Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 57: Ăn cơm bao (trai bao)




Ôn Uyển buông quyển sách trong tay ra: “Vậy thì sao? Có cái gì khác nhau?” Đối với Ôn Uyển, nàng cảm thấy đều giống nhau. Cho nên, nàng quả thật có chút không rõ. Phất Khê công tử danh vọng cao tới đâu, thì có thể cao hơn nàng sao? Nếu nói danh hiệu Phất Khê công tử, đối với nàng mà nói, thật chỉ là một tên gọi mà thôi. Nếu không phải sợ phiền toái, nàng cảm thấy thật sự chẳng có gì.

Hạ Dao cười ngồi xuống: “Quận chúa. Không giống như vậy. Người là nữ nhi hoàng gia, thân phận vốn cao quý, có quyền thế và địa vị thì cũng không có gì là kì lạ quý hiếm. Về phần kiếm tiền, đối với rất nhiều người thì đó là chuyện dành cho thương nhân. Ở đây đối với một chút người có nhãn lực thanh cao, thì ít nhiều sẽ có chút khinh thường. Giống như mấy vị đại nho lúc trước, khi Quận chúa làm nhiều thi từ hay như vậy, thái độ đối với Quận chúa vẫn là sắc mặt không chút thay đổi. Nhưng sau khi biết Quận chúa là Phất Khê công tử, thái độ đã hoàn toàn không giống như thế. Bởi vì trong mắt thế nhân, Phất Khê công tử đại biểu cho kỳ tích, là một tấm bia đá to thế nhân khó mà vượt qua được.”

Ôn Uyển cười một tiếng. Nàng hiểu ý tứ của Hạ Dao. Địa vị quyền thế của nàng hôm nay, trước đó cổ nhân cũng có, trước đây có công chúa cũng nắm giữ quyền thế ngập trời. Sau này cũng dễ dàng có người với tới được. Nhưng người như Phất Khê công tử, chưa từng có ai, sau này đoán chừng cũng khó có người với tới. Hơn nữa, nàng đại biểu chính là quý tộc, Phất Khê công tử đại biểu chính là cá chép vượt qua Long Môn .

Bạch Thế Niên từ chỗ tông tộc đi ra ngoài, vốn muốn trực tiếp trở lại hậu viện. Nhưng Diệp Tuần sai người mời hắn đi thư phòng.

Bảo Bảo Cương cực kỳ tức giận: “Tướng quân, hai ngày nay Trần A Bố luồn lên nhảy xuống, khắp nơi hủy hoại thanh danh của tướng quân ngài, ngài nên cho hắn một bài học.” Trần A Bố vừa nói Bạch Thế Niên là một ngụy quân tử. Dùng hoa ngôn xảo ngữ cưới Thích Lệ Nương, giờ đây lại tình thâm ý trọng cưới Quận chúa. Chuyện tốt tất cả đều bị hắn chiếm hết. Trong kinh thành rất nhiều người không hiểu từ đầu đến cuối chuyện Bạch Thế Niên nạp Thích Lệ nương, tất nhiên đều ồn ào theo. Phải biết rằng, đối với chuyện Bạch Thế Niên cưới được Ôn Uyển Quận chúa, thì có bao nhiêu người hâm mộ ghen tỵ với oán hận.

Bạch Thế Niên cũng không có khả năng đi chứng minh cái gì. Như vậy lại thành ra tầm thường. Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không cần để ý đến hắn, nơi này là kinh thành. Không phải biên quan. Sẽ không có người ưa thích hành động của hắn, nói xấu càng lợi hại, bị chết cũng càng nhanh. Hơn nữa chúng ta cũng không thích hợp xuất thủ. Sẽ khiến mọi người cho rằng biên quan chia năm xẻ bảy. Không nói chuyện này nữa, bên Binh bộ nói như thế nào?” Đây mới là chuyện hắn quan tâm nhất. Hắn vẫn dâng sổ con thỉnh cầu thêm một phần binh khí, hơn nữa muốn binh khí tốt đã qua khảo nghiệm. Binh bộ bên này vẫn kéo dài, kéo dài đã hơn một năm rồi.

Hai người thấy Bạch Thế Niên không thèm để ý, cũng không hề nói đề tài này nữa. Bảo Bảo Cương nhớ tới chuyện vừa rồi thì kinh ngạc: “Gặp quỷ, tướng quân. Lần này đi Binh bộ rất thuận lợi. Binh bộ Thượng thư Dư đại nhân đã đáp ứng. Lần này vũ khí kiểu mới có phần cho chúng ta. Ngài nói xem sao hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy. Ta đang hoài nghi bên trong có lừa dối đây.”

