Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 31: Tiểu hắc lưu lạc kí (4)




̉U HẮC LƯU LẠC KÍ (4)

Cũng không biết mèo con nhà mình bị người vứt chạy đi đâu, Úc Lâm Phi gấp đến độ sắp phát hỏa, hắn hỏi một lượt những người xung quanh bệnh viện, lại phát hiện căn bản không có người nào gặp qua Tiểu Hắc nhà hắn.

Rơi vào đường cùng, Úc Lâm Phi đành phải gọi điện thoại cho Tô Duy Hi, cầu nguyện cái bằng hữu bác sĩ thú y này có thể đưa ra đề nghị hữu dụng.

“Cái gì? Lạc mất Tiểu Hắc đi?” Tô Duy Hi nghe được tin tức này liền sửng sốt: “Úc Lâm Phi cậu như thế nào lại để cho nó bị lạc mất?”

“Đều lại tại tôi.” Ngồi ở hành lang, thanh âm Úc Lâm Phi tràn đầy mệt mỏi: “Tôi không nên đem nó đến bệnh viện.”

“Hiện tại cậu đang ở bệnh viện? Cậu xảy ra chuyện gì?” Nghe được câu trả lời của Úc Lâm Phi, ngữ khí của Tô Duy Hi hơi dịu đi một chút.

“Đầu bị thương.” Úc Lâm Phi phiền toái nói: “Đến bệnh viện gặp được Tần Tâm, thừa dịp tôi không chú ý cô ta cư nhiên ném Tiểu Hắc của tôi đi, thật mẹ nó xui.”

Nghe được những lời nói thô tục hiếm thấy ở Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi cũng nhận ra, tâm tình bằng hữu của y thật sự không tốt, y trầm mặc một lát, trấn an nói: “Đừng nói vội, trước tiên cậu tìm ở xung quanh xem, tôi sẽ tới ngay lập tức, cậu có ảnh chụp Tiểu Hắc không?”

“Có.” Suy nghĩ trong chốc lát, Úc Lâm Phi nói: “Thừa dịp nó ngủ đã chụp qua mấy cái.”

“Gửi cho tôi đi.” Tô Duy Hi nói: “Mèo lạc mất trong vòng bốn mươi tám giờ chính là thời gian hoàng kim để tìm, Úc Lâm Phi cậu cũng đừng hoảng, Tiểu Hắc thông minh như vậy, nhất định sẽ tự mình trở về.”

“Chỉ mong là vậy.” Úc Lâm Phi cười khổ, lúc này rốt cuộc hắn mới hiểu được phân lượng của con mèo mới chỉ ở cùng mình một thời gian không tính là quá lâu.

Thật sự là chỉ có mất đi, mới biết được thứ mất đi ấy, rốt cuộc có bao nhiêu trọng yếu.

Tần Tâm – Úc Lâm Phi nhìn chằm chằm vào màn hình di động, trong mắt một mảng băng lãnh, cô hãy cầu nguyện tôi có thể tìm được Tiểu Hắc, bằng không… Nữ nhân ngu xuẩn, tôi sẽ cho cô phải trả giá lớn.

Tô Duy Hi sau khi nhận được tín hiệu Úc Lâm Phi gửi tới liền mở ảnh ra, trên ảnh là một con mèo con màu đen đang ngủ say, thân thể bé nhỏ cuộn vào trong chiếc chăn màu vàng nhạt,, chỉ để lộ ra một cái đầu meo nhung nhung, đôi mắt gắt gao nhắm lại, nhìn qua yếu ớt mà lại mềm mại, lại dễ để người khác sinh cảm giác thương xót.

“Tiểu Hắc a.” Tô Duy Hi cầm điện thoại thở dài: “Nhanh trở về đi.”

Văn Trình đang nằm cùng Cơm cuộn thành một đoàn ngủ ở cửa thông gió khí nóng tựa hồ cảm thấy cái gì đó, cậu bất an vặn vẹo thân thể, lại bị Cơm đặt ở dưới thân.

