Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 28




Ngày hôm sau lúc ăn cơm, Tô Trạm lơ đãng tuyên bố mình cũng muốn đi học ở Yangon, Tô Phiếm vui đến nổi hận không thể ôm em trai mà cắn một cái, mà tướng quân phu nhân cuối cùng cũng cảm thấy đem hai con trai bồi dưỡng thành người có ăn học có tri thức hiểu lễ nghĩa, cái hy vọng này lại thấy được chút ánh sáng, thế giới này rất lớn, Tô Trạm và Tô Phiếm nên đi nhìn thử.

Tô tướng quân nghĩ đến vô cùng xa: “Hãy nhớ lấy, nếu như sau này ra nước ngoài đừng mang thằng tây con đầm về cho lão tử là được, cha của con không biết nói tiếng Anh đâu, đến lúc đó câu thông không được thì thảm luôn! Lại nói, cháu trai sinh ra cũng là đứa con lai, không nhìn ra được … của Tô gia chúng ta.”

Tô Phiếm bị lời nói của cha làm cho cười to haha một trận. Chung Ý Ánh cũng che miệng không nhịn được mỉm cười.

Tô Trạm lại bĩu môi, đối với việc cha mẹ đã bắt đầu tưởng tượng cuộc sống sau này của mình và Tô Phiếm rất là không biết nói gì, không phải là đến Yangon học tiểu học thôi sao, sao lại đến cả cháu trai cũng chạy ra được rồi!

Mà Tô Trạm không hề biết rằng, cái lựa chọn này hoàn toàn ngược lại so với đời trước, cũng khiến cho vận mệnh đời này của hắn và Tô Phiếm từ đây thay đổi.

Tô gia từ trên xuống dưới mấy ngày nay vô cùng bận rộn, bởi vì vợ chồng Tô tướng quân muốn dẫn hai tiểu thiếu gia đến Yangon học, đang giúp bọn họ chuẩn bị hành lý đi ra ngoài. Tô tướng quân đối với sự cẩn thận tỉ mỉ và thận trọng của vợ mình rất là nhìn không quen, hai đứa đều là con trai mặc cái gì đều phải theo thói quen dưỡng thành thì còn thể thống gì nữa! Bên này đang nói, bên kia lại đã sớm dặn dò quản gia ở Yangon hỏi thăm mọi thứ, ngay cả đồng phục của trường học ông đều biết.

Tô Phiếm luôn luôn ôn hoà bình tĩnh cũng hưng phấn không thôi, sẽ kéo theo tiểu đậu đinh cả nữa buổi. Ngày mai chính là ngày bọn họ xuất phát, tiểu đậu đinh Nghiêm Tòng Gia đã quen khi có thời gian rảnh liền chạy đến tìm Tô Phiếm chơi đùa cảm thấy rất buồn, vẫn cứ chấp nhất hỏi Tô Phiếm: “Anh trai, anh có thời gian liền trở về, đúng không?”

Tô Phiếm biết tiểu đậu đinh rất thích mình, rất là hiểu được tâm tình của tiểu đậu đinh 7 tuổi, đành phải an ủi y: “Sẽ trở về mà, anh trai còn mang theo quà từ Yangon về, Tiểu Gia, em ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời nha!”

“Dạ được, anh trai. Yangon có phải là rất lớn, rất đẹp hay không?” Tiểu đậu đinh vừa nghe nói đến quà thì lực chú ý liền bị dời đi. Tô Phiếm nhíu mày suy tư một chút: “Chắc hẳn là như vậy rồi, anh cũng chưa từng đến đó, chỉ nghe người lớn nhắc tới mà thôi.”

“So với Mạnh Quả còn lớn hơn sao?”

“Cũng không phải, hẳn là lớn bằng 5 lần Mạnh Quả đi.”

Tô Trạm ở bên cạnh rất là không biết nói gì mà nghe hai đứa con nít nói chuyện, quả nhiên là thế giới của con nít a, đến Yangon mà thôi, còn kích động hưng phấn như vậy, thật không thể tưởng tượng được dáng vẻ Tô đại thiếu của đời trước… Nhưng mà, lúc còn là một đứa con nít thì tương đối dễ thương hơn.

Cho dù Tô Trạm muốn ngày cuối cùng trước khi rời xa gia đình để đi học kéo dài hơn nữa, cái ngày mà rời xa gia đình đi học vẫn đến.

