Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 2 - Chương 171: Chất Vấn ( thượng )




Edit: Tiểu Tuyền

Phủ Triệu vương, thư phòng

“… toàn là kẻ vô dụng, một chút chuyện như vậy cũng làm không xong. Thật là nuôi một đám phế vật.” Triệu vương mắng to một trận. Nhận được tin tức nói không có thành công, đầu hắn liền bốc khói xanh.

“Người hà tất phải quá chú trọng việc này, Ôn Uyển Quận chúa nàng không có lực ảnh hưởng lớn như vậy, chuyện Trịnh vương cùng nàng không có liên quan quá lớn.” Bên cạnh có một vị lão phụ tá góp lời khuyên .

“Không thể nào, nhất định nó nói cái gì đó với phụ hoàng. Bằng không, Hà Nam cách chỗ này của ta so với đất phong của lão Bát gần hơn nhiều. Phụ hoàng cần gì bỏ gần cầu xa. Còn có, không phải là nàng thì Ngọc Phi Dương tại sao lại tìm nơi nương tựa chỗ lão Bát, cái Xú nha đầu này chính là khắc tinh của ta, ban đầu ta thật không nên cứu nó, cứ để cho nó chết ở quý phủ của An Nhạc hầu, cũng sẽ không có chuyện này hôm nay.” sắc mặt Triệu vương vô cùng khó coi, trong lòng hối hận không thôi.

“Hoàng thượng mặc dù già rồi, nhưng còn không có hồ đồ. Bản thân ta thì hy vọng là Quận chúa góp lời. Như vậy, chúng ta còn có thể thăm dò rõ ràng ý đồ của nàng. Nhưng là bây giờ, căn bản là sờ không rõ ràng lắm đường đi của Quận chúa. Cái Ôn Uyển Quận chúa này. . . . . .” Có một phụ tá có chút lo lắng.

“Không phải chỉ là một đứa bé thôi sao? Dù có inh thì có thể inh đến chỗ nào?” Một tiếng dè bĩu coi khinh phát ra.

“Một đứa bé. Một đứa bé mà có thể ở kinh thành cùng Thuần vương, Chu vương, Tể tướng, Hải lão chờ nhiều nhân vật quyền quý có thực quyền như vậy giao hảo, rồi lại không trêu chọc tới một chút chuyện làm người ta chê bai. Đứa bé như vậy, còn không đáng sợ. Cộng thêm lần này nàng đã dựng lên một công lớn đến thế, hoàng thượng tất nhiên sẽ cực kỳ sủng ái. Đối với chúng ta, thật sự là rất bất lợi.” Trang tiên sinh phụ tá tâm phúc lắc đầu, rất là lo lắng .

“Chuyện đã qua, nhắc lại cũng vô ích. Nên nghĩ xem, sau này nên làm như thế nào?” Mấy người họ lại bắt đầu bí mật mưu tính .

Ngõ Bát Tỉnh

“Muội muội, uống chén thuốc này đi. Uống thuốc xong sẽ khỏe lập tức.” Thượng vừa giống như một lão nhân, bưng thuốc tới, ngồi ở bên bệ cửa sổ. Rất có kiên nhẫn khuyên Ôn Uyển uống thuốc. Ôn Uyển thật hận không được một cước đem hắn đá bay ra ngoài, thật là, người gì mà không có một chút mắt nhìn gì thế?

Ôn Uyển giả bộ năm ngày, nằm trên giường rốt cục chịu không nỗi nữa. Không thể không nói nếu như Thượng Đường không có xin phép nghỉ vài ngày ở nhà để chiếu cố mình, mình cũng không bị buộc uống thuốc đắng gần chết.

Thượng Đường lúc ấy vừa nghe Ôn Uyển bị ngựa điên tông xe, hắn suýt bị hù chết. Vội vàng trở lại, thấy Ôn Uyển còn không có tỉnh, thì gấp đến độ như con kiến trong chảo nóng. Chờ sau khi Ôn Uyển tỉnh lại, vẫn theo ở bên người. Để cho Ôn Uyển vừa cảm động, vừa buồn cười. Để cho người hầu của hắn, xin phép cho hắn. Ôn Uyển không thể làm sao hơn, hôm sau đã khá, bắt hắn trở lại nha môn.

Ôn Uyển vừa bệnh khỏi, hoàng đế đã có được tin tức.

“Quận chúa, hoàng thượng tuyên ngươi tiến cung.” Ôn Uyển vừa nghe, thật tốn hơi thừa lời, nàng vừa mới tốt, lại phải vào cung. Không làm sao được chỉ đành phải một lần nữa thay y phục, vào hoàng cung.

