Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Quyển 7 - Chương 57: Kết thân




Phúc Ca Nhi chờ ba tỷ tỷ hành lễ xong, thì quỳ trên mặt đất hướng về Ôn Uyển dập đầu ba cái. Mặc dù Ôn Uyển thường xuyên nhận lễ của người khác, nhưng nhận được đại lễ như thế này cũng là lần đầu tiên.

Ôn Uyển cười đang nghĩ Phúc Ca Nhi muốn làm cái gì đây? nếu không đang tốt sao tự nhiên lại dập đầu hành đại lễ như vậy. Ôn Uyển cho nha hoàn đỡ Phúc Ca Nhi dậy: “Đứa nhỏ này, cháu làm cái gì vậy?”

Phúc Ca Nhi ngước đầu lên nhìn nàng: “Cô cô, hai năm trước không phải cô cô phái người âm thầm bảo vệ con, con không biết hiện tại con đang ở nơi nào nữa. Phúc Ca Nhi cảm tạ ân cứu mạng của cô cô.”

Ôn Uyển ở thời điểm Phúc Ca Nhi bị bắt cóc cố tình để cho người ta giam giữ thêm mấy ngày để cho hắn nếm chút mùi khổ sở. Điều Ôn Uyển không nghĩ tới chính là, Phúc Ca Nhi ăn xong lần đau khổ này thì giống như trưởng thành trong một đêm. Phúc Ca Nhi trước kia muốn ăn muốn chơi đều khóc náo, sau khi trở về liền hiểu chuyện hơn.

Ôn Uyển vẫy vẫy tay hướng về Phúc Ca Nhi đang quỳ trên mặt đất: “Đến chỗ cô cô nào.”

Ôn Uyển vuốt đầu Phúc Ca Nhi, nghĩ tới thời điểm lúc Phúc Ca Nhi còn nhỏ, ôm ở trong tay. Khi đó Phúc Ca Nhi trắng trắng mềm mềm, thật khiến người yêu thích.

Chân Chân thấy thái độ của Ôn Uyển đối với bốn hài tử rất tốt, đặc biệt là thái độ đối với Phúc Ca Nhi vẫn như trước kia, trong lòng buông lỏng không ít. Cười cười tiếp lời của Ôn Uyển: “Đúng vậy, năm năm rồi. Hài tử lớn thật nhanh, ta còn chưa thấy Minh Duệ và Minh Cẩn. Ôn Uyển, ta nghe nói Minh Duệ lớn lên rất giống Bạch tướng quân, Minh Cẩn lớn lên lại giống muội.”

Trong mắt mấy hài tử cũng thấy tò mò. Đều nghe nói đến biểu đệ, chẳng qua là chưa gặp mặt mà thôi. Dựa theo quy củ khi trưởng bối đến đây đáng nhẽ cô cô phải để cho bọn họ sớm chờ ở đây rồi mới phải. Tại sao đến bây giờ còn không có thấy người, thật là khó hiểu?

Hạ Dao nghe thấy lời Tô Chân Chân nói, đáy mắt liền phát lạnh. Trưởng bối, bây giờ còn dám đến bày ra thân phận trưởng bối. Thật cho rằng phủ Quận chúa là nhà của ngươi rồi hả?

Minh Duệ và Minh Cẩn không có xuất hiện. Là ý của Hạ Dao. Hạ Dao không muốn Ôn Uyển để cho Minh Duệ và Minh Cẩn gặp mặt mấy người Chân Chân. Dù sao hiện nay Ôn Uyển cũng chỉ cùng Bình Thượng Đường duy trì quan hệ trên mặt. Hạ Dao không muốn để cho hai hài tử tiếp xúc với họ quá nhiều. Cho nên lần này Hạ Dao đề nghị không muốn để cho hai hài tử ra mặt.

Ôn Uyển nghe lời đề nghị của Hạ Dao, tuy nhiên ý của Ôn Uyển là nếu thật sự không nhắc đến, Ôn Uyển cũng không nói. Nếu như nhắc đến thì để cho hai hài tử ra gặp mặt, cũng không coi là thất lễ. Bây giờ nghe Tô Chân Chân hỏi như vậy. Cười nói: “Đang ở chỗ tiên sinh giảng bài. Người đâu, đến chỗ tiên sinh báo là có khách đến. Mời thiếu gia đến đây.” Thật sự là trưởng bối của hai hài tử, không thể để mất lễ giáo.