Bọn họ dậy từ sớm, đi cũng sớm, nhưng mà không nghĩ tới trước khi rời đi, tiểu đậu đinh Nghiêm Tòng Gia đã được mẹ của y ôm đợi trước cửa của chủ trạch, bàn tay nhỏ bé vẫn luôn dụi dụi đôi mắt còn mang theo vẻ buồn ngủ đến tiễn bọn họ.

Khoảng cách từ Mạnh Quả đến Yangon vừa phức tạp lại khá dài, bọn họ nhất thiết phải ngồi taxi đến một thành phố tương đối lớn bên cạnh Mạnh Quả, ở chỗ đó mới có xe lửa. Tô Phiếm ngồi giữa cha và mẹ, Tô Trạm hơi nhỏ thì được ngồi trên đùi của Tô tướng quân, xe hơi ở tình hình giao thông của miền Bắc Miến Điện không được tốt lắm, chạy trên quốc lộ, giống như là một chiếc nôi đem hai đứa nhỏ đưa vào giấc ngủ.

Đợi đến trong thành phố, lại đón tiếp xe lửa, phía trên in hình lá cờ Miến Điện, cũ nát chậm chạp giống như trong trí nhớ của Tô Trạm, loảng xoảng loảng xoảng mà chầm chậm chạy đi. Bọn họ ở toa thứ 5, bên trong ngược lại rộng rãi.

Tô Trạm nhìn Tô Phiếm đang ghé vào cửa sổ trên xe tò mò mà nhìn phong cảnh ở ngoài cửa đang lùi dần về phía sau, trong lòng có hơi đắc ý, con nít lần đầu tiên ngồi xe lửa đó, đại thiếu ta ngay cả máy bay cũng ngồi rồi, mới sẽ không ngạc nhiên như vậy đâu. Tô Trạm từ chối lời mời ngồi cùng buồng với Tô Phiếm tỉ mỉ quan sát, để cho binh lính trông chừng Tô Phiếm đi qua buồng bên cạnh, Tô Trạm lúc này mới xoay người đến bên cạnh cha mẹ, Tô tướng quân một phát ôm hắn ngồi lên đùi: “Thế nào, A Trạm, tại sao không đi chơi cùng Tô Phiếm a?”

Tô Trạm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, đem mặt dán vào ngực của cha, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút ưu thương, nhưng cái sự ưu thương này lại không biết vì sao mà tới! Có lẽ là bởi vì chưa bao giờ nghĩ tới được sống lại một lần nữa, hắn sẽ vào lúc còn nhỏ như vậy rời xa cha mẹ đi ra ngoài đi học, hoặc là bởi vì cái ôm của cha thật sự thoải mái và ấm áp, tuyệt đối không phải là dáng vẻ già yếu gầy gò mà trước khi chết hắn đã thấy, nằm trên giường ngay cả sức lực để xoay người cũng không có…

Hắn không đợi kịp lớn lên, giống như cái chuyện ra ngoài đi học đều là sự rèn luyện trong quá trình trưởng thành, nhưng mà nghĩ đến đợi khi mình lớn lên, cha mẹ chỉ có thể dần dần già đi, Tô Trạm lại không muốn lớn lên, ngược lại hy vọng thời gian sẽ mãi mãi dừng lại ở thời khắc này — Chuyến xe lửa này đừng có ngừng, hắn không muốn lại phải rời xa cha mẹ nữa.

Bốn người Tô gia cứ như vậy, sau khi đổi một chuyến xe lửa, lúc này mới đến được thủ đô Yangon của Miến Điện. Phong cảnh so với vùng núi miền Bắc Miến Điện hoàn toàn không giống nhau, nó so với thị trấn nhỏ Mạnh Quả ở cái vùng núi đó càng phồn hoa hơn, người cũng nhiều hơn, đường phố càng rộng rãi hơn, hai bên đường phố là những cửa hàng rực rỡ muôn màu, những biển hiệu quảng cáo đủ mọi màu sắc, đứa nhỏ Tô Phiếm thấy được mà trợn mắt hốc mồm, mà linh hồn của cái tên con nít đã trưởng thành kia thì lại hung hăng cười nhạo anh trai của mình một phen.

Người của Tô gia ở lại Yangon xử lý sản nghiệp là một người Trung Quốc tiêu biểu, tên là Chu Phong Niên, hơn nữa còn là một thầy đồ có tướng mạo như là bước ra từ trong sách, dường như trong phút chốc liền có thể cầm lấy sách mà đọc một cách gật gù đắc ý. Chỉ có điều một đôi mắt nhỏ thật khôn khéo, quả thực giống như là loé lên ánh sáng, tràn đầy sự nịnh hót.

