Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 111: Ôn Uyển VS Thích Lệ Nương




Bạch Thế Niên ở phía ngoài phòng, không ngừng nhìn về phía Dưỡng Hòa Điện. Không biết khi nào Ôn Uyển mới đi ra ngoài, hai người nói gì mà nhiều như vậy?

Hạ Dao khẽ cười nói: “Tướng quân bình tĩnh đừng sốt ruột. Quận chúa rất ít vào cung, cho nên bình thường có rất nhiều chuyện cần thương lượng với hoàng thượng. Trước đây nói chuyện phải ít nhất hơn nửa canh giờ.”

Mặt Bạch Thế Niên thoáng cái cứng ngắc lại. Cần nói lúc nào không được. Tại sao nhất định phải chọn lúc này?

Hạ Dao thấy sắc mặt Bạch Thế Niên vốn đã vô cùng lạnh nhạt, lúc này lại lạnh thêm mấy phần, liền không nhanh không chậm nói tiếp: “Nhưng tướng quân yên tâm đi, lần này Quận chúa sẽ rất nhanh đi ra.”

Bạch Thế Niên nhìn thoáng qua Hạ Dao đang đùa giỡn hắn. Biết rõ hắn lo lắng, sợ Ôn Uyển nóng giận hại đến thân thể. Vậy mà vẫn còn chọc hắn.

Hạ Dao nhếch miệng cười. Hạ Ảnh thì hiếm có khi thấy Hạ Dao có hứng như vậy, ở bên cạnh cũng cười. Không khí ở phía ngoài, ừm, nói chung là khá vui vẻ.

Hoàng đế trấn an nói: “Ôn Uyển, yên tâm đi! Nhiều nhất là mười năm, Bạch Thế Niên sẽ có thể trở về.”

Ôn Uyển cười to nói: “Vâng. Con sẽ cố gắng kiếm tiền, cung cấp cho bọn họ những vũ khí trang bị và vật dụng quân nhu tốt nhất. Cố gắng để cho chàng có thể sớm ngày trở lại. Bằng không, đợi đến khi bảo bảo của con trưởng thành rồi, vẫn không biết cha nó dài ngắn như thế nào.” Nói xong, còn không quên cảm thán một câu: “Mười năm nha, mười năm sau, chàng đã thành ông lão rồi.” Đối với người cổ đại, bốn mươi tuổi là đã được xếp vào hàng ngũ ông già rồi.

Chuyện này thì hoàng đế không biết phải an ủi thế này: “Ngày mai ở trong cung tổ chức yến hội. Đến lúc đó con với Bạch Thế Niên nhất định phải trình diện.”

Ôn Uyển vừa nghe liền mất hứng. Chỉ còn hai ngày cuối cùng, không cho vợ chồng họ ở riêng trò chuyện với nhau, còn bắt tham gia yến hội cái gì? Ai đưa ra cái chủ ý quái quỷ này thế?

Hoàng đế biết Ôn Uyển từ trước đến giờ không thích những nơi thế này. Nhiều năm như vậy, ngoại trừ mấy yến tiệc lớn, còn những yến tiệc bình thường, Ôn Uyển đều không tham gia: “Đây là tiệc tiễn Bạch Thế Niên lên đường, không thể vắng mặt.”

Ôn Uyển trề môi, hoàng thượng đã mở miệng thông báo, đồng nghĩa với không thể thay đổi. Ài, nàng ghét nhất là việc tụ tập. Một nhóm người tụ tập lại một chỗ. Không phải là chuyện ăn uống, quần áo, thì cũng là chuyện thị phi ở trong nhà. Mà nàng, từ trước đến giờ vẫn luôn là đề tài bàn tán trong miệng người khác.

Hoàng đế thấy Ôn Uyển bĩu môi, vẻ mặt mất hứng đi ra ngoài, liền cười nói với Tôn công công ở bên cạnh: “Nha đầu này, tại sao lại ghét tham gia yến tiệc như vậy?!” Nữ nhân bình thường không phải đều rất thích yến tiệc sao, mọi người tụ tập ở cùng một chỗ, vô cùng náo nhiệt. Thế nhưng Ôn Uyển lại là ngoại lệ.

Tôn công công ở bên cạnh cười nói: “Tính tình Quận chúa là như vậy. Nhưng nhiều năm qua, không phải vẫn sống rất tốt sao? Hoàng thượng không cần quá lo lắng.”

Hoàng đế cũng không lo lắng. Năm đó quả thật là rất lo lắng, mấy năm này cũng vì chuyện hôn sự của Ôn Uyển mà lao tâm khổ trí. Hiện giờ đã không còn gì phải phiền lo. Ôn Uyển lần này trở về, vẻ ưu sầu giữa hai đầu mày đã tan. Là một khởi đầu tốt.

Bạch Thế Niên thấy Ôn Uyển đi ra, ánh mắt có chút sưng đỏ. Rõ ràng là vừa mới khóc. Chẳng lẽ vì chuyện xảy ra vừa rồi, nên đi tố cáo ấm ức với hoàng thượng. Chắc không đến mức như vậy chứ. Nhưng chuyện lần này, xem ra đã gây ra một trận ầm ĩ rất lớn.

Ôn Uyển nhìn lướt qua Bạch Thế Niên đang đi về phía mình, liền trực tiếp đi qua, không hề để ý tới Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên đối với chuyện lần này, biết là Ôn Uyển phải chịu ấm ức. Hơn nữa lại đang ở trong cung, nên không dám nói thêm cái gì. Chỉ đi theo phía sau Ôn Uyển.

Ôn Uyển hai mắt đỏ hồng đi phía trước, Bạch Thế Niên ngoan ngoãn theo phía sau. Hạ Dao ở bên cạnh còn cố ý đổ dầu vào lửa: “Tướng quân. Lần này Quận chúa phải chịu thiệt thòi lớn như vậy. Thời điểm Quận chúa tức giận rất kinh khủng, lần trước chẳng là cái gì cả. Ngộ nhỡ Quận chúa nhịn không được nổi giận, xin tướng quân hãy nhẫn nhịn một chút.”

