Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 17






Ha ha a…” Vừa mới bắt đầu nghỉ hè, Lạc Thư theo thường lệ tới nhà Lâm Tĩnh Minh chơi đã bị bắt tại trận, “Em cũng chưa nói là không thi”. Cậu giải thích.

“Lần trước thi cuối kì em đứng thứ mấy?” Lâm Tĩnh Minh hỏi.

“Uhm – hình như là 12, thì phải”. Lạc Thư thật sự không nhớ rõ, bất quá làm học sinh cũng thật khổ sở, hết bài tập này đến bài thi kia…. Phiền muốn chết.

“Là thứ 11, em đã quên, em bằng điểm một người. Thành tích như vậy sao vào được, về sau mỗi ngày làm một đề cho anh, anh giảng giải giúp em”.

“Không cần”. Lạc Thư bĩu môi, “Còn có 2 năm nữa cơ mà, mới 10 tuổi đã làm như vậy? Em không cần.” Lạc Thư tức giận, cậu không thích có người bắt mình làm cái này kái kia.

“Lạc Lạc,” Lâm Tĩnh Minh nghiêm túc nói, “Em không muốn học cùng một trường với anh?”

“Đến cũng chỉ học cùng 1 năm, có cái gì khác nhau chứ”. Lạc Thư thấp giọng nói thầm, nhưng không dám phản bác ra mặt, chính là xin giảm làm bài hàng ngày thành hàng tuần, Lâm Tĩnh Minh nhìn Lạc Thư khẩn cầu tựa hồ thấy mình có điểm hơi quá nên đành đáp ứng.

Lạc Thư “Yeah” một tiếng, chạy đến phòng khách xem Ultraman DVD, Tôn Thắng Siêu gần đây mới đem đến Ultraman DVD bản gốc, đây là phim Lạc Thư thích lâu nhất từ trước đến giờ.

Kì thật những ngày sau cũng không gợn sóng nhiều lắm, ngẫu nhiên hai người cũng sẽ có chút giận dỗi nho nhỏ, nghỉ hè vẫn là vui vẻ. Nghỉ hè được một nửa thời gian, Lạc Thư bị thời tiết nóng bức làm cho phiền táo không chịu nổi năn nỉ ỉ ôi mãi nhưng mẹ vẫn không chịu mua điều hòa, Lạc Dũng còn nói Lạc Thư yếu ớt làm cho Lạc Thư tới mức muốn bùng nổ.

Lạc Thư không ngừng cố gắng cuối cùng Lạc Dũng được ngành tài trợ một chuyến đi biển, Hà thục Phương vui vẻ xin nghỉ phép đi theo, Lạc Thư vốn cung muốn đi nhưng vì đáp ứng đến nhà Lâm Tĩnh Minh mấy ngày nên còn có chút do dự. Kì thật cậu nghĩ vô tâm vô phế mà đi theo cha mẹ, chính là vừa nói ra đã bị Lâm Tĩnh Minh đánh mông, so với Lạc Dũng còn nặng tay hơn.

Lạc Thư trước tới giờ đều là người khi thiện phạ ác chủ*, chỉ có thể đi theo Lâm Tĩnh Minh rưng rưng nước mắt tiễn cha mẹ đi biển.

(Bắt nạt người thiện lương, sợ người ác độc).

Mấy ngày nay Lâm gia gia cũng đi du lịch, nói là cùng một đám chiến hữu đi căn cứ cách mạng xưa, nhớ lại thời đại nhiệt huyết khi trẻ. Lạc Thư oán thầm, các ngài đều đã là ông cụ 70 tuổi đi cùng với nhau không chừng là đi nghiên cứu chuyện gì cơ mật quốc gia mà! Lạc Thư nói Lâm lão gia tử chụp ảnh kỉ niệm lại, về sau đi không được xem ảnh cũng tốt, không biết chừng còn tốt hơn xem tivi.