Tô Chân Chân nghe được Ôn Uyển nói có khách đến, cũng không nói là mợ đến chơi, lập tức nhìn Ôn Uyển, lại thấy trên mặt Ôn Uyển treo nụ cười. Muốn nói cái gì nhưng đều nuốt ngược trở lại.

Lúc Minh Duệ và Minh Cẩn đi ra. Bốn hài tử nhìn thấy đều cảm thấy thú vị. Minh Duệ và Minh Cẩn mặc một thân trường bào màu xanh ngọc giống nhau như đúc, không nói đến xiêm y, ngay cả kiểu tóc, trâm cài tóc trên đầu, phụ kiện đeo trên người cũng đều giống nhau. Tuy nhiên tướng mạo hai người lại không giống nhau. Chiều cao cũng khác nhau rõ ràng. Khác nhau lớn như vậy, cũng không khiến cho người khác nhầm lẫn.

Hai hài tử hành lễ với Chân Chân, tự nhiện gọi mợ. Chân Chân nhìn hai hài tử, mặc dù là sinh đôi, mậc dù lớn lên không giống nhau, nhưng đều là tiểu hài tử, tư thái vân vân đều không khác lắm. Vậy tại sao Minh Cẩn lại thấp hơn đây?

Thật ra thì có thể có được hiệu quả này, Ôn Uyển đã rất là cao hứng. Dựa theo tính tình lười biếng của tiểu tử Minh Cẩn kia, nếu không có MInh Duệ cùng Ôn Uyển áp bức và quất roi. Hiện tại Minh Cẩn cũng không được như vậy. Bây giờ Minh Cẩn không còn kiêng ăn, cũng không sợ mệt không sợ khổ thật tình học võ, nếu không thì khẳng định không thể cao giống như bây giờ. Mặc dù so sánh với Minh Duệ, Minh Cẩn thấp hơn chút nhưng Ôn Uyển rất hài lòng. Thấp hơn chút cũng không sao, đừng có sai lệch quá là được.

Chân Chân cho lễ ra mắt. Vốn định lôi kéo tay Minh Duệ và Minh Cẩn để tỏ vẻ thân mật. Nhưng mà Minh Duệ rất phòng bị liền lùi lại phía sau, động tác của Minh Cẩn cũng giống như vậy. Chân Chân lập tức sửng sốt, ngược lại có chút lúng túng.

Ôn Uyển cười giải thích: “Hai hài tử này giống như ta, sợ người lạ. Lúc ta còn nhỏ cũng không thích người khác động vào. Chắc ngươi không quên chứ?”

Thật ra thì cũng không phải là hai hài tử sợ người lạ, mà phải nói hai hài tử là người nhạy cảm. Từ hiện trường hai hài tử cũng nhạt cảm phát hiện không khí không đúng, người này không thân cùng với nhà mình. Cũng là xa lạ.

Tô Chân Chân nghe được câu này, sắc mặt hòa hoãn không ít.

Phúc Ca Nhi nhìn Linh Đông cùng Minh Duệ còn có Minh Cẩn, trong mắt xuất hiện nét mừng như điên. Mặc dù nói Minh Duệ và Minh Cẩn nhỏ hơn hắn hai tuổi, nhưng thân thể cao lớn không kém bao nhiêu. Phúc Ca Nhi nhìn thấy hai huynh đệ, thật cao hứng.

Ôn Uyển nhận ra được biến hóa trên mặt Phúc Ca Nhi, trong lòng có chút nghi ngờ. Nếu như cao hứng vì thấy có bạn cùng lứa tuổi, cao hứng vì có đồng bạn thì cũng thôi đi. Tại sao đáy mắt lại có vẻ mừng như điên? Thật vô cùng quái dị.

Sau khi hai hài tử hành lễ xong, Minh Duệ không nhìn ánh mắt nóng bỏng của Phúc Ca Nhi. Sắc mặt nhàn nhạt nói với Ôn Uyển: “Mẹ, tiên sinh còn đang chờ con cùng đệ đệ!”

Theo cách xưng hô vừa rồi, Minh Duệ liền biết đây chính là người của Bình gia. Ở thôn trang sau khi biết được cuộc sống của Ôn Uyển trải qua ở Bình gia. Trong lòng Minh Duệ đối với người Bình gia nổi lên sự chán ghét. Mặc dù nói người đến là gia đình nhà cậu, nhưng cũng không phải là cậu ruột thịt, chỉ là con thừa tự. Còn có không khí ở hiện trường, Minh Duệ chắc chắn khẳng định mẫu thân hắn không thân với người nhà này. Một thân xiêm y mẫu thân hắn mặc đã nói lên được điều này. Người kết thân với mẫu thân hắn nếu gặp mặt đều là mặc thường phục, hơn nữa còn tiếp ở trong nội viện. Hôm nay mặc chính là thịnh trang, nói rõ được rằng quan hệ này giống như bình thường.

