Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 107: Cơ hội




Edit: Asita

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến cuối tháng mười rồi, khí trời bắt đầu dần dần chuyển lạnh, không quá mười ngày đã đến lập đông.

Hạ Dao ở bên cạnh, cười híp mắt nói: “Quận chúa, lúc trước người nói biện pháp thật là có tác dụng lớn. Thuộc hạ dựa theo biện pháp người nói, mời thuyết thư tiên sinh đến quân doanh. Hiện nay tướng sĩ Hổ Uy quân đối với giặc Oa hận thấu xương. Mấy ngày hôm trước, vừa đánh một trận chiến giết giặc Oa đến một mảnh giáp cũng không lưu, giết hơn một ngàn giặc Oa. Hổ Uy quân, chỉ một trận chiến đã thành danh.”

Ôn Uyển quay đầu lại, tự nhiên nói đến chuyện này làm cái gì. Những người này, cho dù hận thấu xương hơn nữa mà không đủ bản lãnh, cũng chỉ uổng công. Cho nên, lợi hại vẫn chính là người dẫn đầu, một phần quan hệ với nàng cũng không có.

Hạ Dao thấy bộ dáng Ôn Uyển không thèm để ý, khẽ than thở một phen. Nàng muốn cùng Ôn Uyển nói, lần này có tịch thu được gia sản của mười mấy tham quan, quân phí tạm thời không cần lo, nhưng quốc khố trống không, triều đình phải chịu gánh nặng hơn ba mươi vạn đại quân vùng duyên hải và biên quan. Hơn nữa hoàng thượng chuẩn bị dùng hết khí lực trừ giặc Oa nên cần lượng quân phí rất lớn, muốn Quận chúa thử nghĩ biện pháp xem.

Ôn Uyển nhìn nàng, đại khái đoán được ý tứ của nàng nhưng cũng không thể làm gì. Nàng có lợi hại hơn nữa, cũng không thể từ không khí chuẩn bị mấy trăm vạn lượng bạc nữa. Nàng cũng không còn cái tâm tư này, bại lộ khả năng càng nhiều, bị tính kế càng lợi hại.

Hạ Dao sát ngôn quan sắc lợi hại tới bực nào, liền vòng vo đổi đề tài: “Quận chúa, Bạch Thế Niên tướng quân hiện nay là nhân vật nóng bỏng tay. Không nói rất nhiều gia đình ở vùng duyên hải muốn gả khuê nữ cho hắn, ngay cả trong kinh thành cũng có rất nhiều người đến phủ Thần Tiễn Hầu cầu hôn. Nghe nói, đạp hỏng cả bậc cửa phủ Thần tiễn Hầu nha..”

Ôn Uyển không có hứng thú nghe cái này. Ở cổ đại, chỉ có hôn phối của nữ tử khó khăn thôi. Nam tử thì kể cả gia thế kém cỏi, chỉ cần bản thân hắn có bản lãnh, lấy được một chức quan, bà mai cũng sẽ như thủy triều hướng trong phủ đi vào: “Thần tiễn hầu đáp ứng sao?”

Hạ Dao cười nói”Không có, Bạch tướng quân gởi thư nói, nhất định phải qua được mắt hắn. Nếu hắn chưa chính thức thấy thì không cần. Ở Phúc Kiến, bố chính Sử đại nhân muốn gả khuê nữ nhà mình cho hắn cũng bị cự tuyệt. Hắn nói hiện tại mình đang ở mủi đao ngọn giáo, chuyện đón dâu tạm thời còn không nghĩ tới. Chờ đem giặc Oa diệt rồi hãy nói tới cưới vợ cũng không muộn.”

Ôn Uyển ha hả cười: “Sợ không phải là vì đợi diệt giặc Oa, mà vì sợ lại rơi xuống danh tiếng khắc vợ, cứ dứt khoát cẩn thận trước đã.”

Ở phủ Trịnh Vương, Trầm giản đã mất đi sự bình tĩnh trước đây:”Vương gia, gần đây tâm tư hoàng thượng càng ngày càng khó đoán. Đã nhận được tin tức, kể từ sau sự kiện trúng độc, Hoàng thượng tức giận công tâm, thân thể đã không được như lúc trước.” Cũng để cho Ôn Uyển Quận chúa tham chính rồi, sao không nhân cơ hội này lấy đến tay.

“Ôn Uyển chắc là không biết tham dự đến chuyện này. Lời này, sau này không được nhắc tới nữa.” Trịnh vương rất bình tĩnh nói.