Thông thường phần đông làm quản gia đều có khả năng và khôn khéo, nhưng mà sẽ không quá hào phóng, hơn nữa có thể tính toán, Chu Phong Niên cũng là loại người như vậy, rất biết cách tuỳ người mà đối đãi.

Trước khi cả gia đình Tô tướng quân còn chưa tới, y đã thăm dò xong, hai tiểu thiếu gia đến tuổi đi học đó là không giống nhau — Tô đại thiếu nghe nói là hạt châu bị bỏ xót ngoài biển lớn của Tô tướng quân, người mẹ ruột không danh cũng không phận, nói đến chỉ có thể xem như là con riêng, mà Tô nhị thiếu thì không giống như vậy, mẹ của y là người vợ kết tóc với Tô tướng quân, hơn nữa cực kỳ yêu thương, Tô nhị thiếu là con vợ lớn, không chừng chính là chủ tử của ông trong tương lai.

Tô Trạm đời trước, là vào năm 12 tuổi mới đến Yangon, cũng là ở cái toà nhà này, đối với tất cả ở đây không hề xa lạ, so với cái nhà ở Mạnh Quả thì thật là quý khí, đẹp đẽ hơn nhiều. Tô tướng quân và những tuỳ tùng cùng với những nhân viên bên Yangon lên lầu đi vào thư phòng, không biết thương lượng chuyện gì, phu nhân tướng quân thì lại dẫn những người làm đem hành lý mang theo đi thu xếp ổn thoả.

Thế là Tô Phiếm và Tô Trạm chỉ có thể ngây ngốc ngồi trong phòng khách. Tô Phiếm ngồi ngay ngắn ở trên ghế salon bằng da thật, tất cả mọi thứ trong căn nhà này đều thể hiện rõ sự xa hoa phú quý, khiến cho y không dám chạy loạn khắp nơi, đành phải ngồi trên sô pha cẩn thận tỉ mỉ mà quan sát xung quanh. Mà Tô Trạm thì lại thoải mái lăn qua lăn lại trên sô pha, cà cà trên đệm dựa, an nhàn mà nằm xuống, theo như Tô Phiếm thấy rất giống như một con mèo lười đang nằm phơi nắng, xinh đẹp, chính là thoáng nhìn qua thì tính tình không quá tốt.

Nhưng mà giống như là con mèo nhỏ móng vuốt quá sắc bén vẫn có người muốn ôm lên sờ một cái, Tô Trạm thoạt nhìn tính tình không tốt lắm, nhưng mà thân phận Tô nhị thiếu còn đặt ở đó, vẫn là có người muốn đến nịnh bợ.

Chu Phong Niên thấy hai tiểu thiếu gia không nói tiếng nào mà ngồi trên sô pha, trong lòng suy nghĩ một chút, tiến lên hỏi thăm bọn họ, chỉ là lúc đối mặt với Tô Trạm, giọng điệu của Chu Phong Niên theo bản năng mà càng cung kính hơn một chút.

“Nhị thiếu muốn uống nước ngọt hay không? Hoặc là nước trái cây, tôi chuẩn bị rất nhiều. Muốn một chai hay không?” Chu Phong Niên nghĩ con nít đơn giản đều thích uống những thứ này.

Nào nghĩ tới Tô nhị thiếu thoạt nhìn xinh đẹp tinh xảo, nhưng mà tính tình rất là khó nắm lấy, chỉ lười biếng mà nhìn ông, xoay người lăn đến một bên khác nói: “Không uống.”

“Đều là những loại đặc biệt mua trong cửa hàng nhập khẩu…” Chu Phong Niên còn muốn nói cái gì, lại bị ánh mắt không vui của Tô Trạm cắt đứt. Tô Phiếm ngồi đối diện, mỉm cười mà nói: “Em trai chỉ thích uống nước suối.”

“Đại thiếu nói đúng.” Chu Phong Niên hời hợt mà nói một câu, lại chưa từ bỏ ý định lại hỏi tiếp Tô Trạm: “Vậy nhị thiếu có đói bụng hay không? Tôi kêu người đếu cửa hàng bánh bao mua vài cái bánh bao bánh ngọt mới ra lò về, đều còn nóng hôi hổi.”

Tô Trạm lông mi dài nhướng một cái, vô cùng ngạo mạn mà liếc Chu Phong Niên một cái, chỉ cảm thấy tâm tư của ông thật sự quá tiểu nhân. “Tôi cũng không đói. Lại nói, chú Chu…” Tô Trạm kéo dài thanh âm nói: “Chú một lòng hầu hạ nhị thiếu tôi đây, sao lại không hỏi đến đại thiếu đối diện uống hay không uống, đói hay không đói?”

