Trọng Sinh Chi Thị Ái Hành Hung

Chương 43: Tiểu tam nhi




Sau khi bị Úc Lâm Phi ôm lên trên giường, tư thế ngủ xoắn xuýt của Văn Trình rốt cục đã giảm bớt, cậu co lại trên giường thành một đoàn nho nhỏ, chỉ để lại một nhúm tóc cùng hai cái tai mèo lộ ra bên ngoài chăn mền, bộ phận còn lại toàn bộ rút vào trong chăn.

Làm xong công việc của mình, Úc Lâm Phi trở lại phòng ngủ nhìn Văn Trình cái dạng này quả thực chính là dở khóc dở cười, hắn nằm ở bên cạnh Văn Trình, nhìn bộ dáng cau mày của Văn Trình, nghĩ trong chốc lát, vẫn là vươn tay kéo cậu vào trong ngực của mình.

“Hừ…” Giấc ngủ bị quấy rầy, Văn Trình phát ra tiếng hừ hừ bất mãn, nhưng thời điểm tiếp xúc với thân thể ấm áp của Úc Lâm Phi, Văn Trình lại như con khỉ không chút do dự kéo qua, tay chân cùng ôm Úc Lâm Phi cực kỳ chặt chẽ.

“… Cái tư thế ngủ này.” Úc Lâm Phi bị Văn Trình ôm thực bất đắc dĩ, hắn đột nhiên nhớ tới thời điểm Tiểu Hắc nhà mình vẫn là mèo, tựa hồ cũng đặc biệt thích dán vào người khác ngủ a…

Tuy trong nội tâm tràn đầy bất đắc dĩ, nhưng Úc Lâm Phi cũng không nói gì thêm, hắn sờ lên đầu Văn Trình, đem cái cằm đặt ở đỉnh đầu Văn Trình, ôm mèo yêu của hắn vào lòng, chậm rãi tiến nhập giấc ngủ.

Văn Trình khi tỉnh lại cảm thấy toàn thân đều muốn hỏng mất rồi.

Cậu không nhớ rõ mình rốt cuộc mơ thấy cái gì, nhưng lại lờ mờ biết rõ, nhất định cái cậu thấy là ác mộng, bởi vì một khắc tỉnh lại này, Văn Trình như cũ có thể cảm giác được trên người phủ đầy mồ hôi lạnh.

” Đau đầu quá.” Mơ hồ thì thào, Văn Trình mở đôi mắt buồn ngủ vẫn còn mông lung, thời điểm nhìn rõ cảnh tượng trước mắt có chút ngây người.

Trước mặt là hình ảnh Úc Lâm Phi ngủ vô cùng yên tĩnh, không có ôn nhu dáng tươi cười bình thường, biểu tình yên lặng mạ danh hiện ra một tia lạnh lùng, lại khiến Văn Trình đang nhìn hắn, trong nội tâm chợt run lên.

“Lông mi thật dài a.” Ngây người một lúc sau, tựa hồ cảm giác vừa rồi chỉ là ảo giác, Úc Lâm Phi lại khôi phục bộ dáng hòa ái dễ gần thường ngày, bởi vì hai mắt nhắm từ từ, lông mi thật dài giống như một phen tiểu phiến tử, khiến cho Văn Trình không tự chủ được muốn vươn tay ra kiểm tra, nghĩ vậy, Văn Trình liền thật sự làm như vậy…

“A… thật dài a.” Vừa tỉnh ngủ, ánh mắt còn có chút tan rã, Văn Trình vuốt lông mi rậm rạp của Úc Lâm Phi, cảm thụ được độ ấm từ việc hắn ôm lấy chính mình, trong lúc nhất thời cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn cứ như vậy một mực nằm xuống.

Thế nhưng đây cũng chỉ là ý nghĩ của một mình cậu mà thôi.

Úc Lâm Phi gần đây ngủ không sâu, thời điểm Văn Trình nhỏ giọng lầm bầm đau đầu hắn đã tỉnh, chỉ có điều không mở mắt ra, hắn cũng tò mò mèo nhà hắn sẽ thừa dịp hắn ngủ làm mấy thứ gì.