Bạch Thế Niên nói lại lời mà hôm nay Ôn Uyển nói với hắn.

Bảo Bảo Cương chắc lưỡi hít hà: “Ta nói mà, sao lần này lại thông thuận như vậy? Lăn qua lăn lại, vẫn dính quang của Quận chúa. Lúc trước ta thật đúng là có mắt như mù a!” Rồi hắn cảm thấy rất kinh ngạc. Quận chúa cũng quá lợi hại đi. Cả những tên giảo hoạt năm người sáu bộ trong Binh bộ đều cho Quận chúa mặt mũi. Vậy sau này cuộc sống của bọn hắn, có thể sống khả giả hơn rồi. Lúc trước khi Bảo Bảo Cương đi Binh bộ, thì luôn bị coi thường. Ngay cả tướng quân đi, cũng chỉ là sửa từ mắt lé thành một con mắt thôi. … những con mọt sách chính là xem thường những người làm lính như bọn họ. Bảo Bảo Cương rất tức giận vì điều này, nhưng cũng biết phân tấc. Nào biết đâu rằng, hôm nay đi, mọi người ở Binh bộ đều bày ra khuôn mặt tươi cười đón chào!

Thật ra thì Diệp Tuần đã sớm có suy đoán chuyện này hẳn là không thoát khỏi được quan hệ với Ôn Uyển Quận chúa: “Những người của Binh bộ đó, dám quơ tay múa chân với các ngươi, đó là ngươi cần dựa vào bọn họ, tất nhiên sẽ lên mặt với ngươi. Quận chúa thì không giống thế, chọc giận Quận chúa. Bọn họ bị mắng là chuyện nhỏ, chỉ sợ là cuốn gói về nhà ôm hài tử, nghiêm trọng hơn là ngồi chồm hổm trong nhà tù rồi rơi đầu cũng không phải là không thể nào. Ngươi cho rằng Hưng Quốc tôn quý Quận chúa chỉ kêu đặc biệt dễ nghe thôi sao?” Hắn bắt đầu biết Ôn Uyển kiếm tiền, nhưng không biết Ôn Uyển còn nhúng tay cả vào sự vụ của biên quan. Mặc dù Ôn Uyển xác thực sẽ không thật đi quản chuyện này. Nhưng có một pho tượng Phật ở đây, những thứ tiểu quỷ kia cũng chỉ có thể cung kính với tướng quân của bọn hắn thôi. Là chuyện vui, là đại hỷ sự đó.

Bảo Bảo Cương hưng phấn vỗ bắp đùi, cầm văn kiện lên: “Coi như ta đã biết cái gì gọi là người không thể đo bằng đấu, nước biển không nhìn tướng mạo rồi.”

Diệp Tuần cười đến bụng rút đau: “Người không thể xem bề ngoài, nước biển không thể đo bằng đấu. Ta nói ngươi không biết thành ngữ thì đừng dùng. Không lại khiến cho người ta chê cười.”

Vẻ mặt Bảo Bảo Cương buồn bực. Trước kia ở biên quan thì không thấy gì, dù sao bên cạnh cũng có một nửa là những người chữ to không biết. Nghĩ tới đây, Bảo Bảo Cương cảm thấy rất tự ti. Trong lòng thầm nghĩ may là thật không có cưới Quận chúa, nếu không nha hoàn thị vệ bên cạnh từng người từng người xem thường hắn, không lấy mệnh hắn thì không thể. Bảo Bảo Cương lặng yên đi ra ngoài.

Diệp Tuần chờ sau khi Bảo Bảo Cương đi ra ngoài, có chút bận tâm hỏi: “Hoàng thượng cưng chiều Quận chúa như vậy? Tướng quân, ta lo lắng tốt quá hoá dở.”

Trong lòng Bạch Thế Niên trầm xuống: “Ngươi muốn nói gì?”

Diệp Tuần trầm mặt nói: “Quận chúa vốn là tụ tài đồng nữ. Hoàng đế cho đồ cưới phong hậu vượt quá tưởng tượng của mọi người, lúc này ngay cả chính sự nàng muốn nhúng tay thì nhúng tay. Hoàng đế không khiển trách, không kiêng kỵ, ngược lại còn dung túng. Lúc trước còn nghe nói Hưng quốc Quận chúa muốn cái gì, hoàng đế sẽ cho cái đấy, ngay cả muốn trăng sáng trên trời, cũng sẽ sai người ta đi hái, ta còn không tin. Hiện tại bản thân ta có chút tin tưởng lời này.”

