Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 56: Tân hôn




Vừa về tới phủ đệ, Bạch Thế Niên lập tức vào phòng đem người đuổi hết. Ôn Uyển vừa định nói sợ người khác không biết hắn muốn làm gì sao thì đã bị Bạch Thế Niên bắt được thắt lưng ôm lấy, sải bước nhanh trở về phòng ngủ. Ba bước còn hai bước, đem y phục của nàng lột sạch.

Bạch Thế Niên làm đủ các bước dạo đầu, được Ôn Uyển đồng ý mới tiến vào. Nhưng trong nháy mắt khi hắn tiến vào trong, Ôn Uyển vẫn đau đến nhăn mày, cũng may lần này không đau đớn quá giống như hôm qua. Ôn Uyển buồn bực, thân thể này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Bạch Thế Niên xem xét mặt sắc Ôn Uyển, động tác cũng chậm dần, chờ bên trong ướt át hoàn toàn bao khoả lấy hắn, hắn mới tăng tốc làm nhanh.

Trong viện vốn đã không còn ai, Hạ Dao làm việc rất cẩn thận. Ngay cả khi trong phòng phát ra âm thanh, cũng không có người nào nghe được.

Sau khi mây mưa xong, Bạch Thế Niên ôm cơ thể trơn mềm của Ôn Uyển. Toàn thân Ôn Uyển dinh dính vô cùng khó chịu nên muốn đi tắm, nhưng Bạch Thế Niên lại cứ ôm nàng, không để cho nàng ngồi dậy. Ôn Uyển vùng dậy nhưng nam nhân này kiên trì quá mức, đành nằm im trong ngực Bạch Thế Niên.

Bạch Thế Niên nhẹ nhàng nói: “Cảm giác giống như đang nằm mơ vậy. Nếu có thể ngày ngày được như thế này thì thật là tốt.” Khó trách trước kia vẫn nghe người ta nói, chết ở trên bụng nữ nhân cũng đáng. Đây chính là cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.

Ôn Uyển lầm bầm, ta cũng hi vọng mỗi ngày đều được như bây giờ. Nhưng chẳng qua chỉ lầm bầm hai câu. Đáng tiếc thời điểm nàng gả cho hắn cũng biết đó là chuyện không thể nào. Còn muốn chờ mười năm quả thực rất lâu đấy, khụ, Ôn Uyển cố gắng không để cho mình nghĩ đến cái chủ đề làm cho người ta thương cảm này.

Ôn Uyển thấy Bạch Thế Niên lại rục rịch muốn động, đành phải cảnh cáo: “Chàng tốt nhất tiết chế lại. Nếu không, buổi tối đừng nghĩ đụng vào ta. Ta không muốn làm cho eo của mình bị bẻ gảy đâu. Ngày mai lại không bước nổi xuống giường.”

Bạch Thế Niên vô hạn oán niệm: “Vợ à, nếu như ngày ngày đều phải chịu đựng như vậy. Vạn nhất nhịn đến hỏng thì làm sao bây giờ?” Trước kia ở biên quan chỉ có thể ngày ngày nghĩ đến. Hiện tại cũng đã thành thân rồi nghĩ còn lợi hại hơn. Bây giờ nàng còn không cho hắn ăn no, Bạch Thế Niên cảm thấy Ôn Uyển thực quá tàn nhẫn.

Ôn Uyển hừ lạnh một tiếng: “Đừng khoe mẽ với ta. Ta còn không biết chàng sao, chiều theo ý của chàng, còn không đem xương cốt của ta nuốt luôn vào trong bụng.” Nói xong, Ôn Uyển cảm giác thái độ của mình quá mức cường ngạnh. Như vậy thật không tốt. Khụ, ở trên địa vị cao đã thành thói quen, một chút không chú ý tới chuyện này. Sau khi Ôn Uyển ý thức được vấn đề. Ngữ khí cũng lập tức chậm lại, ôn nhu nói: “Chàng nguyện ý Tế thuỷ trường lưu, hay vẫn là muốn thỏa mãn dục vọng nhất thời sau đó giữ phòng trống?”

