Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 188: Sát chiêu (trung)




Ôn Uyển cười nhạt, nhưng cái nụ cười này lại làm cho Hạ Dao sởn gai ốc: “Hạ Dao, ngươi nói xem, nếu như ta giết chết Mai trắc phi, hơn nữa ta còn để cho Triệu vương biết là ta chuẩn bị giết Mai trắc phi. Ngươi nói Triệu vương sẽ thế nào?” Nếu tất cả mọi chuyện đúng như vậy, dựa theo suy đoán của nàng, thì Triệu vương yêu thích cái nữ nhân Mai trắc phi này. Nếu nàng giết nữ nhân mà Triệu vương yêu mến nhất, không biết Triệu vương có thể nổi điên hay không? Cho dù không thể nổi điên, cũng đủ để cho lòng hắn đau nhức khó chịu. Nếu như nổi điên, rối loạn lúc này, hiện tại nàng đã không sợ nữa.

Hạ Dao nghe lời này, đầu ong một tiếng, thất thanh kêu lên: “Quận chúa.” Ôn Uyển muốn trả thù, muốn giết người, nàng có thể hiểu được. Giống như lần trước, La Lục lão gia chết đi. Nhưng lần này, lần này Quận chúa rõ ràng muốn vạch mặt với Triệu vương.

Trên mặt Ôn Uyển không biểu lộ gì: “Nếu như ngươi không làm, cũng không có sao. Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ một ngày. Ngày mai đúng lúc này, nếu ngươi không cho ta câu trả lời chắc chắn, thì việc này không phiền đến ngươi nữa.” Muốn giết chết một trắc phi, đối với người khác mà nói, có thể rất khó. Nhưng đối với nàng bây giờ, cũng không phải chuyện to tát gì. Hạ Dao không được thì tìm người khác. Dù sao, Mai trắc phi nhất định phải chết, nàng còn phải đợi Triệu vương nổi điên đây.

Hạ Dao không đáp lời lại, lâm vào trầm tư.

Ôn Uyển lại nói tiếp: “Hạ Dao, chuyện này bất kể ngươi có làm hay không cũng không sao cả, ta sẽ không trách ngươi. Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể để cho ông ngoại hoàng đế biết.” Nếu như nói nàng muốn giết Triệu vương, Hạ Dao không hồi báo thì sẽ bị trừng phạt. Chẳng qua là giết một phi tử, ông ngoại hoàng đế sẽ không quá để ý.

Hạ Dao nhìn bóng lưng Ôn Uyển rời đi, tâm tình của nàng liền trầm trọng. Quận chúa trở nên cường ngạnh cùng quyết đoán, không tiếp tục ẩn nhẫn như trước kia, đây là điều nàng muốn, tại sao lòng của nàng lại trống trải thế này! Tại sao nàng có một loại xúc động muốn rơi lệ.

Ôn Uyển xoay người trở về tẩm cung. Nàng hiện tại không giết được Triệu vương, nhưng nàng sẽ làm hắn đau, để cho hắn đau đớn. Một khi cơ hội tới, nàng nhất định phải khiến hắn chết. Chỉ có Triệu vương chết đi, mới có thể ngăn chặn tất cả hậu hoạn. Nếu như Hạ Dao không muốn, nàng sẽ đi tìm Hạ Ảnh, nếu cậu Trịnh vương cũng không nguyện ý. Thì trực tiếp bảo Đông Thanh mua người. Lần này, nàng sẽ không bỏ qua.

Tối hôm đó ở trong phủ Đại tướng quân. Bạch Thế Niên còn đang suy nghĩ, phải dâng sổ con lên cho Hoàng thượng, thỉnh cầu đi biên quan. Không thể ngây người ở đây thêm nữa, cũng không ngốc mà xen vào trong vũng nước này. Hơn nữa hắn không muốn lưu lại nơi này nữa.

Đinh thị bưng bát súp, lả lướt đi tới, cất tiếng kêu yêu kiều: “Tướng công.”

Bạch Thế Niên đang thương tâm, vừa giương mắt nhìn lên, trong mắt tức giận càng tăng lên. Lúc này Đinh thị cơ hồ là nửa thân trần, đang mặc một bộ quần áo màu hồng nhạt. Cái cổ trắng thon dài như ngọc, một bộ ngực sữa nõn nà như bạch ngọc, cái yếm đỏ tươi bên trong như nửa che nửa đậy, eo trắng vừa vặn, không chút mỡ thừa. Đôi chân thanh tú thon dài, trơn bóng như nước lúc ẩn lúc hiện, ngay cả gót sen cũng xinh đẹp tuyệt trần, lộ ra đầy mời mọc hấp dẫn người.