Sắc mặt của Bạch Thế Niên lại càng không tốt.

Diệp Tuần lắc đầu: “Tướng quân, Ôn Uyển Quận chúa tay cầm món tiền khổng lồ. Tướng quân tay cầm trọng binh. Tình cảm của phu thê các ngươi tốt, hiện tại tạm thời thì không sao? Thời gian dài, ta nghĩ, chắc chắn sẽ có việc xảy ra. Tướng quân nên nhắc nhở Quận chúa một hai. Quận chúa thông tuệ hơn người, để cho Quận chúa có chút đề phòng. Thiên gia không có tình thân. Không thể quá chú trọng tình cảm, không vì tương lai suy nghĩ thì không được” Đây cũng là lời tâm huyết của Diệp Tuần rồi. Hắn thật lòng hi vọng hai người tốt. Bởi vì không có hai người này, Đại Tề không thể nào phồn vinh thịnh vượng giống như hôm nay. Đối với hoàng đế mà nói, hai người này chính là cánh tay phải cánh tay trái. Nhưng nếu như cánh tay trái phải này sinh ra uy hiếp đối với hoàng đế, cũng sẽ bị diệt trừ cho thống khoái.

Bạch Thế Niên trầm mặc hồi lâu, mới trở lại trong phòng của mình.

“Quận chúa đâu?” Hắn vừa vào ngủ phòng đã không nhìn thấy người nên kỳ quái hỏi . Nha hoàn nói quận chúa ở bên sương phòng tắm rửa. Mới vừa rồi Ôn Uyển cảm thấy rất nhàm chán nên đi đánh một trận quyền, ra một thân mồ hôi. Chờ mồ hôi ra nhiều thì phải đi tắm rửa.

Bạch Thế Niên cất bước đi sương phòng bên cạnh. Hạ Dao nhìn Bạch Thế Niên muốn đi vào, suy tư ba mươi giây đồng hồ, liền thối lui, cũng để cho tất cả người hầu hạ bên cạnh đều đi xuống, mình thì đi ra bên ngoài viện. Hạ Dao nói thầm trong lòng, cũng không biết ở lại Quận chúa có thể giận mình hay không?

“Kẽo kẹt.” Bạch Thế Niên đẩy cửa vào.

Lúc này Ôn Uyển mới vừa tắm. Vừa nghe đến tiếng động ở cửa, liền mất hứng kêu: “Lúc ta tắm rửa, không có sự cho phép thì ai cũng không cho đi vào, quy củ này ngươi không biết sao?”

Nhưng tiếng bước chân vẫn không ngừng. Ôn Uyển quay đầu lại, người nọ đã lướt qua bình phong đi vào. Thấy là Bạch Thế Niên, Ôn Uyển liền để thân thể chìm vào trong nước.

“Có việc thì chờ ta tắm rửa xong rồi hãy nói, chàng đi ra ngoài trước đi.” Ôn Uyển vừa nói xong đã thấy Bạch Thế Niên cởi quần áo ra, một chân bước vào trong thùng tắm .

Ôn Uyển sững sờ hỏi: “Chàng làm gì?” Bạch Thế Niên nhìn bộ dáng phòng bị của Ôn Uyển, liền để phiền lòng trước đó qua một bên. Dù sao phiền não tạm thời cũng không giải trừ được: “Tất nhiên là tắm uyên ương. Lần trước ta tắm cho nàng, lần này nàng tắm cho ta.”

Ôn Uyển nhìn bốn phía một vòng, quần áo cách mình quá xa. Còn đang suy nghĩ làm sao lúc này rời đi trở về phòng thì người nọ đã nhảy vào thùng tắm.

Ôn Uyển hất cái tay đang làm việc xấu ra: “Đừng loạn, nơi này là phòng tắm. Thân thể của ta không tốt, không cẩn thận thì sẽ nhiễm bệnh thương hàn. Mỗi lần nhiễm bệnh thương hàn, đều cần dưỡng nửa tháng mới có thể tốt.”

Bạch Thế Niên hồ nghi nhìn thoáng qua Ôn Uyển. Ngày hôm qua còn bảo thái y khám, nói thân thể rất tốt, sẽ không có vấn đề. Rồi một hồi lại nói dễ mắc bệnh thương hàn.