Kết quả bị sờ soạng lông mi, Úc Lâm Phi nhắm mắt lại nghĩ, Tiểu Hắc nhà hắn thật sự là đáng yêu chết mất, làm cho hắn càng không muốn mở mắt ra.

“A….” Trong lòng Úc Lâm Phi rụt rụt lại, Văn Trình dùng ánh mắt ngốc trệ nhìn lên trần nhà, trong suy nghĩ trống rỗng… A, vì cái gì trần nhà hội lại trắng như vậy a.(= = Nghi vấn trí thông minh giảm sút trầm trọng…)

Bởi vì là thứ bảy, Úc Lâm Phi cũng không vội vã rời giường, hắn đợi trong chốc lát thấy Văn Trình không có phản ứng, liền chầm chậm mở mắt ra, lúc này mới phát hiện mèo ngốc nhà hắn thế nhưng đang ngẩn người nhìn trần nhà.

“Tỉnh?” Úc Lâm Phi nhéo nhéo mặt Văn Trình: “Không ngồi dậy?”

“Không được…” Vừa rời giường, chỉ số thông minh như trước tiếp tục bằng không, Văn Trình nhỏ giọng hừ hừ: “Ta muốn ăn điểm tâm.”

“Ăn cái gì.” Úc Lâm Phi một tay ôm eo Văn Trình, tay kia nhẹ nhàng nắm lấy tai mèo của Văn Trình, nhìn thấy Văn Trình không giãy dụa, liền làm càng thêm yên tâm thoải mái.

“Ta muốn bánh trôi nước.” Văn Trình chẹp miệng nói: “Bánh trôi phải nhỏ… Nhiều rượu nếp cẩm, nhiều đường nữa…”

“Được.” Úc Lâm Phi nở nụ cười sủng nịch, hắn hôn một cái trên mặt Văn Trình: “Ngươi tiếp tục ngủ?”

“A….” Văn Trình vẫn còn một bộ bộ dáng ngây ngốc: “Ngủ không được nữa.”

“Bắt đầu tắm rửa? Hôm nay ta có chút việc, ngươi có muốn đi cùng ta hay không?” Úc Lâm Phi suy nghĩ một chút nói: “Có trò hay xem nha.”

“Trò hay cái gì?” Văn Trình quay đầu nhìn Úc Lâm Phi: “Có đồ ăn ngon sao?”

… Nghe được câu hỏi của Văn Trình, Úc Lâm Phi trầm mặc một hồi, được rồi, có lẽ từ lúc bắt đầu, thứ có khả năng hấp dẫn mèo nhà hắn vĩnh viễn chỉ có đồ ăn cùng ngủ…

“Còn nhớ cái tên xấu xa giội nước lạnh lên ngươi kia không?” Úc Lâm Phi lộ ra dáng tươi cười như hồ ly: “Hôm nay… Chúng ta đi đưa cho hắn phần đại lễ vật.”

“Ân?” Tế bào não cuối cùng cũng tỉnh lại từ trạng thái ngủ say, Văn Trình dùng tay dụi dụi mắt: “Vì cái gì?”

“Bởi vì cậu ta khi dễ Tô duy hi ca ca của ngươi.” Biểu tình của Úc Lâm Phi vẫn ôn nhu như vậy, chỉ có điều tại thời điểm nói tới chuyện này, trong mắt đã hiện lên một tia âm hàn: “Cậu ta đã dám làm, vậy phải trả cái giá thật lớn.”

“Ừm…” Văn Trình tự nhiên sẽ không chú ý Mạnh Bạch Tình sắp bị chỉnh ác, cậu chỉ hiếu kỳ, Úc Lâm Phi sẽ sử dụng dùng phương pháp gì.

“Ngoan.” Lại ăn một ngụm đậu hủ của Văn Trình, Úc Lâm Phi từ trên giường ngồi dậy.

“… Đừng quên bánh trôi nước của ta.” Trọng điểm trong sinh mệnh Văn Trình vĩnh viễn đơn giản như vậy…

“Ừ.” Úc Lâm Phi chỉ có thể nở nụ cười bất đắc dĩ.

Trên giường chậm rãi mặc quần áo vào, lúc Văn Trình mặc quần áo tử tế, Úc Lâm Phi đã làm xong điểm tâm, thời điểm cậu đầu tóc rối bời đi tới bàn ăn, phi thường bất hạnh bị Úc Lâm Phi chặn đường xuống.