Cha mẹ Lạc Thư vừa rời đi, Lâm Tĩnh Minh liền kéo hành lý cậu đến Lâm gia, Lạc Thư nhìn không nhịn được run rẩy khóe miệng, luôn luôn có cảm giác mình sẽ bị người ăn không còn một mảnh.

“Sao anh không đi?” Lạc Thư vừa vào cửa liền đặt mông ngồi trên sofa của phòng khách, hưởng thụ hơi mát từ điều hòa, lúc trước đồng ý đến đây cũng là vì nó. Lạc Thư hỏi chính là chuyện Lâm lão gia tử bảo Lâm Tĩnh Minh cùng đi theo.

“Anh còn nhỏ, không vội”. Lâm Tĩnh Minh cười cười đưa nước cho Lạc Thư. “Lạc Lạc, chúng ta lên phòng, sửa sang lại đồ của em”.

“Ừ”. Lạc Thư uống ừng ực hơn nửa chén, đi theo Lâm Tĩnh Minh.

“Em sẽ không ở cùng phòng với anh!” Lạc Thư thấy Lâm Tĩnh Minh đi vào phòng anh còn xách theo cả đồ của mình liền nói, bày ra một bộ dáng “thấy chết không sờn” (không sợ chết)

“Đừng lộn xộn”. Lâm Tĩnh Minh đem hành lý cùng Lạc Thư ôm hết vào phòng mình.

“Em không đi, anh bảo dì Quế dọn cho em một phòng là được!” Rắn không được thì dùng nhuyễn, Lạc Thư ôm thắt lưng Lâm Tĩnh Minh nói.

“Không được!”

“Anh cứ như vậy em sẽ đi tìm Tôn Thắng Siêu, hừ, em cũng không tin là Tôn Thắng Siêu sẽ không cho em ở”. Dứt lời Lạc Thư đã bị Lâm Tĩnh Minh kéo vào phòng, sau đó chính là khung cảnh theo như tiểu thuyết võ hiệp nói là ‘điện quang hỏa thạch’, cửa phòng bị dùng lực mạnh mẽ đóng lại, hành lý vẫn còn đang ở một bên, Lạc Thư bị nắm cổ tay nằm dưới thân Lâm Tĩnh Minh.

“Anh làm cái gì?” Lạc Thư quát lên.

Lâm Tĩnh Minh không trả lời mà cắn xuống miệng Lạc Thư, Lạc Thư nức nở lại không nói nên lời, nước mắt liền chảy ra. Thế này là thế nào? Kì thật tính tuổi mụ thì Lâm Tĩnh Minh đã 13 tuổi, sơ trung vừa khai giảng đã được học giáo dục giới tính. Hiện tại điều kiện sống của trẻ em đều tốt, tuổi phát dục cũng sớm hơn, Lâm Tĩnh Minh cũng vỡ giọng, chính là sự thay đổi không lớn nên Lạc Thư còn chưa ý thức được thì chú sói con dịu ngoan đã thay đổi.

Bình thường Lạc Thư vừa khóc Lâm Tĩnh Minh lập tức sẽ thuận theo yêu cầu của Lạc Thư, thế nhưng hôm nay anh bị câu ‘tìm Tôn Thắng Siêu’ của cậu kích thích, Lạc Thư luôn như vậy, có thật nhiều người để tìm, cha, mẹ, ông bà ngoại, Tôn Thắng Siêu… mà anh cũng chỉ là một trong số đó.

Lạc Thư dần lớn lên cũng sẽ có càng nhiều người tiếp xúc với Lạc Thư. Tuy rằng điều đó là không thể tránh khỏi nhưng anh vẫn chán ghét việc Lạc Thư cùng họ nói chuyện, cười với họ. Hiện tại Lạc Thư chỉ là ham mê nhất thời, thường thường cũng bởi vậy mà quên mất chuyện đã hứa với anh, tuy rằng cuối cùng đều giải thích nhưng không có lần nào anh nghe lọt.Nay cả khi muốn cho Lạc Thư học bù nhiều hơn cũng bị kiên quyết từ chối. Lần này thế nhưng còn muốn bỏ mình đi theo cha mẹ đến tận Hải Nam xa xôi…. (Tác giả: Tiểu Tĩnh Tĩnh a, ngươi cũng quá cực đoan đi).

