Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 194: Triệu Vương bị giam ( hạ )




Hoàng Đế nhìn về phía Triệu Vương, nhàn nhạt mà tựa như hoàn toàn không có một chút tình cảm nào nói: “Bất nhân bất nghĩa, bất trung bất hiếu, mang xuống, tống giam vào phủ Tông Nhân.” Có ai biết được, lúc Đế Vương nói ra những lời này, trong lòng ông cũng đang rỉ máu.

Đường đường một vị Vương gia, vừa đảo mắt đã trở thành tù nhân.

Trong nháy mắt kia, Triệu Vương nhìn thấy trong mắt Hoàng Đế vẫn là sự bình tĩnh, đáy lòng bỗng dưng trào ra hàn ý và một sự tuyệt vọng nặng nề, nó không ngừng lan tràn đến đỉnh đầu, cho đến khi trải rộng khắp toàn thân.

Vào trước lúc thị vệ muốn kéo hắn ra ngoài, Triệu Vương nhào đến dưới chân Hoàng Đế, bị Ôn công công đi lên chặn ngang lại: “Phụ hoàng, đứa câm kia là một yêu nghiệt. Phụ hoàng, đứa câm kia là một yêu nghiệt. Người hãy tin tưởng nhi thần, nhi thần chỉ vì trừ hại cho thiên hạ. Phụ hoàng, nhi thần vì suy nghĩ cho người, vì giang sơn Đại Tề, mới muốn giết đứa yêu nghiệt này!”

“Câm miệng!” Hoàng Đế không nhịn được, lớn tiếng gầm lên, cắt ngang lời hắn, lạnh lùng nói: “Uổng công ta dạy dỗ ngươi hơn ba mươi năm, vậy mà ngươi lại đi tin lời nói xằng bậy của một yêu tăng, chỉ vì tà thuyết mê hoặc người khác của một yêu tăng, mà ngươi vẫn thật sự cho mình là mệnh cửu ngũ chí tôn, nhận định Ôn Uyển khắc ngươi, làm hỏng mất số mệnh của ngươi. Trẫm nói cho ngươi biết, lần này Ôn Uyển có thể bình yên tỉnh lại, không bị ngươi làm phép giết chết, là vì Giác Ngộ đại sư đặt Ôn Uyển dưới chân Phật tổ ở Hoàng Giác Tự để làm phép bảo vệ con bé, Ôn Uyển là dưới sự phù hộ của Phật tổ mà vượt qua một kiếp nạn khó khăn này.”

Triệu Vương có chết cũng không tin: “Không thể nào, con không tin. Chuyện này tuyệt đối không thể, Phụ hoàng, nó là yêu nghiệt, nó là một đứa yêu nghiệt, Phật tổ phải trừ khử yêu nghiệt, làm sao lại cứu nó chứ.”

Hoàng Đế cũng không nói thêm gì nữa, Ôn công công thấy bộ dạng của Hoàng Đế, tay đang phát run thì nói: “Người đâu, mau, mau đỡ Vương gia ra ngoài, mau đỡ Vương gia ra ngoài đi.”

Chờ khi đám người đi khỏi, Ôn công công xoay lại hỏi, lại thấy Hoàng Đế muốn đứng lên, nên nhanh chóng đi lên phía trước định nâng đỡ. Nhưng không ngờ, còn chưa chạm được vào người, Hoàng Đế đột nhiên không hề báo trước mà ngã quỵ về phía trước.

Trịnh Vương đang chạy tới Điện Dưỡng Hòa nghe thấy một tiếng kêu gào thê lương của Ôn công công, nên nhanh chóng vọt vào. Hắn nhìn thấy Hoàng Đế té trên mặt đất, vội vàng chạy đến đỡ Hoàng Đế dậy rồi đặt trên giường, lớn tiếng kêu: “Thái y, thái y.”

Ôn Uyển đang viết chữ tĩnh, nghe được tin Hoàng Đế ngất đi, thì bị dọa sợ đến nỗi đầu ốc trống rỗng, không quan tâm bất cứ cái gì đã muốn chạy đến Điện Dưỡng Hòa. Vẫn là Hạ Dao tay mắt lanh lẹ, kéo nàng lại: “Quận chúa, bản thân người hiện tại mới bị thương nặng tỉnh lại. Mà người lại chạy đi như vậy, thì sẽ khiến cho người khác nghĩ như thế nào.”