“Rửa mặt đánh răng.” Mặc tạp dề, Úc Lâm Phi lúc này đặc biệt có khí chất của phụ nữ trung niên, trong tay hắn còn cầm một cái muôi múc canh chỉ trực tiếp về hướng WC: “Sẽ sao?”

Văn Trình lập tức mắt nước mắt lưng tròng.

“Bán manh cũng vô dụng thôi.” Úc Lâm Phi dị thường lãnh khốc: “Nhanh đi đánh răng… Đồ Tiểu Hắc không yêu sạch sẽ.”

“Hừ hừ.” Khó chịu hừ hừ, Văn Trình vẫn cúi đầu đi về hướng phòng ngủ.

Vẫn là làm mèo tốt hơn a, không cần đánh răng, lại không cần rửa mặt đấy, đối mặt với tấm gương, động tác đánh răng cứng ngắc của Văn Trình dị thường ủy khuất… Cậu như thế nào lại muốn biến trở về a, đương nhiên, lúc này Văn Trình không chút phát hiện tư duy cậu có điểm dị thường, cậu vốn là người, lại không giây phút nào không nghĩ đến việc làm thế nào để biến từ người thành mèo.

Đánh răng tốt, giữa mặt sạch sẽ, còn bị Úc Lâm Phi dùng lược chải tóc chỉnh tề, Văn Trình rốt cục cũng như nguyện ngồi trên bàn ăn, cậu một tay cầm thìa múc bánh trôi nước Úc Lâm Phi nấu, một tay cầm bánh bao hấp, ăn đến dị thường sung sướng.

Úc Lâm Phi không ăn đồ ăn hắn chuẩn bị cho Văn Trình, chỉ là uống một ly sữa, cộng thêm vài miếng bánh mì.

Vẻ mặt ăn no tràn đầy mỡ nị, Văn Trình đánh một cái nấc sau đó liền không nhúc nhích nữa, cậu tuyệt đối sẽ không nói cho Úc Lâm Phi biết cậu lại buồn ngủ đâu…

“Ngươi sẽ không phải lại buồn ngủ đi?” Hiển nhiên vô cùng hiểu rõ sủng vật nhà mình, mặt mũi Úc Lâm Phi tràn ngập hắc tuyến nhìn biểu tình ngốc nghếch tới cực điểm của Văn Trình, hắn như thế nào lại cảm thấy từ sau hôm Văn Trình tỉnh lại, tổng có chỗ nào đó không thích hợp thế này…

“Buồn ngủ.” Văn Trình có chút ủy khuất, cậu thực không minh bạch Úc Lâm Phi lại khinh bỉ cậu.

“Chớ ngủ.” Có chút không chịu nổi sự trắng trợn của Văn Trình, Úc Lâm Phi chỉ có thể thở dài: “Ngươi vừa mới rời giường thôi, tại sao lại muốn ngủ rồi hả?”

“Ta làm sao biết.” Văn Trình rủ mắt xuống, nói thật… Từ sau khi biến thành người… Cậu luôn cảm thấy thân thể không thoải mái lắm.

“Vậy là ngươi ngủ ở nhà hay là đi ra ngoài với ta?” Đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, Úc Lâm Phi nói: “Thời gian cũng không còn sớm lắm, bên kia đoán chừng đã mở màn rồi.”

“Đi ra ngoài đi.” Văn Trình nghĩ một lát rồi nói: “Trong nhà không còn mực khô nữa, chúng ta đi mua a (ˉ﹃ˉ).”

“…” Được rồi, Úc Lâm Phi đầu đầy hắc tuyến, hắn vẫn biết chỉ có đồ ăn mới có thể làm cái con mèo lười này nhúc nhích thân thể.

“Đi, trước mua quần áo cho ngươi mặc a, còn có giày nữa.” Úc Lâm Phi nghĩ nghĩ: “Trong nhà không có cái ngươi có thể đep vừa rồi, bất quá ngươi không phải miêu yêu sao… Không thể tự biến ra quần áo?”

“= =” Văn Trình cảm thấy dị thường chán ghét Úc Lâm Phi …

“Được rồi, là ta nói giỡn đấy.” Vỗ đầu Văn Trình, Úc Lâm Phi nói: “Đi mặc đôi tất ta đặt ở kia vào, nghe lời.”