Bạch Thế Niên khẽ than thở. Vợ quá mạnh mẽ cũng không tốt. Chuyện gì cũng có thể tự mình làm chủ. Hơn nữa động một chút là uy hiếp. Hắn dính sát lại người nàng. Nhưng thấy vẻ mặt Ôn Uyển nhu hòa, ngược lại cũng không muốn Ôn Uyển vì thỏa mãn nhu cầu của hắn mà khiến thân thể hư tổn, thì cái được không bù đắp nổi cái mất.

Bạch Thế Niên chỉ đành tự an ủi chính mình. Đã suy nghĩ kỹ, liền buông xuống. Cười nói: “Đi tắm thôi! Ta ôm nàng đi.” Mặc dù nói như vậy, nhưng thân thể lại lấn át lý trí. Ôm thân thể Ôn Uyển trơn mềm, huynh đệ phía dưới lại có xu hướng rục rịch muốn ngóc đầu dậy.

Ôn Uyển mới không muốn: “Tự mình đi tắm đi.” Hai người cùng nhau tắm rửa, hơn nữa còn là tắm uyên ương, cơ thể dính sát vào nhau sẽ khiến Bạch Thế Niên thực hiện được ý đồ xấu. Thân thể này của nàng này mới được cá nước thân mật, thật không thể làm nhiều. Ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng để thích ứng. Nếu không. Thực sự phải phân phòng ngủ.

Phân phòng ngủ, đâu chỉ cứ phân phòng đơn giản như vậy. Đến lúc đó không nói người khác, hoàng đế nhất định sẽ cho rằng Bạch Thế Niên bắt nạt nàng. Mà chuyện này lại không thể giải thích ra bên ngoài. Chẳng phải sẽ làm cho bản thân càng xấu hổ thêm sao? Cho nên. Chỉ có thể yêu cầu Bạch Thế Niên tiết chế lại.

Bạch Thế Niên cảm thán, vợ của hắn thật quá khôn khéo rồi. Hắn chỉ muốn dây dưa thêm chút nữa. Khụ. Ở trước mặt Ôn Uyển, đừng nghĩ có tiểu tâm tư gì, nếu không nhất định sẽ bị nhìn ra.

Ôn Uyển tắm rửa xong đi ra ngoài, thấy Bạch Thế Niên đã đổi một thân xiêm y. Bạch Thế Niên một tay vươn ra kéo Ôn Uyển ôm vào trong ngực, hắn rất thích ôm Ôn Uyển. Ôm nương tử trong ngực, cảm giác rất chân thực .

Ôn Uyển cười nói: “Chàng còn chưa xong sao, xem ta là đứa bé, ôm không rời tay à? Cũng không thấy chán.” Từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, chỉ cần không có ai, còn lại hai người, Bạch Thế Niên đều ôm nàng. Đoán chừng hai ngày nữa sẽ phát chán đây.

Bạch Thế Niên sủng nịch nói: “Không chán, ôm cả đời cũng không thấy chán. Không, không chỉ muốn ôm cả đời này, còn muốn cả kiếp sau, kiếp sau sau nữa.”

Ôn Uyển ôm lại hắn cười nói: “Quỷ tham lam.”

Hai người nhốt mình trong phòng, người của Bạch gia cho người đưa tin tới đây, xin Bạch Thế Niên đi qua thương nghị chuyện. Hạ Dao đối với chuyện thương nghị này, cũng đoán ra được. Có thể có chuyện gì chứ? Đơn giản là cuộc sống tộc nhân khó khăn, muốn Bạch Thế Niên quyên góp. Hoặc là Từ Đường của dòng họ cần tu sửa gì đó, muốn Bạch Thế Niên xuất tiền. Liền trực tiếp lấy cớ đuổi đi.

Vào thời điểm đang ăn tối, Hạ Dao đem chuyện có người trong dòng họ xin Bạch Thế Niên tới bàn chuyện. Ôn Uyển không nói gì, nhưng Bạch Thế Niên lại mơ hồ đoán ra là chuyện gì.