Lâm đại bằng hữu hiện tại trong lòng vô cùng khó chịu, anh phải làm chút gì đó, đầu óc còn chưa thông suốt môi đã muốn thực hiện, anh chính là muốn hôn, hôn càng sâu càng tốt, còn muốn làm những chuyện khác nhưng lại không biết là cái gì.

Đầu gối lên gối đầu, hai tay bị cố định ở hai bên, Lạc Thư nhìn người phía trên càng hôn càng bực bội, trong lòng dần sợ hãi. Hơn nữa khi Lâm Tĩnh Minh ma sát giữa hai chân, một sự kiện rất nhanh trình diễn lại trong đầu.

Từ giãy dụa ban đầu giờ đây Lạc Thư bất động, sững sờ nhìn trần nhà, tùy tiện người phía trên động càng lúc càng nhanh, nghe được tiếng khóa kéo ra, sau một trận tiếng thở trầm thấp liền ghé vào người mình.

Một lát sau Lâm Tĩnh Minh mới rời khỏi người Lạc Thư. Anh hiện tại mới biết được vừa rồi mình buồn bực như vậy rốt cuộc muốn là cái gì, anh muốn an ủi Lạc Thư một chút, Lạc Thư còn nhỏ, hẳn là còn không biết chuyện này. Ngẩng đầu lên định an ủi Lạc Thư mới phát hiện hai mắt Lạc Thư trợn tròn không có tiêu cự.

Buông hai tay Lạc Thư ra nhìn thấy hai vết màu đỏ, Lâm Tĩnh Minh thực áy náy. Xoa xoa mặt Lạc Thư, anh ôm cậu cùng vào phòng tắm.

Lạc Thư cứ như vậy theo Lâm Tĩnh Minh, trên quần bị dính vài thứ, Lâm Tĩnh Minh lấy quần áo sạch sẽ cho hai người mặc vào rồi mới ôm Lạc Thư trở về giường.

“Lạc Lạc -” giọng nói của Lâm Tĩnh Minh hơi khàn khàn, anh dùng mặt cọ cọ mặt Lạc Thư, vô cùng thân thiết gọi tên cậu, không biết gọi bao lâu Lạc Thư mới khóc nức lên.

“Lạc Lạc, không khóc. Anh muốn em, em là của anh, anh cũng là của em. Đừng khóc”. Lâm Tĩnh Minh trong lòng đau nhức, lúc tắm cho Lạc Thư đã suy nghĩ vẹn toàn lắm, anh muốn Lạc Thư, trước kia gia gia nói anh cũng không hoàn toàn nghe vào, tuy rằng lớn lên đã biết thêm một số thứ nhưng điều này cũng không trọng yếu, chỉ cần Lạc Thư ở bên mình là được.

Anh dù nghĩ cũng không nghĩ đến một ngày kia mình mất đi Lạc Thư sẽ như thế nào, anh cảm thấy lúc đó hẳn là tận thế. Như bây giờ cũng tốt, Lạc Thư tuy rằng còn nhỏ, nhưng cho Lạc Thư biết chính mình là ai rất trọng yếu.

Lạc Thư khóc đến cuối cùng chỉ nấc lên từng tiếng rồi dần dần dừng lại, cơm chiều cũng là ăn trong phòng, dì Quế nhìn Lạc Thư hai mắt hồng hồng chỉ nghĩ là cậu nhớ cha mẹ, xuống lầu lại nấu cho Lạc Thư vài món cậu yêu thích.

