Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 6 - Chương 60: Quản gia( hạ )




Ôn Uyển giơ nắp trà năm màu lên, đảo nước trà, uống một hớp nhỏ, cảm thấy có chút nóng, để xuống sau đó cười nhạt “Hôm nay Tam lão gia nhậm chức ở Binh bộ, vừa vặn làm rất tốt.” Tam lão gia có thể khởi phục cũng là lấy phúc khí của Bạch Thế Niên. Dĩ nhiên, chuẩn xác hơn mà nói là nhờ đại hôn của hai người. Tìm người, không ngờ người ta đang lằng nhằng như thế, có chuyện này người ta cũng là thuận thế mà cho nhân tình này. Đây đối với Bạch gia mà nói, tuyệt đối là một đạn tín hiệu tốt.

Tịch thị vừa mừng vừa sợ “Ah, Quận chúa và Dư phu nhân rất thân sao?” Nói xong, cũng tự cảm giác một câu nói ngu xuẩn. Hòn ngọc quý trên tay Dư phu nhân không phải là bạn tốt với Ôn Uyển sao? Tịch thị quả thật vui mừng. Nếu là như vậy, thì tương lai của lão gia đã có thể tốt hơn rồi.

Đại phu nhân ở bên cạnh che miệng cười nói”Tam đệ muội, sao muội lại quên mất rồi? Y Y tiểu thư nhà Dư phu nhân chính là bạn thân khuê phòng của Quận chúa, năm đó cùng Quận chúa hợp thành bát đại tài nữ kinh thành.” Nhớ năm đó, Tịch thị ỷ vào tiền đồ sau này của trượng phu cùng đồ cưới phong hậu, không cần bám lấy Thanh Hà, nên cho Thanh Hà mang giày chật không ít (ý là ngầm gay khó khăn, hạn chế). Hai chị em bạn dâu ngày ngày đều đấu pháp, cộng thêm mấy người phía dưới tham gia náo nhiệt, năm đó Hầu phủ vô cùng náo nhiệt a! Cộng thêm hậu viện của Bạch Thế Hoa bát nháo, cho nên cuộc sống năm đó trên mặt vinh quang, nhưng bên trong khổ chỉ có chính mình biết. Dĩ nhiên khổ như thế mười phu nhân trong kinh thành thì có tám người là như vậy. Sau lại rời đi Phủ tướng quân, ngoại viện bị Phùng gia cầm giữ, nội viện Phùng quản gia cũng chỉ tín nhiệm Thanh Hà. Lúc này kiêu ngạo của Tịch thị mới tiêu tan. Hôm nay Bạch Thế Niên cưới Ôn Uyển, cuối cùng vẫn là Thanh Hà chiếm thượng phong.

Tịch thị đối với việc Thanh Hà châm chọc cũng không để ý tới nhiều, bây giờ quan trọng nhất là tiền đồ của trượng phu. Mắc vào sợi dây Dư phu nhân này, chính là cùng Dư gia dựng vào quan hệ. Cái gọi là quan huyện bất kể hiện quản (ý là lợi ít gắn liền với chức vị). Vị trí của Bạch Thế Niên cao tới đâu cũng ở ngoài ngàn dặm. Mà Dư đại nhân lại là cấp trên cao nhất. Nếu có thể thông qua Ôn Uyển dựa vào tầng quan hệ này, thì tương lai của trượng phu không cần rầu rĩ nữa.

Ôn Uyển thản nhiên nói: “Đều là chuyện lúc còn trẻ. Hôm nay sớm không nhớ rõ.” lời này của Ôn Uyển gián tiếp cho thấy, nàng và Dư phu nhân sớm đã không còn lui tới rồi. Nếu không cũng sẽ không sử dụng cái từ không nhớ rõ này. Dùng cái từ này, cũng đại biểu đã đoạn tuyệt lui tới.

Tịch thị lại không nghĩ rằng Ôn Uyển nói một câu như vậy. Nàng run sợ một cái. Ôn Uyển cố ý nói những lời này, nhất định là ý tại ngoài lời. Dư Y Y thế nhưng là khuê tú của Ôn Uyển, cùng Dư gia đoạn tuyệt lui tới. Có phải cũng có nghĩa tuyệt giao cùng Dư Y Y rồi hay không? Vì chuyện gì mà tuyệt giao ? Những lời này của Ôn Uyển có phải đang nói lên cảnh cáo nàng hay không?