Ôn Uyển nhìn Hạ Dao một cái: “Chỉ một lần này thôi, lần sau không được viện cớ này nữa.” ý của Ôn Uyển, là muốn Hạ Dao lần sau không được ngăn người tới, không đem tin tức truyền vào. Nàng tin tưởng Hạ Dao, nhưng Bạch Thế Niên thì không. Hơn nữa nơi này là phủ tướng quân, ngăn trở tin tức không để cho Bạch Thế Niên biết, chính là không tôn trọng hắn. Bất kể là ai, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái .

Hạ Dao đối với lời nói của Ôn Uyển rất rõ ràng. Cũng là do mình nhất thời mắc sai lầm. Cho nên cười nhận lỗi: “Kính xin tướng quân thứ tội. Là do ta nghĩ tướng quân cùng Quận chúa mới trải qua ngày đầu tiên tân hôn, không thể để người ngoài tới quấy rầy. Nhưng tướng quân yên tâm, sẽ không có lần sau đâu.”

Bạch Thế Niên thấy Hạ Dao dấu diếm không báo tin tức, còn dám tự xưng ta, Ôn Uyển nói nàng, mà nàng cũng không kinh hoảng chút nào, thần thái tự nhiên trả lời hắn. Bạch Thế Niên cảm thấy rất bất mãn. Cho dù là người do tiên hoàng ban thưởng, cũng không tránh khỏi quá vô lễ đi. Sắc mặt Bạch Thế Niên chìm xuống, thấy tính tình Ôn Uyển tốt nên khi dễ sao? Vừa nghĩ như vậy, sắc mặt càng thêm khó coi. Lạnh lùng nói: “Ngươi lui xuống đi!”

Hạ Dao biết lần này là do mình lỗ mãng, nhìn thấy vẻ mặt Bạch Thế Niên như vậy . Vốn định giải thích một chút nhưng Ôn Uyển lại cười lắc đầu với nàng, đôi môi động mấy cái. Ý bảo nàng cứ lui ra. Những chuyện này, tự mình sẽ xử lý tốt .

Ôn Uyển chờ Hạ Dao lui ra, lắc lắc cánh tay Bạch Thế Niên, cố ý lấy giọng oán giận, gắt giọng: “Chàng cũng quá tích cực rồi. Dù sao là một chút chuyện nhỏ. Ta bảo nàng sau này chú ý là được. Lại đi dùng loại ánh mắt không phải là ánh mắt, lỗ mũi không phải là lỗ mũi này. Không biết còn tưởng rằng chàng muốn ra oai phủ đầu với đại nha hoàn bên người ta đấy ! Thiệt là.”

Bạch Thế Niên đè lại tay Ôn Uyển, trong lòng hắn than thở, Ôn Uyển cứ như thế, tại sao có thể bò lên được vị trí cao như vậy? Vận khí cũng thật quá tốt đi: ” Không phải ta vì chuyện này mà tức giận. Chẳng qua thái độ của nàng ta thật sự là. Vợ à, cho dù nha đầu này là do tiên Hoàng ban thưởng cho nàng, nàng cũng không nên dung túng nàng ta như thế chứ. Phải biết rằng, dung túng quá độ, sẽ làm cho bọn họ không biết lớn nhỏ. Chẳng phân biệt được tôn ti, trở thành mối họa .” Bạch Thế Niên chính là thấy Hạ Dao đối mặt với Ôn Uyển không có một tia kính sợ. Giọng điệu nói chuyện cũng rất tùy ý. Giống như Ôn Uyển không phải là chủ tử của nàng vậy. Trong lòng Bạch Thế Niên rất không thoải mái. Nô tài vô lễ như vậy, nhất định không thể dung túng được. Nếu không, tương lai chắc chắn sẽ mang đến tai họa cho bọn họ. Nhưng nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Thế Niên lại nổi lên nghi ngờ. Quy củ trong phủ Quận chúa có tiếng ở kinh thành thì tại sao Ôn Uyển lại có thể dung túng Hạ Dao này như vậy.