Lạc Thư không muốn ăn gì, nằm trên giường ngẩn người xem tivi. Lạc Thư thích xem Altman phim, Lâm Tĩnh Minh không muốn cậu ngồi xem ở phòng khách quá muộn nên cho người lắp một tivi trong phòng ngủ.

Lâm Tĩnh Minh buổi tối chạy bộ, trở về lại tắm một lần mới đem lên giường kéo Lạc Thư nằm xuống. Lạc Thư cũng không giãy dụa bởi trong đầu lúc này đang hỗn loạn.

Chuyện xảy ra vừa rồi Lạc Thư hiển nhiên là bị cường. Cậu cũng không biết là mình có cảm giác gì, chỉ có thể khẳng định là không chán ghét Lâm Tĩnh Minh. Lạc Thư buồn bực, từ sau trọng sinh lập trường của cậu sao không còn kiên định vậy? Cảm thấy bản thân không phải là chính mình, ít nhất không phải hoàn toàn chính mình.

Lừa gạt bản thân một hồi Lạc Thư cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cậu không biết chính mình rốt cuộc là khóc vì cái gì, thấy Lâm Tĩnh Minh nhìn mình không chịu nổi cũng rất khó chịu. Tưởng tượng đến khi cả hai người đều lớn lên, ngay cả nghĩ cậu cũng không dám nghĩ. Chẳng lẽ cả hai đời đều là bị người áp?

Vô cùng đau đầu như vậy Lâm Tĩnh Minh lại mang sách cho cậu xem. Lạc Thư vừa thấy càng có cảm giác mê man. Này rõ ràng là Lâm Tĩnh Minh muốn che dấu ‘tội ác’, cung cấp cho Lạc Thư bài học giáo dục giới tính.

Lâm Tĩnh Minh nói rất hay ho cũng rất vui vẻ, che dấu nội tâm hiểm ác tận sâu bên trong, trong lòng Lạc Thư vạn phần khinh bỉ.

“Cho nên, Lạc Lạc biết rồi chứ? Đây là chuyện vô cùng bình thường, chờ em lớn thêm một chút nữa anh cũng sẽ làm cho em”. Lâm Tĩnh Minh tổng kết, vạch ra tương lai hai người giúp đỡ lẫn nhau vô cùng tương sáng.

“Em có thể không làm”. Lạc Thư mở miệng.

“Không được,” Lâm Tĩnh Minh lại học giọng điệu của giáo viên mà nói, “Như vậy sẽ không thoải mái, không thoải mái sẽ khó chịu. Nhưng nếu làm như vừa rồi em sẽ thư thái, bất quá phương pháp chỉ có anh biết, những người khác sẽ làm em càng thêm khó chịu, đã hiểu chưa?”

Quả thực chính là chỉ hươu bảo ngựa! Lạc Thư vô cùng kinh ngạc với công lực nói dối của Lâm Tĩnh Minh, Lâm Tĩnh Minh bị Lạc Thư nhìn trở nên quẫn bách, ho khan vài tiếng không nói thêm gì nữa.

Tóm lại, trong thời gian cha mẹ Lạc Thư đi ra ngoài hưởng ‘tuần trăng mật’, Lạc Thư đã bị Lâm Tĩnh Minh ‘vô sỉ’ biến thành á khẩu không trả lời được, nhất là khi mà cậu bây giờ chỉ có thể phục vụ người ta, Lạc Thư bị tổn thương vô cùng, từ sau hôm đó cũng không vui vẻ nhìn Lâm Tĩnh Minh được một chút nào, Lâm Tĩnh Minh thế nhưng cả ngày lại mặt mày hớn hở, nhất là lúc làm cho Lạc Thư đỏ mặt.

Bất quá lần này cũng không kéo quá dài, đến khi vào học, Lạc Thư đã bị một người kì quái chặn lại ở một g

óc hẻo lánh trong trường.