Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 4 - Chương 223: Hôn sự Yến Kỳ Hiên không thành (hai)




Edit: Hoa Vô Tử

Beta: Tiểu Tuyền

Hoàng đế than nhẹ một tiếng: “Ông ngoại biết rõ con khó chịu. Ôn Uyển, không nên trách ông ngoại nhẫn tâm, con và Yến Kỳ Hiên, thật sự không thích hợp với nhau. Tính tình cái đứa bé kia không xứng với con. Con gả cho hắn rồi cuộc sống sau này rồi cũng sẽ không tốt.”

Ôn Uyển vừa cười nhẹ vừa nói: “Không biết. Con không trách bất cứ người nào. Là con cùng hắn không có duyên phận. Giác ngộ đại sư đã từng đoán mệnh cho con, hắn nói con nhân duyên không thuận. Có điều sẽ có nhân duyên định mệnh. Mọi người đều nói Giác ngộ đại sư thông hiểu trước sau 300 năm, tin tưởng lời phê của ông ấy chắc sẽ linh nghiệm. Cho nên con không có lo lắng nhân duyên của con.” Ôn Uyển cố ý nói như vậy, là không muốn hoàng đế một ngày nào đó bị gió thổi trúng, tứ hôn cho nàng, lúc đó nàng chỉ có tìm khóc. Dù sao, cách mười lăm tuổi, cũng chỉ có một năm thôi.

Hoàng đế nghe xong thì thấy rất kỳ lạ: “Ah, Giác ngộ đại sư đã xem nhân duyên cho con. Ngoại trừ nói con nhân duyên không thuận, còn phê cho con mệnh cách gì ?”

Ôn Uyển cười ha hả nói: “Có ah, nói con phúc trạch thâm hậu. Con nghĩ nhất định là đời trước làm nhiều chuyện tốt, nên đời này có phúc báo.”

Hoàng đế lại chuyển chủ đề: “ Con có phải nghe được phong thanh gì không ? Nếu không cũng không có khả năng nói cái gì người trong lòng. Nếu là không có mà bị truyền đi có thể sẽ tổn hại danh dự của cô nương người ta, con cũng không phải là người ăn nói bừa bãi.” Ôn Uyển không phải người nhiều chuyện đấy, lại càng không phải là người hay lắm miệng. Nếu đã mở miệng hỏi, thì chính là đã nghe được phong thanh nào đó.

Ôn Uyển gật đầu: “ Dạ, trước kia nghe nói, Giang cô nương cùng biểu ca của nàng tình cảm rất tốt, chân chính là thanh mai trúc mã. Con hi vọng hắn có thể lấy được một người ôn nhu săn sóc, hiền lành tài giỏi, toàn tâm toàn ý làm thê tử của hắn, để trải qua thời gian hạnh phúc vui vẻ. Hắn sống tốt thì con cũng sẽ rất vui vẻ.” Nàng chỉ nói hai người tình cảm thâm hậu. Biểu ca cùng biểu muội rất quan tâm lẫn nhau, tại triều đại này không có gì kỳ lạ quý hiếm. Về phần có tư tình hay không, vậy thì phải dựa vào Thuần Vương đi thăm dò rồi. Ôn Uyển sẽ không kết luận khi chỉ nghe qua lời đồn về đệ nhất mỹ nhân kinh thành, đệ nhất mỹ nhân thì khó tránh khỏi sẽ có rất nhiều lời đàm tiếu. Căn cứ vào Ôn Uyển suy đoán, nàng này tâm cao khí ngạo, tự cho bản thân có tài mạo, người bình thường không để vào mắt. Nghe nói, quan hệ của nàng này và muội muội ruột thịt cùng mẹ sinh ra không tốt. Ngay cả muội muội ruột quan hệ đều không tốt. Thì làm sao có thể phòng bị được Thuần Vương phi tâm tư khó lường.

Trong lòng Hoàng đế có chút xúc động, vuốt đầu của Ôn Uyển: “Con bé này, không chỉ thông minh như bà ngoại con, mà lòng dạ cũng rộng lớn như bà ngoại con, còn thiện lương giống nhau.” Đây là điển hình tác dụng của việc di dời tình cảm.