Ôn Uyển, gắp một miếng gà con từ đĩa gà xé trong mâm vào trong bát của Bạch Thế Niên. Nghe thấy Bạch Thế Niên hỏi như vậy, cười nói: “Hạ Dao có thân phận đặc thù, ngoài mặt là hộ vệ do ông ngoại hoàng đế thưởng xuống để bảo vệ ta. Thật ra thì nàng là biểu tỷ của ta.” Nói tới chỗ này dừng một chút: “Chàng đừng để ý. Lần này là ta sơ sót. Ở trong phủ Quận chúa, có rất nhiều người luôn lấy đủ loại lý do tới tìm ta, ta lại không chịu được những người đó, cũng may có nàng đuổi đi. Lần này đoán chừng nàng quên mất đây là phủ tướng quân, vẫn cho rằng còn đang ở trong phủ Quận chúa. Quên không tới hỏi chủ tử như chàng. Nhưng nàng đối với ta rất tốt. Vẫn đều xem ta là muội muội ruột thịt, yêu thương, bảo hộ có thừa. Bạch Thế Niên, lần này chỉ là chuyện nhỏ. Nếu là đại sự. Hạ Dao cũng không dám dấu diếm đâu . Chàng đừng để trong lòng.”

Bạch Thế Niên chợt hiểu ra, nếu là như vậy coi như cho qua: “Ta nào có nhỏ mọn như vậy. Chỉ là do ta thấy nàng ta đối với nàng rất tùy ý. Sợ nàng ta nô tài khi chủ. Vạn nhất để người phía dưới học theo, đến lúc đó nàng chẳng phải sẽ lỗ lã sao? Nếu nàng ta là biểu tỷ của nàng, có thân phận đặc thù thì thái độ như vậy, cũng có thể hiểu. Nhưng dù sao cũng là do những người này không có ánh mắt. Chúng ta còn đang tân hôn, lại vì chút ít việc vặt này mà tới làm phiền, cũng quá không có ánh mắt rồi. Người bên cạnh nàng, thực ra rất không tệ.” Hạ Dao là một, Hạ Ảnh nhìn qua cũng không tầm thường. Võ Tinh và mấy thị vệ cũng không cần phải nói. Bên cạnh Ôn Uyển, quả thật cao thủ nhiều như mây.

Bạch Thế Niên nhìn Ôn Uyển lại gắp thức ăn cho hắn, gắp đều là món ăn mặn. Mà gắp vào bát của mình lại lấy rau dưa là chủ yếu.

Ôn Uyển nhìn ra suy nghĩ của Bạch Thế Niên: “Ta mặc dù tuỳ ý, nhưng về ẩm thực ta rất chú ý, hơn nữa mỗi ngày đều uống thuốc bổ, thân thể rất tốt, chàng yên tâm.” Kể từ sau khi thân thể tốt lên, Ôn Uyển cũng nguyện ý ăn dược thiện. Mặc dù trước kia dược thiện làm cho nàng thiếu chút nữa mất mạng, nhưng Ôn Uyển vẫn cho là, uống thuốc bổ không bằng ăn bổ. Dược thiện do Hạ Nhàn làm, có thể nói đạt tới trình độ tiêu chuẩn của bậc đại sư. Hiện tại mỗi ngày Ôn Uyển đều ăn dược thiện, bởi vì thay đổi thực đơn nhiều lần, nên không có cảm giác chán ngán. Về phần thuốc bổ, cũng đều uống thường xuyên.

Bạch Thế Niên có chút không tin “Vậy tại sao tay chân nàng vẫn lạnh buốt như vậy?”

Ôn Uyển lắc đầu: “Ta cũng không biết. Từ lúc nhỏ đã như vậy rồi. Sau đó thân thể được dưỡng tốt lại cũng không thay đổi. Thái y nói thể chất của ta thiên về tính hàn, cho nên vào mùa đông tay chân đặc biệt lạnh buốt.” Ôn Uyển nhìn Bạch Thế Niên vẫn nhíu chặt chân mày, cười nói: “Hơn nữa nhiệt độ trên người nữ nhân không bằng nam nhân. Nào có thể giống như chàng, trên người lúc nào cũng ấm áp, giống như lò lửa vậy. Nếu chàng không tin, vậy có thể đi hỏi thái y xem!”

Đều nói như vậy rồi, còn chưa tin, không phải kẻ ngốc sao?