Đại phu nhân Thanh Hà chủ động nói đến công việc trong phủ đệ “Quận chúa, hôm nay trong phủ tướng quân có ba mươi sáu nha hoàn, bốn mươi sáu tôi tớ gia đinh, hai mươi bốn bà Tử vẩy nước quét nhà, phòng bếp có hai mươi tám người. Mặt khác Lục đệ mang về có năm mươi bốn người.”

Ôn Uyển nhíu mày một chút. Hơn năm mươi thị vệ không thành vấn đề, cho dù là hai trăm thị vệ cũng phải cần. Hôm nay ở trong mắt Ôn Uyển, hộ vệ là càng nhiều càng lợi hại thì thật tốt và an toàn. Nhưng nha hoàn, gia đinh những thứ này hơn một trăm người. Lại không có một người chủ tử ở trong phủ đệ. Nuôi nhiều người như vậy làm cái gì. Toàn bộ đều nuôi ăn không ngồi rồi, cho là tiền này kiếm được dễ dàng sao?

Ôn Uyển nghĩ trong này nhất định là có không ít chuyện ẩn giấu. Người tài là nhất định phải giỏi, Ôn Uyển chưa bao giờ nuôi người rảnh rỗi. Nhưng mà muốn dùng người tài cũng phải nói một tiếng với Bạch Thế Niên. Về phần làm sao chuẩn bị. Trước tuân theo một chút ý kiến của Bạch Thế Niên rồi tính toán tiếp.

Ôn Uyển đem những vấn đề này tạm thời buông ra, hỏi công việc cụ thể “Việc này chút ít chi tiêu cụ thể như thế nào? Còn có, thu nhập trong phủ tướng quân là cái gì? Ta biết tướng quân có bổng lộc, lúc trước còn được ban thưởng Hoàng trang và tòa nhà này. Trừ những thứ này. Còn có những thứ lợi nhuận khác hay không?” Đối với đồ vật trước đây Bạch Thế Niên lấy từ trong tay hoàng đế, Ôn Uyển biết cũng tường tận. Những thứ khác thì không rõ ràng lắm.

Tịch thị trong lòng lộp bộp một cái. Trên trán toát mồ hôi lạnh.

Đại phu nhân đem mọi chuyện đều nói rõ ràng dễ hiểu “Trong phủ tướng quân làm theo thiết lập của Hầu phủ, Đại nha hoàn một lượng, nhị đẳng nha hoàn tám trăm văn, tam đẳng nha hoàn và bà Tử vẩy nước quét nhà đều là năm trăm văn. Tất cả chi tiêu toàn bộ có ghi vào sổ sách. Về phần sản nghiệp, trừ những thứ Quận chúa nói này. Còn có đồ cưới mẹ chồng ta lúc qua đời lưu lại. Có bốn mươi khuynh đát, bất động sản chung quanh và sáu cửa hàng.” Hoàng đế đem sản nghiệp Hầu phủ đều tịch thu, đem đồ cưới của mẫu thân Bạch Thế Niên dựa theo danh sách đồ cưới toàn bộ trả về cho Bạch Thế Niên.

Chuyện này còn có một duyên cớ, lúc ấy khi xét nhà đều tịch thu hết cái gì cũng không thừa. Bạch Thế Niên nghe tin tức này, liền dâng sổ con. Hy vọng có thể trả về mấy thứ di vật của người mẹ đã mất cho hắn làm một cái kỷ niệm. Hoàng đế cũng không quá quan tâm mấy vạn lượng bạc kia. Nhưng đối với Bạch Thế Niên mà nói chúng có ý nghĩa đặc thù. Cho nên dứt khoát cứ dựa theo danh sách đồ cưới, toàn bộ trả về cho hắn.

Ôn Uyển lấy điểm này. Lập tức ngẫu nhiên kỳ quái hỏi “Quy định tiền tháng là người nào định ra? Là tướng quân hay đại quản gia?” Dựa theo cách nói này, cái này hẳn là đã sớm lập tốt.