Ôn Uyển mặc kệ nhiều chuyện như vậy, với nàng, hiện tại gặp Hoàng Đế mới là điều quan trọng nhất, còn những chuyện khác thì sẽ nghĩ biện pháp giải quyết. Hạ Dao không còn cách nào khác, chỉ đành phải cho nâng đến một liễn kiệu, nâng Ôn Uyển qua đó. Thái y cũng biết Ôn Uyển không có bệnh, cũng không có kiêng kỵ cái gì sẽ chuyển bệnh khí qua cho Hoàng Đế.

Ôn Uyển vào tẩm cung, thấy Hoàng Đế vẫn còn mê man. Một chút bất mãn trước kia, đã sớm không biết ném đi đâu rồi.

Mãi cho đến nửa đêm Hoàng Đế mới tỉnh lại. Ông mở mắt ra, nhìn Trịnh Vương và Ôn Uyển canh giữ ở bên giường, ngược lại không thấy lạnh lẽo.

Trịnh Vương không đợi Ôn Uyển mở miệng đã hỏi trước: “Phụ hoàng, thái y nói người tức giận công tâm. Phụ hoàng, dù thế nào người cũng không được tức giận nữa.”

Ôn công công bưng cháo sâm tới, Trịnh Vương nhận lấy, còn Ôn Uyển chỉ kéo cánh tay Hoàng Đế không buông: “Ông ngoại Hoàng Đế, người làm cháu sợ chết mất.”

Hoàng Đế đang nửa tựa trên tấm đệm mềm nghỉ ngơi, tuy nói sắc mặt vẫn còn tái nhợt mỏi mệt, nhưng bởi vì có Trịnh Vương và Ôn Uyển ở bên cạnh, nên trong lòng ông thế nào cũng có sự ấm áp.

Mà tin tức Ôn Uyển được phật quang của Phật tổ chiếu rọi, được Giác Ngộ đại sư cao thâm cứu sống, hơn nữa đã khỏe lại, lập tức truyền khắp kinh thành. Hoàng Giác Tự, hiện tại càng đông đúc ngay cả cửa cũng bị chen phá. Ngược lại chuyện Triệu Vương bị nhốt vào ngục, thì trở thành tin tức thứ hai.

Bạch Thế Niên thật sự không không chịu nổi khi cứ phải nằm một đống trên giường, nên bảo thị vệ đỡ hắn ra sân, ngồi dưới tàng cây hoa quế. Ánh mặt trời tháng tám rất chói chang, ánh nắng chiếu lên người sẽ có một loại nóng rát.

Đại quản gia tới đây, hồi báo toàn bộ chuyện đã xảy ra trong kinh thành cho Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên nghe thấy, Ôn Uyển Quận chúa đã được Giác Ngộ đại sư trị khỏi.

Bạch Thế Niên thông suốt đứng lên. Nữ tử có thể khiến cho Phật tổ khai quang phổ chiếu ( tin đồn ), là người bị bề trên nhớ nhung, cũng chỉ có người như vậy, mới có thể ngăn cản được sát khí trên người hắn. Bạch Thế Niên đột nhiên toàn thân phát run, không đâu, không đâu, Thanh nhi không phải là Ôn Uyển Quận chúa, không thể nào, nhất định là hắn suy nghĩ lung tung thôi. Nhưng nếu như Thanh nhi thật sự là Ôn Uyển Quận chúa, vậy, vậy bọn họ, không, nếu như Thanh nhi thật sự là Ôn Uyển Quận chúa, thì ít nhất Thanh nhi vẫn còn sống. Không được, hắn nhất định phải gặp, nhất định phải gặp Ôn Uyển Quận chúa một lần. Hắn nhất định phải xác nhận, rốt cuộc Thanh nhi có phải là Ôn Uyển Quận chúa hay không?

Lão phu nhân nhận được tin tức, đi tới đây, trông thấy Bạch Thế Niên phơi nắng trong sân, sắc mặt lập tức trắng bệch tái mét. Mắng toàn bộ đám thị vệ một trận, rồi mang người trở vào trong phòng.

Bạch Thế Niên không nói chuyện, vẫn không ngừng suy nghĩ xem chuyện này có bao nhiêu khả năng, không sai, bây giờ nghĩ lại, quả thật là kỳ lạ. Ôn Uyển Quận chúa bị trọng thương, còn Thanh nhi hoàn hảo không tổn hao gì. Chẳng lẽ nói, sự thông minh của Thanh nhi so ra còn có thể hơn được Ôn Uyển Quận chúa. Bỏ đi nguyên nhân bệnh câm, hắn nhất định phải đi gặp Ôn Uyển Quận chúa, mới có thể loại bỏ được nghi ngờ trong lòng.