“Không cần… động.” Ngủ mơ mơ màng màng, Cơm than thở: “Thật mềm…”

Úc Lâm Phi… nhanh mang ta về nhà đi… Cho dù đang ngủ, Văn Trình có nghĩ, cũng là nghĩ chuyện này.

Ngay khi tia sáng đầu tiên của mặt trời xuyên qua tầng mây, Văn Trình liền tỉnh, cậu gian nan bò khỏi dưới bụng Cơm, sau đó liếm liếm móng vuốt của mình, lau mặt một cái.

“Cơm, Cơm, mau tỉnh lại.” Văn Trình dùng móng vuốt phụ giúp mèo lớn vẫn còn đang ngủ say: “Đứng lên đi.”

“A… Ăn thật ngon.” Cơm hút hấp nước miếng ở khóa miệng, không biết mơ thấy cái gì, trong mơ màng nói: “Cho ta thêm một chút…”

… Nó sẽ không phải là đang nói tới bạc hà mèo đi? Văn Trình đầy mặt hắc tuyến nghĩ, sai đó động tác gọi Cơm lại càng không ôn nhu.

“Ai nha.” Rốt cuộc bị Văn Trình gọi tỉnh lại từ trong mở, Cơm nhất thời không phản ứng được trước mặt là ai, nó buồn ngủ mông lung nhìn Văn Trình, kinh ngạc nói: “Ngươi là mèo con ta sinh ra sao?”

… Nguyên lai Cơm cư nhiên là mèo cái?? Văn Trình trừng mắt, không thể tin được sự thật tàn khốc này.

Bất quá Cơm rất nhanh làm cậu khôi phục bình tĩnh, bở vì con mèo mơ hồ này trầm mặc một hồi mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “Ta là mèo đực nha, sao có thể sinh ra mèo con…”

Văn Trình lập tức đối với nhận định về giới tính của Cơm sinh ra ngoài nghi lớn…

Lại ngây ngốc trong chốc lát, Cơm rốt cuộc cũng phụ hồi lại tinh thần, nhìn thấy ánh mắt tràn ngập hoài nghi của Văn Trình, nó nhớ tới những lời mình vừa nói ra, xấu hổ meo một tiếng, sau đó mới nói: “Ta mới ngủ dậy có chút tụt huyết áp…”

Mèo cũng sẽ tụt huyết áp sao? Văn Trình yên lặng thổ tào*.

(*: nói chuyện không nể mặt ai.)

“Hừ, cái ánh mắt của ngươi là sao! Ngươi dám nghi ngờ ta sao! Ngươi còn nghi ngờ nữa ta liền không mang ngươi đi!” Xem ra tạc mao chính là thiên tính của mèo, không riêng gì Văn Trình, Cơm cũng rất chân truyền thiên tính, chịu không nổi ánh mắt hoài nghi của Văn Trình, nó bùng nổ: “Ngươi chẳng lẽ không nói mớ sao? Ngươi chẳng lẽ không chảy nước miếng sao! Ngươi đồ mèo chưa cai sữa đáng ghét! Ta chảy nước miếng thì sao! Mèo ngủ không chảy nước miếng không phải là mèo tốt!”

Văn Trình tỏ vẻ cái gì cậu cũng không nói…

“Đi thôi.” Tạc mao xong Cơm tốt xấu cũng không có quên chính sự, nó cao ngạo giơ đầu lên, giống như một vị vương tử đang giáo huấn thần dân của mình: “Chúng ta đi bệnh viện tìm người hầu của ngươi!”

…Từ một cái trình độ nào đó không thể không thừa nhận, so sánh với mèo chính quy tinh nhân, Văn Trình thật đúng là không đủ ngạo kiều…

Tuy rằng Cươm bị Văn Trình thấy được bộ dáng khù khờ của mình, nhưng ngoại trừ rống vào câu cũng không có làm hành động trả thù thực tế nào, mà mang theo Văn Trình một đường chạy như điên tới bệnh viện, từ sâu trong tâm nó có thể hiểu được tâm tình của Văn Trình… Ly khai người hầu của mình, tuyệt đối không khoái trá gì.