Bạch Thế Niên chưa từng thấy bộ dáng chân chính tức giận của Ôn Uyển. Lúc này nghe Hạ Dao nói như vậy, lại có cảm giác như gió bão sắp ùn ùn kéo tới. Tức giận thì tức giận, khiến Ôn Uyển mất mặt như vậy, hắn đã chuẩn bị tinh thần cho việc Ôn Uyển tức giận rồi: “Ngươi yên tâm, ta sẽ nhường nàng.”

Hạ Dao cúi đầu cười trộm. Nàng hiểu quá rõ Ôn Uyển. Vẻ mặt vừa rồi của Quận chúa, rõ ràng là đang đau lòng, làm gì có tức giận. Chuyện có thể làm cho Quận chúa đau lòng, chỉ có một. Nghĩ tới đây, tươi cười trên mặt Hạ Dao thoáng chút biến mất.

Lên xe ngựa, trong xe chỉ còn lại hai người. Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển, muốn nói mấy lời xin lỗi, trấn an gì đó. Không nghĩ tới, Ôn Uyển đột nhiên ôm lấy thắt lưng hắn, cả người ghé vào trong lồng ngực hắn. Mặc dù không nói chuyện, nhưng nếu tức giận, nhất định sẽ không có động tác này.

Bạch Thế Niên loại bỏ ý định nói mấy lời xin lỗi kia, cẩn thận hỏi: “Có phải hoàng thượng đã nói nàng cái gì không?” Bạch Thế Niên Liên không dùng từ khiển trách, cảm giác hoàng thượng sẽ không lớn tiếng khiển trách Ôn Uyển.

Ôn Uyển ngẩng đầu: “Cậu hoàng đế đã khiển trách chàng rất nặng lời sao?”

Bạch Thế Niên ừ một tiếng. Thật ra Ôn Uyển cảm thấy thái độ vừa rồi của hoàng thượng quá cứng rắn, không tốt. Cho nên mở miệng giải thích: “Ta biết chàng nhất định là gặp phải tranh chấp quấn chân, nên ta không tức giận. Chuyện vừa rồi chàng cũng đừng để ý. Bởi vì xảy ra chuyện của Tư Thông, nên lần này cậu hoàng đế có hơi tức giận không hài lòng. Chàng đừng để ở trong lòng.”

Bạch Thế Niên hôn một cái lên trán Ôn Uyển: “Ta không để bụng, chỉ là lo lắng nàng sẽ tức giận. Hôm nay đã để nàng phải chịu thiệt thòi.” Để cho thiếp thất ngăn cả xe ngựa Ôn Uyển, khiến Ôn Uyển bị mất thể diện lớn như vậy, trong lòng hắn có chút đau lòng. Về phần thái độ của hoàng thượng đối với hắn, trời đất bao la hoàng đế lớn nhất, đừng nói mắng hai ba câu, cho dù có muốn chém đầu hắn, hắn cũng phải nói cảm tạ hoàng ân rồi để cho người ta chém.

Ôn Uyển đương nhiên là nhân cơ hội nói ra uất ức của mình: “Vừa rồi cậu hoàng đế đã nói với ta, nói ta quá mềm lòng, lòng dạ đàn bà. Đáng lẽ phải trực tiếp giết chết Thích Lệ Nương, thế nhưng lại dễ dàng buông tha như vậy, làm mất thể diện hoàng gia. Bạch Thế Niên, lúc ấy trong đầu ta thật sự là có ý niệm giết chết nàng ta. Nhưng nếu ta thật sự giết chết Thích Lệ Nương, ta có thể trút giận, nhưng sẽ khiến cho chàng trở lại biên quan gặp khó khăn. Chuyện Thích Lệ Nương mua chuộc đại phu định ám toán chàng chỉ có mình chàng biết, đối với hai mươi vạn tướng sĩ biên quan mà nói, Thích Lệ Nương là ân nhân cứu mạng của chàng. Nếu cứ như vậy bị giết, sẽ gây ảnh hưởng xấu tới thanh danh của chàng. Vì chàng, ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào trong bụng.”

Bạch Thế Niên càng cảm thấy áy náy: “Hoàng thượng vì chuyện này mà khiển trách nàng?”

Ôn Uyển vội ừm một tiếng: “Cậu hoàng đế nói, chỉ một lần này thôi, nếu còn có lần sau, người sẽ trực tiếp hạ thánh chỉ ban chết cho Thích Lệ Nương. Ta đã tận lực.”

Bạch Thế Niên càng ôm Ôn Uyển chặt hơn: “Vợ, đã khiến cho nàng phải thiệt thòi, đều là do ta không tốt.” Nếu không phải vì hắn, Ôn Uyển sẽ không bị hoàng thượng khiển trách.

Ôn Uyển vùi đầu sâu hơn vào trong lồng ngực Bạch Thế Niên, không để cho hắn nhìn thấy khóe miệng đang giương lên của mình: “Chỉ cần chàng đối tốt với ta, thì có ức hiếp lớn hơn nữa ta cũng có thể chịu.”

Bạch Thế Niên lại một lần nữa trịnh trọng hứa hẹn: “Nàng yên tâm, ta sẽ đối tốt với nàng cả đời.” Những lời này, Bạch Thế Niên đã nói không dưới ba lần. Nhưng Ôn Uyển vẫn thích nghe, hắn nói nhiều hơn cũng không sao. Đương nhiên, không chỉ nói nhiều, mà còn phải kèm theo hành động.

Ôn Uyển rất hài lòng. Về phần mấy thỉnh cầu vừa rồi, đồ còn chưa tới tay, tạm thời chưa nói ra. Đến lúc đó sẽ cho Bạch Thế Niên một niềm vui bất ngờ.