Ôn Uyển đồ mồ hôi, nàng đâu có tốt như hoàng đế nói vậy. Chỉ là hi vọng Yến Kỳ Hiên có thể có được một thê tử toàn tâm toàn ý đối với hắn, tốt nhất là hai người cầm sắt tương duyệt(hai vợ chồng hòa hợp vui vẻ). Như vậy, tương lai đợi lúc Yến Kỳ Hiên biết rõ chân tướng, bên người đã có một thê tử tốt thì cũng sẽ không quá thương tâm vì những cái này. Cần phải tìm một người có mỹ mạo có tài hoa có thủ đoạn, còn nếu có thể đắn đo tốt đúng mực không làm tổn thương tự tôn Yến Kỳ Hiên, nhưng lại là nữ tử không có người trong lòng. Ôn Uyển rất buồn bực, còn không biết có thể tìm được một nữ tử thông minh như vậy hay không ? Áp lực này không phải lớn bình thường. Bởi vì nàng không lăn lộn trong xã hội thượng lưu, ai biết được người đó có tốt hay không ? Về phần dựa theo danh tiếng thì không khác nào mò kim đáy biển. Đại bộ phận thời điểm thanh danh tốt đều là cố ý tạo ra cả.

Ôn Uyển buồn bực trong lòng, lại không muốn để cho hoàng đế nhìn ra tâm tư của nàng, tránh khỏi hoàng đế cho rằng nàng tình cũ khó quên, đến lúc đó lại làm khó dễ hôn sự của Yến Kỳ Hiên, về sau khả năng nàng nói vào thì phản tác dụng lại càng lớn, vì vậy cười hỏi: “Ông ngoại, cùng cháu nói một chút chuyện của bà ngoại đi.”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, trong mắt khó có được ôn nhu, dường như có thể xuyên qua Ôn Uyển, trông thấy nữ tử bình thường thông minh xinh đẹp kia: “Bà ngoại con, là một nữ tử có trái tim thất xảo linh lung…”

Mà Thuần vương sau khi phái người cẩn thận tìm hiểu qua, mới biết lời Ôn Uyển nói, quả là không có lửa làm sao có khói. Mặc dù không có nghe được lời nói tư tình phong phú. Nhưng Giang tiểu thư kia cùng biểu ca của nàng cảm tình xác thực thâm sâu.

Thuần vương không có chứng cớ, chứng minh họ có tư tình, cũng sẽ không đi tung lời đồn không tốt đối với khuê nữ người ta, nhưng lại không hề đồng ý cửa hôn sự này nữa.

Thuần Vương phi chán nản. Một cô nương tốt như vậy, muốn có tài hoa có tài hoa, muốn có dung mạo có dung mạo, cô nương tốt thế vì cái gì còn không được, rốt cuộc là muốn tìm cái dạng người gì đây ?

Thuần Vương nói ra suy nghĩ của mình. Thuần Vương phi tức giận đến thở gấp khí, đáng tiếc Thuần Vương đã đi ra ngoài rồi. Thuần Vương phi đem chén trên mặt bàn đập phá vỡ nát.

Hoàng đế nghe được lời nói của Ôn Uyển, vì không để cho Ôn Uyển cả đời áy náy. Ông mơ hồ suy đoán được, có khả năng Ôn Uyển nổi lên hoài nghi đối với Thuần Vương phi, và đã có phòng bị một hai. Nhưng Ôn Uyển chỉ hoài nghi, còn ông thì lại xác nhận, Thuần Vương phi tuyệt đối sẽ không chọn cho Yến Kỳ Hiên một nàng dâu tốt. Tối đa cũng chỉ là khuôn mặt đẹp mắt, bên trong khó coi thôi. Mà Thuần vương vừa nói vị kia là đệ nhất mỹ nhân kinh thành, là trong lòng hoàng đế đã biết rất rõ (còn Ôn Uyển chỉ mới suy đoán thôi), trừ bỏ được người tâng bốc hư danh đệ nhất mỹ nhân kinh thành, thì không coi ai ra gì, nói như rồng leo, làm như mèo mửa, lòng dạ hẹp hòi (người bình thường nào có đần độn đến nỗi ngay cả em gái ruột đều không hợp).

Vốn là hoàng đế không muốn quản chuyện này. Nhưng nhìn thấy ánh mắt của Ôn Uyển. Nếu Yến Kỳ Hiên không thể có được một hôn nhân hạnh phúc mỹ mãn, nha đầu ngốc này tuyệt đối sẽ hối hận cả đời. Suy nghĩ lại một chút, được rồi, ông sẽ giúp đỡ chọn lựa a! Nên lệnh cho phủ nội vụ tuyển chọn ra hai người. Hoàng đế để cho Thuần Vương xem, để cho chính hắn chọn lựa.