Bạch Thế Niên phẫn nộ quát: “Cút ngay đi, đừng làm uê ố chỗ này.”

Đinh thị nhìn thần sắc Bạch Thế Niên, trong lòng sợ tới cực điểm. Nhưng nàng biết nếu như không được người nam nhân này thương yêu, nàng sau này làm sao có thể đặt chân ở Bạch gia. Nếu không phải lão phu nhân cho người đưa tới đây, nàng cũng không vào được phủ tướng quân. Hiện tại mà không chiếm được ân sủng, không sinh được nhi tử. Cả đời này của nàng coi như xong. Sớm biết như vậy, ban đầu có chết cũng không để cho tiện nha đầu kia gả tới. Lớn lên xấu như vậy, lại có bản lĩnh câu dẫn nam nhân. Nói gì mà nàng không muốn làm thiếp. Nhất định là nhìn Nhị lão gia Hoa gia tuổi già không được. Nếu không làm sao lại khiến tướng quân hồn phách bay mất.

Mặc dù trong lòng Đinh thị rất sợ, nhưng vẫn kiên trì: “Tướng công. Thiếp biết sai rồi, người không thể cho ta một cơ hội sao?”

Bạch Thế Niên thấy Đinh thị muốn câu dẫn mình, trong lòng tức giận tới cực điểm. Đinh cô nương thấy Bạch thế Niên không nói lời nào, cho là hắn có ý tứ buông lỏng, liền kiều mỵ cầu khẩn, hướng thân thể dán vào hắn.

Lửa giận trong lòng Bạch Thế Niên đang không có chỗ phát tác, thê tử hắn vừa mới chết, trong lòng đang rất bi thương. Vốn chỉ muốn đuổi nàng ra ngoài, hiện tại, trong cơn tức giận, Bạch Thế Niên dùng một tay bắt người ném ra ngoài..

Đinh thị bị ném đến bầm dập mặt mũi.

Bạch Thế Niên quát to một tiếng, quản gia nhanh chóng chạy tới đây, hắn hướng về phía quản gia phẫn nộ quát: “Đem người đưa khỏi phủ tướng quân, ném trở về Đinh gia đi. Ta còn nhìn thấy nàng lần nữa, sẽ dùng quân pháp xử trí ngươi.”

Triệu vương mặc dù cực kỳ phẫn hận, nhưng hắn vừa gặp Hiền phi xong liền bị hoàng đế đuổi về vương phủ, vẫn bị giam lỏng ở trong vương phủ. Kể từ sau chuyện Liễu Thác, hoàng đế lại càng không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào Vương Phủ. Đây chẳng phải rõ ràng là muốn vứt bỏ hắn hay sao?

Triệu vương lại tính toán, rốt cuộc nên dùng cái biện pháp gì để trừ đi yêu nghiệt này. Cái yêu nghiệt này còn tồn tại, hắn vĩnh viễn cũng không có một ngày yên tĩnh.

Ôn Uyển nằm ở trên giường dưỡng bệnh, nói dưỡng bệnh cũng không hẳn vậy. Bên trong phòng ngủ không có ai, còn không phải là nàng muốn làm cái gì thì làm cái đó, chỉ là không được đi ra khỏi cung thôi.

Hôm nay Ôn Uyển không làm việc gì, chỉ nhìn trời xanh phía bên ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Ôn Uyển suy nghĩ, nàng dự định trước khi Bạch Thế Niên đi biên quan sẽ gặp hắn một lần để loại bỏ sự nghi ngờ của hắn. Nàng tin tưởng, có thể hắn nhất thời bị lừa gạt, nhưng người này cũng không phải là kẻ ngu xuẩn, thời gian dài nhất định sẽ hoài nghi. Cho nên, tất nhiên là phải gặp mặt một lần này. Có điều phải dùng bộ dáng nào thì hắn mới có thể không nhận ra nàng đây. Đó là một vấn đề khó khăn, là một vấn đề cực kì khó khăn.