Trước kia là cách ba hôm năm ngày, hiện tại thì mỗi ngày đều bị hoàng đế cho tuyên tiến cung, đi hoàng cung báo cáo. Khiến trog lòng Ôn Uyển ai oán không dứt.

Hoàng đế vừa thấy được Ôn Uyển, thấy nàng mặc một bộ váy Nguyệt Nha có viền màu xanh lam của nước, bên ngoài khoác áo ngắn mỏng, phía trên thêu mấy đóa Phượng Vĩ Lan nhỏ, từ bên trên áo rơi xuống quần lụa mỏng màu trắng, váy xếp nếp màu trắng. Cộng thêm hoa văn Phượng Vĩ Lan Ám chìm cũng một màu trắng mềm mại. Vốn là sắc mặt đã tốt, nay lại mặc nửa người màu trắng, lại càng lộ ra sắc mặt kém không chịu nổi.

Hoàng đế nhìn rất đau lòng, mà Ôn Uyển vừa đến hoàng cung, đã nhìn thấy có Vương thái y ở nơi đó chờ chực. Vừa vào đại điện, liền tiến lên cho nàng bắt mạch”Hoàng thượng, mạch của Quận chúa đã vững vàng, không còn đáng ngại nữa. Ta kê một toa thuốc bổ dưỡng, cố gắng nghỉ ngơi, rất nhanh là có thể khôi phục như lúc ban đầu.”

Ôn Uyển trừng mắt liếc hắn một cái, đang yên ổn, ăn cái gì bổ dưỡng, thuốc bổ đó là có thể tùy tiện ăn à. … thái y này, dù sao cũng nghĩ là thuốc bắc thuốc bổ, ăn vào người sẽ không chết, nên cố hết sức viết phương thuốc. Thuốc bắc nàng không thích uống, thuốc bổ nàng cũng không thích ăn. Mỗi ngày đang yên lành dinh dưỡng đầy đủ, ăn cái gì thuốc bổ.

Ôn Uyển bị Ôn công công mang đi ra ngoài, Ôn Uyển trong lòng rất buồn bực.

“Cái bệnh không nói được của nàng sao rồi? Ngươi trị liệu cho Ôn Uyển bốn năm rồi, đến bây giờ một chút cũng không có hiệu quả, ban đầu ngươi không phải là nắm chắc sẽ trị liệu cho nàng khỏi hay sao? Hoàng đế trên mặt có chút bực dọc.

“Hoàng thượng, năm đó Quận chúa sở dĩ không thể nói chuyện, là bởi vì trong cơ thể còn dư độc, là độc của bào thai còn kéo dài, mấy năm này, thần một mực điều dưỡng cho Quận chúa. Hiện tại độc của Quận chúa đã tiêu rõ ràng.” Vương thái y cúi đầu nói.

“Vậy tại sao bây giờ còn không thể nói chuyện?” Hoàng đế có chút nghi ngờ.

“Nếu như là những thứ khác hoàn hảo, sợ là, sợ là, Quận chúa tự mình không muốn nói chuyện.” Ý thức là của mình, nên tự thôi miên cho là mình sẽ không nói chuyện được.

Hoàng đế phất tay để cho hắn đi xuống, sắc mặt trầm thống”Nếu là trẫm ban đầu có thể nhiều đối với cái này trẻ nhỏ chú ý một chút, cũng sẽ không biến thành hình dáng này.”

Ôn uyển còn biết có một khúc nhạc đệm như vậy đâu, bị người ta mang đến vào trong phòng bên cạnh. ôn uyển nhìn thấy trên cửa treo một tấm mành bằng tơ lụa thật dày, từ bên trong không nhìn thấy bên ngoài. Căn phòng cũng không tính là nhỏ, khoảng bốn mươi mét vuông. chỗ gần cửa sổ có một án thư bằng gỗ đàn hương màu đen. Trên án thư có chồng một ít sách, còn có mấy chục nghiên mực quý, bút đc cắm trong hộp sáp bút đủ các loại màu giống như một rừng cây vậy. ở bên cạnh có một lọ hoa Nhữ Dao to như cái đấu, cắm đầy hoa thủy tiên, ngược lại cảm thấy đẹp mắt. Ngay giữa bàn sách có một xấp giấy trắng, trên tờ giấy được chặn bằng một con Thanh Ngọc mang điềm lành. Lại một chỗ khác trên tường treo một bức tranh thủy mặc sơn thủy , trái phải mỗi bên treo một bức câu đối, ôn uyển nhìn nét mực kia, dường như là bút tích của một vị thư sinh tiền triều viết. ở bên cạnh đặt hay cái ghế dựa sát tường, hẳn là để dùng lúc mệt mỏi thì nghỉ ngơi, tất cả đều bằng gỗ đàn hương màu đen, trên ghế dựa được khắc hoa văn kiểu cổ xưa. kế sau ghế dựa gần bên cạnh án thư là một giá sách lớn, trên giá đặt không ít sách, loại nào cũng có. những sách này chắc hẳn đều do ông ngoại hoàng đế phân pho đặt mua