Bên trong Tô phủ, Tô Hiển nhận được tin tức, rất lo lắng đi theo Lão tướng gia nói: ” Cha, cha xem trong chuyện này. Có đúng là Thích gia đã ở bên trong động tay động chân gì không? Cứ như vậy, có phải biên quan sẽ không còn thái bình nữa không? Nếu thế thì trong triều sẽ có biến động lớn.”

Tô Hộ rời khỏi tướng vị, mỗi ngày đều trải qua cuộc sống nhàn nhã trồng hoa, nuôi chim. Đương nhiên, những thứ này chỉ là biểu tượng. Có những thứ nên biết lão đều biết: “Không cần phải lo lắng, mặc dù Thích Tuyền ở biên quan hơn ba mươi năm, quan hệ chồng chéo ăn sâu. Nhưng tiên hoàng nhiều năm trước đã có đề phòng, xếp vào đó không ít người. Thích Tuyền cho dù muốn lung lạc, cũng lung lạc không được tất cả quan quân. Đương kim Thánh thượng lên ngôi hơn năm năm, đế vị kiên cố như bàn thạch. Hiện giờ thành lập một đạo kỵ binh mạnh mẽ như vậy, cộng thêm căn cơ mà tiên hoàng lưu lại, biên quan hơn phân nửa đã nằm trong tay của ngài. Chẳng qua là hoàng thượng không muốn khiến cho biên quan rối ren, sợ có nổi loạn, để cho quân Mãn Thanh thừa cơ mà vào, nên đến giờ vẫn kiềm chế bất động. Lần này hoàng thượng muốn mượn tay Bạch Thế Niên, đem thế lực của Thích gia ở biên quan nhổ tận gốc, có thể thấy là đã tính toán rất kỹ. Con không cần phải lo triều đình sẽ xảy ra bất ổn gì.”

Tô Hiển nghe vậy, mới yên lòng”Cha. Bạc chi cho kỵ binh kia đều là Ôn Uyển cấp. Cha nói, Bạch Thế Niên thượng vị, liệu hoàng thượng có để cho Bạch Thế Niên làm thống lĩnh Kỵ binh Doanh không.”

Tô Hộ lắc đầu:”Ôn Uyển là giúp hoàng thượng kiếm tiền riêng, tất cả đều nhập vào trong kho riêng. Hoàng thượng lấy tiền trong kho của mình để nuôi Kỵ binh Doanh, cái này không có liên quan trực tiếp với Ôn Uyển. Lúc trước hoàng thượng lập đạo kỵ binh này chính là vì muốn kiềm chế Thích Tuyền một người độc đại. Hiện giờ sao có thể để Bạch Thế Niên thống lĩnh Kỵ binh Doanh. Nhưng lần này Bạch Thế Niên quay lại biên quan, chắc chắn sẽ gặp muôn vàn khó khăn.”

Tô Hiển gật đầu: “Chưa nói đến chuyện quay lại biên quan sẽ gặp trắc trở. Người ở kinh thành đều đối với Bạch Thế Niên bắt đầu rục rịch. Không lôi kéo được Ôn Uyển, vậy mượn hơi Bạch Thế Niên cũng được.”

Tô Hộ buông cái kéo trong tay xuống, xoay người bước vào trong nhà. Người hầu vội bưng chén trà sâm cho Tô tướng. Uống xong một chén trà sâm, Tô Hộ mới tiếp tục nói: “Bạch Thế Niên sẽ không đầu nhập vào bất kì thế lực nào. Trong kinh thành có Ôn Uyển trấn giữ, hắn không cần lo lắng người nào có lá gan giở trò. Chỉ cần không gây ra sai lầm lớn, tước Hầu sẽ không thoát khỏi tay Bạch Thế Niên. Bản thân hắn có tước vị, cộng với tài lực của Ôn Uyển, thì con cháu có thể duy trì được phú quý. Cho dù không có những thứ này, Bạch Thế Niên cũng nên biết địa vị của hắn rất nhạy cảm, chỉ có trung thành với hoàng thượng, mới được dài lâu.”

Tô Hiển đối với cái này chỉ có thể cảm thán: “Vậy còn phải xem xem, có thể có người kế thừa tất cả những thứ này không. Nếu trong khoảng thời gian này Ôn Uyển không hoài thai. Tương lai, nhất định sẽ phải nhận con thừa tự. Như vậy tất thảy mọi thứ, chỉ là như đi may áo cưới cho người khác thôi (kiểu như cốc mò cò xơi).”

Tô Hộ cũng đồng quan điểm: “Không sai. Nếu không có con nối dòng, tất cả sẽ chỉ là hư vô. Liền như Thích Tuyền khi mới bắt đầu đã tính toán rất kĩ, cũng rất xuôi. Đáng tiếc vận số không tốt. Vào thời điểm Ôn Uyển gả cho Bạch Thế Niên, tất cả tính toán của Thích Tuyền đều tan thành mây khói. Nghĩ nuôi một con rối, cũng phải xem người ta có tình nguyện làm con rối hay không, bản thân có năng lực để khống chế con rối này hay không? Nếu như hắn thức thời, biết điều một chút đem quân quyền giao ra, hoàng thượng cũng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, một cuộc sống bình an phú quý, an tường vào cuối đời là chắc chắn có. Nhưng nếu còn có bụng dạ khác, hoàng thượng nhất định sẽ không tha cho hắn.”

Hoàng thượng không phải là tiên hoàng, đối với thần tử ngỗ ngược bất tuân, có thể dễ dàng khoan hồng độ lượng. Hoàng thượng muốn đánh bại quân Mãn Thanh, vậy nhất định phải nắm vững quân quyền ở trong tay mới được. Điểm này, Tô tướng đã sớm nhìn rõ, cho nên cũng không e ngại hoàng thượng chuyện gì, chờ hoàng đế vị trí vững vàng, liền rất thức thời rút lui, nhường lại vị trí cho tâm phúc của hoàng thượng.