Hiền Phi vẫn bị giam lỏng ở Hàm Phúc Cung, nghe tin con trai bị tống giam ở trong phủ Tông Nhân, thì phun ra máu tại chỗ, lâm vào hôn mê.

Sau khi Triệu Vương bị tống giam, vụ án kiện tham ô hối lộ của Hàn Quốc Trụ cũng có manh mối. Hoàng Đế cũng nhân cơ hội này, nhổ củ cải để lại hố (*), nhổ ra được nhiều cái hố, kinh thành điều tra ra có tám quan viên cùng cấu kết với Tuần Tuân, ngay cả ở địa phương cũng tra ra có hơn mười quan viên cùng Tuần Tuân tham ô trong một vụ án có liên quan trọng đại. Thậm chí, cả nhạc phụ của Triệu Vương, Chung Tiềm Chi, cũng dính líu vào trong.

(*) nhổ củ cải để lại hố: ý là làm 1 chuyện gì đóthì đều để lại dấu vết

Lần thanh tẩy này, so với lần trước sắc bén hơn nhiều lắm. Sự kiện lần này, Hoàng Đế quyết định nhanh chóng xử lý, không nương tay một chút nào, phát tác toàn bộ rất tàn nhẫn. Người dính líu bên trong, phạm tội nghiêm trọng, tất cả đều bị loại bỏ tống giam vào ngục, nam tử trưởng thành trong gia tộc đều mất đầu. Tội hơi nhẹ hơn một chút, cũng bị là lưu đày ngàn dặm, tất cả người nhà thân thích đều bị bán đi. Quan viên chức vị thấp ít liên quan đến, tất cả cũng đều bị bãi quan miễn chức, đương nhiên một trận tai ương lao lục là không tránh khỏi.

Chung Tiềm Chi, mặc dù dính líu bên trong, nhưng tội so ra lại nhỏ hơn rất nhiều. Lại còn có Tô Tướng giúp đỡ hòa giải, nói thế nào Tô Tướng cũng là cậu của Trịnh Vương, một chút mặt mũi như vậy cũng vẫn sẽ cho.

Cuối cùng, Chung Tiềm Chi bị bãi quan miễn chức. Chung gia tịch thu chín phần mười sung vào của công, con cháu cũng bị bãi quan toàn bộ. Vẻ mặt Chung Tiềm Chi rất thản nhiên, dẫn theo người nhà trở về quê quán.

Lần thanh tẩy này, không nói người khác, ngay cả Ôn Uyển đã từng trải qua mấy phen sinh tử, đều nghe đến tâm kinh đảm chiến (*). Bình thường như lần trước cũng không liên quan đến phụ nữ và trẻ em. Nếu năm ngoái cũng nổi giận với mấy nhà thần tử, nhưng đa số cũng là bãi quan, vài nhà bị đày đi biên cương, sau khi tịch thu gia sản nếu tội nhẹ một chút cũng sẽ trả lại một phần gia sản cho người nhà của những tội thần này, vì tội cũng không liên quan đến người nhà. Nhưng lần này, ngay cả trẻ sơ sinh cũng không buông tha.

(*)tâm kinh đảm chiến: kinh hãi run sợ

“Có phải cháu cảm thấy ông ngoại tàn nhẫn vô tình hay không?” Hoàng Đế thấy Ôn Uyển chỉ cần nghe ông hạ chỉ giết người, xử phạt cả nhà làm nô làm tỳ thì Ôn Uyển sẽ cúi đầu.

Ôn Uyển lắc đầu, tỏ vẻ ông ngoại làm như vậy, đương nhiên là có nguyên nhân, có điều nàng thật không rõ vì sao phải làm vậy. Những người già, phụ nữ và trẻ em, con nít kia đều là vô tội mà. Cho dù đã trải qua bao nhiêu sinh tử, tâm địa Ôn Uyển đã trở nên cứng rắn, nhưng thấy nhiều người già trẻ con vô tội bị liên lụy như vậy, Ôn Uyển vẫn còn có chút không nhẫn tâm. Tội phạm ở hiện đại, tội lỗi không liên quan đến người nhà, huống chi là người già và trẻ con không biết thế sự.