“Ta ghét làm người.” Thì thào trong miệng, sau khi Văn Trình nói ra những lời này lại cảm thấy có chỗ nào không đúng… Có phải cậu quên mất chuyện gì quan trọng hay không?

Úc Lâm Phi tự nhiên không biết Văn Trình đang xoắn xuýt, hắn thu dọn đồ ăn trên bàn xong, gọi Văn Trình một tiếng, chuẩn bị ra ngoài xem cuộc vui.

Về phần trò vui cái gì… Khóe miệng Úc Lâm Phi câu dẫn thành nụ cười lạnh, còn phải xem nhân vật chính phối hợp như thế nào.

“Các anh muốn làm gì!” Thời điểm bị mấy nam nhân đột nhiên kéo lên xe, Mạnh Bạch Tình lập tức bị dọa khóc, y run rẩy nhìn nam nhân tướng mạo hung ác bên cạnh, không biết mình tại sao đột nhiên gặp phải chuyện như vậy.

“Bọn ta muốn làm gì?” Tướng mạo nam nhân đầu lĩnh coi như không tệ, chỉ có điều vết sẹo dài vắt ngang qua nửa khuân mặt lại khiến người này tăng thêm vài phần phỉ khí: “Ngươi đã làm việc gì trái với lương tâm, chẳng lẽ ngươi không biết?”

“Tôi?” Mạnh Bạch Tình sững sờ, lập tức nức nở nói: “Tôi cái gì cũng không có làm a, các anh nhất định là bắt nhầm người.”

“Thật sự là không có bắt sai.” Niết một cái trên mặt Mạnh Bạch Tình, nam nhân cố ý lộ ra biểu tình hạ lưu: “Muốn chỉnh ngươi chính là yêu cầu của người kia đấy, ngưoi chỉnh người ta có bao nhiêu thảm, bọn ta liền chỉnh ngươi thảm bấy nhiêu.”

Trên mặt Mạnh Bạch Tình thoáng cái liền trắng bệch, y không tin được nhìn những người này: “Các anh là phạm pháp!! Tôi sẽ tố cáo các ngươi đấy!!”

“Đương nhiên có thể tố cáo bọn ta.” Thấy bộ dáng sắp bị dọa ngất của Mạnh Bạch Tình, trong mắt nam nhân xoẹt qua một tia giảo hoạt: “Bất quá điều kiện tiên quyết là… Ngưoi còn mạng để đi tố cáo bọn ta.”

“Tôi có thể cho các ngươi tiền, người kia cho anh bao nhiêu tôi có thể cho ngươi bấy nhiêu… Không, tôi cho anh gấp hai! Gấp ba cũng có thể!!” Mạnh Bạch Tình thật sự luống cuống, y không dám tưởng tượng chính mình sẽ gặp sự tình như thế nào.

“Ai, nhóc con.” Nam nhân nhìn bộ dáng Mạnh Bạch Tình sắp sụp đổ, nở nụ cười: “Bọn ta làm cái này cũng là muốn giảng nghĩa khí giang hồ, chỉ bằng tiền đã muốn mua được bọn ta? Cái này thật không được.”

“Vậy các anh rốt cuộc muốn làm gì tôi!!” Mạnh Bạch Tình khóc hỏi.

“Bọn ta?” Nam nhân suy nghĩ một chút nói: “Cái này đúng là phải xem tâm tình cố chủ.”

“… Cố chủ các anh là ai?” Thanh âm Mạnh Bạch Tình cực độ suy yếu.

“Hắn a, hắn nói hắn họ Tô.” Nam nhân nở nụ cười.

“Cứu mạng, cứu mạng a!!” Thời điểm nghe đến chữ Tô, Mạnh Bạch Tình rốt cục sụp đổ triệt để, y liều lĩnh la to.

“Mẹ nó, ngươi đang gọi hồn đấy à.” Trực tiếp đánh một chưởng khiến Mạnh Bạch Tình hôn mê, nam nhân bất đắc dĩ nói: “Úc Lâm Phi, lần này ngươi thiếu ta một cái đại nhân tình a… Người cực phẩm như vậy ngươi như thế nào lại không để mắt tới?”