Dùng xong cơm, hai người đi ra ngoài tiêu thực. Ôn Uyển rất tự giác lấy tay lôi kéo tay Bạch Thế Niên, hai người vừa đi vừa cười cười nói nói. Ôn Uyển vốn chính là người có thể nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Chỉ cần có người có lòng phối hợp, tự nhiên nói chuyện với nhau rất vui vẻ.

Thời điểm Hai người đi ra ngoại viện, trong lúc vô tình Ôn Uyển phát hiện ra bốn cây tùng thì có hai gốc bị khô vàng, xem ra là đã chết. Nếu như nói trong viện không có bày mấy chậu cây cảnh làm vật trang trí thì Ôn Uyển có thể tha thứ, dù sao phủ tướng quân này cũng mới được trả lại trong thời gian ngắn, mấy năm nay đều không có người ở. Nhưng trồng liên tục một giống cây thế này mà bốn gốc tùng đều bị khô vàng ( người cổ đại cũng dạy điều này ). Người chịu trách nhiệm trang hoàng lại phủ đệ, quá không có mắt nhìn, không chọn được giống tốt, thì chính là biết rõ mùa này trồng cây cối sẽ chết cho nên dùng mấy thứ hàng nhái này, dù sao đến lúc đó cũng có thể trốn tránh trách nhiệm. Như vậy là có thể ở giữa kiếm lời cho vào túi riêng. Dựa theo suy đoán của Ôn Uyển, hẳn là loại sau đi.

Nếu là Tam phu nhân biết ( chịu trách nhiệm cái này chính là Tam phu nhân ), Ôn Uyển chính là từ nơi nhỏ bé này mà phát hiện ra ẩn tình bên trong, không biết có khóc chết không?

Mặc dù Ôn Uyển đoán ra được, nhưng không muốn truy cứu ngay lập tức. Dù sao, chờ tới lúc giao nộp lại sổ sách, lại điều tra thêm trong sổ sách. Sau đó giao cho Bạch Thế Niên tự mình xử lý là được rồi. Ý niệm trong đầu vừa hiện lên liền nói ” Ba ngày sau, chàng tới phủ đệ của ta xem một chút đi. Nơi đó của ta bây giờ mặc dù không thể xuân hạ thu đông bốn mùa đều xinh đẹp như vậy, nhưng vừa so với nơi này, thì nơi đó thực đẹp như bức tranh.”

Bạch Thế Niên nắm tay Ôn Uyển: ” Thiên hạ đệ nhất viên, cũng không phải chỉ thổi phồng bên ngoài. Mà là tốn hao lượng phí khổng lồ mới xây dựng nên được. Cũng bởi tiên hoàng sủng ái nàng, nếu không làm sao có thể đem hậu hoa viên của hoàng đế cho nàng ở.”

Ôn Uyển híp mắt cười nói: “Hậu hoa viên năm đó vốn là phủ đệ của Thạc thân vương. Cho ta ở cũng đâu có gì sai. Dù sao cũng là để cho mình ta hưởng thụ, lại không thể truyền lại cho đời sau.”

Ôn Uyển rất được tiên hoàng sủng ái. Cộng thêm tình huống năm đó đặc thù, nếu không, cũng không thể đem cả hậu hoa viên của mình cho Ôn Uyển ở. Bạch Thế Niên cảm thấy Ôn Uyển có thể ở đó cũng không tệ rồi, đến khi bọn họ có hài tử rồi, cho dù có cái ân điển này hắn cũng không cần.

Buổi tối. Ôn Uyển bắt đầu không muốn ‘lăn giường’, đáng tiếc, bị hắn liên tục dụ dỗ, lôi kéo bằng được. Liều mạng tính toán, mọi kế sách đều đem ra hết. Cuối cùng Ôn Uyển đành thuận theo hắn. Sau đó Ôn Uyển mắng chửi, uy hiếp cũng không ngăn cản được nam nhân này rèn sắt ngay khi còn nóng tiếp tục lăn lần thứ hai trên giường.