“Đứa nhỏ ngốc à, những người già, phụ nữ trẻ em, và con nít kia sao có thể vô tội được. Bọn họ hưởng thụ vinh hoa phú quý được mang đến, lúc gia đình sụp đổ tất nhiên bọn họ cũng phải cùng trả giá thật nhiều. Nếu không cháu nghĩ rằng, những người đó thân ngồi ở địa vị cao, tham ô nhiều bạc, gây tai họa cho nhiều người như vậy là vì cái gì. Tất nhiên bản thân bọn hắn cũng rất hung ác, rất xa xỉ, mà cùng lúc đó cũng đã cho người nhà bọn họ được lợi, nếu không thì bọn họ còn giữ đến lúc mang vào trong quan tài à. Cho nên, bọn họ không phải là người vô tội. Hưởng thụ vinh hoa phú quý được mang đến, vào lúc nhà cao cửa rộng sụp đổ thì bị liên quan đến cũng là điều hiển nhiên thôi.” Hoàng Đế khuyên nhủ.

Ôn Uyển biết, đây chính là điển hình ‘có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu’ rồi. Nhưng mà, thật sự rất tàn khốc. Ở hiện đại, coi như là tham ô, giết người cướp của buôn bán ma túy, người ngồi tù cũng chỉ là liên quan đến những nhân viên đồng lõa thôi, không liên quan đến người già và trẻ con.

“Những đứa trẻ con không biết chuyện kia vô tội mà ạ.” Người từ xã hội pháp chế đến đây, rốt cuộc cũng không thể hoàn toàn coi thường tánh mạng, mà còn là nhiều đứa trẻ vô tội như vậy.

“Ôn Uyển, lúc xử trí công việc, không có chỗ dùng cho tấm lòng lương thiện đâu. Cái gọi là quốc có quốc pháp, gia có gia quy, tất cả điều chiếu theo điều lệ mà làm.” Hoàng Đế cũng không vì lời nói của Ôn Uyển mà nhân từ nương tay.

Ôn Uyển thật lâu không lên tiếng, cũng không cầu tình. Đây là quyết sách (*) của Hoàng Đế, nàng chỉ có thể nghe chứ không thể phản bác.

(*)quyết sách: quyết định biện pháp

“Ôn Uyển, cháu phải nhớ cho kỹ, không phải là cháu thiện tâm, thì có người nhớ đến cái tốt của cháu đâu. Trên đời này, người người chỉ mang thù mà không hề nhớ cái tốt. Sau này, mọi chuyện không thể lương thiện với người khác, nếu không, cháu rất dễ phải chịu thiệt thòi lớn đấy.” Hoàng Đế cảnh cáo Ôn Uyển.

Ôn Uyển rất khiêm tốn tiếp thu, tỏ vẻ mình chỉ dựa theo tâm ý làm việc, cũng không cần người khác nhớ cái tốt của mình. Nhưng mà một trận thanh tẩy lớn như vậy, thế lực của Triệu Vương cũng bị gạt bỏ sạch sẽ. Ôn Uyển rốt cục có thể buông xuống trái tim đang treo lơ lửng rồi.

Khi Hoàng Đế không kiêng dè gì tẩy trừ thế lực của Triệu Vương, mà Trịnh Vương lại không nhân cơ hội này mở rộng thế lực của mình, vẫn cẩn trọng, siêng năng chăm chỉ làm việc, bất luận việc lớn việc nhỏ gì, cũng đều lấy quyết định của Hoàng Đế, bản thân không tiện làm chủ, bày ra thái độ rất nghiêm chỉnh, không có chút đắc ý và liều lĩnh của người thắng cuộc.

Ôn Uyển cho rằng Hoàng Đế sẽ ủy quyền, nhưng lại không biết, Hoàng Đế lại bóp càng chặt quyền lợi hơn. Ngoại trừ cảm thán trong lòng, nàng cũng không dám nói một câu nào.

Ôn Uyển ngược lại rất tán thưởng hành động của cậu Trịnh Vương. Dù sao thiên hạ tương lai đều là của cậu Trịnh Vương, hiện tại mở rộng thế lực, ngược lại sẽ chọc ông ngoại Hoàng Đế khó chịu trong lòng, tội gì chứ.

Thật ra thì dựa theo cách nghĩ của Ôn Uyển, nếu không phải vì không chiếm được ngôi vị Hoàng Đế thì bọn họ đều phải chết, nàng cũng muốn khuyên nhủ Trịnh Vương đừng đi tranh giành cái ghế rách kia nữa, việc đoạt cái ghế rách kia, cũng là một việc mệt muốn chết đi được. Khi làm tốt, thì là minh quân. Mà nhìn tổng quát lịch sử trên dưới mấy ngàn năm xem, có mấy người được gọi là minh quân, cũng thấy được muốn làm minh quân có bao nhiêu khó khăn, còn hôn quân thì ngược lại có rất rất nhiều.