Thuần vương nhìn hai người được tuyển chọn, bất kể là phẩm đức, tài tình, dung mạo, gia thế đều là số một. Bình thường mà nói, Thuần vương tuyệt đối sẽ không tuyển chọn ra người như vậy, nguyên tắc thừa hành của Thuần vương chính là bảo trì khiêm tốn.

Hiện tại Hoàng đế đã tự mình chọn lựa, đó là hoàng đế cân nhắc bọn hắn, cho bọn hắn phần thể diện này, nếu như cự tuyệt chính là không biết phân biệt tốt xấu rồi. Hơn nữa Thuần vương suy đoán, nhất định là Ôn Uyển đã nói lời hữu ích với Hoàng đế, nếu không, làm sao ông lại chọn lựa người tốt như vậy. Những người này đoán chừng là chuẩn bị cho hoàng tôn của ông.

Ôn Uyển cũng đồng dạng nhận được tin tức, đã biết hai người được đề cử. Hoàng đế nói với Ôn Uyển: “Hai cô nương này, phẩm đức tính cách dung mạo, đều là số một. Đã biết con có tấm lòng này, ông ngoại không muốn con áy này cả đời. Chính con chọn một đi.” Một cô nương tốt cũng dễ dàng tìm được, cố gắng bồi dưỡng quy tắc thêm là được, chỉ cần không phải Ôn Uyển gả đi, thì không ảnh hưởng toàn cục.

Ôn Uyển lại để cho Hạ Dao cẩn thận đi thăm dò. Cần phải đem tư liệu làm cho chỉnh tề. Ôn Uyển muốn tư liệu thì ngày hôm sau đã có. Ngoại trừ hai nữ tử ngày bình thường biểu hiện đối ngoại cùng biểu hiện trong nhà, thái độ đối với tôi tớ, thậm chí đồ ăn yêu thích thì các loại tư liệu khác đều có. Ôn Uyển nhìn kỹ tư liệu có được, kỳ thật hai vị nữ tử đều tốt, đem làm hoàng tử phi đều được cả.

Nhưng mà cuối cùng Ôn Uyển lại chọn trúng trưởng nữ của Hộ Bộ Tả Thị Lang Giang Lâm. Tả Thị Lang cũng họ Giang, nguyên quán là ở Chiết Giang Tiêu Sơn. Ôn Uyển thấy nàng cuối cùng chọn lựa lại là họ Giang, không khỏi nở nụ cười, hẳn là mệnh Yến Kỳ Hiên thật sự là ở trong thiếu nước, chứ không thể nào luôn tìm họ Giang, Giang có thể không có nghĩ là liên tục không ngừng nước, không phải là bù nước là cái gì.

Ôn Uyển sở dĩ chọn vị Giang cô nương này, là vì biết rõ mẫu thân nàng này tính tình nhu hòa, nàng giúp đỡ mẫu thân quản gia, trấn áp thiếp thất rục rịch, chiếu cố đệ đệ muội muội đồng bào. Nữ tử này thủ đoạn lợi hại, nhưng đối ngoại nàng lại có thanh danh rất tốt. Hơn nữa vô cùng được cha yêu thích. Cũng bởi vì nàng có lão cha khen ngợi, cho nên nàng có tiếng bình luận rất tốt.

Ôn Uyển lấy được tin tức, tuy nàng trấn áp được những thiếp thất rục rịch kia, còn tự mình quản gia, nhưng lại không có khắt khe, hà khắc với các thứ đệ thứ muội trong nhà. Là thật sự chân chính trên ý nghĩa không khắt khe, hà khắc. Mà không phải làm chỉ có bề ngoài. Nguyên nhân chủ yếu Ôn Uyển chọn nàng, là Ôn Uyển cho rằng nàng này lòng dạ rộng lớn. Ở trong mắt Ôn Uyển, điểm ấy rất quan trọng, chuyện Yến Kỳ Hiên ái mộ Phất Khê, toàn bộ kinh thành không người nào không biết. Nếu như lòng dạ không rộng lớn, tất nhiên sẽ trở thành một cái gai giữa hai vợ chồng. Tình cảm vợ chồng làm sao tốt được.

Nàng này có tài học, dung mạo thượng đẳng, người thông minh tài giỏi, cũng không phải là người lý tưởng của Ôn Uyển. Ôn Uyển tin tưởng, nữ tử tốt đẹp như vậy, nhất định có thể thu phục được Yên Kỳ Hiên, lại để cho Yến Kỳ Hiên thích nàng, đồng thời cũng có thể đề phòng được bàn tay mờ ám của Thuần vương phi.

