Trọng Sinh Chi Thụ Phiên Nhiên

Chương 31




Chẳng qua cuối cùng lại biến thành buổi diễn riêng của Lâm lão gia tử.

Vào một đêm nọ, Lâm lão gia tử đi tiểu đêm bỗng nhớ đến cháu trai lớn mình khi mới tới đây rất sợ buổi tối, ngay cả vào WC cũng phải mở to đôi mắt sũng nước nhìn ông, gọi tên ông nghe ngọt cả hàm răng.

Thế mà giờ nhìn lại, cháu mình lại đi hầu hạ thằng nhóc khác đi tiểu đêm, trong lòng ông không chịu được a, nhìn xem, nhìn Lạc Thư cọ lên người A Quế nhà mình, với cái bộ dáng chờ ăn, Lâm lão gia tử cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp một cách nghiêm trọng, ông dùng gậy gõ gõ.

Gõ một cái không có người để ý, gõ hai cái vẫn không có ai, ông đùng đùng nổi giận, dậm chân đi thẳng ra khỏi nhà bếp.

“Gia gia làm sao vậy?” Lạc Thư dời mắt khỏi món thịt kho nhìn theo bóng dáng của Lâm lão gia tử.

“Anh không rõ.” Lâm Tĩnh Minh không quay đầu nhìn, anh còn mải suy nghĩ xem Lạc Thư vừa khỏi bệnh lập tức ăn nhiều như vậy liệu có quá mức không?

Vào bữa tối, Lạc Thư vui vẻ ăn cơm đầu không rời khỏi bát, Lâm lão gia tử ngồi trên ghế, vờ uống một ngụm canh, lại không nhấc đũa. Không phải Lâm lão gia tử muốn tuyệt thực kháng nghị, chỉ là muốn xem cháu trai nhà mình để ý ông đến mức nào mà thôi.

Lạc Thư bên kia ăn vui vẻ, dì Quế đau lòng Lạc Thư ở bệnh viện chỉ được ăn thanh đạm nên đã sớm chuẩn bị làm một bàn đồ ăn mà cậu thích.

Lạc Thư biết không thể ăn nhiều lắm, bởi vậy mà cậu phân vân không biết nên ăn món nào trước cho phải, canh cá hay canh vịt?

“Lạc Lạc, cần phải ăn nhiều rau xanh một chút.” Lâm Tĩnh Minh gắp đồ ăn thanh đạm một chút cho Lạc Thư để cân đối khẩu phần, không hề nhìn đến gia gia nhà mình.

Lâm lão gia tử cuối cùng ăn no một bụng tức, lúc rời đi còn vươn tay chà đạp tóc Lạc Thư mới nghênh ngang rời đi, đến buổi tối đói bụng đành vụng trộm đi đến phòng bếp tìm đồ, lần cuối cùng ông bị đói đã bao nhiêu năm rồi a!

Ngày hôm sau, vào lúc Lâm Tĩnh Minh chuẩn bị đi gara lấy xe đạp, Lâm lão gia tử không cam lòng đành phải dùng phương pháp cẩu huyết nhất mà cũng là hữu hiệu nhất để giữ lại cháu trai.

“A, Tĩnh Minh, ông hình như choáng váng đầu!” Lâm lão gia tử nằm ghé trên sô pha, giọng nói yếu ớt.

Lâm Tĩnh Minh nghe vậy lập tức đi đến bên người ông, một bên giúp ông thuận khí, đồng thời gọi điện thoại cho Tần Mộc Miên, kiểm tra vẫn là tốt nhất.

Lâm lão gia tử không nghĩ tới cháu trai chưa nói gì đã gọi điện thoại, vẫn đang nghĩ hai ông cháu có thể nói chuyện riêng với nhau một lúc. Nhìn Tần Mộc Miên vội vàng xách hộp thuốc đến, Lâm lão gia tử nhịn thở, hi vọng làm tim đập nhanh hơn, kết quả vẫn là phí công.

Tần Mộc Miên buông ống nghe xuống, nói với Lâm Tĩnh Minh đang sốt ruột đứng bên cạnh: “Không có gì trở ngại, cháu đi học trước đi, Lạc Thư chắc cũng chờ sốt ruột rồi.” Cô cũng biết hai người vẫn luôn đi học cùng nhau.

“Cháu vừa bảo Tôn Thắng Siêu đi cùng Lạc Lạc đến trường rồi. Gia gia không sao thật chứ ạ? Hôm qua ông hình như không ăn được gì cả-”

“A, chuyện gì vậy, bánh ngọt hôm qua để lại bị mất một miếng?” Dì Quế thấy lão gia tử không có việc gì liền đi làm bữa sáng cho ông, vừa mở tủ lạnh liền thắc mắc.

“Khụ, khụ.” Lâm lão gia tử cố gắng đem tầm mắt chuyển đến mình, ông còn đang tiêu hóa thông tin cháu trai lúc nào cũng chú ý đến sức khỏe của mình, híp mắt nhìn Lâm Tĩnh Minh, ông yếu ớt nói: “Tĩnh Minh à, gia gia không có việc gì, cháu đi học trước đi, đến trường quan trọng hơn.”