Không phải hắn không vội, mà tình thế không cho phép hắn vội vàng. Càng là đến thời khắc mấu chốt như thế này, càng phải ổn định, nếu không, dễ dàng tính toán sai lầm.

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển vẻ mặt bình thản, không khỏi khẽ cười hỏi ra tiếng. Ông đã nhận được tin tức, đối với việc Ôn Uyển cẩn thận chặt chẽ, không biết nên vui mừng hay mất mát: “Làm sao, tình nguyện đi cầu cậu Trịnh vương hỗ trợ, cũng không nguyện ý cùng ông ngoại cầu tình?”

Ôn Uyển tỏ vẻ, sao có thể vì chút ít chuyện này mà làm phiền ông ngoại. Ông ngoại ngày ngày bận rộn như vậy, không thể vì một chút chuyện nhỏ như vậy làm trễ nãi thời gian.

Hoàng đế than thở một tiếng. Ôn Uyển ở bên cạnh ông luôn cẩn thận từng li từng tí. Sợ ông một khi mất hứng, liền nổi giận với nàng, cho nên trong cung khắp nơi cẩn thận, ông sao lại không biết.

“Đúng rồi, Tứ bá của cháu là như thế nào?” Hoàng đế đột nhiên nhíu chân mày hỏi.

Ôn Uyển quơ quơ đầu nhỏ, bút họa một chút. Ý là nàng cũng không rõ ràng lắm, đại khái bởi vì động tác của triều đình phen này có dính líu đến nhà vợ của Tứ bá cho nên trong lòng có chút bận tâm. Đây cũng là nhân chi thường tình, Tứ bá nhìn cũng là người tinh minh lợi hại, không đến nổi làm ra chuyện tai họa gì.

Hoàng đế cũng là cười: “Đứa nhỏ này, mọi người Bình gia đối cháu như vậy, cháu còn giúp bọn hắn nói chuyện, cháu giúp bọn hắn nói, cũng sẽ không có người nào cảm kích đâu.”

Ôn Uyển tỏ vẻ, nàng chẳng qua là nói lời thật thôi. Nàng không thích thậm chí rất chán ghét người Bình gia, nhưng cũng không thế không có lương tâm nói bậy người khác. Nàng làm không được loại chuyện này, lương tâm của nàng không cho phép nàng đi làm chuyện như vậy.

“Khụ. . .” Nhìn bộ dáng này của Ôn Uyển, hoàng đế nhẹ nhàng mà thở dài một tiếng.

Ôn Uyển ra khỏi điện, vừa nhìn thấy Tư Nguyệt liền sợ hết hồn.

Tư Nguyệt, tinh thần hoảng hốt, nhìn thấy nàng liền nhào đầu về phía trước, khóc cầu khẩn Ôn Uyển cho nàng đi gặp Hoàng gia gia một lần.

Ôn Uyển nhìn thấy Tư Nguyệt, đã là một đóa hoa điêu linh, có gặp, cũng không thay đổi được gì, nhưng chuyện này, đại khái cũng là con đường của nàng sao?

Tư Nguyệt là một quân cờ trong tay Triệu vương, khi không dùng được liền bị vất bỏ. Mà nàng, không phải cũng là quân cờ trên bàn cờ của ông ngoại hoàng đế và cậu Trịnh vương sao? Nếu như không có tác dụng, đoán chừng cũng có kết quả giống Tư Nguyêt, không khác nhau nhiều lắm.

Hạ Dao nhìn Ôn Uyển một cái nói:”Quận chúa nói, hiện tại nàng cũng muốn đi Dưỡng Hòa điện. Nàng sẽ thông truyền giúp một tiếng, còn hoàng thượng có gặp người hay không nàng không thể ra sức.”

Hạ Dao nhẹ giọng nói: “Quận chúa, lời này phải truyền. Nếu như hiện tại cự tuyệt, vạn nhất nàng chết ở chỗ này, bất kể nói thế nào, thì Tư Nguyệt cũng là huyết mạch chính tông của hoàng gia.”

Ôn Uyển trong lòng rất muốn mắng chửi người, hãm hại a, nguyên lai là muốn tính toán nàng. Quả thật, nếu Tư Nguyệt chết ở trước mặt nàng, còn không biết người ở bên ngoài nghĩ về nàng như thế nào đây!