Ôn Uyển cười phất tay: “Vậy con nên đi nhanh đi, đừng để cho tiên sinh đợi lâu.” Linh Đông đi theo Ôn Uyển ngây người ở thôn trang lâu như vậy, ngày hôm qua trở lại từ trong hoàng cũng đã để cho người ta đem hắn về Đông cung, được cho phép nghỉ bốn ngày. Để cho hắn thoải mái được đoàn tụ với người nhà.

Minh Duệ mang theo Minh Cẩn lui xuống. Phúc Ca Nhi thấy hai người lui xuống, vốn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng bị ánh mắt sắc bén của Mộng Tuyền ngăn lại. Nếu cô cô không mở miệng, mà thái độ của Minh Duệ và Minh Cẩn lại rất rõ ràng là không thích bọn họ, nếu như hành động vội vàng có thể sẽ khiến cho người ta xem nhẹ.

Phúc Ca Nhi nhìn thấy Minh Duệ và Minh Cẩn đi mất, đáy mắt liền ảm đạm.

Chân Chân nhìn thấy cũng không biết tư vị. Hơn năm năm, thời gian năm năm khiến cho nàng cùng Ôn Uyển trở lên thật xa lạ.Trước kia đến phủ Quận chúa đều trực tiếp đi nội viện.Nhưng bây giờ lại tiếp bọn họ ở phòng khách. Hơn nữa hiện tại Ôn Uyển cũng không để cho hài tử tiếp xúc với nhau nhiều. Ôn Uyển đã không còn thân thiết với nàng nữa rồi. Tuy nhiên, Chân Chân nghĩ tới mình là chị dâu nàng, trong lòng liền dâng lên một chút ý nghĩ. Vì chính nàng. Vì mấy hài tử, nhất định phải từ từ khôi phục lại quan hệ với Ôn Uyển.

Ôn Uyển thấy dường như Chân Chân có điều muốn nói cùng nàng nên để cho nha hoàn mang theo mấy hài tử đi ra ngoài: “Nhìn ra được vẻ mặt rối rắm của ngươi, có chuyện gì nói đi.”

Bây giờ hài tử đã không còn ở đây. Cũng không có gì phải kiêng kỵ nữa. Lúc này Chân Chân mới mở miệng: “Ôn Uyển, chị dâu ta có ý tứ thân càng thêm thân. Đem Mộng Lan gả cho nhi tử của nàng, chính là con trai lớn của đại ca ta. Tô Hàng. Ôn Uyển, muội cảm thấy cửa hôn sự này như thế nào? ”

Hạ Dao thật muốn ói một cái, từ lâu Quận chúa đã nói ra ngoài, trong vòng ba đời không nên kết thân. Hỏi cái này không phải là nói nhảm thì là cái gì. Nếu không phải thân phận Hạ Dao không thích hợp, thật rất muốn mắng một câu đầu óc vào nước rồi.

Ý của Ôn Uyển nhất định là không thể được. Mặc dù nàng không ưa Bình Thượng Đường nhưng ba cô nương cũng là nàng nhìn thấy từ nhỏ tới lớn, nàng cũng thích mấy hài tử này. Tất nhiên hi vọng mấy hài tử này sống thật tốt: “Ta biết được ý của ngươi. Tô gia là nhà mẹ đẻ ngươi, dòng dõi thư hương, Mộng Lan gả qua đó, thái bà bà là ngoại tổ mẫu, mẹ chồng là mợ. Hải thị lại có quan hệ không tệ với ngươi. Khẳng định sẽ đối xử tốt với Mộng Lan. Ta cũng nghe thấy Tô Hàng học hành không tồi, mười bốn tuổi đã là lẩm sinh, nửa năm sau còn phải thi Hương. Bề ngoài quả thật không có điều gì có thể soi mói, nhưng nếu như ngươi muốn hỏi ý kiến của ta, ta nhất định không đồng ý. Chắc là ngươi cũng biết ta vì cái gì mà không đồng ý.”

Ôn Uyển không phủ nhận, điều kiện bên ngoài của Tô Hàng quả thật không tệ. Lớn lên là một nhân tài, học vấn tốt, gia thế cũng không tồi. Nhưng mà Ôn Uyển vẫn không thể bỏ qua một điều chính là họ hàng gần. Họ hàng gần kết thân đối với con cái không tốt đây chính là điều được khoa học chứng minh ở hiện đại. Vạn nhất sau này hài tử sinh ra có cái gì không tốt. Vậy thì phải làm sao bây giờ.