“Cháu bảo Tôn Thắng Siêu xin phép rồi, gia gia, hôm nay cháu ở với ông.” Lâm Tĩnh Minh cất túi sách, tim của Lâm lão gia tử vẫn không tốt lắm, Lâm Tĩnh Minh cũng có chút lo lắng.

“A, vậy sao, vậy thì ở lại.” Lâm lão gia tử chậm rãi nói, tay nâng lên với Lâm Tĩnh Minh, “Tĩnh Minh, dìu gia gia về phòng, Mộc Miên, con về bệnh viện trước đi.”

“Vâng.” Tần Mộc Miên nhịn cười, thu thập đồ đạc dời đi. Lâm Tĩnh Minh đưa cô tới cửa, chỉ nghe cô nói: “Thật sự là người lớn thế nào thì trẻ con thế nấy.”

“Vâng,” Lâm Tĩnh Minh cười trả lời, “Nhưng là thực hạnh phúc.”

“Hạnh phúc là tốt rồi, nhưng phải có chừng mực, trẻ con vẫn còn là trẻ con, đừng quá miễn cưỡng.”

Lâm Tĩnh Minh nghe vậy mặt đỏ lên, phía trước anh còn hỏi Tần Mộc Miên một số chuyện. Anh gật đầu nói: “Về sau còn có việc phiền toái đến cô mong cô sẽ tha thứ.”

“Không phải cô là thầy thuốc nhà cháu sao, đây là chức trách.” Tần Mộc Miên cũng cười đầy ái muội.

Lạc Thư nghe nói thân thể Lâm gia gia không tốt, nghỉ học liền đến Lâm gia.

“Gia gia.” Lạc Thư vừa đến liền nằm úp sấp lên người Lâm lão gia tử, miếng táo vừa đặt ở miệng lập tức bị Lâm lão gia tử nuốt thẳng xuống.

Lạc Thư biết mình làm sai liền nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lâm lão gia tử. Lâm lão gia tử nhìn nhìn, phát hiện bộ dạng Lạc Thư cũng không phải là đẹp bình thường, tính cách cũng tốt, có thể trấn trụ cháu trai nhà mình, chỉ tiếc không phải cháu gái.

“Aish-” Lâm lão gia tử nhéo mặt Lạc Thư, nhìn Lâm Tĩnh Minh cười hì hì đứng một bên, không biết nói gì. Hôm nay ông ở cùng Lâm Tĩnh Minh một ngày, phát hiện cháu mình khi quản người sẽ vô cùng nghiêm khắc, hèn chi Lạc Thư bị quản thúc gắt gao.

Tìm đề tài để nói chuyện, nói đến chuyện tình cảm, nói cả ngày cũng không hết được chuyện về ‘Lạc Lạc’, đứa ngốc cũng phát hiện được manh mối, huống chi là cháu trai mình vẫn luôn muốn nói ra.

Lâm lão gia tử tác chiến thất bại bị bắt làm tù binh, không còn tâm tư đi giáo huấn, nửa đời chuyện gì nên gặp ông cũng đã gặp, trước kia tham gia quân ngũ phần lớn đều là đám đàn ông ở với nhau, có chút anh em vượt qua quan hệ bạn bè hữu nghị mọi người cũng chỉ có thể thở dài. Thuận theo tự nhiên, nghĩ như vậy cũng thấy thoải mái rất nhiều.

Thời gian không còn sớm, Lạc Thư nói một chút với Lâm lão gia tử, thuận tiện ăn ké vài miếng táo Lâm Tĩnh Minh gọt cho Lâm lão gia tử liền đi, Lâm Tĩnh Minh đưa cậu về nhà, hai người cũng không nói chuyện, Lâm Tĩnh Minh kéo tay Lạc Thư, bóng tối bọc kín hai người, Lạc Thư cũng không giống ban ngày nhăn nhó rút tay đi. Lâm Tĩnh Minh biết anh không cần bóng tối, anh muốn cho hai người hạnh phúc, mà điều kiện tiên quyết là quang minh chính đại, nhưng việc này không thể nóng vội, anh biết hiện tại chỉ có thể chậm rãi chờ đợi.

Vì chuyện của Lâm lão gia tử, Lạc Thư cảm thấy cần phải cho ông bà ngoại đến bệnh viện kiểm tra toàn diện, người thế hệ trước bình thường không thích đi bệnh viện, cảm thấy đến bệnh viện rất tốn kém lại phiền toái, lần này Lạc Thư cảm thấy bắt buộc phải đi một lần, đám người Hà Thục Phương dĩ nhiên cũng tán thành, nhưng cuối cùng lại phát hiện Hà Bồi cũng đi theo.

Lần này chuyện do Lạc Thư đề nghị, cậu út Hà Kiến Quốc cũng đồng ý chi tiền. Hà Thục Phương sao có thể để em trai bỏ tiền, Lạc Dũng lại càng không có khả năng, ông đã sớm muốn biểu hiện trước cha mẹ vợ, Hà Kiến Quốc liền cười thuận theo ý anh rể.