Thanh Hà lắc đầu: “Ban đầu lão phu nhân ở trong phủ tướng quân định ra . Những điều này đều dựa theo quy cách phẩm cấp lúc ấy mà quyết định. Nếu như Quận chúa cảm thấy không thỏa đáng, có thể sữa chửa.”

Ôn Uyển cười nói: “Không có, rất tốt. Cực khổ đại tẩu rồi.”

Thanh Hà nghe được tiếng đại tẩu, trong lòng thoải mái không ít. Gọi Tịch thị là Tam phu nhân, gọi mình là đại tẩu, thân thuộc có khác, một chút là đã nhìn ra.

Sắc mặt Tam phu nhân cũng có chút cứng ngắc. Thanh Hà biết chuyện này thì nàng làm sao không biết. Chẳng qua trước kia có thể đấu cùng Thanh Hà bởi vì nàng có chỗ dựa vào, tương lai cũng phải ra ở riêng, Thanh Hà sẽ không làm gì được nàng. Nhưng hôm nay thì không giống. Hơn nữa, nếu thật dám tỏ vẻ bất mãn cùng Ôn Uyển, dù nàng sống đủ rồi cũng không muốn dính líu đến trượng phu và nhi tử.

Ôn Uyển cười đến rất lạnh nhạt: “Đại tẩu, những thứ nha hoàn nhất đẳng, nha hoàn nhị đẳng kia là hầu hạ người nào ?” Chủ tử cũng không có, làm gì mà phân Đại nha hoàn, nha hoàn nhị đẳng. Nghe đã cảm thấy buồn cười.

Thanh Hà tỏ vẻ những điều này là do ban đầu ở trong phủ tướng quân đặt ra. Cái gọi là Đại nha hoàn, nha hoàn nhị đẳng, đều là thiếp thân hầu hạ chủ tử của các phòng. Không chỉ có như thế mấy phòng người tới đây ở nhờ còn đến ầm ĩ muốn lấy tiền tiêu vặt hàng tháng. Khiến Phùng quản gia tức giận vô cùng, nếu là như vậy, tiền tiêu vặt mỗi tháng này cũng chi mấy trăm lượng bạc. Còn không nói những thứ khác, cứ như vậy, toàn bộ mấy phòng họ còn nói cái này không tốt, cái kia không xong. Sau này Phùng quản gia mượn sự kiện kia, đem bọn họ đuổi ra khỏi cửa.

Ôn Uyển thấy nói thêm gì đi nữa không khí khẳng định lại cứng ngắc. Liền cười chuyển đề tài “Được rồi, không nói những thứ này, nếm thử trà lài ta tự mình bào chế đi, mùi vị rất ngon đó. Nếu cảm thấy ngon, có thể mang một chút trở về. Thường xuyên uống đối với thân thể rất tốt.” Ôn Uyển nói xong thì tự mình bưng trà tới uống. Ừ, mùi vị quả thật không tệ .

Đại phu nhân cười ha hả mà tiếp lời “Vậy ta sẽ không khách khí, gói cho ta chút ít mang về, nếm thử thứ mới mẻ đã.” Không nghĩ tới, Ôn Uyển bận rộn như vậy, cũng còn có lúc nhàn hạ thoải mái làm chuyện này. Thật là hiếm thấy, nên cũng nếm thử trà lài Ôn Uyển tự mình làm.

Sắc mặt Tam phu nhân cứng ngắc đến không chịu được, vừa nói không được, uống không quen.

Ôn Uyển thấy cái bộ dáng này. Cũng không muốn nói gì nhiều. Bởi vì không cần thiết. Bưng trà rồi buông xuống. Hai người liền thức thời cáo từ mà đi.

Thanh Hà hi vọng Ôn Uyển có thể nhớ rốt cuộc có chút tầng huyết mạch này, mặc dù Ôn Uyển ra tộc rồi, nhưng làm chị em bạn dâu, rốt cuộc so sánh với người khác thân cận hơn một chút. Nếu Ôn Uyển có thể chiếu cố bọn họ hơn một chút thì ba nhi tử của nàng cũng có thể có tương lai tốt. Nhưng mới vừa rồi, nàng nhìn không ra thái độ của Ôn Uyển. Nên trong lòng không có gì để đánh giá, vì vậy muốn trở về nói cùng trượng phu.

