Trọng Sinh Chi Phế Tài Phấn Đấu

Chương 8: Hòa hoãn




Nói nửa câu không hợp ý, Trần Á Lâm cùng Trần Cốc Bằng hoàn toàn không định thương lượng nữa, đều nhìn đối phương không vừa mắt, rất nhanh liền đánh nhau.

Đối với Trần Á Lâm mà nói, Trần Cốc Bằng ngoại trừ là cha của gã, thì không có chỗ nào đáng để thương thảo hết, hai mươi tám năm qua gã luôn bị ép tới gắt gao, tất cả chỗ tốt đều dành cho đại ca với nhị tỷ, địa vị của gã vĩnh viễn là ở cuối cùng.

Mà Trần Cốc Bằng, ông cũng không muốn rảnh rỗi đi quản những chuyện vặt vãnh này, trong nhà anh chị em bọn họ đấu tới đấu lui ông cũng không phải là không biết, chẳng qua là lười quản, ông luôn cảm thấy người trẻ tuổi xúc động một chút không có vấn đề gì cả, làm sao biết được Trần Á Lâm xúc động lại trở thành côn đồ, còn thu đàn em, một chút cũng không cho hai lão già bọn họ mặt mũi.

Cái này còn không nói, cư nhiên lấy tiền của công ty tự mình đầu tư bất động sản, lại thua tiền, thiếu nợ người ta, tụi đàn em đều chạy trốn hết, khó trách Trần Tường Hòa không cho tiền gã, bởi vì gã chiếm của công ty số tiền không nhỏ, khiến cho công ty gặp nguy cơ tài chính.

Trần Tường Hòa cũng không nói cho ông biết, là bởi vì không muốn để ông lo lắng, trước mắt thằng con út không nên thân này vừa mới tùy tiện nói ra, cứ như tiền đó vốn dĩ là của nó vậy, quả nhiên là khi còn bé đã chiều hư nó rồi.

Nhìn Trần Á Lâm mặt ngoài đạo mạo, vậy mà cử chỉ việc làm giống hệt như côn đồ. Nếu như chính gã không nói ra, Trần Cốc Bằng thật đúng là không biết công ty xảy ra chuyện như vậy.

“Đồ vô liêm sỉ, mày có biết mày đã làm gì không?” Nghĩ đến tâm huyết cả đời của tổ tiên thiếu chút nữa đã hủy trong tay thằng con mất nết này, Trần Cốc Bằng giận đến thở không nổi. Trực tiếp cho gã một gậy!

Sức lực của ông không nhỏ, bản thân cũng là dị năng giả cấp chín, một gậy này đánh xuống, Trần Á Lâm không mất đi nửa cái mạng, lại đụng vào trên vách tường rơi xuống, lăn dưới đất ho khan không ngừng, cũng may gã cũng là dị năng giả cấp năm, còn không có yếu ớt như vậy, tuyệt đối không nhận thua nói: “Dù sao, dù sao ở trong mắt của ông cũng chỉ có đại ca với nhị tỷ! Tôi làm cái gì, ông có từng để ý sao? Bây giờ công ty xảy ra chuyện, liền đem tất cả mọi chuyện đều đổ lên đầu tôi!”

Lại nói, Trần Á Lâm cũng không muốn công ty lâm vào nguy cơ, làm sao biết được chỉ lấy một chút tiền như vậy, tập đoàn Trần thị liền lâm vào nguy cơ đâu.

“Mày còn có mặt mũi mà nói!” Trần Cốc Bằng giơ quải trượng lên, tính cho gã thêm một gậy.

Ba người ở bên dưới nghe được tiếng động cũng đi lên đây.

Phải biết Trần Cốc Bằng nổi giận lên chính là lục thân không nhận, để ông đánh như vậy nữa, Trần Á Lâm không chết cũng bị thương. Con mình dù không nên thân như thế nào đi nữa, vẫn là con mình, Ngô Mẫn không có khả năng nhìn con trai mình xảy ra chuyện, lập tức tiến lên ngăn cản: “Đừng đánh nữa, lại đánh nữa con trai còn không bị ông đánh chết!”

Ngô Mẫn chắn trước mặt con trai, đem Trần Á Lâm bảo vệ ở sau lưng, quay đầu nói với gã: “Còn không đi mau, con thật sự muốn bị cha con đánh sao?”