Bạch Thế Niên lại trình sổ con, xin hoàng đế cho phép hắn đi biên quan. Hoàng đế đang suy nghĩ lựa chọn người, thì Văn Đại tướng quân cũng dâng sổ con lên, đề cử chính cháu trai của hắn đi biên quan rèn luyện. Hai người cũng là ngang tài. Nếu như không có phát sinh chuyện bạch Thế Niên thành thân nạp thiếp, hoàng đế có thể sẽ nghiêng về Bạch Thế Niên. Nhưng bây giờ, hoàng đế giữ lại sổ con, còn phải suy nghĩ.

Cùng ngày hôm đó, Thiết Can Ngự sử Đốc Sát Viện cùng Tả đốc Ngự sử Hàn Quốc Trụ cũng trình lên một phần sổ con, phần này sổ con đã đưa tới sóng to gió lớn. Phía trên ghi thống lĩnh Tuần Tuân của Tả Dực tiền phong Doanh ( chính là thống lĩnh quân doanh cứu viện Ôn Uyển) ăn hối lộ trái pháp luật, xem nhân mạng như cỏ rác, dung túng con cái hành hung, cường đoạt dân nữ bảy đại tội trạng.

Hoàng đế ra lệnh Đại Lý Tự tra rõ chuyện này.

Thời điểm hoàng đế đến Vĩnh Ninh Cung thăm nàng, Ôn uyển liền thỉnh cầu: “Ông ngoại hoàng đế, con muốn hướng ngài xin một người. Thủ hạ được việc của con quá ít, cần mấy người tài giỏi để chèo chống.” Hoàng đế nhìn nàng, quái lạ không biết Ôn uyển muốn người như thế nào.

Ôn Uyển viết một hàng chữ: “Đông Chính Vi, con muốn hắn giúp con. Những thích khách đã truy sát con, dù có trốn đến chân trời góc bể, con tuyệt đối sẽ không buông tha.”

Hoàng đế nhìn đáy mắt Ôn Uyển phẫn hận, lửa giận của nàng đã đến đường giới hạn. Liền sờ sờ đầu Ôn Uyển nói: “Tốt, chờ thêm hai ngày, lại để cho hắn tới gặp con.”

Ôn Uyển gật đầu. Chờ hoàng đế đi rồi, Ôn Uyển liền ăn hết một miếng dưa hấu. Sau khi an tĩnh lại, nàng nói lên sự nghi ngờ cùng lo lắng của mình. Nàng nhắc nhở Hạ Dao và mấy thiếp thân nha hoàn bên cạnh khác, nhất định phải cẩn thận, không thể để người khác lấy được tin tức.

Hạ Dao cười trấn an nàng nói: “Quận chúa, người không nên lo lắng, những cái khác có thể cho là thuộc hạ khoe khoang khoác lác. Nhưng chỉ cần Quận chúa ở trong hoàng cung, thuộc hạ dám cam đoan, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì. Không nói tin tức bị truyền ra ngoài, chính là một con con ruồi cũng không thể đi ra.”

Không chỉ có tin tức không thể tiết lộ ra ngoài, vấn đề về an toàn lại càng trọng yếu nhất. Nghĩ tới lần ám sát này, Ôn Uyển cũng đã hạ quyết tâm, trước lúc chưa định đại cuộc, triệu vương chưa bị đuổi về đất phong, nàng tuyệt đối sẽ không rời khỏi hoàng cung. Cho dù rời đi, cũng phải đi theo chân ông ngoại hoàng đế. Nhưng Ôn Uyển rất nhanh lại nghĩ ra chủ ý, liền bảo Hạ Ảnh đưa thư cho cậu Trịnh vương.

“Vương gia, Quận chúa đưa thư đến.” Trịnh vương có chút buồn bực, trước kia dù tình thế có nghiêm trọng ngay trước mắt, Ôn Uyển cũng không tự mình viết thư cho hắn. Hiện tại tình thế tốt rồi, nàng ngược lại lại viết thư cho mình. Hơn nữa còn là viết minh thư, không phải là mật thư, cái nha đầu này, trong hồ lô muốn làm cái gì.

Trịnh vương nhanh chóng mở thư ra, vừa đọc thư, trong mắt hiện đầy sát khí. Trong thư Ôn Uyển nói đến lo lắng của nàng, lo sợ những người đó không ám sát được mình, đổi thành ám sát Trịnh vương. Trịnh vương là bùa hộ mệnh của nàng, Trịnh vương một khi có tam trường lưỡng đoản (xảy ra việc gì không may), vậy cố gắng những năm này của nàng, chẳng phải tốn công vô ích sao. “Truyền lời cho Ôn Uyển, ta đã biết rồi, nàng cứ yên tâm, sau này ta sẽ cẩn thận, không có việc gì đâu.”