Đại phu nhân Thanh Hà sau khi tách ra, đang chuẩn bị trở về viện mình ở tạm thì một đứa nha hoàn đi tới đây, ở bên tai Đại phu nhân nói mấy câu. Đại phu nhân liền quay trở về.

Tịch thị rất nhanh có tin tức, mặt có chút tích tụ. Địa vị cách xa quá lớn, nàng đến oán hận cũng oán hận không được. Ôn Uyển nguyện ý cất nhắc người nào. Nàng có thể phát biểu ý kiến gì? Chỉ có thể hâm mộ thôi.

Đại phu nhân cung kính nói “Quận chúa.”

Ôn Uyển cười cười, thần sắc so sánh với mới vừa rồi ôn hòa “Ngồi đi, không cần khách sáo như thế. Bỏ qua cửa ải chúng ta là quan hệ chị em bạn dâu. Bàn về huyết thống, chúng ta vẫn là chị em họ. Nhớ đến lúc ấy, tẩu còn tặng ta một bộ nữ trang mặt ốc. Đồ trang sức đeo tay xinh đẹp như vậy, đại tẩu tốn không ít tâm tư chọn lựa a!”

Lời này Ôn Uyển để cho gánh nặng trong lòng Đại phu nhân liền được giải khai, xem ra nàng đã làm đúng. Ôn Uyển rõ rang mang chuyện năm đó ra để kéo gần khoảng cách của hai người hơn. Coi như là một loại lấy lòng. Ôn Uyển có lòng này, nàng cũng đã biết đủ. Nàng thật không có ngây thơ cho rằng Ôn Uyển sẽ xem nàng làm Đường tỷ mà đối đãi. Ban đầu hai người còn có thể coi là ngồi ngang hàng, hôm nay nàng còn phải kính trọng lại.

“Ta kêu tẩu trở lại, chính là muốn hỏi một chút. Hôn lễ tổng cộng xài bao nhiêu tiền?” Ôn Uyển chỉ cảm thấy hứng thú chính là điều này. Những thứ khác chỉ là một chút chuyện nhỏ. Nàng không hứng thú đi xử lý. Hơn nữa, lúc trước cũng là Phùng quản gia quản lý, những người này lại không có ở tại trong phủ tướng quân. Muốn mò cũng mò không được đều tốt gì.

Đại phu nhân nói từng cái “Hôn lễ đại khái xài bảy vạn lượng bạc, trong đó một vạn lượng là hoàng thượng ban thưởng; năm vạn hai là những năm này Lục đệ tích góp từng tí một ; lúc ấy tiền bạc không đủ phải đi ngân hàng mượn ba vạn lượng bạc.”

Ôn Uyển nghe gật đầu cười, trong lòng đã có cái đo đếm. Cho nên không bàn lại đề tài này, kết quả sẽ như thế nào thì tra một chút, trong lòng nàng cũng đoán biết được. Thế nhưng, dựa theo Ôn Uyển suy đoán, nếu Bạch Thế Niên bận tâm thể diện. Thì số tiền kia chắc chắn sẽ không đòi lại được. Để cho Bạch Thế Niên xài tiền mua một bài học vậy.

Ôn Uyển cười hỏi chuyện khác “Minh Quang đi theo Thượng vệ làm việc ở Quảng Nguyên, Ngân hàng Quảng Nguyên cũng không phải là nơi dễ làm. Như thế nào, ở bên trong làm việc có quen không?” Ngân hàng Quảng Nguyên có đãi ngộ phúc lợi rất tốt, nhưng điều kiện tiến vào rất hà khắc. Bất kể quan hệ với người nào. Cho dù người hoàng đế phái xuống mà không thông qua khảo hạch, cũng không cho vào. Đây là quy định Ôn Uyển đề ra không thể thay đổi. Hơn nữa tiến vào bên trong, cũng không phải là chuyện dễ dàng.

Đại phu nhân cười nói”Rất tốt, ban đầu vốn là để cho Minh Trập cũng đi, nhưng Minh Trập không có thông qua khảo hạch kia. Nhưng Minh Quang chỉ đi ngược lại được thông qua.” Đây cũng là ban đầu Đại phu nhân thấy một nhà Thanh Hà không có một người nào có thể kiếm tiền. Vốn muốn cho Thanh Hà đi Di Viên nhưng Minh Trập cùng với Minh Quang không đồng ý. Không muốn để mẫu thân đi hiến ân cần với người khác. Cho nên, cầu Thượng Vệ. Kết quả là Minh Quang vào.