Bạch Thế Niên tùy ý lau khô bọt nước trên người, dùng y phục cuốn Ôn Uyển lại, ôm nàng trở về phòng ngủ. Ôn Uyển dùng sức vỗ hắn: “Trên người của ta còn đau, chàng đừng. . . . . .”

Nhưng nam nhân này thật giống như không nghe thấy, vừa về tới phòng ngủ đã đặt nàng ở phía dưới. Bắt đầu cặm cắn như gặm móng heo. Gặm vào khu vực nhạy cảm giải đất, vừa ngứa, vừa tê. Ôn Uyển kêu la: “Chàng nhẹ chút.”

Bạch Thế Niên quấn Ôn Uyển hồi lâu, nhưng lại thật sự không lăn giường(xxoo đó). Ôn Uyển có chút kỳ quái: “Tại sao?” Không ngờ Bạch Thế Niên không lăn giường. Như vậy có thể so sánh với đạo lý sói đói bụng nhìn thấy trước mặt có cừu non mà không ăn, có cổ quái.

Bạch Thế Niên chỉ ôm lấy Ôn Uyển, lúc trước hắn thật không có suy nghĩ nhiều. Ngày đó hắn nhìn hình thức chung đụng của hoàng đế và Ôn Uyển, hắn có thể khẳng định Ôn Uyển, rất có thể không chỉ là kiếm tiến cho hoàng đế đơn giản như vậy.

Ôn Uyển dùng sức đẩy Bạch Thế Niên, thấy hắn còn không nói, liền bấm véo một cái rồi nói: “Khuya ngày hôm trước còn nói vợ chồng phải thẳng thắn tín nhiệm lẫn nhau. Có chuyện thì nói ra. Có khi ta không thể ra mặt giúp chàng, nhưng vẫn là có thể ra một chút chú ý .”

Bạch Thế Niên cố ý buồn buồn nói”Nói đồ cưới của nàng đặc biệt nhiều, sau này ta phải dựa vào nàng mà ăn cơm. Diệp Tuần mới nói ta là dạng ăn cơm chùa(trai bao).”

Ôn Uyển xì một tiếng bật cười: “Tên quân sư của chàng là kẻ dở hơi, người nào ăn cơm bao (trai bao) cũng không tới phiên chàng ăn cơm bao (trai bao). Bằng không, tất cả nam nhân thiên hạ đều xấu hổ đến chết. Đồ cưới cũng không có quan hệ gì đến chàng. Vì tương lai ta sẽ để lại cho bọn nhỏ . Những người đó muốn nói nhảm thì cứ để cho bọn họ nói nhảm đi. Thích nói thì cứ để cho bọn họ nói. Nhưng ta thật sự không nghĩ tới, Bạch tướng quân lại có thể quan tâm đến những chuyện nhỏ như vậy. Thế nhưng sợ người khác nói chàng thuộc dạng ăn cơm chùa. Ha ha, yên tâm, cái này tin đồn tuyệt đối không ai truyền ra. Nếu Bạch đại tướng quân là dạng ăn cơm chùa, thì trong thiên hạ này không có nam tử nào dám xưng mình là nam nhân. Rồi hãy nói, ta cũng không có bản lãnh này để cho chàng ăn cơm bao (trai bao).” Ôn Uyển gật đầu thừa nhận Đông Thanh nói đúng, trên đời này thật đúng là chỉ có Bạch Thế Niên là không bị hào quang của nàng lấn át. Nếu không, những người khác cưới nàng, nhất định cũng bị người khác nói thành là thượng vị nhờ dựa vào lão bà. Dạng nam nhân ăn cơm chùa, ở hiện đại trên căn bản là nam nhân chính trực đều chịu không nổi. Chớ đừng nói chi là ở nơi xã hội lấy nam tử vi tôn này, đây là lời nói cực kỳ khuất nhục. Cũng may danh tiếng của Bạch Thế Niên không kém nàng chút nào. Thậm chí ở phương diện nào đó so sánh với nàng thì còn hơn nàng. Nói lại, đúng là vận may của nàng. Hai người có lực lượng ngang nhau, người khác chỉ biết nói ông trời tác hợp cho, nói Bạch Thế Niên là dạng ăn cơm chùa, tuyệt đối sẽ bị tất cả nam nhân phỉ nhổ. Ôn Uyển biết, Diệp Tuần trêu ghẹo Bạch Thế Niên. Bạch Thế Niên hẳn là cũng biết, đây chỉ là một lời dẫn.