Chân Chân không nghĩ tới Ôn Uyển đối với chuyện biểu huynh muội kết thân lại kháng cự như vậy. Liền cảm thấy khó khăn: “Ôn Uyển, ta biết muội thương yêu Mộng Lan như hài tử của mình. Nhưng mà… Khi mẫu thân của ta nói với ta cửa hôn sự này, tướng công của ta đã đáp ứng.”

Ôn Uyển không có tức giận, ngay cả một tia gợn sóng cũng không có: “Nếu đã đáp ứng, thì không còn gì để nói nữa. Đến lúc Mộng Lan xuất giá, ta chắc chắn sẽ cho thêm trang.”

Thì ra chẳng qua chỉ là thông báo. Không phải thật sự đến chưng cầu ý kiến của nàng. Vậy thì còn gì để nói nữa, thật lãng phí miệng lưỡi. Ôn Uyển cũng không có hứng thú tiếp tục nói chuyện với Tô Chân.

Chân Chân thấy thái đô của Ôn Uyển có chút lạnh, liền nói gấp: “Ôn Uyển, thật ra thì năm năm trước cha ta đã lộ ra ý muốn kết thân rồi. Lúc ấy ta đã từ chối, ta cũng sợ xuất hiện tình huống giống như muội nói. Ôn Uyển, ta tin tưởng lời muội nói. Ta ở Giang Nam đã tìm vài hộ, cũng không tệ. Nhưng mà ta không biết lão gia đã đáp ứng cha ta đem Mộng Lan gả cho Hàng Nhi. Mấy ngày này, chị dâu ta vẫn nói chuyện này với ta. Chị dâu cũng đã đảm bảo, nếu Mộng Lan gả qua đó nhất định sẽ xem Mộng Lan như nữ nhi của mình mà đối đãi. Ôn Uyển, muội cũng biết quan hệ của chị dâu với ta rất tốt, chị dâu ta đã cầu xin như vậy, ta, ta thực sự không cự tuyệt được….”

Ôn Uyển vốn có hai phần bất mãn, tuy nhiên nghe lời này cũng thấy kỳ quái: “Trong tất cả kinh thành lớn nhỏ khuê tú nhiều như vậy, gia thế Tô gia ở kinh thành lại là nhất đẳng, mọi mặt của Tô Hàng đều tốt. Làm sao lại không tìm được cô nương môn đăng hậu đối. Nếu ngươi tin tưởng lời ta nói bà con thân thích kết thân không thỏa đáng, tại sao không trực tiếp lấy lí do này ra mà cự tuyệt?”

Chân Chân đối với chuyện lần này cũng bất đắc dĩ: “Ôn Uyển, cái nói này không thể thực hiện được. Mẹ ta muốn gả cháu gái nhà mẹ đẻ cho Tô Hàng. Chị dâu ta không muốn, nhưng cũng không dám ngỗ nghịch mẹ ta. Mà Mộng Lan lại là cháu ngoại ruột thịt, để Mộng Nhi gả cho Hàng Nhi mẹ ta sẽ không phản đối.” Nàng cũng muốn cự tuyệt, nhưng thái độ của chị dâu lại thành khẩn tha thiết, đảm bảo xem Mộng Lan là con gái ruột mà đối đãi. Cộng thêm Bình Thượng Đường đã đáp ứng, nàng cũng không phản đối được.

Ôn Uyển liền trầm mặc. Nói tới cùng thì Chân Chân vẫn không tin tưởng lời nàng nói. Ôn Uyển cũng không phải là người không nói đạo lý, nàng có thể hiểu được. Nguyên nhân rất đơn giản, rất nhiều quan hệ trong gia tộc đều dựa vào đám hỏi, đặc biệt những gia đình phú quý lại càng thích thân càng thêm thân. Tư tưởng nhiều năm nay đã thâm căn cố đế, cộng thêm ích lợi ở giữa, muốn thay đổi trong nháy mắt còn khó hơn lên trời.

Trong mắt Ôn Uyển hiểu ra vấn đề lớn nhất không phải là vấn đề này, những mặt khác đều xứng đôi. Hải thị khẩn cầu Chân Chân, nếu không đáp ứng thì quan hệ với nhà mẹ đẻ sẽ bất hòa.