Ôn Uyển cười cười, cái này chỉ có thể chứng minh Minh Trập đối với đồ chơi số chữ này không cảm thấy hứng thú lớn. Không phải là người làm được lĩnh vực này “Minh Quang đi Thương hội Quảng Nguyên. Minh Trập bây giờ đang ở nhà sao? Tuổi còn trẻ, chui ở nhà có thể sẽ hoang phế cả đời.” Ôn Uyển nhìn ra được, Bạch Thế Niên không nguyện ý mang Minh Trập đi. Minh Trập không biết võ công mà đi theo, Bạch Thế Niên muốn trông nom nhiều hơn cũng trông nom không được.

Thanh Hà thở dài nói. Nếu là thân thể cường tráng, có chút nền tảng võ công đi theo Bạch Thế Niên thì có thể chạy lấy công danh, nàng nhất định sẽ không ngăn cản. Nhưng người của Bạch gia trừ Bạch Thế Niên võ nghệ cao cường. Những người khác không có một người nào có thiên phú này ( không phải không thiên phú, mà là không có người nào đành lòng để cho hài tử ăn chịu khổ này). Nàng rõ ràng nhất, Minh Trập chính là vai không thể gánh, tay không thể nâng. Ý tứ của Bạch Thế Hoa, là để cho Bạch Thế Niên hỗ trợ, ở trong quân doanh an bài một chức vụ thoải mái tương tự văn thư. Bạch Thế Niên cũng đáp ứng. Nhưng cũng nói rõ ở trong quân đội, quân công mới là căn bản, Minh Trập không chiếm được quân công, thì đi theo hắn cũng không tiến xa được.

Nhưng thái độ Bạch Thế Hoa rất kiên quyết, đi không xa được vốn so sánh với trắng tay tốt hơn. Minh Trập cũng muốn đi, hắn lo lắng lỡ mất đi cơ hội lần này, thì cả đời phải tay trắng. Cho nên, mặc dù trong lòng hắn có sợ. Nhưng vẫn tỏ vẻ muốn đi.

Trong khoảng thời gian này Thanh Hà vì chuyện này dây dưa đến không được. Không chỉ phải lo lắng nhi tử chịu không nổi nơi đó bão cát dữ dội, còn phải có các loại nguy hiểm. Mặt khác nếu Bàng gia biết rồi rất có thể hủy hôn. Cho nên, lúc này Thanh Hà nghe được Ôn Uyển hỏi Minh Trập, trong lòng có chờ đợi nho nhỏ. Nếu Ôn Uyển có thể mở miệng giúp đỡ vậy thì quá tốt.

Ôn Uyển và Bạch Thế Niên không giống nhau. Bạch Thế Niên chỉ ở trong quân mới nói có được tiếng nói. Ôn Uyển ở trong kinh thành nhân mạch cực kỳ rộng lớn. Chỉ cần có lòng, chuyện Minh Trập đương nhiên làm được. Cho nên, lập tức cũng không quanh co lòng vòng. Trực tiếp đem tính toán của Bạch Thế Hoa nói ra. Rồi lập tức cười khổ nói “Ta đây làm mẹ nơi nào không hy vọng nhi tử có tiền đồ. Nhưng Minh Trập đứa bé kia từ nhỏ được nuông chiều mà lớn. Sau chuyện xét nhà, mặc dù ăn chút ít đau khổ. Nhưng chúng ta nhờ phúc của Lục đệ vẫn áo cơm không lo. Nhưng nếu phải đi biên quan, đầy người hung tàn, nghe nói ăn thịt người uống máu người. Minh Trập lại không một chút nền tảng gì. Ta là thật không dám để cho hắn đi. Hơn nữa, nếu Minh Trập thật đi biên quan, bên Bàng gia ta cũng không biết làm sao ăn nói.”