Văn Trình nện những bước chân nhỏ đi theo sau Cơm, cậu tự phỉ nhổ bản thân đã từng có ý định muốn rời khỏi Úc Lâm Phi, trước không nói đến mèo hoang sinh sống bên ngoài có bao nhiêu ác liệt, lại nghĩ đến Úc Lâm Phi đang gấp đến độ phát hỏa, cậu liền khó chịu, ai… Đợi đã, cậu sao biết được Úc Lâm Phi có gấp đến độ phát hỏa hay không, lỡ như cái tên vương bát đản kia một chút cũng không sốt ruột thì sao?

Trong đầu đột ngột toát ra ý tưởng này, Văn Trình dừng cước bộ, cậu nhìn chằm chằm vào thân ảnh Cơm, cảm thấy chính mình hơi có chút tự đa tình… Nếu Úc Lâm Phi thấy Tần Tâm quan trọng hơn thì sao? Nếu hắn căn bản chưa từng tính toán tìm kiếm mình thì sao…

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn Văn Trình dừng lại, Cơm nghi hoặc nói.

“Ngươi nói… Nếu người hầu của ta hoàn toàn không lo lắng cho ta thì sao.” Thanh âm Văn Trình rất thấp, cũng làm bại lộ tâm tình của cậu.

“A?” Cơm hoàn toàn không hề nghĩ tới điểm này, nó nhìn Văn Trình, trừng mắt nói: “Ngươi trước tiên lén lút nhìn hắn một cái, nếu hắn đang mong ngươi trở về thì ngươi hãy trở về, nếu hắn không mong ngươi…”

Văn Trình ngẩng đầu chờ câu nói kế tiếp của Cơm.

“Ngươi liền trở thành mèo hoang tốt với ta.” Lộ ra một nụ cười sáng lạn, Cơm vui vẻ nói: “Ta sẽ đối vớ ngươi thật tốt nha.”

… Úc Lâm Phi ngươi nhất định phải để lão tử không chịu thua thiệt a!!! Bị nụ cười của Cơm khiến cho sóng lưng phát lạnh, trong lòng Văn Trình rít gào.

Úc Lâm Phi thật sự không để Văn trình không chịu thua thiệt.

Cả buổi tối hắn đem hình Tô Duy Hi in ra thông báo truy nã toàn bệnh viện, nhìn giống như cả đêm không ngủ đều ở bệnh viện tìm kiếm Văn Trình mất tích.

“Úc Lâm Phi, cậu ngủ một chút đi.” Nhìn bộ dáng cố chấp này của Úc Lâm Phi, Tô Duy Hi có chút nhịn không được: “Nhất định sẽ tìm được Tiểu Hắc.”

Úc Lâm Phi không nói gì, ánh mắt u ám của hắn khiến Tô Duy Hi phải rùng mình.

“Duy Hi.” Úc Lâm Phi mở miệng, thanh âm bởi vì một đêm không ngủ mà có chút khàn khàn: “Cậu nói, nếu không tìm được Tiều Hắc thì phải làm thế nào?”

… Còn có thể làm thế nào, nó chỉ là một con mèo mà thôi… Mất nó, cuộc sống của cậu còn tiếp tục đi xuống sao, Tô Duy Hi muốn nói ra những lời này, lại phát hiện chính mình thế nào cũng không mở miệng được, y làm bác sĩ thú y đã gặp được vô số thú nuôi bị ngược đãi, cũng biết rõ một con mèo mới chỉ hai tháng chạy ra ngoài trong mùa đông rét lạnh có xác suất tử vong lớn tới mức nào, lại tưởng tượng tới những tính mạng trở nên hấp hối dưới tay y, Tô Duy Hi liền thấy trong lòng thực căng thẳng.

Nhưng y cũng hiểu được, nếu cùng cảm xúc của y so sánh với, thì Úc Lâm Phi hiện tại mới là người cần được an ủi.