“Nhưng tôi tới để……” mượn tiền! Gã không nói được, bởi vì cha gã thật sự tức giận, Trần Á Lâm không muốn chọc giận ông nữa, tức giận đi ra ngoài, rời khỏi Trần gia.

“Đều là, đều là bị bà chiều hư!” Trần Cốc Bằng nhìn Trần Á Lâm đi ra ngoài, nhìn nhìn lại Ngô Mẫn, cũng không dám lớn tiếng ồn ào làm bà sợ: “Tôi đã sớm nói đừng có cưng chiều nó quá, bà chính là quá hiền lành, đem nó chiều tới mức như vậy!”

“Rồi rồi rồi, đều tại tôi, đều tại tôi, được rồi không tức giận …… đừng nóng giận!”

Trần Cốc Bằng được Ngô Mẫn khuyên, cũng không còn quá tức giận nữa!

Bởi vì ông biết, công ty xuất hiện nguy cơ tài chính cũng không phải thật sự do số tiền Trần Á Lâm lấy, Trần Á Lâm tham ô công quỹ nhìn thì rất nhiều, nhưng thật ra cũng chỉ là một số lượng nhỏ thôi, không tạo thành uy hiếp, tập đoàn Trần thị lâm vào nguy cơ nhất định là xảy ra chuyện gì đó, Trần Tường Hòa chưa nói cho ông biết có nghĩa là hắn đã có biện pháp giải quyết.

Chẳng qua là ông muốn nhân cơ hội này dạy dỗ thật tốt cái tên phá của này thôi: “Được rồi, buổi tối bà gọi A Hòa trở lại cùng nhau ăn cơm! Mộc Mộc cùng Mộc Cận tối nay ở lại đây đi! Đợi ta bảo dì Các dọn dẹp phòng một chút là được, để các ngươi nhìn thấy bộ dáng này, thật đúng là mất thể diện ……”

“Được, tôi biết rồi! Tôi đi báo cho nó ngay.” Ngô Mẫn nói xong đi ra ngoài, bà biết Trần Cốc Bằng khẳng định đang suy nghĩ chuyện của công ty, cũng không quấy rầy.

Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận gật đầu một cái, cũng không dám nói thêm gì nữa, dù sao thì đây không phải vấn đề bọn hắn có thể giải quyết, cho nên đi theo Ngô Mẫn ra phòng khách, việc có liên quan đến võ công cũng không dám nói một chữ.

Lúc cơm tối, Trần Tường Hòa quả nhiên đúng giờ trở về.

Khác với Trần Á Lâm, Trần Á Lâm một thân phóng túng, gầy trơ xương như que củi, nhưng không hề thiếu mỹ cảm, nếu xem nhẹ hơi thở côn đồ trên người gã, thì gã thật đúng là một mỹ nam tử hiếm có; còn Trần Tường Hòa thì lại là một thân anh tuấn, anh tuấn tiêu sái, xương cốt cũng rất to lớn, nếu đem Trần Á Lâm ra so sánh với hắn, thì chính là một con bạch trảm kê.

Trần Tường Hòa cởi áo khoác, bộ dạng tao nhã, lễ phép nói: “Cha, mẹ!”

Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận đứng lên, cùng chào hắn: “Bác hai!”

Trần Tường Hòa hơn bốn mươi tuổi thoạt nhìn đúng là rất trẻ, thanh niên chính trực tài giỏi đẹp trai, nhìn thấy Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận, nói: “Mộc Mộc cùng Mộc Cận cũng tới, ngồi đi!”

Trên bàn ăn, vẫn luôn thực yên tĩnh, hay nói là thực áp lực, trải qua chuyện của Trần Á Lâm, tất cả mọi người đều tự giác không nói lời nào.

Chỉ có thể nghe được tiếng đũa cùng chén cơm va chạm vào nhau, cùng với tiếng ăn cơm.

Ăn xong bữa tối đầy áp lực, Trần Tường Hòa bị cha gọi vào thư phòng, Tưởng Mộc Mộc cùng Tưởng Mộc Cận ở phòng khách chơi bài với Ngô Mẫn.

Tưởng Mộc Mộc còn đang suy nghĩ phải nói với họ về chuyện võ công như thế nào, chợt nghe dì Các nói với Tưởng Mộc Cận: “Mộc Cận thiếu gia, lão gia mời cậu đến thư phòng một chuyến!”