Hoàng đế tại vị năm năm, trong năm năm này, đã xây dựng đê điều rất kiên cố, Hoàng Hà không còn bị ngập lụt nữa, trong nước thái bình yên vui. Hiện giờ thuế khóa đã bắt đầu dư dả, quốc khố hai năm qua cũng là thu chi cân bằng, tin tưởng rất nhanh có thể để dư. Khó khăn lớn nhất của triều đình đã được loại bỏ, lại còn có Ôn Uyển tài lực lớn như vậy ủng hộ. Bây giờ, chỉ còn mối bận tâm là chiến sự ở biên quan. Chỉ cần có quốc lực như vậy chống đỡ, đương kim hoàng thượng lại tài đức vẹn toàn, hơn nữa có Ôn Uyển ở bên cạnh là trụ cột cung cấp tài lực. Cả nước đồng lòng đối phó với quân Mãn Thanh. Cho dù quân Mãn Thanh có dũng mãnh thiện chiến đến mức nào, điều chờ đợi bọn trước mắt, nhất định là tai ương ngập đầu.

Tô Hộ dừng một chút, rồi nói: “Hàng Nhi cũng đã mười tuổi rồi, cũng nên định việc hôn sự thôi.”

Tô Hiển đối với việc Tô Hộ đột nhiên chuyển từ chủ đề Ôn Uyển sang tôn tử trong nhà, thì có chút thích ứng không kịp. Ngừng một chút, nói: “Cha, cha nhìn trúng tiểu thư nhà nào rồi?” Đối với gia đình như bọn họ, nhất định sẽ tận lực trợ giúp con cháu. Cho nên, gia thế là chọn lựa đầu tiên, tiếp theo là phẩm đức, học vấn, cuối cùng mới là tướng mạo.

Tô Hộ gật đầu: “Lan Nhi nhỏ hơn Hàng Nhi hai tuổi, rất xứng đôi. Bảo vợ con cùng Chân Chân đi đưa lời.”

Tô Hiển cảm thấy hơi ngoài ý muốn, mặc dù nói biểu ca xứng biểu muội, là lương phối. Nhưng Tô Hiển vẫn cảm thấy, để Tô Hàng cưới Mộng Lan, có vẻ không ổn lắm: “Cha, cho dù không để cho Hàng Nhi cưới Mộng Lan, thì hai nhà vẫn là chí thân. Sau này vẫn sẽ giúp đỡ lẫn nhau. Cần gì phải. . . . . .”

Tô Hộ liếc nhìn Tô Hiển một cái: “Có câu ba tuổi nhìn đến già (tục ngữ, ý là từ hành vi cử chỉ của đứa trẻ lúc ba tuổi, có thể đoán được tương lai sẽ là loại người nào). Phẩm tính của Hàng Nhi như thế nào, người làm ông nội như ta không biết sao?”

Tô Hiển khựng lại, đây là ý gì: “Cha, Hàng Nhi làm sao? Có gì không ổn sao?” Tài học không được xếp vào nhất đẳng, nhưng tư chất không kém, cũng có thể xếp vào nhóm giữa. Thiên tư không phải là vô cùng xuất chúng, nhưng là thắng ở nỗ lực chăm chỉ. Gia thế của bọn họ như thế, chỉ cần cẩn thận bồi dưỡng, thì cũng là một nhân tài rường cột.

Tô Hộ nghe lời này, sắc mặt có chút mỏi mệt : “Tô Hàng tư chất không kém, nhưng lại có một nhược điểm trí mạng.”

Tô Hiển nghe vậy, khó hiểu hỏi: “Cha, Hàng Nhi làm sao?” Nhược điểm trí mạng đồng nghĩa với bị coi là vô dụng. Đích trưởng tử nếu bị phế đi, tương lai của gia tộc sẽ gặp không biết bao sóng gió.

Tô Hộ cũng có chút ảm đạm. Muốn nói, tất cả những tươi đẹp huy hoàng của Tô gia thời Thái hậu nương nương đã trôi qua. Bản thân ông cũng theo không kịp. Tựa như tất cả linh khí của Tô gia đều bị Thái hậu nương nương mang đi. Từ sau thời ông, sẽ không còn nhân tài xuất sắc nào nữa. Nhi tử tài học thường thường, cũng may tính tình trung hậu, cẩn thủ bổn phận, cũng hiếu thuận, cộng thêm hoàng thượng niệm tình, Tô gia mới có thể bình an, mới có thể được che chở. Tôn tử, tài học không tệ, nhưng tính tình nóng vội, tầm nhìn hạn hẹp, còn phải rèn giũa nhiều. Rèn giũa cẩn thận thì không thành vấn đề. Mà đích trưởng tử Tô Hàng, Tô Hộ thở dài nói: “Tô Hàng, lòng dạ quá mềm yếu. Khó có thể gánh vác việc lớn.” Lòng dạ mềm yếu, cũng có nghĩa là không đủ quyết đoán. Tư chất không đủ thì ngày một ngày hai có thể dưỡng thành. Nhưng nếu là lòng dạ mềm yếu, ở trong quan trường, sẽ khiến cho cả nhà chịu liên lụy theo.

Tô Hiển nhìn Tô Hộ: “Cha, vì sao. . . . . .”

Tô Hộ khoát tay, không giải cái gì. Tô Hiển thử dò xét hỏi: “Cha. Năm đó cha cũng nói Quận chúa Ôn Uyển lòng dạ mềm yếu, hiện tại Quận chúa Ôn Uyển không phải vẫn đang rất tốt sao. Chỉ cần cẩn thận mài giũa, nhất định có thể loại bỏ được nhược điểm này.”