“Quận chúa, nơi này còn có một phòng nhỏ, trong ngày thường mệt mỏi, có thể ở bên trong nghỉ ngơi chốc lát.” Vén lên bức rèm, Ôn Uyển thò đầu đi vào thăm dò, thấy bên trong còn có một phòng nhỏ, đại khái lớn nhỏ khoản mười mấy mét vuông. Bên trong có đặt một chiếc giường, trên giường đặt một cái áo ngủ bằng gấm, bên cạnh có một cái bàn nhỏ bằng gỗ lê hoa.

Sau khi Ôn Uyển xem xong, có chút cảm thấy giống như phòng làm việc ở hiện đại của nàng, bên trong cũng có phòng nghỉ ngơi. Sau khi xem xong, gật đầu tỏ vẻ không tệ, vậy đây chính là cái ổ nhỏ của nàng. Sau này ở chỗ này, có cái ổ nhỏ thuộc về nàng, nàng liền cảm thấy thư sướng hơn nhiều.

Không có mấy ngày thanh tịnh, thì cha hờ cho người đưa tin , bảo nàng theo hắn đi tham gia tiệc đầy tang của muội muội cùng cha khác mẹ.

Buồn cười, cái muội muội hờ kia liên quan gì đến mình. Làm cái gì phải đi tham gia tiệc đầy tháng đó. Ôn Uyển không có để ý tới, dùng đầu ngón tay nghĩ tới cũng biết là nàng không thể nào đi. Cũng chưa đạt được ước nguyện thì không ngờ Bình Hướng Hi lại tự mình đến, Ôn Uyển nói đang nghỉ ngơi, vậy mà hắn vẫn ở chính sảnh chờ. Đợi hơn nửa canh giờ, còn chưa đi. Nếu như không gặp, Ôn Uyển hiện tại đang ở trên đầu cửa miệng của mọi người, nếu truyền ra một danh tiếng bất hiếu, lại có một Hiền phi cùng Triệu vương nhìn chằm chằm, vẫn nên ngoan ngoãn một chút tốt hơn. Ôn Uyển rất không tình nguyện mà đi ra ngoài.

Bình Hướng Hi mang khuôn mặt tươi cười nói”Ôn Uyển, dù sao cũng là muội muội con, con nên đi xem một chút. Con không biết muội muội con lớn lên khả ái thế nào đâu. Ôn Uyển, con đi xem muội muội của con đi, ta tin tưởng con nhất định sẽ thích.”

Nhìn vẻ vui sướng của người làm phụ thân tràn đầy trên mặt hắn, Ôn Uyển nhìn thế nào cũng cảm thấy chói mắt, hận không được một cước đá qua, đạp chết cái tên khốn kiếp này, hoặc là quất cho hắn hai roi, quất chết nha . Não bị rỉ sét rồi à? ở trước mặt ta khoe khoang tình thương của cha. Nhưng cuối cùng Ôn Uyển vẫn không làm sao được, chỉ có thể là nói đến lúc đó sẽ đi. Vì sao, vì phòng ngừa tiếng đồn chết tiệt, đặc biệt là thời kỳ nhạy cảm hiện tại. Ôn Uyển cũng không muốn chọc ra tin đồn gì, cái này thật là bi thúc dục .

Nếu ở hiện đại nàng mà có phụ thân như vậy, không nói đến chuyện đăng báo cho thoát ly quan hệ. Ít nhất cũng chạy đến nước ngoài định cư. Để cho hắn tìm không ra, dè đặt nhìn thấy làm cho người ta chướng mắt, trong lòng nén giận gay gắt. Nhưng ở chỗ này, ở nơi cổ đại chết tiệt này, dù ngươi muốn xem hắn là không khí, không muốn có chuyện dây dưa với hắn, thì cũng không được a. Có cái quy định nghiêm khắc muốn mạng người này, thì thứ buồn nôn này luôn cách ba ngày năm hôm là tới đây ở trước mắt nàng lắc lư, không chọc mình tức chết, lại đem mình buồn nôn gần chết.