Quyết định tốt rồi, Ôn Uyển vui vẻ mà chạy tới nói với Hoàng đế, là chọn vị cô nương Giang gia này rồi. Hoàng đế cười hỏi, làm sao lại tuyển chọn người này. Ôn Uyển đem lý do của mình vừa nói. Căn cứ tính cách làm người sử xự, lại từ hiện trạng trong vương phủ. Vị Giang Lâm này, là người chọn lựa vô cùng tốt.

Hoàng đế thoáng cái liền nở nụ cười, thế nhưng càng nghe càng ngưng trọng mà nhìn Ôn Uyển.

Ôn Uyển bị nhìn như vậy trong lòng lính quýnh: “Ông ngoại hoàng đế, xảy ra chuyện gì sao?”

Kỳ thật trong nội tâm Hoàng đế nghĩ đến, nha đầu này đã học được hai phần trình độ của ông rồi. Nhưng bao nhiêu đó cũng đủ nàng dùng cả đời. Trong lòng ông tự nhiên sẽ không nói ra, chỉ khen ngợi nói: “Nha đầu ngốc, thật là người có ánh mắt. Cái này may mắn ông ngoại biết rõ con là vì Yến Kỳ Hiên tuyển vợ, không biết còn tưởng rằng là con tuyển vợ cho con mình đấy?”

Ôn Uyển đỏ mặt lên, ngược lại thấy hoàng đế cười, cũng ha ha cười, tỏ vẻ cái này ít nhất phải chờ hai mươi năm sau đã. Ôn Uyển chọn xong người lại được hoàng đế cho phép, liền phái người truyền tin cho Thuần vương. Thuần vương thấy hoàng đế đều đồng ý, hai người cô nương kia hắn đã phái người đi điều tra đều là nhất đẳng. Người làm mai đạp phá cửa để cầu hôn. Nhưng nhà họ lại nhất trí phản đối kết hôn bên ngoài. Trong lòng Thuần vương mơ hồ suy đoán, hẳn là chuẩn bị cho Hoàng tôn, không nghĩ tới lại để cho nhi tử chiếm được lợi.

Thuần vương lại đến thỉnh chỉ, hoàng đế hạ xuống thánh chỉ tứ hôn. Nàng kia so với Kỳ Hiên kém nửa tuổi, hai tháng nữa sẽ đến tuổi cập kê. Hôn kỳ định vào ngày mùng sáu tháng sáu. Ý là lục lục thông thuận.

Thật ra trong lòng Ôn Uyển cũng có phiền muộn. Nhưng chỉ có thế thôi. Bởi vì nàng và Yến Kỳ Hiên tuyệt đối không thể nào. Hai người thật sự là không hợp. Đã như vậy, thì không thể để cho Thuần vương phi tìm vợ lung tung cho hắn. Ôn Uyển hiện tại chỉ hy vọng, vị Giang Lâm này, có thể thật thu phục được trái tim của Yến Kỳ Hiên, hai người có thể tương thân tương ái, hạnh phúc cả đời.

Đối với tính toán của Thuần vương phi, Ôn Uyển đã suy nghĩ qua. Làm như thế nào mới có thể làm cho Giang Lâm đề phòng. Suy nghĩ một chút, liền không khỏi cười. Làm sao lại quên mất một người mấu chốt như thế, có quan hệ của La Thủ Huân cùng Yến Kỳ Hiên, Mai nhi không chừng sau này cũng có thể danh chánh ngôn thuận cùng nàng ấy giao thiệp. Một chút chuyện kiêng kị, để Mai nhi hỗ trợ đi!

Thuần vương phi biết hoàng đế tuyển chọn, là trưởng nữ của Hộ Bộ Tả Thị Lang, lập tức tức giận thiếu chút nữa thổ huyết. Cô gái thủ đoạn cao siêu bậc này, tuyệt đối không có ở trong phạm vi chọn lựa của nàng. Không nghĩ tới, Vương gia lại gạt mình, đi về phía hoàng đế xin tứ hôn.

Thánh chỉ tứ hôn vừa đưa ra, Thuần vương phi vốn còn muốn cáo bệnh, đáng tiếc, Thuần vương cũng ở bên cạnh sâu kín thở dài mà tỏ vẻ, vừa mới khá tốt. Thánh chỉ tứ hôn chỉ một thoáng phát ra, lại sinh bệnh rồi. Rõ ràng cho thấy đối với quyết định của hoàng đế bất mãn. Hai huynh đệ nàng còn đang bị giam giữ trong tù đấy.