếu như không đi, đối với tiên sinh rất là thất lễ. Kính xin tướng gia lượng giải, Ôn Uyển nói ngày khác sẽ tự mình tới cửa bồi tội.”

“Ha ha, hay ột cái học không được lười biếng, hay ột học sinh tôn sư trọng đạo. Tốt, cháu đi đi, ông cậu không trách tội.” Lão nhân gia ai mà không thích trẻ nhỏ thông minh hiểu lễ, học giỏi chăm chỉ, tướng gia tự nhiên cũng giống như vậy, lập tức cười để cho Ôn Uyển đi.

Ôn Uyển xin lỗi rồi đi xuống.

“Đáng tiếc cho đứa nhỏ này, nếu là một bé trai, nhất định sẽ là một tài năng trụ cột.” Tướng gia có chút tiếc nuối nói.

“Đúng vậy, tiên sinh nói, Ôn Uyển vô cùng thông minh. Dạy gì cũng chỉ dạy một lần là biết. Hiện tại học Tam Tự kinh, ba ngày đã học xong, đã phần lớn chữ đều biết hết. Tiên sinh nói, năm đó quý phi nương nương, có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được, Ôn Uyển, có di truyền từ quý phi nương nương. Cũng là chuyện may mắn, chẳng qua là đứa bé này bị bệnh, khụ.” Trịnh vương cũng không khỏi tiếc nuối.

“Ông trời cho nàng bản lĩnh hiếm có như lại, lại làm cho nàng không thể nói chuyện, đúng là tiếc nuối. Tìm thái y nhìn chưa, thái y nói như thế nào?” Hắn biết Trịnh vương đã tìm Vương thái y.

“Vương thái y nói, đứa nhỏ này do khi còn bào thai bị nhiệt độc không tán, sau đó lại không có điều trị đàng hoàng, mà đưa đến việc không thể nói chuyện. Bất quá bây giờ điều trị vẫn còn kịp, trị liệu qua mấy năm, hẳn là có hi vọng có thể nói chuyện.” Trịnh vương có chút bận tâm.

Hai người nói một hồi lâu, tướng gia mới cáo từ.

Bên trong phủ Triệu vương, Triệu vương nghe xong liền đem chén trà trong tay bóp nát “Ngươi nói là Trịnh vương âm thầm phái rất nhiều người tìm đồ mà Tô quý phi lưu lại năm đó. Mật thám nói, vật này rất có thể là bằng chứng chứng minh thân phận của lão Bát.”

“Dạ, thuộc hạ nhận được tin tức. Nói là một vật rất quan trọng. Nhưng cụ thể vật quan trọng gì, đến bây giờ còn không rõ.” Người kia lập tức nói.

“Tìm, cẩn thận tìm cho ta. Đem hết toàn lực, cũng nhất định phải vào lúc trước khi lão Bát nhận được đồ đem nó phá hủy. Nếu không, sẽ có phiền toái lớn.” Tay của Triệu vương không cẩn thận bị mảnh vỡ cắt trúng một góc, máu chảy ra, cũng không cảm thấy đau.

Vật như vậy, Triệu vương suy đoán, rất có thể đó là đồ để chứng minh thân phận lão Bát. Nếu một khi lão Bát bị chứng thật là nhi tử của Tô quý phi, vậy lão Bát mới ra đời không chỉ có không hèn mọn, ngược lại so với mình còn cao quý hơn. Một mảnh tình thế tốt của mình, lập tức phải sụp đổ. Dù sao, Tô quý phi cũng xuất thân từ tướng phủ, là xuất thân từ Tô gia có trăm năm danh môn vọng tộc. So với mẫu phi hắn còn cao quý hơn. Ngoài ra Tô Tướng, cũng tuyệt đối sẽ đứng ở bên đội lão Bát kia. Dù thế nào đi nữa, bọn họ đều là người một nhà. Vậy xuất thân của lão Bát, liền từ lực cản biến thành trợ lực lớn nhất. Không ngờ nhất chính là, hắn lại đích thân tặng phần lễ lớn này cho lão Bát. Nghĩ đến Ôn Uyển, Triệu vương hận cực.

“Vương gia, hôm nay, Thừa tướng vào vương phủ. Ở lại một canh giờ mới đi ra ngoài. Chúng ta đi điều tra, thì biết Tô Hộ lấy cớ nói, phải đi thăm Bình Ôn Uyển, cụ thể là chuyện gì, chúng ta không thể nào biết được.” Đại quản gia được tin tức rồi, bận rộn tới đây bẩm báo .

“Khốn kiếp, cái nha đầu này, đối với ta mà nói, nó chính là điềm xấu.” Triệu vương nghe nói Tô Tướng phải đi thăm Ôn Uyển , thì lại càng tức giận.

Kinh thành trong khoảng thời gian này, chôn ở trong sóng yên gió lặng, hiện tại đã sóng to gió lớn.

Hoàng đế cùng tướng gia nói xong chánh sự, liền lơ đãng hỏi “Ngươi hôm nay đi xem đứa bé đó, thấy nó là một người như thế nào ?”

“Ôn Uyển đứa nhỏ này, thật thú vị . Vừa nhìn thấy lão thần, nói lão thần tóc trắng râu trắng, còn mặc một thân bạch y, nói như nhìn thấy Nam cực tiên ông, muốn hướng lão thần xin mấy quả Tiên đào, làm quà thọ lễ đưa cho hoàng thượng.” Lão tướng gia cười ha ha nói .