Tô Hộ im lặng nhìn Tô Hiển: “Sao con biết tính tình của Ôn Uyển đã được tiên hoàng dạy dỗ lại? Ôn Uyển mấy lần mệnh treo một khắc, trúng độc, ám sát, nhiều lần bị hãm hại, nhưng cho tới bây giờ, cái tật xấu lòng dạ mềm yếu vẫn không đổi. Nếu không. . . . . .”

Tô Hiển thấy khó hiểu: “Cha, Ôn Uyển tuy vẫn giữ tâm tính thiện lương. Nhưng nếu nói lòng dạ mềm yếu, trước kia thì đúng, còn bây giờ. . . . . . Nếu Ôn Uyển lòng dạ mềm yếu, thì đã không có nhiều người chết dưới tay nàng như vậy.” Cái khác chưa nói, liền như lần cung biến năm ấy, khi trực tiếp sai thị vệ dùng côn đánh chết hơn mười đại thần, hơn nữa còn tại hiện trường nhìn mười vị đại thần bị tra tấn tới chết. Máu lạnh như vậy, hắn thật không làm nổi.

Tô Hộ ngạc nhiên, ngây người một hồi: “Đúng thật chỉ là cái vỏ bề ngoài!” Sao lão lại không nghĩ tới, Ôn Uyển từ đầu đến cuối chỉ có mỗi nhược điểm lòng dạ mềm yếu này. Nhìn từ góc độ khác, nếu Ôn Uyển là người bụng dạ nham hiểm, đối với hoàng thượng mà nói, sẽ không thể yên tâm ngồi yên một chỗ như vậy. Nha đầu này, nếu có thể ẩn nhẫn đến mức này, lão thật cảm thấy mặc cảm mà: “Chuyện hôn sự này, nhất định phải thành. Con sau khi rời khỏi đây, bảo vợ con sai Chân Chân trở về phủ một chuyến.”

Tô Hiển cười nói: “Cha, không cần gấp gáp như vậy. Quận chúa đã có lệnh. Hài tử nhất định phải sau khi mãn mười hai tuổi mới có thể đính hôn. Sợ đính hôn quá sớm, nếu có gì không ổn, sẽ hại hài tử cả đời. Con sẽ bảo phu nhân tìm cơ hội thích hợp để nói chuyện. Nếu chúng ta đã quyết, chuyện này nhất định sẽ thành.” Lúc trước trong tình huống gian nguy gả đích nữ cho hắn, những năm gần cũng đã giúp đỡ Bình Thượng Đường rất nhiều, ông đưa ra ý tứ muốn kết thân, Bình Thượng Đường nhất định sẽ không hai lời. Về phần Chân Chân, lại càng không không phản đối.

Tô Hộ gật đầu: “Vậy chờ khi hài tử đầy mười hai tuổi, rồi định.” Thấy Tô Hiển vẫn là vẻ mặt không hiểu: “Đây cũng là phòng bị vạn nhất. Tương lai chúng ta mất đi, Tô gia xảy ra chuyện gì, Ôn Uyển sẽ giúp một tay.”

Tô Hiển lắc đầu:”Cha, chỗ dựa này quá cao, con sợ tương lai. . . . . .” Từ xưa đến nay, chim hết cung xếp xó, thỏ chết chó săn thịt. Quận chúa Ôn Uyển, đứng ở vị trí quá cao. Tân hoàng đế tương lai, có thể dung được sao? Lại nói, quan hệ của Ôn Uyển cùng hoàng tử thành niên không tốt. Tương lai nhất định sẽ rất khó khăn.

Tô Hộ đến đây không nhịn được than thở, đứa con trai này của lão, có những vấn đề thì nhìn rất thông suốt. Nhưng có đôi khi, lại dễ dàng chui vào ngõ cụt: “Từ khi Ôn Uyển xuất hiện kinh thành, cho tới bây giờ, từng bước đều khó khăn. Nhưng nàng vẫn bình yên vô sự đi đến hiện tại. Ngày trước còn nhỏ, tất cả cửa ải khó khăn đều vượt qua. Hiện giờ đã tôi luyện nhiều năm như vậy, há lại ánh mắt thiển cận như thế. Con đừng đi lo chuyện Ôn Uyển tương lai như thế nào. Tính tình của Hàng Nhi, nếu có thể sửa đổi được thì tốt. Còn nếu không được, vẫn nên dạy dỗ cẩn thận mấy hài tử phía dưới, đặc biệt là Tô Dật (con thứ dòng chính). Nếu Hàng Nhi không được, tương lai Tô gia phải dựa vào nó chống đỡ môn hộ. Nếu không lo nổi, thì nói với ta.” Tô Dật là thứ tử dòng chính của Hải thị, năm nay bốn tuổi. Thông minh lanh lợi, rất được Lão thái gia yêu thích. Đáng tiếc Hải lão tinh lực có hạn, trước đó không lâu còn bị ốm một trận, bây giờ mới khá lên một chút, không thể để bị mệt nhọc. Bằng không, lão sẽ tự mình nuôi dạy.

Tô Hiển đương nhiên là nhất nhất tuân theo.

Ôn Uyển còn chưa biết Tô Hộ nhìn trúng Mộng Lan, vẫn đang bàn việc này với Bạch Thế Niên! Hạ Dao ở bên ngoài nhắc nhở: “Quận chúa. Đã đến phủ đệ.”

Ôn Uyển cười nói: “Nhanh như vậy đã đến. Khoảng cách từ phủ tướng quân đến hoàng cung còn xa gấp đôi từ phủ đệ của ta tới hoàng cung mà.”

Bạch Thế Niên đỡ Ôn Uyển đứng dậy: “Hai người nói chuyện với nhau, chỉ thoáng cái là tới thôi.” Sự chú ý bị phân tán, đương nhiên cảm thấy tốc độ rất nhanh.

Trở về trong phủ đệ, Hạ Nhàn cười tít mắt bưng một chén đồ bổ đi vào: “Quận chúa, cháo tổ yến làm cho người đây.”