Ôn Uyển có chút kỳ quái hỏi: “Số tuổi Minh Trập cũng không nhỏ, cô nương Bàng gia cũng đã sớm cập kê rồi. Làm sao còn không có thành thân? Chẳng lẽ là Bàng gia cố ý trì hoãn, muốn hủy hôn.” Ôn Uyển cũng chỉ nói như thế. Nếu muốn hủy hôn, thì vào thời điểm có chuyện đã hủy hôn. Không cần thiết đợi đến cô nương cập kê rồi, thời điểm phải gả ra khỏi mà hủy hôn. Đây là thật tình hãm hại cô nương nhà mình.

Thanh Hà vội vàng lắc đầu: “Không phải, là cô nương Bàng gia phải giữ đạo hiếu. Đầu năm nay mới mãn hiếu.” Bàng phu nhân đúng là có ý định hủy hôn này. Thật ra thì năm đó Bàng phu nhân không phải là không muốn hủy hôn. Chẳng qua là Bàng đại nhân không muốn. Sau lại Bàng Thái phu nhân qua đời phải giữ đạo hiếu. Sau khi mãn hiếu, Thanh Hà tới cửa chuẩn bị thương nghị hôn sự. Kết quả Bàng phu nhân ánh mắt không phải là ánh mắt, lỗ mũi không phải là lỗ mũi.

Thanh Hà lúc ấy xấu hổ đến không xong. Minh Trập sau khi biết còn nói sẽ từ hôn. Cũng bởi vì bị kích thích này, cho nên Minh Trập mặc dù trong lòng sợ, nhưng vẫn không muốn người ta khinh thường. Thanh Hà thử nghĩ xem nếu không muốn, cũng không kết thù. Cho nên cũng muốn từ hôn. Bàng phu nhân đương mừng rỡ, nghĩ tới đem nữ nhi gả cho cháu nhà mẹ đẻ không tồi. Chẳng qua Bàng đại tiểu thư không muốn, còn tuyên bố nếu từ hôn sẽ chết cho Bàng phu nhân xem. Bàng phu nhân chán nản vì vậy vẫn dây dưa kéo đến hôm nay.

Ánh mắt Ôn Uyển lấp lánh. Nàng không phải là người không hiểu đạo lý đối nhân xử thế. Đầu năm mãn hiếu, nếu bình thường mà nói, hẳn là bốn năm tháng đã thành thân rồi. Nhưng hôm nay đã tháng mười một. Thử nghĩ xem Bàng gia, rồi nghĩ đến tình huống hôm nay của phòng lớn. Ôn Uyển đối với Bàng gia không có ấn tượng gì xấu. Bất kể Bàng gia có cái yêu cầu gì, thì người ta nhiều năm như vậy mà không có hủy hôn, đã rất hiền hậu rồi. Phải biết rằng, lúc ấy hoàng đế trừng phạt mạnh mẽ vang dội, hủy hôn bị hưu là không đếm xuể. Minh Trập như vậy coi như tốt. Có điều Bàng đại tiểu thư cũng là một người thông minh cương liệt. Nếu không, thật sự từ hôn nàng thì cũng gả không được cho người trong sạch. Còn không bằng gả cho Minh Trập, ít nhất có chuyện này Minh Trập sẽ không bạc đãi nàng. Dĩ nhiên, cũng không thể phủ nhận, nàng này đúng là không tệ. Những thứ khác Ôn Uyển không dám xác định. Nhưng không chê nghèo yêu giàu cũng đủ để Ôn Uyển khen rồi. Nói thì dễ dàng nhưng làm được lại có mấy người.