“Quận chúa, đây là món ăn mà người đã làm, Trần ma ma cho người đưa tới.” ở điện Vĩnh Ninh, Hạ Ngữ bưng một hộp đựng thức ăn tới.

“Quận chúa nói, món ăn này cứ giữ ấm, đợi nàng trở lại sẽ ăn.” Đây là món ăn Ôn Uyển làm, nhưng bởi vì đến cuối đã rời khỏi tầm mắt của mình, cho nên Ôn Uyển không cho hoàng đế dùng, đây là sự cẩn thận của Ôn Uyển.

Trần ma ma nhìn cái hộp được cầm về nguyên dạng, liền bỏ vào trong nồi, giữ nóng. Chờ Ôn Uyển trở lại có thể ăn ngay. Những thức ăn này hương sắc cũng không tệ.

“Ma ma, Quận chúa có phải cố ý làm nghiêm trọng hay không, cẩn thận như vậy, cách tầm mắt là không được. Nàng rõ ràng là không tín nhiệm chúng ta, dù nói thế nào, người cũng đã ở bên người nàng hầu hạ sáu năm trời.” Tiểu cung nữ bên cạnh Trần má má có chút oán trách.

“Trong hoàng cung, nhất định phải muôn vàn cẩn thận. Nếu không, chết như thế nào cũng không biết.” Trần ma ma nhỏ giọng khiển trách Tiểu cung nữ. tiểu cung nữ liền ủy khuất cúi đầu.

Ôn Uyển vào Dưỡng Hòa điện, cuối cùng lấy dũng khí hỏi.

“Vậy cháu nói một chút suy nghĩ của cháu xem, ông ngoại có nên thấy nàng hay không?” Hoàng đế hỏi Ôn Uyển, nàng lắc đầu, tỏ vẻ mình không biết.

“Vậy hãy để cho nàng đi vào.” Hoàng đế ra vẻ vô tình nói.

“Hoàng gia gia, Hoàng gia gia. . . ” Nhìn thấy hoàng đế, Tư Nguyệt kích động kêu lên, trong thiên hạ người duy nhất có thể cứu nàng, chỉ có hoàng đế.

Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tư Nguyệt, hỏi: “Ngươi tìm trẫm có việc gì?”

“Hoàng gia gia, chuyện kia, thật không phải là do cháu làm. Hoàng gia gia, người phải tin tưởng cháu.” Tư Nguyệt quỳ trên mặt đất đau khổ cầu khẩn.

“Ta tất nhiên biết không phải là ngươi làm, ngươi còn không to gan như vậy, cũng không có bản lãnh này. Đi xuống!” Hoàng đế nhìn đứa cháu gái vô cùng ngu xuẩn này, có chút phiền chán. Lúc ấy lửa kia là nó cố ý đốt, muốn đốt những chữ Ôn Uyển viết. Tuy nhiên nó không cẩn thận đem giá sách đốt cùng, mới khiến cho kẻ có lòng lợi dụng cơ hội.

Hoàng đế phất tay một cái, lập tức hai thái giám đi vào, đem Tư Nguyệt đỡ ra ngoài.

“Lần trước Tư Nguyệt cố ý ra vẻ cứu cháu, cháu biết rất rõ ràng là kết quả do nàng tính toán, tại sao không lên tiếng?” Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, trong mắt không khỏi có ánh sáng.

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ cho dù lên tiếng thì có ý nghĩa gì, còn mang tiếng lấy oán báo ân, không bằng cứ ngậm bồ hòn, trong lòng nàng hiểu là tốt rồi.

Hoàng đế lắc đầu nói: “Mẹ cháu a, chính là một người tinh khiết như thủy tinh, cũng nghĩ tất cả mọi người đều tốt đẹp. Nàng không biết thế sự hiểm ác, nếu không, làm sao có thể sớm rời đi như vậy, bỏ lại một mình cháu bị khổ nhiều năm như vậy.”

Ôn Uyển phối hợp làm bộ toàn tâm lắng nghe. Ông ngoại vừa nói mẹ công chúa của mình là một người mềm mại khiêm tốn, chưa bao giờ tức giận, chưa bao giờ gây lộn, cũng không theo người khác tranh giành. Nói dễ nghe là mềm mại ôn hòa, sự thật chính là người không có chủ kiến. Bằng không, làm sao mà dễ dàng bị tính kế, ở Bình gia bị người ta khi dễ đến sít sao.