Ôn Uyển cách đó hơn một canh giờ mới ăn cơm tối, có thể là do thói quen, chỉ ăn no sáu phần. Bây giờ nhìn thấy bát cháo ngon như vậy, không khỏi cảm thấy đói bụng. Nếu là trước đây, Ôn Uyển nhất định sẽ không ăn. Để giữ vóc dáng thon thả, buổi tối tuyệt đối không thể ăn món ăn nhiều dinh dưỡng như vậy. Nhưng nghĩ tới khả năng kia, không ăn cũng phải ăn. Nhận lấy tổ yến trong tay Hạ Nhàn. Mấy ngụm là ăn xong. Ôn Uyển không chút keo kiệt tán thưởng: “Hạ Nhàn, tài nấu nướng của ngươi càng ngày càng tốt đấy.” Cũng không nghĩ một chút, thân là thủ hạ của ngài, nếu không có chút bản lĩnh, làm sao có thể tiếp tục làm việc.

Hạ Nhàn nghe vậy chỉ khiêm tốn cười nói: “Quận chúa thích ăn là tốt rồi.” Nói xong thì lui ra ngoài. Ôn Uyển uống cháo xong, liền ngồi vào trên bàn trang điểm gỡ mấy món trang sức trên đầu xuống.

Bạch Thế Niên đối với việc Ôn Uyển ăn tổ yến cháo, không chút cảm thấy kỳ quái. Lần trước hắn trở về, còn phải ăn thêm cơm. Đồ ăn trong hoàng cung, nhìn thì rất tinh xảo, nhưng không khí lại quá áp lực. Mấy thứ mỹ vị gì đó, có hoàng đế ở trước mặt, tất cả chỉ như cỏ rác.

Ôn Uyển đang gỡ trang sức trên đầu xuống, không ngờ cây trâm bị mắc vào tóc, không thể gỡ được. Bạch Thế Niên đến giúp, càng giúp càng loạn, khiến da đầu nàng có chút đau nhức. Cuối cùng đành phải bất đắc dĩ gọi Hạ Xảo vào. Hạ Xảo gỡ mấy cái là xong. Giúp Ôn Uyển chỉnh lại đầu tóc, rồi cười đi ra ngoài.

Bạch Thế Niên xấu hổ hỏi: “Vợ, đầu còn đau không?”

Ôn Uyển không chút để bụng: “Không có chuyện gì, chỉ là giật hai cái, không đau. Tay chàng quanh năm cầm đao kiếm, sao có thể làm những việc yêu cầu khéo léo như vậy. Ta chải nhiều năm rồi, vẫn không thể chải tốt. Có câu ba trăm sáu mươi nghề, không phải nghề nào cũng giỏi được, chàng nói có phải không?”

Bạch Thế Niên vuốt mái tóc mềm mại óng mượt của Ôn Uyển: “Vợ thật tốt, có thể lấy được nàng, là phúc khí của ta.” Bạch Thế Niên nói không chỉ là chuyện đầu tóc, mà còn là chuyện xảy ra ngày hôm nay.

Ôn Uyển buông chiếc lược ngà voi xuống, cười nhẹ nhàng nói: “Chàng là trượng phu của ta, không đối tốt với chàng, thì đối tốt với ai?”

Trong lúc hai người đang nhu tình mật ý, Ôn Uyển mơ hồ nghe thấy tiếng khóc, lập tức mất hứng: “Ai ở nơi nào khóc? Xảy ra chuyện gì?” Nói xong xoay người nhìn về phía Bạch Thế Niên nói: “Trong phủ đệ này càng ngày càng không có quy củ. Chờ sau khi chàng đi, ta sẽ chỉnh đốn lại quy củ.”

Bạch Thế Niên gật đầu: “Nàng cảm thấy làm thế nào là tốt, thì cứ làm thế đó đi.”

Hạ Ảnh đi tới nói: “Quận chúa, là Thích thị đang khóc. Không ngừng khóc, nói muốn cầu kiến Quận chúa. Quận chúa, để nô tỳ sai người đuổi nàng đi.”

Sắc mặt Ôn Uyển thoáng cái trầm xuống. Ôn Uyển có mấy khuê mật, giống như Như Vũ, Mai nhi, đều có kinh nghiệm trạch đấu phong phú. Ôn Uyển mặc dù cảm thấy rất hay, rất mới lạ, nhưng lại không nghĩ tới một ngày bản thân cũng lâm vào cảnh trạch đấu. Trạch đấu? Đùa à, dựa vào thân phận cùng địa vị của nàng, còn phải trạch đấu? Không khéo lại làm cho người ta cười vào mặt.

Ôn Uyển không có sở thích giết người, chỉ cần ngươi không chọc đến ta, ta sẽ coi như ngươi không tồn tại, tất cả sẽ để Bạch Thế Niên đi xử trí. Nhưng nếu ngươi muốn chạy tới đây chọc giận ta, vậy thì đừng trách ta.

Ôn Uyển còn chưa mở miệng. Bạch Thế Niên đã mở miệng trước: “Để cho nàng vào đi.” Ôn Uyển không phản đối, nàng thật sự muốn nhìn xem, Bạch Thế Niên sẽ xử trí Thích Lệ Nương như thế nào.

Sau khi đưa Thích Lệ Nương vào, Hạ Ngữ len lén hỏi Hạ Dao: “Ngươi để cho nữ nhân này đi vào là có ý gì? Không sợ chọc giận Quận chúa sao?” Cho dù quy củ trong phủ tướng quân rất lỏng lẻo, nhưng nếu Hạ Dao không mắt nhắm mắt mở làm ngơ, Thích Lệ Nương cho dù có khóc đến chết thì Ôn Uyển cũng không nghe được. Chỉ là, Hạ Ngữ không rõ Hạ Dao muốn làm gì. Sao lại để người này đi chọc Quận chúa khó chịu?