Chu Phong Niên thế nhưng cũng không nghĩ đến tiểu thiếu gia khéo léo tinh quái sẽ nói ra lời như thế này, thoáng cái chọc thủng tiểu tâm tư của chính mình, nhất thời cảm thấy có chút lúng túng, hơn nữa, rốt cuộc là bảo vệ đại thiếu gia hay là trào phúng đại thiếu gia đây?

Tô Phiếm lại mỉm cười mà nhìn em trai của mình một cái, y đã sớm quen với tính cách của Tô Trạm, đương nhiên biết Tô Trạm đây là thay mình bất bình, chỉ có điều con nít dáng vẻ không được tự nhiên làm sao cũng sửa không được. Thấy Chu Phong Niên lúng túng đứng nghiêm một bên, ngược lại ôn hoà mà nói: “Em trai, chú Chu mặc dù chỉ là quản gia, nhưng cũng coi như là trưởng bối của chúng ta, sao có thể nói như thế với người lớn chứ? Lại nói, chú Chu đoán chừng là thấy em nhỏ hơn anh, vốn là nên chăm sóc em nhiều hơn nên mới luôn hỏi em. Cái chuyện nhất bên trọng, nhất bên khinh…” Tiểu Tô Phiếm dừng lại một chút: “Chúng là là hai anh em, chú Chu hoàn toàn là không làm được.”

Tô Trạm lại lăn qua lăn lại, mặt hướng về phía anh trai của mình, trong lòng nghĩ, nghe lời nói này, trôi chảy cẩn thận, đại thiếu tôi lúc đầu sao lại cảm thấy Tô Phiếm là hũ nút không biết lên tiếng, mặc cho người xoay tới xoay lui chứ!

Tô Phiếm nhíu mày, nhìn Tô Trạm lăn qua lăn lại trên sô pha rất là lo lắng: “Em trai, cẩn thận một chút, canh chừng lăn xuống đất đó, đừng lăn nữa.” Nghĩ đến mới vừa rồi dáng vẻ Tô Trạm mở miệng thẳng thắn bảo vệ mình, Tô Phiếm cảm thấy, mình sẽ rất thích hắn, vẫn luôn rất thích hắn.

“A Phiếm, anh sao lại còn dài dòng hơn cả mẹ nữa?” Tô Trạm cảm thấy, có một người mẹ quản mình đã rất khiến người ta đau đầu rồi, Tô Phiếm từ lúc xác định muốn cùng mình đi ra ngoài đi học, càng cảm thấy càng muốn chăm sóc thật tốt cho em trai này, càng là khắp nơi học cách làm người lớn.

“Không dài dòng em liền lăn xuống ngã sấp mặt rồi…”

“Ai cần anh quản!”

Chu Phong Niên nghe hai anh em này tranh cãi với nhau, kỳ thực chỉ là đấu võ mồm thân thiết, lần này mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Chu Phong Niên vốn muốn ra oai bắt chẹt trái hồng mềm thuận tiện nịnh hót Tô nhị thiếu gia không thành, ngược lại còn bị đâm một đao.

“Là chú Chu sơ sót rồi, đại thiếu nhị thiếu, tôi đi kêu người chuẩn bị một ít bánh ngọt nước trà.” Chu Phong Niên lúng túng mà mỉm cười nói.

Trong con người màu đen của Tô Phiếm loé lên ánh sáng, nhẹ nhàng liếc Chu Phong Niên một cái, nhàn nhạt trả lời: “Đi đi.”

Chu Phong Niên nắm tay áo nghĩ thầm, cái dáng điệu này, chỗ nào là con riêng nhặt ngoài đường chứ! Đại thiếu gia của Tô gia quả nhiên là không tầm thường.

Tô Trạm không hề biết rằng, Tô Phiếm như vậy là lúc trước chính y cũng hoàn toàn không nghĩ ra, nhưng bây giờ thì không giống, y có quan hệ với cha dần dần tốt hơn, cho đến mẹ cũng rất tốt với y, còn có em trai bảo bối bắt đầu thân thiết với y, bảo vệ y, lưng của Tô đại thiếu gia từ trước đến giờ chưa từng thẳng như bây giờ, bởi vì cái mà y có không chỉ là thân phận, còn có sự lo lắng mà người nhà cho y.