Ôn Uyển thấy lần thứ hai đã xong, mà người nào đó còn không muốn dừng lại, còn muốn Mai mở ba độ. Một bộ dáng hận không thể đem nàng tiến nhập hẳn vào trong cơ thể. Ôn Uyển trong lòng kêu khổ. Nàng suy nghĩ rất nhiều vấn đề. Nhưng thật không có suy nghĩ đến vấn đề nhỏ như vậy! Cái tư thế này, hắn đã làm cả một tối rồi, tiếp tục cũng không thành vấn đề. Hắn chịu được, nhưng nàng chịu không nổi.

Cũng may Bạch Thế Niên cũng không phải là thiếu niên bồng bột, thấy Ôn Uyển thật sự kiệt sức, tay chân vô lực. Cũng không dám tiếp tục nữa. Giúp nàng bôi thuốc lên người, rồi lên giường đem người ôm vào lòng.

Ôn Uyển cúi đầu mắng một tiếng: “Dã thú.” Hôm nay từ buổi sáng đến bây giờ, Đều đã lăn bốn lần rồi. Ôn Uyển cảm thấy. Phía trước của mình là một mảnh đen tối a! Nếu ngày qua ngày đều như vậy, nàng cũng chỉ có thể ngày ngày nằm trên giường rồi, cái gì đều không cần làm nữa.

Bạch Thế Niên hôn lên gương mặt Ôn Uyển : “Vợ. Ta có phân tấc mà.”

Ôn Uyển hừ hừ nói: “Chàng thì có cái gì phân tấc? Nếu không phải là thuốc kia của ta tốt, ngày mai ta nhất định không xuống nổi giường rồi. Vốn tưởng rằng chàng chu đáo. Lại không nghĩ rằng chàng lại một chút cũng không biết đau lòng người khác.”

Bạch Thế Niên cười ha hả cũng do bản thân mình không nhịn được, nên nói một đống lời ngon ngọt dỗ dành nàng. Ôn Uyển cũng không phải thật sự muốn so đo với hắn. Nếu không phải mình thuận theo hắn, thì cho dù hắn có võ công cái thế đến đâu đi chăng nữa cũng không làm gì được. Một bộ dáng nói chuyện không còn khí lực: “Mệt mỏi quá, ngày mai vẫn phải dậy sớm. Nếu không lại làm cho người ta chê cười.”

Bạch thế Niên cười ha ha nói: “Tốt.”

Kết quả là ngày hôm sau Ôn Uyển lại ngủ thẳng giờ Thìn hai khắc (tám giờ sáng mới tỉnh dậy ) lúc thức dậy, Ôn Uyển sờ sờ eo, đau đến lợi hại. Khụ,chỉ hai chữ thôi thống khổ.

Bạch Thế Niên dùng xong đồ ăn sáng, ngồi cùng Ôn Uyển một lúc rồi đi ra ngoài. Hắn cũng không muốn đi xử lý những thứ vụn vặt này. Muốn ở cùng Ôn Uyển nhiều hơn một chút. Nhưng có một số việc không thể từ chối được.

Đúng như Hạ Dao đã lường trước. Ý của dòng họ Bạch gia, là hy vọng có thể tu sửa lại từ đường. Mấy năm này từ đường của Bạch gia đều đổ nát hết rồi. Đặc biệt là trải qua chuyện lần đó, sau này, cảm giác càng bị phá hư nhiều hơn. Dĩ nhiên, là thời điểm người Bạch gia biết Bạch Thế Niên đánh thắng trận lớn trở về đã có ý này chứ không phải sau khi Bạch Thế Niên cưới Ôn Uyển mới nảy ra ý định.

Tất nhiên là Bạch Thế Niên không phản đối việc xây dựng từ đường. Nhưng Bạch Thế Niên cũng không nhận đảm nhiệm nhiều việc, chỉ nói, làm như thế nào, phân chia hắn ra sao, hắn phải bỏ ra bao nhiêu. Nhưng hắn còn nhớ rõ hiện tại mình vẫn thiếu nợ của ngân hàng Quảng nguyên, nơi nào còn dám dõng dạc đại khí mà hô to mình sẽ chi toàn bộ.

Về phần đồ cưới của Ôn Uyển, Bạch Thế Niên không nghĩ nhiều. Đó là đồ của Ôn Uyển, tương lai cũng là để lại cho hài tử của bọn họ. Một Đại lão gia nếu để ý đồ cưới của vợ , còn chưa thò tay tới, chỉ cần có ý nghĩ này đều xấu hổ muốn chết.