Nếu không phải không có biện pháp, ai nguyện ý đưa nhi tử tay trói gà không chặc đi biên quan để kiếm tương lai. Ôn Uyển đã tính toán trong lòng xong mới mở miệng hỏi. Nghe kể như vậy liền cười nói: “Biên quan cũng đừng đi. Không có một chút nền tảng võ công, không nói kiếm không được quân công khó mà lên chức, ở đó hoàn cảnh gian khổ hắn cũng chịu không nổi. Vừa lúc đầu mùa xuân sang năm Lục bộ có chiêu thu một nhóm quan lại. Tẩu bảo Minh Trập chuẩn bị một chút, đến lúc đó nếu có thể thi ra hạng tốt, cũng có thể được phân đến một phần chuyện tốt. Có công danh trong người, bắt đầu làm mai cũng có lực lượng hơn, không đến nổi khiến Bàng gia rơi xuống mặt mũi.” Lục bộ chiêu thu một nhóm chức quan cửu phẩm bát phẩm như vậy. Đối với Ôn Uyển mà nói, cũng chính là một câu nói thôi. Ôn Uyển nói tương đối khiêm tốn, thật ra thì bên trong còn có hai chức vị thất phẩm. Mặc dù chỉ là làm một chút việc lặt vặt, nhưng phải biết rằng hai bảng Tiến sĩ cũng đi lên từ chức quan thất phẩm. Vị trí của hai người này rất nhiều người chèn vỡ đầu cũng muốn bắt tới tay. Ôn Uyển không có nói rõ cụ thể, không biết tài học của Minh Trập đến tột cùng như thế nào. Nếu có thể tiến vào ba tên đầu, không chỉ sợ trong top mười, Ôn Uyển cũng sẽ ra mặt. Nhưng nếu rớt xuống thứ tự thấp, Ôn Uyển sẽ không ra mặt. Có thể nắm chặc cơ hội hay không, Minh Trập phải dựa vào bản lãnh của mình rồi. Nếu không có bản lãnh, tranh đấu không nổi, nàng sẽ không lãng phí thời gian. Chấp nhận không có trở ngại. Đến lúc đó bảo người ta an bài một vị trí tương đối là được. Nếu như có chân tài thực học, nàng có thể hỗ trợ.

Thanh Hà mừng rỡ “Có thật không?” Ở trong mắt Ôn Uyển đó là phẩm cấp thấp, nhưng trong kinh thành đệ tử người nhà huân quý nhiều như vậy, có thể đi vào cũng là một tương lại tốt. Ít nhất cũng là người có bổng lộc. Cho nên mặc dù nói bát cửu phẩm là chức quan tương đối thấp, nhưng bởi vì nhiều còn hơn là thiếu nên tranh đoạt cũng cao. Vì một danh ngạch, mọi người tranh đến lợi hại. Không có lót đường, không có bạc thật đúng là không được. Nhưng hôm nay có Ôn Uyển chiếu cố thì không tồn tại vấn đề nữa.

Ôn Uyển cười hạ: “Chẳng lẽ ta lừa dối tẩu sao? Đương nhiên là thật. Tẩu cứ bảo Minh Trập cố gắng chuẩn bị.”

Thanh Hà mừng rỡ “Cám ơn Quận chúa.” Nếu có thể vào quan phủ làm người hầu, thái độ của Bàng phu nhân kia cũng sẽ tốt hơn. Nàng cũng có thể ôm cháu rồi. Hơn nữa, một ít người tiến vào con đường làm quan, từ từ chịu đựng cũng có nhịn đến tứ phẩm, cá biệt còn nhịn đến tam phẩm. Nhi tử nhà mình năng lực bao nhiêu, trong lòng nàng đều biết. Có Ôn Uyển giúp đỡ, nhi tử không nói tam phẩm, tứ phẩm là có thể hy vọng. Nếu như thế, cả đời cũng có thể ngẩn mặt rồi. Một cái tâm bệnh của Thanh Hà thật là được bỏ xuống .

Ôn Uyển cười nói “Đại tẩu không cần như thế. Bất kể như thế nào, đại ca và tướng quân là huynh đệ đồng bào một mẹ. Những người khác tướng quân có thể sẽ không để ý tới, nhưng các ngươi, hắn sẽ không bỏ qua. Nếu tẩu có cái gì khó xử cứ mở miệng. Nếu chúng ta có thể giúp được việc gì, nhất định sẽ không từ chối. Người một nhà các ngươi có cuộc sống tốt, trong lòng tướng quân cũng thoải mái hơn.” Ôn Uyển nhìn ra được, Bạch Thế Niên đối với Bạch Thế Hoa có tiến bộ rất là vui mừng. Nhưng sâu trong nội tâm vẫn rất muốn giúp đỡ ba đứa cháu trai này. Chẳng qua nhân mạch của hắn chỉ có thể hướng trong quân phát triển. Đáng tiếc ba đứa cháu không có một người nào, không có một cái nào có khiếu tập võ. Có lẽ ban đầu lúc Bạch Thế Niên nói lời này với nàng là vô ý .