Ôn Uyển vô cùng thức thời, tỏ vẻ mình bị khổ cũng không nhiều, hiện tại có ông ngoại hoàng đế thương yêu che chở, trôi qua vô cùng tốt. Dù sao chính là vừa nịnh nọt vừa dỗ dành hoàng đế khiến ông cười ha hả không ngừng. Cũng may cuộc nói chuyện này kết thúc rất nhanh nếu không Ôn Uyển không biết nên nói tiếp như thế nào.

“Quận chúa, Tư Nguyệt Quận chúa bị áp tải về trong phủ Triệu vương rồi.” Hạ Dao hướng về phía Ôn Uyển bẩm báo. Ôn Uyển gật đầu, tỏ vẻ tự mình biết rồi, không nói gì khác.

Hạ Dao cũng là phân tích cho Ôn Uyển, nói:” Nô tì nghĩ đây có thể là kế sách của Hiền phi.”

Giờ phút này tâm tình Ôn Uyển không tốt. Bất kể bà ta tính toán cái gì, nàng hiện tại cũng không muốn nghe những chuyện ngổn ngang này, chờ tâm tình tốt lắm nghe tiếp.

Tư Nguyệt Quận chúa vừa về tới Vương Phủ, đã bị Triệu vương nhốt vào. Triệu vương phi thấy nữ nhi bị giam lại, tim như muốn nát đi.

“Mẫu phi, mẫu phi.” Tư Nguyệt khóc đến đau đớn, ôm Triệu vương phi khóc đến tan nát cõi lòng.

Triệu vương phi lau nước mắt cho nàng nói:” Đừng khóc, mẫu phi đã suy nghĩ biện pháp, mẫu phi sẽ đưa con đến am ni cô ăn chay niệm Phật, như vậy đối ngoại cũng là có biện pháp nói. Chờ thêm ba năm nữa, mọi người sẽ dần quên lãng chuyện này, mẫu phi liền đón con trở lại.”

Tư Nguyệt lắc đầu cười khổ nói: “Mẫu phi, người đừng an ủi con nữa. Tổ mẫu và phụ vương sẽ không đáp ứng, mẫu phi, cũng là Tư Nguyệt là không phải. Nếu ban đầu Tư Nguyệt nghe lời của mẫu phi, thì sẽ không có chuyện ngày hôm nay.”

Triệu vương phi miễn cưỡng cười an ủi: “Đừng khóc, không có sao. Mẫu phi nhất định sẽ khiến cho bọn họ đáp ứng. Con an tâm, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Ở La gia. Hoa Mai Nhi rốt cục cũng nhận được tin, nói nàng có thể đi thăm mẫu thân và người thân trong ngục giam.

“Nương.” Mai Nhi nhìn Hoa phu nhân bị lạnh đến sắc mặt phát xanh, mặc một thân áo tù màu trắng liền tiến lên ôm Hoa phu nhân thật chặt.

“Tiểu thư, trước tiên nên để lão phu nhân mặc thêm y phục lên, nơi này rất lạnh.” Bình nhi khuyên nhủ, trong ngục giam nay rét căm căm.

“Bình nhi, ngươi đem cái này mặc cho tổ mẫu.” Sau đó mở bọc đồ trong tay mình,tự tay mặc cho mẹ nàng một áo khoác ngoài.

“Đứa nhỏ này, ta không phải đã nói với con, không nên đi tìm những người đó, những người đó đều dựa vào không được . Bọn họ chỉ nghĩ đoạt tiền tài của con thôi, làm sao con lại không nghe lời của mẹ. Mai nhi, lần sau không được làm chuyện như vậy, sau này thứ con có thể dựa vào, cũng chỉ có số đồ cưới đó.” Hoa phu nhân lau nước mắt cho Mai nhi, trách cứ. Ở trong tù, mặc dù hoàn cảnh rất kém cỏi, ăn mặc cũng kém đến không thể kém hơn, nhưng tâm thái của Hoa phu nhân tốt vô cùng. Những ngục tốt kia cũng biết bà là mẹ ruột của thế tử phu nhân Trấn Quốc công nên không làm khó, cho nên, trải qua những ngày này so với người khác tốt hơn nhiều.

“Nương, người yên tâm, chỉ thưởng cho ngục tốt mười mấy lượng bạc, không tốn nhiều bạc. Lời của người con luôn nghe theo, người yên tâm.” Mai Nhi thấy mẫu thân đến bây giờ vẫn còn lo lắng cuộc sống của nàng ở La gia trôi qua không tốt thì trong lòng lại càng chua xót không dứt.