Hạ Dao cười cười, không giải thích.

Thích Lệ Nương đi vào, vừa bước vào trong phòng, đã bị Hạ Ảnh ngăn cản không cho đi tiếp về phía trước. Hạ Dao nói, phải để nữ nhân này cách Quận chúa xa mười bước. Thích Lệ Nương trong lòng rất tức giận, nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn quỳ trên mặt đất: “Thỉnh an tướng quân, phu nhân.”

Hạ Dao đi theo phía sau trên mặt là nụ cười khinh thường. Không gọi Quận chúa, Quận mã, trực tiếp gọi tướng quân. Cũng không giống bọn họ, gọi Quận chúa, Tướng quân.

Ôn Uyển nhìn Thích Lệ Nương đã thay một thân quần áo tố sắc. Tiểu áo Phù vân màu trắng ngà. Váy gấm Tô Châu màu xanh nhạt điểm xuyết hình bông hoa, khoác áo ngắn tơ tằm màu phẩm xanh. Búi tóc, trang điểm đều rất đơn giản, trên đầu chỉ cài mấy đóa châu hoa chân trâu lấp lánh điểm xuyết. Điểm duy nhất nổi bật chính là đôi mắt sáng kia. Trên tay phải còn đeo một chiếc vòng ngọc màu lục bích. Nếu là một bộ quần áo trắng, thì sẽ cảm thấy đây là điều không tốt lành. Nhưng đây lại là một bộ quần áo tố sắc, rất hợp với khí chất mảnh mai, phong thái thướt tha của nàng. Phong vận động lòng người, Ôn Uyển nhìn cũng không khỏi tán thưởng một tiếng đẹp.

Ôn Uyển nhìn thoáng qua Hạ Dao, nữ nhân này. Không phải lúc chiều nàng ở trong xe ngựa nói cách ăn mặc của Thích Lệ Nương không đúng, nếu là mặc xiêm y thanh nhã, nhất định sẽ phong tư động lòng người. Nhưng không cần phải như vậy chứ. Nhanh như vậy đã cho nàng được mở rộng tầm mắt rồi. Ôn Uyển liếc mắt nhìn Bạch Thế Niên một cái, thấy trong mắt Bạch Thế Niên không có chút dao động, lúc này mới cảm thấy thoải mái. Nếu không, trước trị Hạ Dao tội để lộ tin tức, sau sẽ quay sang chỉnh Bạch Thế Niên một trận. Ôn Uyển đã nói trước với Bạch Thế Niên. Trừ nàng ra, không cho phép nhìn chăm chăm những nữ nhân khác (Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ở trước mặt nàng. Nếu không có mặt nàng, thích nhìn bao nhiêu thì nhìn. Dù sao nàng cũng đâu có thấy ).

Hạ Dao thu được tin tức Ôn Uyển bất mãn, thì khẽ mỉm cười.

Thích Lệ Nương quỳ trên mặt đất thỉnh an xong, ngẩng đầu nhìn về phía nữ tử đang ngồi trên ghế Mân Côi. Trong phòng, chỉ có duy nhất Ôn Uyển ngồi, đến cả Bạch Thế Niên cũng đứng. Không cần nghĩ cũng có thể khẳng định, đó chính là Ôn Uyển. Thích Lệ Nương chỉ thấy nữ tử đang ngồi, lông mày như vẽ, làn da trắng mềm nõn nà, trên người mặc cung trang màu vàng kim hình chim phụng vờn quanh đóa mẫu đơn, quanh eo thắt một chiếc đai ngọc. Mái tóc đen như mực thả xuống eo tựa như thác nước, dùng dây buộc tóc màu vàng thắt lại ở phần đuôi tóc. Dưới ánh nến chiếu rọi, trông nàng giống như một vì sao tỏa ánh sáng lấp lánh. Lúc này đây môi đỏ khẽ giương lên, hàm chứa ý cười nhìn về phía nàng.

Thích Lệ Nương nhìn thấy ánh mắt bình thản tựa như một chiếc giếng sâu của Ôn Uyển, vội vàng cúi đầu. Nếu như buổi chiều, Ôn Uyển đi ra ngoài, vậy nàng thật sự sẽ biến thành con hề trong vở tuồng rồi. Mẫu đơn đối với mẫu đơn, Ôn Uyển là mẫu đơn thật, ung dung phú quý. Mà nàng. . . . . .

Bạch Thế Niên trong mắt đã đầy lửa giận, nàng ta đây là cố ý tới đây chọc giận Ôn Uyển: “Nàng tìm tới tận chính phòng, là có chuyện gì? Vì sao lại khóc lóc ở bên ngoài?” Cũng không phải là vội về chịu tang, khóc lóc cái gì?

Thích Lệ Nương không dám nói, là nàng muốn gặp cái người trong truyền thuyết kia. Nữ nhân này, rốt cuộc đã dùng tà pháp gì, mà có thể giữ chặt tâm tướng quân như vậy. Tất nhiên, ngoài mặt sẽ không nói vậy: “Phu nhân là chính thất, nô tỳ là thiếp, tới bái kiến phu nhân là việc nên làm.”

Ôn Uyển suýt chút nữa thì phun hết sạch đám tổ yến ở trong bụng ra. Lời này mà cũng có thể nói ra, không tệ, quả thật là biết nhẫn nhịn cúi đầu. Ôn Uyển cũng không phải là người dễ nói chuyện: “Không cần, ngươi sau này cách Bản cung thật xa vào, nếu không phải niệm tình ngươi đã cứu Quận mã, ta đã sớm sai người đem ngươi loạn côn đánh chết rồi.”