Nhưng nếu Bạch Thế Niên đã mở miệng, Ôn Uyển sẽ không để ý giúp đỡ một nhà Thanh Hà. Chuyện tiện tay mà thôi, Ôn Uyển từ trước đến giờ không ngần ngại làm nhiều. Nếu như Minh Trập thật sự có tài học,ở trong kinh thành chịu đựng ba năm. Đến lúc đó thả ra bên ngoài nhậm chức. Tôi luyện nhiều, đủ chống đỡ môn hộ Đại phòng. Dĩ nhiên, nếu không học giỏi, vậy thì trong kinh thành từ từ chịu đựng. Có nàng ở đây cũng không xảy ra chuyện gì.

Thanh Hà nghe những lời này, trong lòng như ăn một viên định tâm hoàn. Có Ôn Uyển chiếu cố, tiền đồ của Minh Trập nhất định là tốt. Minh Quang ở Ngân hàng Quảng Nguyên cũng không tệ. Về phần đứa nhỏ Minh Hoài, cũng phải đốc xúc đi đường khoa cử mới đứng đắn .

Hạ Tâm và Hạ Châu được lệnh của Ôn Uyển cử tới đây. Ôn Uyển sai bọn họ tra sổ ghi chép từ lúc gả đến bây giờ. Chút ít sổ sách nát trước kia, nàng mới không có thời gian để ý tới. Nếu không phải hôn lễ lần này còn thiếu khoản nợ, nàng cũng không để ý tới. Không thể để bọn hắn tham ô toàn bộ, nàng lại tới trả tiền. Tham ô nhiều như vậy, còn muốn ở trong phủ đệ chiếm tiện nghi. Nghĩ cũng hay thật, nhưng cũng phải xem nàng có đáp ứng hay không.

Hạ Tâm và Hạ Châu đối với việc này kinh nghiệm phong phú, hai người một nửa canh giờ là đã tra xét đại khái hai quyển sổ sách nửa tháng. Nói đại khái, là vì Ôn Uyển chỉ cần biết đại khái là được, cũng không thể bảo bọn họ đem từng món đồ so với giá thực tế.

Ôn Uyển nhìn hai người tra được kết quả liền bật cười.

Hạ Dao nghe được hai người hồi báo kết toán cuối cùng. Kết toán này cũng chỉ là đoán chừng. Hạ Dao mặt lạnh nói: “Quận chúa, những người này lá gan quá lớn rồi. Thật là thứ tâm địa đen tối.” Đây chính là cháy nhà hôi của. Quá ghê tởm.

Mặc dù lúc trước Ôn Uyển hoài nghi, nhưng không nghĩ tới, vấn đề đã quá nghiêm trọng như vậy. Không nói Hạ Dao, nàng cũng kinh ngạc một chút. Những người này, tay cũng quá dài rồi.

Ôn Uyển có chút không thể hiểu : “Ngươi nói xem, sao bọn họ lại trắng trợn dám làm ra chuyện như vậy? Cho Bạch Thế Niên là người ngu ngốc? Đem ta làm người mù.”

Hạ Dao cũng chỉ ra điểm trọng tâm: “Tướng quân tuyệt đối sẽ không đi chú ý chuyện bên trên sổ sách. Về phần Quận chúa, thứ nhất người thân gia phong hậu đâu để ý chút tiền bạc này, thứ hai người là thê tử mới gả. Hơn nữa gả tới đây ở vài ngày là phải trở về trong phủ Quận chúa. Những người này bàn tính rất tinh!”

Ôn Uyển híp mắt: “Ngươi nói còn thiếu. Cho dù truy xét xuống, Bạch Thế Niên cũng không thể lấy trở về. Bạch Thế Niên gánh không nổi cái mất mặt này.” Ban đầu đem những người này đuổi ra Phủ Tướng Quân, đó là bởi vì chiếm được thời cơ tốt. Nếu không, thì sẽ bị người ta lên án. Hôm nay cũng giống vậy.

Mặt Hạ Dao âm trầm: “Quận chúa, làm sao bây giờ?”

Ôn Uyển gõ bàn: “Ta ra mặt ngược lại giống như hắn rất vô năng. Chuyện trong phủ tướng quân vẫn nên giao cho Bạch Thế Niên tự mình xử trí.” Còn nữa, đây là chuyện nhà của Bạch gia. Nếu nàng xử trí, sẽ gây khó khăn cho mặt mũi của Bạch Thế Niên.