“Nga, thật nhìn không ra, đứa bé này cũng rất thú vị.” Hoàng đế cũng cười.

“Đứa nhỏ này còn là đứa bé xem nặng sư đồ. Cùng lão thần nói một hồi, thì bảo đã đến giờ học tập rồi, chưa có xin phép tiên sinh, không thể làm trễ nãi giờ học. Lão thần cố tình không vui . Nàng nói học không được lười biếng. Lão thần còn nghe Trịnh vương nói, Ôn Uyển còn có bản lĩnh đã gặp qua là không quên được đó. Cùng với bãn lĩnh của tỷ tỷ thần vô cùng giống nhau. Đáng tiếc, nếu là nam nhi, mà thông minh lại học giỏi như thế, nhất định lại là một trụ cột tài năng của triều đình ta.” Tô Hộ không khỏi tiếc nuối nói .

Tô Hộ thấy hoàng đế chẳng qua là cười cười, không có nói tiếp. Cho dù là bé trai, nhưng là người câm, cũng không thể trở thành trụ cột tài năng của triều đình. Lập tức dời đi đề tài, nói đến triều chánh.

Ôn Uyển không biết là, Tể tướng đại nhân còn nổ lên ý định truyền lời giúp nàng. Có lời nói của Tể tướng…, Ôn Uyển ở trong lòng hoàng đế, đã có hảo cảm thêm không ít.

Lão quốc công được tin tức rồi, biết ngay cả Thừa tướng đại nhân đều tự mình đi Vương Phủ thăm Ôn Uyển. Thì cảm thấy chuyện này thật sự nghiêm trọng. Lập tức cùng Bình thế tử thương lượng một hồi, lập tức quyết định, nếu con của mình không dùng được, đón không được cháu gái trở lại, vậy thì mình tự đi đem cháu gái cho đón trở lại.

Ngày đó, đã đưa thiệp đến, nói rõ ban ngày hắn tự mình đến đây đón Ôn Uyển đi về nhà.

Buổi tối lúc ăn cơm, Trịnh vương đem chuyện này nói cùng Ôn Uyển. Trải qua mấy học tập, còn có ma ma nha hoàn cố ý tiết lộ tin tức, Ôn Uyển cũng biết đại khái một phen. Đây là đang cổ đại, không phải là thân phận ột chút, không hài lòng thì có thể rời đi. Ở chỗ này, muốn rời nhà đi không thể. Nếu vẫn ở lại quý phủ của cậu, sẽ mang đến phiền toái cho hắn.

Ôn Uyển mặc dù rất không muốn, nhưng cũng hiểu rõ. Nếu như có thể, cậu tuyệt đối sẽ không đem nàng trả lại cho Bình gia. Cho nên, Ôn Uyển vô cùng hiểu chuyện gật đầu, tỏ vẻ đồng ý. Sau đó làm mấy cái động tác, Xuân Hoa ở bên cạnh, muốn nói còn không nói ra miệng. Trịnh vương hỏi rốt cuộc là có ý gì, Ôn Uyển thấy Xuân Hoa không nói, nên tự mình viết.

“Cháu muốn buổi tối ngủ cùng ta sao?” Ôn Uyển gật đầu, nói, muốn cùng cậu ở chung lâu thêm một chút, sau này, muốn gặp mặt, có thể sẽ rất khó.

Đời trước, tiếc nuối nhất chính là không thể cùng cha mẹ ở chung một chỗ. Ở trong lòng Ôn Uyển, Trịnh vương cũng giống như cha của mình. Bởi vì nguyên nhân bên ngoài, phải tách ra, sau này, cũng rất khó khăn có thể gặp nhau. Cho nên, muốn cùng cậu ở chung với nhau, vì cũng không còn bao nhiêu thời gian. Nhìn ánh mắt chờ đợi của Ôn Uyển, Trịnh vương không đành lòng cự tuyệt. Gật đầu đáp ứng.

Hai người, một lớn một nhỏ, bước lên giường ngủ, Ôn Uyển nhìn Trịnh vương chờ đợi. Nói muốn nghe kể chuyện. Cái này, thì Trịnh vương văn võ song toàn liền ngơ ra, này, kể chuyện xưa, kể chuyện xưa gì a. Hắn cái gì cũng đã làm, chính là không có kể chuyện xưa thôi. Ôn Uyển nhìn hắn lúng túng, liền nói muốn nghe chuyện xưa.

Trịnh vương suy nghĩ một chút, rồi nói cùng Ôn Uyển chuyện thái tổ khai quốc. Vẫn nói đến giờ sửu, cuối cùng nhìn Trịnh vương chịu không nỗi nữa, mới chui trong chăn ngủ. Thật ra thì, cũng không có ngủ hẳn.

Nhanh như vậy phải cùng cậu tách ra, đi cái địa phương sài lang hổ báo kia. Không biết đợi chờ mình sẽ là cái gì. Hơn nữa, nghe được bọn nha hoàn nói, cậu không thể ở lại Kinh Đô, một khi chúc thọ cho ông ngoại xong, thì phải về đất phong. Vậy sau này, sẽ rất khó nhìn thấy cậu. Mình, lại trở thành kẻ cô đơn. Bất quá, nghĩ tới dù thế nào đi nữa, cũng so sánh với người cô đơn không có chỗ dựa vẫn tốt hơn nhiều. nghĩ thế trong mơ màng liền ngủ.