Hiền phi dựa vào trên cái đệm hoa lệ màu xanh lá có thêu viền vàng, cho dù bị giam lỏng, nhưng quản sự nương nương trong hậu cung bởi vì cố kỵ Triệu vương, cũng không bạc đãi chi phí ăn mặc của bà. Biết Triệu vương hỏi thăm bà, có cơ hội trừ Ôn Uyển hay không? Nếu có, nhất định phải ra tay trừ cái mối họa này. “Không có cơ hội. Còn muốn động thủ với nàng, đã là không thể nào. Hắn phải ổn định, càng là lúc này, càng phải ổn định, tuyệt đối không thể loạn. Xử lý sạch sẽ, hoàng thượng cũng không tìm được chứng cớ, vì thể diện hoàng thất, hoàng đế chắc sẽ không công bố ra bên ngoài. Nói cho hắn biết, người hắn phải đối phó chính là lão Bát, không phải là Ôn Uyển. Nếu Lão Bát mà ngã xuống, Ôn Uyển cũng không thể giãy dụa đứng lên được. Hắn phải biết cái gì là chủ yếu, thứ yếu.”

“Vâng”. Quách ma ma gật đầu.

“Tô Phượng a Tô Phượng, không nghĩ tới. Ngươi lại vì hoàng thượng, vì cái gọi là muôn dân trăm họ, cứ như vậy mà vứt bỏ một đôi con trai con gái còn nhỏ của mình. Vì để nhi tử có thể sống, mà đem hắn nuôi dưới danh nghĩa của một tội tỳ. Tô Phượng, nếu bàn về mưu kế cùng nhẫn nhịn, ta quả thật không bằng ngươi. Nhưng ta tuyệt đối sẽ không nhận thua. Ai chết vào tay ai, bây giờ còn chưa biết.” Hiền phi dùng thanh âm không ai nghe được nói.

Bà rất rõ ràng, hoàng thượng bởi vì chuyện lần này của Ôn Uyển, chắc rằng sẽ bỏ đi con của bà. Nhưng cũng không muốn biến lão Ngũ thành cát bụi, dù gì cũng là nhi tử mình nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, yêu thương hơn hai mươi năm. Đến bây giờ, không thể vì Ôn Uyển mà làm nhi tử của mình không trở mình được. Chỉ cần nhi tử bà có thể khiêm tốn xử lý thì vẫn còn có cơ hội. Chỉ cần Trịnh vương vừa chết đi, con của bà sẽ có cơ hội.

“Nương nương, ta lo lắng, Vương gia có thể liều mạng mà động thủ với Ôn Uyển Quận chúa hay không đây?” Quách ma ma lo lắng nói.

Hiền phi thở một hơi thật dài: “Nhất định bảo hắn không nên hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại hoàng đế chỉ còn một phần kiên nhẫn với hắn, nếu hắn dám động nữa. Hoàng đế sẽ lập tức đuổi hắn về đất phong. Hiện tại ở thời điểm mấu chốt này, cho dù muốn động thủ, cũng không thể thành công.”

Quách ma ma liền ảm đạm, cho dù bọn họ muốn động thủ, cũng không có cơ hội để động thủ.

Sắc mặt Hiền phi có chút mỏi mệt: “Quách ma ma, ngươi nói xem, nếu hắn có thể đặt hết tâm tư lên chuyện triều chính, giống như Trịnh vương. Không đi lôi kéo triều thần, một mực la hét Ôn Uyển là khắc tinh của hắn, muốn giết nàng. Như thế nào lại rơi vào cục diện bây giờ.”

Triệu vương dù nói Ôn Uyển là yêu nghiệt thế nào, cũng chỉ là một mình hắn hoang tưởng. Hiền phi chẳng qua là bán tin bán nghi. Quách ma ma cúi đầu, không có trả lời.

Hiền phi chỉ cười khổ. Bà không phải là không muốn đối phó Trịnh vương. Chẳng qua là trải qua chuyện lần trước, mật thám trong phủ Trịnh vương căn bản đã bị nhổ bỏ hết. Muốn động tới Trịnh vương, so sánh với động tới Ôn Uyển còn khó hơn mấy lần. Hơn nữa võ nghệ lão Bát cũng không tầm thường. Bà đã có một chiêu bài rồi, mà chiêu bài này có đạt được hiệu quả như mong muốn hay không thì bà không nắm chắc.