Sắc mặt Thích Lệ Nương trắng bệch, không nghĩ tới Ôn Uyển vừa mở miệng, lại cho nàng một cảm giác hoàn toàn khác. Đâu còn vẻ cao quý, đại khí kia nữa. Mà giống như một người đàn bà chanh chua, một người đàn bà chanh chua ác độc. Thích Lệ Nương cắn răng, quỳ trên mặt đất: “Hôm nay là lỗi của tì thiếp, xin phu nhân trách phạt.”

Ôn Uyển còn chưa nói gì, Bạch Thế Niên đã kéo Ôn Uyển đứng dậy, hai người đứng chung một chỗ, nhìn qua rất cân xứng. Theo cách nói của Hạ Dao, thì đó chính là trời sinh một đôi.

Bạch Thế Niên cùng Ôn Uyển mười ngón tay đan xen (đây là hành động mà hai người thường làm khi ở thôn trang): “Thích thị, ta đã sớm nói với ngươi rồi, trong lòng của ta chỉ có một mình thê tử ta, không thể chứa thêm nữ nhân nào khác. Việc này, cả đời sẽ không thay đổi. Thích thị, ta lúc trước đã nói ta rất cảm tạ tâm ý của ngươi đối với ta, nhưng cũng chỉ có thế. Đời này, ta trừ Quận chúa, sẽ không cưới bất kì nữ nhân nào khác. Cho nên, ta sẽ bảo Quận chúa đặt mua cho ngươi một phần đồ cưới thật dày, chọn một giai tế tốt. Ngươi cứ yên tâm ở trong viện chờ gả đi đi!” Bạch Thế Niên đây là đè nén tức giận nói. Nếu không phải cố kỵ danh tiếng, hắn đã sớm tống nàng về Thích gia rồi.

Xử trí như vậy không có gì là không thỏa đáng. Trong kinh thành có rất nhiều người tự nhận là nhân hậu, đem những thiếp thất sinh dưỡng tống ra ngoài. Chẳng qua là tình huống này của Bạch Thế Niên, là hơi có chút đặc thù. Ôn Uyển cảm thấy vô cùng hài lòng với cách xử trí này của Bạch Thế Niên. Cầm lấy tay Bạch Thế Niên, dịu dàng cười. Bạch Thế Niên thấy trong mắt Ôn Uyển có vẻ hài lòng liền thở phào nhẹ nhõm.

Thích Lệ Nương nhìn phu thê hai người ân ân ái ái, coi nàng như không tồn tại, trong lòng tràn ngập tức giận cùng oán hận. Bản thân đợi ba năm, sống cô quả suốt ba năm, đổi lấy lại là kết quả này. Nàng không cam lòng, nàng không cam lòng. Thích Lệ Nương muốn nhào qua túm lấy Bạch Thế Niên, đáng tiếc lại bị Hạ Ảnh ở bên cạnh giữ chặt không thể động đậy. Vẻ mặt Thích Lệ Nương đáng thương kêu: “Lục Lang.”

Vừa nói xong, Thích Lệ Nương liền thống khổ kêu một tiếng. Tiếp theo trên cái trán trơn bóng của nàng thậm chí có giọt mồ hôi chảy xuống, vẻ mặt vô cùng đau đớn.

Khỏi cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là Hạ Ảnh đã sử dụng thủ đoạn.

Ôn Uyển nghe tiếng thét này không khỏi thấy sởn gai ốc. Nữ nhân này là thật si sao ? Vì một nam nhân mà ngay cả tự tôn cũng không cần.

Bạch Thế Niên nghe mà lông mày càng lúc càng nhíu chặt: “Dẫn đi. Sai người chăm sóc nàng ta cẩn thận, đừng thiếu sót chuyện ăn mặc của nàng ta. Chờ tìm được người thích hợp, thì gả ra ngoài.”

Thích Lệ Nương muốn gọi nhưng phát hiện cổ họng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ư ư kêu. Thích Lệ Nương hoảng sợ nhìn Hạ Ảnh, sắc mặt Hạ Ảnh không chút thay đổi kéo nàng ra ngoài.

Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên một cái, trong lòng âm thầm cảm thán Thích Lệ Nương đúng là vận khí không tốt mà! Như thế nào lại đụng phải một nam nhân tâm cứng như đá lạnh như băng chứ? Nếu là những nam nhân khác, có mỹ nhân yêu thương nhung nhớ, không vui phát điên lên mới là lạ.

Bạch Thế Niên thấy vẻ mặt quỷ dị của Ôn Uyển, không khỏi giật mình: “Sao thế? Có gì không thỏa đáng à? Nếu nàng có biện pháp gì tốt hơn, thì nàng xử trí cũng được. Chỉ là, Thích thị tạm thời vẫn chưa thể chết.” Chỉ cần không chết, xử trí như thế nào cũng được.

Ôn Uyển tùy tiện ngồi trở lại trước bàn trang điểm: “Đang nghĩ sao chàng lại nhẫn tâm như vậy? Mỹ nhân lê hoa đái vũ, ta nhìn mà còn thấy đau lòng nữa là!”

Bạch Thế Niên gãi vào chỗ ngứa của Ôn Uyển: “Thế nào, có muốn cho ta đi thương yêu không.”

Hai người ồn ào một hồi. Bạch Thế Niên ôm Ôn Uyển ngồi vào trên ghế: “Đừng nóng giận, ta cũng không muốn đâu.”

Ôn Uyển ngẩng đầu lên nói: “Tình huống lần này đặc thù, hơn nữa chuyện này ta cũng phải chịu một phần trách nhiệm, cho nên sẽ không truy cứu. Nhưng mà, chỉ một lần này. . . . . .”

Bạch Thế Niên hung hăng hôn Ôn Uyển một cái: “Ta dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không dám có lần sau.” Với mức ghen tuông của Ôn Uyển, nếu xảy ra chuyện như vậy, chưa nói đến việc vợ chồng ân ái là hi vọng xa vời, mà còn rất có thể trở mặt thành thù.

Ôn Uyển đắc ý cười: “Biết là tốt rồi.”