Hạ Ảnh ở bên cạnh buồn bực không nói lời nào. Ôn Uyển nhìn nàng, nổi lên trò đùa dai, hướng về phía nàng ra dấu mấy cái. Hạ Ảnh hoảng sợ trợn to hai mắt, lập tức lắc đầu, kiên quyết không đáp ứng. Ôn Uyển biểu đạt chính là: nếu không, ngươi giết chết hắn, dè đặt làm ảnh hưởng tâm tình của ta.

Ôn Uyển nhìn ánh mắt của nàng, nhún vai. Ngay cả người chán ghét Bình Hướng Hi, nghe thấy nàng nói gì lời này, cũng có vẻ mặt như vậy. Nếu là người khác, còn không biết sẽ nói như thế nào đây, chờ đến ngày hắn gần kề cái chết hoặc là, chờ đến lúc nàng có đầy đủ năng lực, không cần sợ bị tai tiếng ảnh hưởng, sẽ tựu cùng hắn đoạn tuyệt quan hệ.

Bình gia ngũ phòng

Đoạn thời gian trước, Ôn Uyển trên căn bản là cách hai ngày phải đi vào hoàng cung, thân thuộc với vua. Nhưng mà Ôn Uyển chán ghét cùng những người đó mang khuôn mặt tươi cười đón chào, nên nhất luật đóng cửa từ chối tiếp khách. Hiện tại đến nhà của Bình Hướng Hi, nhìn trước cửa xe ngựa ồn ào, người người cười nói cao giọng hết lớp này đến lớp khác, thì cúi đầu, một câu nói cũng không nói.

Ha hả, mượn thế của mình, tạo thế cho tiểu nữ nhi của hắn. Cũng thật hay cho hắn có thể làm ra được, có phụ thân như vậy, thật đúng là làm cho người ta bi ai. Đối mặt tân khách, nàng không cười đón chào. Trong lòng chán ghét, nhưng công phu trên mặt vẫn phải làm ra. Ôn Uyển sắc mặt nhàn nhạt , hướng về phía mọi người, lễ nghi căn bản vẫn phải làm.

Nhưng có một chút Ôn Uyển làm sao cũng nghĩ không ra. Tổ mẫu hờ của nàng còn chưa có chết hết một năm đâu, làm sao lại có thể làm bữa tiệc lớn thế này. Qủa là không biết lại hát cái trò gì. Ôn Uyển cho dù rơi sạch tóc, cũng nghĩ không ra sai sót chỗ nào trong chuyện này. Chẳng lẽ cha hờ của nàng có ý định xuất sĩ. Nếu không, làm cái gì mà khoa trương mời nhiều người như vậy. Khụ, người có não bị nước vào sẽ không làm theo lẽ thường đây, uổng công mình tự chuốc lấy vất vả.

“Ơ, đây chính là thập chất nữ sao? Lớn lên thật xinh đẹp, khó trách vạn tuế gia lại yêu thích như thế, đến bên này của bà thím.” Một lão bà không biết là người nào nhiệt tình kéo lấy tay của Ôn Uyển, liền bị Cổ ma ma chặn lại. Người nọ đầu tiên là mặt già đỏ lên, nhưng rất nhanh như không có chuyện gì xảy ra.

Ôn Uyển hướng người nọ gật đầu xin lỗi, càng là ở trung tâm của thị phi, thì càng phải khiêm tốn. Bởi vì bất kể là người triều đại nào, chỉ cần có một danh tiếng tốt, trên căn bản dư luận đều đứng về phía ngươi. Ôn Uyển đã sớm nhìn thấu điều này. Nên nhất định phải đem vai diễn nữ nhi hiếu thuận của hắn, hiếu thuận trưởng bối, kính cẩn khiêm tốn ngoan ngoãn, bình dị gần gũi diễn thật tốt.

Người nọ thấy thái độ của Ôn Uyển, trong lòng mới thoải mái một chút. Nhưng ngay sau đó liền tức giận nhìn Cổ ma ma, trong lòng nghĩ đến, không phải là một nô tài à, như thế quá không biết phép tắc. Còn người bên cạnh thấy Quận chúa hôm nay được cưng chìu, còn có thể vinh nhục không sợ hãi, tất cả đều rối rít khen ngợi không dứt.