Tưởng Mộc Cận nhìn Tưởng Mộc Mộc, lại nhìn bà ngoại một cái, gật đầu cười cười, đứng lên đi theo.

Rất nhanh trong phòng khách cũng chỉ còn hai người Tưởng Mộc Mộc cùng Ngô Mẫn, không khí rất quái dị.

Tưởng Mộc Mộc vốn không phải người nói nhiều, trước đó vẫn luôn có Tưởng Mộc Cận ở một bên tạo không khí, hiện tại cậu vừa đi, ngược lại trở nên quái dị vô cùng.

Ngô Mẫn cũng không thích cái dạng này, nhìn Tưởng Mộc Mộc xoay xoay nhăn nhó, một câu cũng nói không nên lời, thật lòng cảm thấy hai anh em này đúng là hoàn toàn khác nhau. Không chỉ là tư chất thân thể không giống nhau, ngay cả diện mạo tính tình cũng không giống.

Tưởng Mộc Mộc nhìn thế nào cũng thấy là người trầm tính, bộ dạng giống mẹ hắn, làn da trắng nõn, thân hình cũng có vẻ mềm mại, mà Tưởng Mộc Cận thì lại là trầm ổn lớn mật, còn là thiếu niên cũng đã có mấy phần tương tự Tưởng Trạch Thành, bọn họ đều tin rằng, Tưởng Mộc Cận sẽ là Tưởng Trạch Thành thứ hai.

“Mộc Mộc à, sao đột nhiên con lại muốn đến thăm ông bà ngoại vậy?” Ngô Mẫn thử nói chuyện.

Bà cũng nghe Tưởng Mộc Cận nói, là Tưởng Mộc Mộc chủ động muốn tới thăm bọn họ, điều này làm cho bọn họ kinh ngạc một trận, cháu ngoại lớn của họ khi nào thì thông suốt vậy? Nhưng cũng không có để ý.

Tưởng Mộc Mộc nhìn Ngô Mẫn, vẫn là nói ra: “Con, con nghe nói ông ngoại bà ngoại có nghiên cứu về võ thuật ……”

“Mộc Mộc có hứng thú với cái này à?” Ngô Mẫn kinh ngạc nhìn hắn, võ công mặc dù là bí thuật, nhưng bởi vì quá mức cổ xưa còn có rất nhiều nguyên nhân khác, nên rất ít người đặt lực chú ý trên phương diện này.

“Dạ!” Tưởng Mộc Mộc gật đầu một cái: “Con muốn học, nhưng không biết phải làm như thế nào!”

“Đi theo ta!” Ngô Mẫn tìm được đề tài có thể trò chuyện với Tưởng Mộc Mộc, thực vui vẻ cùng Tưởng Mộc Mộc nói, huống chi, bà cũng rất thích võ thuật, có người trẻ tuổi cũng thích võ thuật giống mình, bà đương nhiên là nguyện ý chia sẻ.

Nhìn Ngô Mẫn đi ra ngoài cửa, Tưởng Mộc Mộc kinh ngạc nói: “Nhưng mà, bây giờ là buổi tối?”

“Buổi tối càng có không khí! Đi thôi!”

“……..Dạ!”

Ngô Mẫn dẫn Tưởng Mộc Mộc đi đến phía sau một ngọn núi nhỏ, đi theo cầu thang dọc theo núi là có thể đến khu rừng sau núi. Cho dù là buổi tối, nhưng bốn phía đều là đèn sáng, căn bản không hề thấy tối, giống hệt như ban ngày!

Nhưng mà, Tưởng Mộc Mộc mặc dù không sợ leo núi, thì thân thể cũng hắn cũng là không chịu nổi, cuối cùng vẫn là Ngô Mẫn lôi kéo hắn đi lên.

Điều này làm cho hắn nhớ tới lúc có hỏa dị năng trước kia, cơ thể hắn rất khỏe mạnh, hơn nữa rất nhiều chuyện cũng có thể tự mình giải quyết, bây giờ ngay cả leo núi đều cần người khác giúp một tay, hơn nữa người này lại còn là bà ngoại hắn, luôn cảm thấy có chút xấu hổ.

Đột nhiên hắn thực hoài niệm lúc có dị năng, có điều đã quyết định không cải tạo gien, khiến thân thể bị tổn thương như vậy nữa, Tưởng Mộc Mộc nhẫn nhịn, ngoài mặt khôi phục bình tĩnh.