“Lâm Phi.” Tô Duy Hi thở dài nói: “Cậu đừng như vậy, tôi cũng biết cậu rất gấp, nhưng có gấp cũng không thể làm được gì a, hiện tại cậu ngủ một lát đi, buổi tối tôi tiếp tục tìm cùng cậu được không? Mèi vào ban ngày thường trốn đi, cậu có tiếp tục như vậy cũng không có biện pháp a.”

“Tôi muốn xé rách da mặt với cái lão già kia.” Úc Lâm Phi mệt mỏi nhắm mắt lại: “Còn có cái nữ nhân ngu xuẩn kia.”

“… Cậu…” Tô Duy hi không biết mình nên nói cái gì cho tốt.

“Tôi biết cậu muốn nói cái gì.” Biểu tình của Úc Lâm Phi rất lãnh đạm, hoàn toàn không ngụy trang ôn hòa giống lúc trước, hắn ngửa đầu nhìn trần nhà trắng xóa, ngữ khí có vẻ dị thường chán ghét: “Vì một con mèo, đáng giá sao?”

“Lâm Phi.” Tô Duy Hi lúc này chỉ biết cười khổ.

“Hôm nay là mèo, lần sau nói không chừng có thể là người.” Úc Lâm Phi cười lạnh: “Ông ta hôm nay dám dung túng Tần Tâm ném Tiểu Hắc của tôi, lần sau nói không chừng còn dám thuê sát thủ giết người yêu của tôi, tôi vì kính ông ta là cha tôi mới nhẫn nại đến hiện tại, ha ha… Hiện tại xem ra, ngược lại là tôi ngu xuẩn.”

“Thế nhưng Úc Lâm Phi, cậu không sợ cha cậu trực tiếp nhúng tay vào công ty cậu?” Tô Duy Hi nhíu mày, y đã ở cùng Úc Lâm Phi từ nhỏ đến lớn, đối với quan hệ không được tự nhiên của đôi phụ tử này đương nhiên thấy rõ ràng, cũng lý giải được tính cách duy ngã độc tôn của cha Úc Lâm Phi, nếu Úc Lâm Phi thật sự công khai chống lại Úc Bình Dục, cái mà Úc Lâm Phi sẽ phải đối mặt, tuyệt đối không chỉ là một phụ thân tức giận đơn giản.

“Tôi đương nhiên sợ.” Úc Lâm Phi thản nhiên nói: “Nhưng muốn nhúng tay vào công ty của tôi, cũng phải nhìn xem ông ta có năng lực như vậy không.”

Biết lời khuyên của mình không thay đổi được hảo hữu, Tô Duy Hi chỉ có thể thở dài, tâm tình y phức tạp nhìn khuôn mặt mỏi mệt của Úc Lâm Phi, thật sự không thể hiểu được một hảo hữu thường ngày vô cùng khinh thường tiểu động vật, vì cái gì lại bởi vì một con mèo mà trở mặt với người nhà hắn, đều đã nhẫn nhịn nhiều năm như vậy… Lại bởi vì sự kiện này khiến hắn đang nhường nhịn lại thành phó mặc cho mưu đồ.

Xem ra hiện tại, có thể khiến Úc Lâm Phi thay đổi chủ ý, chỉ có con mèo tên Tiểu Hắc kia.

Tô Duy Hi cau mày không nói nữa, không khí giữa y và Úc Lâm Phi yên lặng trùng xuống.

Thế nhưng không đến chốc lát sau, Úc Lâm Phi đột nhiên đứng lên, trong mắt của hắn tràn đầy kinh hỉ: “Duy Hi, ngươi có nghe thấy âm thanh gì không?”

Âm thanh gì… Lời nói của Tô Duy Hi còn chưa kịp thoát khỏi miệng, y liền biết Úc Lâm Phi nghe thấy cái gì, bởi vì y cũng nghe được, tuy không quá vang dội, nhưng từ cầu thang truyền tới… một tiếng meo kêu thật mỏng manh.