Chẳng qua từ trong lời của Chân Chân, Ôn Uyển cũng nghe ra được. Thì ra là đấu pháp giữa mẹ chồng và nàng dâu. Hải thị không hài lòng với nữ hài nhà mẹ đẻ Tô phu nhân. Vừa đúng lúc mọi mặt của Mộng Lan đều đạt yêu cầu. Ôn Uyển cười nói: “Nếu đã đáp ứng thì không thể đổi ý. Tuy nhiên ta vẫn nói câu nói kia, các ngươi có thể bí mật định thân, nhưng tạm thời không được đổi canh thiếp, Chờ sau khi hài tử cập kê hãy đính hôn, đủ mười sáu tuổi hãy thành thân.” Đây cũng chính là quyền lợi lớn nhất Ôn Uyển giành được cho Mộng Lan.

Chân Chân dè dặt nói: “Ôn Uyển, thân thể Tô Hàng rất tốt, hơn nữa học vấn cũng không tệ.” Ý tứ Chân Chân chính là, thân thể Tô Hàng tốt, hơn nữa cũng đã mười bốn sẽ không có việc gì.

Ôn Uyển cũng không muốn dài dòng với Chân Chân: “Ngươi nói trực tiếp với Hải thị, đây là ý của ta. Bí mật định ra, chỉ cần không có vấn đề gì, sớm hai năm hay muộn hai năm trao đổi canh thiếp cũng không ảnh hưởng gì cả.” Hiện tại Mộng Lan mười ba tuổi, còn hai năm nữa sẽ cập kê. Sau lễ cập kê sẽ đính hôn, một năm sau liền thành thân, hoàn toàn có thể tranh thủ được.

Chân Chân nghe vậy vội vàng gật đầu.

Trên mặt Hạ Dao lộ vẻ khinh bỉ. Có lời này của Quận chúa…, Đắc tội với người ta cũng chính là quận chúa không liên quan gì tới nàng ta. Cho nên đáp ứng cũng thất sảng khoái.

Ôn Uyển đối với chuyện lần này cũng không ghét bỏ lắm. Chân Chân không giống như nàng, hiện tại đã không còn ân ái với trượng phu như trước, nàng còn cần nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, nếu quan hệ với nhà mẹ đẻ không tốt. Vậy sau này nàng bị Bình Thượng Đường khi dễ, ai sẽ cho nàng chỗ dựa. Chân Chân có thể đáp ứng, chứng tỏ nàng vẫn bảo hộ hài tử, như vậy cũng không sai. Cho nên Ôn Uyển không nói đến những điều khác.

Thật ra thì Ôn Uyển muốn trì hoãn đến mười lăm tuổi làm lễ cập kê xong mới nghị thân, là bởi vì nghĩ đến tính tình hài tử mười bốn tuổi vẫn chưa định hình được. Thử nghĩ xem giống như Bảo Ngọc trong Hồng Lâu Mộng, bên ngoài thì đẹp đẽ như hoa như ngọc, nhưng bên trong lại không được, lấy người nào liền hại người ấy. Tin đồn cái gì đó đều không thể tin được. Ôn Uyển muốn chờ thêm hai năm lúc đó tính tình Tô Hàng đã định hình tốt. Trước khi đính hôn sẽ để cho người đi điều tra thêm. Nếu thật sự không tệ, cho dù có muốn mạo hiểm gả cũng sẽ gả cho. Nếu là không được thì cũng không sao vì dù sao cũng chưa trao đổi canh thiếp, chỉ là hứa miệng. Chỉ cần không tuyên giương ra ngoài, đến lúc đó tìm gia đình khác là được.

Chân Chân nhìn thấy Hạ Dao không che dấu khinh bỉ, trong lòng liền không có tư vị. Nếu là trước kia, nàng có thể nói với Ôn Uyển hai câu. Nhưng mà hiện tại, nửa chữ nàng cũng không dám nói. Hạ Dao là thân phận gì, chỉ từ việc hoàng đế làm người chứng hôn, Hạo thân vương làm người chủ hôn cũng có thể thấy được thân phận nàng ta quý trọng.

Chân Chân nặng nề than thở, nếu không phải thật không có biện pháp, nàng cũng không muốn đáp ứng. Nhưng mà không đáp ứng không được. Chị dâu nàng đối xử với nàng rất tốt, những năm này giúp đỡ nàng rất nhiều. Nếu hiện tại không đáp ứng, làm sao cũng không thể nói ra được.

Ôn Uyển chịu không nổi nhất là nghe thấy than thở, vì nghĩ như thế sẽ lây nhiễm tâm tình của người khác. Lúc này thấy Tô Chân có bộ dáng kia, trong bụng cũng muốn than thở theo.