“Những thứ kia đều là đạp người dưới thấp, sao có thể?” Hoa phu nhân không tin tưởng.

“Phu nhân, tiểu thư không có lừa người. Tiểu thư đi cầu Hoàng quý Quận chúa. Phu nhân yên tâm.” Bình nhi đã đem áo choàng, cho lão phu nhân, giờ mới đi tới, vội vàng nói.

“Quận chúa, cũng thật là làm khó nàng ấy, thật là một hài tử tốt trọng tình trọng nghĩa. Mai nhi, lần này con thiếu Quận chúa đại ân tình rồi, sau này phải báo đáp người ta. Biết không?” Hoa phu nhân than thở.

“Cô phu nhân, nếu người có thể cầu Quận chúa, Quận chúa rất được hoàng thượng sủng ái, chỉ cần nàng van xin hoàng thượng, nhất định chúng ta có thể được thả ra ngoài. Ngươi lại đi van xin Quận chúa, xin nàng thả chúng ta đi ra ngoài có được hay không?” Di nương lập tức bò tới, hưng phấn mà kêu.

“Câm miệng của ngươi lại, Quận chúa là người mà ngươi có thể sai sử sao? Đến giờ phút này mà ngươi còn không biết điều như vậy. Mai Nhi, không nên nghe nàng ta nói hưu nói vượn. Quận chúa có thể nhìn tình cảm với con mà giúp đở khơi thông cầu người, đã là ân đức lớn lao, không thể được voi đòi tiên, làm tình cảm của Quận chúa đối với con lạnh nhạt.” Hoa phu nhân sợ Mai nhi thật mở miệng van xin như vậy, chỉ vì tình nghĩa mà có đưa tay giúp đỡ, đã là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, nếu lại được voi đòi tiên, vậy sẽ phá hủy giao tình.

“Nương yên tâm, Ôn Uyển nói với con, trước khi hết năm hẳn là có kết án, người cố nhịn thêm một chút, Ôn Uyển đã hướng Hạo thân vương cầu tình, hy vọng ông có thể tha cho nương, để nương bình an trở về nhà. Nương, người không cần lo lắng.” Mai Nhi hạ giọng nói.

“Nương chỉ cầu con có thể bình an hoà thuận vui vẻ là đủ rồi.” Hoa phu nhân kiên định.

Ôn Uyển thỉnh thoảng hay viết một chút tiết mục ngắn trêu chọc cho hoàng đế vui cười. Còn làm cho người ta đi thu thập những chuỵên cười đang thịnh hành, tự mình gia công thêu dệt thành tiết mục ngắn, có đôi khi tự viết cho Hoàng đế đọc, có đôi khi vì muốn có hiệu quả tốt hơn, để cho Hạ Dao kể cho hoàng đế nghe.

Tỷ như có hai người cãi nhau, một người mắng: “Ngươi là cái con lừa ngu ngốc” một người khác chửi: “Ngươi là con lừa đần độn”. Người đi đường nghe thấy khuyên nhủ: “Đều là người cùng một nhà, nên giữ hòa khí mới phải”

Hoàng cung trên dưới, nhất thời hết sức hài hòa.

Ngày hôm đó, Hạ Ảnh tùy ý nói một câu khiến cho Ôn Uyển chú ý. Hạ Ảnh nói quân nhu đồ dùng của triều đình những năm gần đây đều do thương gia lớn nhất thiên hạ, là Khương gia chọn mua, lần này cũng không ngoại lệ.

Nhóm vật liệu đầu tiên của năm nay đã đưa đi. Nhóm thứ hai đang được gấp gáp chế tạo. Ôn Uyển nghe lời này, liền bảo Hạ Ảnh gọi Hạ Dao đi vào. Hỏi nàng, triều đình đặt mua quân nhu đồ dùng là lựa chọn thương gia như thế nào, có phải có yêu cầu gì riêng hay không?

Ôn Uyển nghe nói chỉ cần có người bảo lãnh, không có yêu cầu gì khác. Dĩ nhiên, nếu không đủ nhân mạch chỗ dựa mạnh mẽ thì tuyệt đối làm không được .

Ôn Uyển âm thầm suy nghĩ chuyện này. Đây là cơ hội, nàng một mực chờ đợi. Nếu như vận dụng thích đáng, có thể hoàn toàn tiêu diệt Khương gia. Nên bắt tay vào làm như thế nào, nàng phải trù tính cẩn thận.