Ôn Uyển cảm thấy có chút buồn bực, lấy sách ra đọc, đọc một lúc cũng không đọc tiếp được, lại ném xuống, tâm tình phiền não . Cầm bàn cờ, hạ quân không tới nửa khắc, cũng hạ không nổi nữa. Một người muốn quen thuộc với hoàn cảnh lạ lẫm, đều cần phải có thời gian .

Nghĩ tới đêm tân hôn hàn huyên với Bạch Thế Niên nói sẽ đích thân thêu đồ chơi cho hài tử, liền biểu thị quyết tâm “Đi, đem đồ thêu lấy tới đây cho ta.”

Cái mà Ôn Uyển gọi là thêu đồ, thêu cũng nửa năm rồi, mà vẫn chưa xong. cái đồ kia, Hạ Dao hé miệng cười, không phát biểu ý kiến. Hạ Ảnh nhìn nói là con vịt, Hạ Nhàn thì khoa trương hơn, nói là giống con gà rừng. Cuối cùng Ôn Uyển ép hỏi Hạ Dao, Hạ Dao mới mở miệng nói Hạ Ảnh và Hạ Nhàn nói giống con vịt, con gà rừng cũng chỉ muốn khích lệ thôi, theo nàng, thì đó là một đống hỗn tạp.

Từ đó Ôn Uyển bị đả kích nghiêm trọng . Bỏ đi không muốn thêu nữa. Nhưng ở nơi này lại vô cùng buồn bực, chủ yếu là do Ôn Uyển đối với nơi này không quen thuộc, muốn trở về phủ đệ. Nghĩ tới nghĩ lui, lại nghĩ tới thêu thùa.

Hạ Dao nói đồ kia đoán chừng là vẫn ở trong phủ Quận chúa. Ôn Uyển trực tiếp yêu cầu mang đến. Hạ Ảnh cùng Hạ Xảo dựa theo lời Ôn Uyển mà tìm, một lúc sau đúng là mang tới thật. Hạ Dao đối với chuyện này càng thêm kính nể vài phần. Nhìn xem mặc kệ sự tình thế nào, thật ra thì tất cả mọi chuyện đều ở trong đầu Ôn Uyển. Gì cũng không lọt. Ngay cả thêu thùa cũng không bỏ qua ( Ôn Uyển muốn ói: đi tới cái thế giới này chuyện đơn giản nhất là thêu thùa, nàng không nhớ rõ, không làm được …chẳng phải phụ lòng mình bị kim chọc vô số lần vào tay hay sao? )

Ôn Uyển mang đồ thêu phẩm tới làm, hạ được hai mươi châm, thì hơn mười châm đâm vào tay mình. Không làm nổi nữa, dù sao Bạch Thế Niên cũng chưa trở lại. Trước tiên cứ để một bên đã, đợi lát nữa sẽ cho nó lên sân khấu phát huy tác dụng.

Ôn Uyển nhớ tới lúc một đám lão giả trong từ đường Bạch gia biết nàng là Phất Khê công tử thì vẻ mặt đều vô cùng quái dị. Liền hỏi Hạ Dao: “Chẳng lẽ thanh danh của ta, còn không nổi bằng Phất Khê công tử? Bọn họ kích động như vậy làm cái gì?” Nói như thế nào nhỉ, nguyên nhân cũng bởi vì các vị đại nho thổi phồng nàng lên, mà hôm nay nàng cũng là tài nữ nổi danh thiên hạ. Làm sao một Phất Khê công tử, chỉ là một thiếu niên mới mười một tuổi lại khiến cho bọn họ kích động như thế.

Hạ Dao cười nói: “Quận chúa, người là tôn quý Quận chúa, quyền thế tài phú phải không cần phải nói. Nhưng phất Khê công tử không giống như vậy.” Một người là Thiên hoàng hậu duệ quý tộc, dựa vào tiên hoàng cùng đương kim Thánh thượng tin chiều mới có địa vị tôn quý. Một người là dựa vào chính mình mới vang danh thiên hạ. Đối với thế nhân mà nói, không thể giống nhau .