Ngô Mẫn cũng không có chú ý tới sắc mặt của Tưởng Mộc Mộc, chỉ biết là Tưởng Mộc Mộc vốn tương đối yếu ớt, làm những chuyện này là phải, người mạnh nên bảo vệ kẻ yếu, bà cùng Trần Cốc Bằng vẫn luôn là như vậy.

Ngô Mẫn mang Tưởng Mộc Mộc đến một ngôi nhà nhỏ trên đỉnh núi, Ngô Mẫn hoàn toàn không có mỏi mệt vì lên núi, còn Tưởng Mộc Mộc thì vẫn luôn thở hổn hển.

Ngô Mẫn mỗi ngày đều lên núi, lại luyện võ công, mặc dù dị năng bản thân không tính là quá mạnh, nhưng thể chất đã sớm vượt qua người bình thường, leo núi cái gì đều không phải là vấn đề.

Tưởng Mộc Mộc đỏ mặt đi tới bên cạnh Ngô Mẫn, nói: “Bà ngoại thật là lợi hại! Núi cao như vậy, ngay cả thở mạnh một cái cũng không có!”

Ngô Mẫn lúc này mới thấy Tưởng Mộc Mộc bởi vì leo núi, sắc mặt ửng hồng, hai con mắt nhấp nha nhấp nháy khiến bà nhớ lại trước kia có nuôi một con mèo Ba Tư, bởi vì lười biếng, chạy một bước cũng phải thở, còn vô cùng bất mãn bọn họ. Mỗi lần chạy xong đều là vẻ mặt kiêu ngạo quay đầu, Ngô Mẫn nhìn liền cảm thấy yêu thích, chẳng qua là con mèo Ba Tư đó sống không được lâu đã qua đời.

“Chỉ cần thường xuyên rèn luyện thân thể, một chút đường núi này không tính là gì cả, sau này con cũng có thể!” Ngô Mẫn cười nói, trên núi có chút tối, nhưng mà như vậy, bà ngược lại cảm thấy hiện tại nhìn Tưởng Mộc Mộc, thân thiết hơn rất nhiều, lúc trước có lẽ do bọn họ thật sự quá ít chú ý tới Tưởng Mộc Mộc, nếu như có thể, bọn họ muốn chủ động giúp đỡ đứa nhỏ này một chút, nói thế nào thì Tưởng Mộc Mộc cũng chỉ là một đứa nhỏ, cùng những đứa nhỏ bình thường không có gì khác biệt.

Chính là ở bên cạnh họ khó tránh khỏi đều là một số nhân vật lợi hại, cho dù

còn nhỏ thì tất cả đều là cấp bậc thiên tài, không phải là thiên tài cũng muốn đem nó bồi dưỡng thành thiên tài, quên mất còn có đứa nhỏ bình thường, bọn họ cũng yêu cầu quá mức đối với tụi nhỏ rồi, cảm thấy mình có thể như vậy, thì tụi nhỏ cũng có thể làm được như vậy, điều này khiến bà cảm thấy có chút áy náy.

Ngô Mẫn mang theo Tưởng Mộc Mộc vào nhà gỗ nhỏ, đây là nơi rất yên tĩnh, có thể khiến họ tĩnh tâm, trong phòng có mấy cái kệ sách, để một ít nghiên cứu báo cáo cùng mấy bộ sách, đều liên quan tới võ thuật.

Tưởng Mộc Mộc hưng phấn nhìn bốn phía, lại cùng Ngô Mẫn trò chuyện thật lâu, quan hệ của hai người cũng dịu đi không ít, không giống trước kia gặp mặt một câu cũng không nói ra được.

Nói chuyện thật lâu, Tưởng Mộc Mộc rốt cuộc biết ông ngoại bà ngoại bắt đầu tiếp xúc với võ thuật từ hai mươi năm trước, dựa vào một cỗ liều lĩnh đạt tới thành tựu hôm nay, đã rất giỏi rồi.

Chính hắn cũng chỉ mới nghe nói, chứ chưa từng nghiên cứu qua, nay ông ngoại bà ngoại có tiếp xúc với phương diện này, Tưởng Mộc Mộc đột nhiên nhận ra đời này mình thật sự rất may mắn, vừa định theo đuổi võ thuật, thì đã có người nghiên cứu về phương diện này trợ giúp.

END 8