“Bà ngoại, sao anh ấy cũng đến đây?” Lạc Thư kéo tay bà ngoại thủ thỉ bên cạnh bà.

“Nhà bác cả đi đưa hàng, Bồi Bồi về nhà không có cơm ăn nên theo mọi người đến đây.” Bà ngoại vui vẻ, tuy rằng bà cảm thấy kiểm tra không cần thiết, nhưng tâm ý bọn nhỏ vẫn khiến bà thấy thực thư thái.

Nhà bác cả cuối cùng vẫn là mua xe tải, không đỗ ở sau bệnh viện mà để ở ven đường. Hà Bồi nói không muốn đến bệnh viện nên Hà Thục Phương để cháu ở nhà mình, Lạc Thư ghét muốn đi phòng mình khóa cửa, cuối cùng lại bị Hà Thục Phương kéo đi theo bà ngoại.

Lâm Tĩnh Minh gần đây chuẩn bị thi toán, không đến cùng. Nhưng đã sớm nói trước với Tần Mộc Miên, một loạt kiểm tra hết thảy đều thuận lợi.

Kết quả kiểm tra rất tốt, chỉ là huyết áp bà ngoại hơi cao, còn ông ngoại thì nhịp tim không đều, đối với người già mà nói thì đều là triệu chứng bình thường, trọng điểm là cần phải nghỉ ngơi kết hợp với dinh dưỡng, Lạc Thư cẩn thận nghe kết quả chuẩn đoán, chờ người khác ra ngoài lại đi vào.

“Làm sao vậy, còn có vấn đề gì sao?”

“Cô Tần, cháu muốn biết chảy máu não là cái gì, bà ngoại có dễ dàng chảy máu não không?” Lạc Thư tra một ít tư liệu, trên sách viết cũng không rõ ràng, không biết phải làm gì.

Tần Mộc Miên tuy rằng cảm thấy vấn đề Lạc Thư hỏi hơi kì lạ, nhưng theo kết quả kiểm tra sẽ không có vấn đề gì lớn, nhưng cô vẫn trả lời: “Bà ngoại cháu hẳn là không sao, nhưng cháu cũng biết người già hay suy nghĩ, khó tránh một ngày nào đó quá mức xúc động liền phát bệnh, như thế nào? Lo lắng?”

Lạc Thư gật đầu, cậu cũng biết phải quý trọng sinh mệnh của bà ngoại, rời xa nhà bác cả. Bác hai gần đây cũng uống rượu rất nhiều, dù sao con gái gần đến thời khắc mấu chốt trong kì thi trung học, bình thường hay nói với hai bác chuyện bồi bổ cho Hà Hiểu Phân, cuối cùng lại quên nhắc chuyện uống rượu.

“Cũng đừng suy nghĩ nhiều,” Tần Mộc Miên sờ sờ đầu Lạc Thư, “Ông bà ngoại có con cháu hiếu thảo sẽ sống lâu trăm tuổi.”

“Đương nhiên rồi, cô cũng không xem đó là bà ngoại của ai!” Lạc Thư lập tức ưỡn ngực khoe khoang, nói cảm ơn rồi chạy đi ra ngoài.

Vì lo lắng Hà Bồi ở nhà một mình không có cơm ăn, Hà Thục Phương đi về trước, có vài xét nghiệm đến ngày mai mới biết kết quả, Lạc Dũng liền mang mọi người về nhà mình. Lạc Thư có đặc quyền nên xét nghiệm chỉ một buổi sáng là hoàn tất, không cần phải xếp hàng, mặc dù có chút cảm giác tội lỗi với hàng người, nhưng cậu cũng chỉ có thể le lưỡi.

Về nhà ăn cơm trưa, Hà Thục Phương sửa sang phòng cho cha mẹ nghỉ ngơi, Hà Bồi đi theo Lạc Thư vào phòng.

Lạc Thư biết Hà Bồi lúc mình ở bệnh viện chắc chắn là vào phòng mình bởi vì có rất nhiều thứ thay đổi vị trí, có một Hello kitty còn rơi xuống đất. Cũng may ảnh chụp của cậu và Lâm Tĩnh Minh đều đặt trong ngăn kéo, nếu không có khi lại phải đi hiệu ảnh rửa lại.

Hà Bồi đến nhìn thấy một hàng Hello kitty xếp đầy trên giá, từ búp bê đến đồ đeo tay, cái gì cũng có, theo tờ giấy ghi lại hẳn là thằng nhóc Tôn Thắng Siêu đưa cho. Lúc ấy y nghĩ nếu có thể lấy một cái trong đó cho bạn gái chắc chắn mình sẽ không bị cự tuyệt. Y và Lạc Thư hơn kém nhau 4 tuổi, cảm thấy Lạc Thư chỉ là nhóc con, có thể lừa, liền mở miệng cười nói: “Mấy thứ này có thể đưa anh một cái được không?”