Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 5




Một bữa cơm tối tẻ nhạt vô vị.

Tô Trạm đang bưng cái bát to hơn cả cái mặt của chính mình, lùa hai đũa cơm liền ngẩn người. Đương nhiên, đây là vợ chồng Tô tướng quân thấy được, Tô Trạm thường ngày có thể giày vò trên dưới Tô gia đến nỗi mèo chê chó phớt lờ giờ khắc này theo bọn họ thấy giống như mất đi linh hồn. Nhưng mà bác sĩ đã kiểm tra hắn không có chuyện gì rồi, có lẽ là con nít gặp phải một trận khổ như vậy nên có chút mệt.

Tô Trạm đương nhiên không thể nói cho bọn họ mình đang nghĩ cái gì, hắn đang hoạt động toàn bộ trí nhớ mà suy xét, từ trong tuyệt cảnh lúc tử vong mà đi ra, ông trời đối đãi hắn không tệ, vậy mà lại trong thoáng chốc quay lại lúc 8 tuổi, mà kẻ thù giết hắn lúc này mới 10 tuổi, không làm chút gì đó thật đúng là có lỗi với cái mạng thứ hai như một kỳ tích của chính bản thân mình.

Nhưng bây giờ hắn mới 8 tuổi, mặc dù cha mẹ khoẻ mạnh và chính mình cũng được cưng chiều, rốt cuộc có thể làm những gì đây?

Tô Chính Cương nhìn con trai rốt cuộc cũng lần thứ ba lùa cơm đến mép miệng rơi trên đùi, “cạch” đem đôi đũa vỗ trên bàn, nghiêm mặt hỏi: “A Trạm, con còn muốn ăn cơm hay không? Lương thực đầy đủ, con lãng phí như vậy sao?” Tô tướng quân là người đã trải qua những ngày tháng cực khổ, lúc Đông Bắc kháng Nhật ngay cả vỏ cây, rau dại cũng đã ăn qua, cho dù bây giờ y từ hai bàn tay trắng đến gia tài bạc triệu, vẫn không nhìn được có người lãng phí cơm tẻ thơm ngon như vậy.

Tô Trạm đầy đầu đều là dã tâm bừng bừng mà tưởng tượng như thế nào để báo thù cho hận thù sâu đậm của kiếp trước, nâng khuôn mặt kề cận với hạt gạo, đôi lông mày nhỏ nhướng lên, bất mãn nói: “Cha, con đây không phải là đang ăn sao!”

Tô Chính Cương đưa tay tới gẩy hạt cơm dính trên mặt con trai. Động tác này lại dẫn đến Tô Trạm một hồi phiền muộn trong lòng, vết chai trên tay của cha quá con mẹ nó làm đau người ta rồi! Thế là, không chút nào che giấu sự giận dỗi nói: “Tay của cha quá thô rồi, làm đau con!”

Tô Chính Cương nhìn nhìn khuôn mặt trắng nõn của con trai bị đỏ một bên, vừa nhìn nhìn bàn tay to của chính mình, vừa buông tay vừa mới lấy hạt cơm trên mặt, rất là ngượng ngùng cười một tiếng lại xoa xoa đầu của con trai: “Con trai a, nhìn khuôn mặt non nớt của con, sao có thể trách cha tay thô.” Tô tướng quân bên ngoài uy phong lẫm lẫm, đối với con trai của chính mình là một chút biện pháp cũng không có.

Chung Ý Ánh rõ ràng vẫn còn giận, đối với thái độ của hai cha con áp dụng biện pháp không đếm xỉa đến. Chồng khuôn mặt tươi cười đùa giỡn với con trai như vậy, vừa nãy lại là một trận roi da đánh đứa con trai khác đến nỗi bán sống bán chết. Nàng biết Tô Chính Cương người này tình cảm không tinh tế, tính tình rất thô, chỉ đối tốt với con trai của chính y. Nhưng y chưa bao giờ nhìn thẳng vào vấn đề Tô Phiếm là con trai lớn của y. Mà Chung Ý Ánh cũng không có cách nào kìm lại tâm tư của chính mình bức bách Tô Chính Cương – người quân nhân mang theo binh lính lại đi phiền não chuyện gièm pha như vậy, huống chi, con trai của nàng cũng còn nhỏ như vậy, nàng còn phải thay con trai dự tính.

Tô Trạm tức giận nhìn chằm chằm cha mình, ánh mắt vừa đen vừa sáng thế nhưng không có chút tức giận nào.

Hắn đang trăm mối cảm xúc lẫn lộn, trong lòng run rẩy một lần nữa bưng cái chén Đại Hải bắt đầu ăn cơm, đã bao lâu rồi không ở cùng với cha mẹ như vậy?

Lúc còn nhỏ người cha tướng quân của mình cũng là như vậy, vừa có thời gian rãnh rỗi liền giở trò trêu chọc mình, lại mỗi lần đều không biết nặng nhẹ mà đánh đến nỗi mặt của mình sinh đau. Lại về sau, Tô Trạm cuối cùng cũng có sức lực học được cách chống lại, lại cũng theo sự lớn lên của mình mà cách cha mẹ càng ngày càng xa.

Tô Trạm biết mình đời trước sống có bao nhiêu bừa bãi, tức giận đến nỗi lão gia tử nhà mình nửa đêm gọi bác sĩ, đó là chuyện thường xảy ra. Hắn âm thầm hạ quyết tâm, đời này, hắn phải sống cho ra dáng con người.

Buổi tối của Miến Điện phá lệ xanh thẳm, tựa như tơ lụa phủ kín cả bầu trời, điểm lên những ngôi sao nhỏ li ti, rực rỡ vô cùng. Cả một bầu trời thoạt nhìn sâu thẳm mà cao vời vợi, có một lực hấp dẫn thần bí khó lường. Tô Trạm nằm trên giường mắt nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ, lại không có chút tâm tình thưởng thức nào.

Hắn đang đợi, quyết định bí quá hoá liều.

Lúc ăn cơm tối xong, Tô Trạm đi tản bộ xung quanh trong căn phòng quen thuộc, thấy được người làm từ trong phòng của Tô Phiếm bưng chén đũa ra, dự đoán 3 đến 5 ngày, y vẫn thật sự không xuống giường được. Mà mẹ của mình sau khi hỏi thăm kỹ lưỡng người làm một phen mới quẹo vào. Tô Trạm đương nhiên nhớ kỹ, liền dựa vào dáng vẻ rất không muốn thấy con trai lớn của cha hắn, Tô Phiếm có thể yên bình mà sống tới lớn đương nhiên không thể thiếu công lao của người mẹ này của mình. Bất quá không thể oán trách mẹ, Tô Phiếm người này, quá giả tạo, bụng dạ quá sâu.

Tô Trạm nhìn chằm chằm cửa phòng của Tô Phiếm. Ánh mắt lạnh ngắt bị đôi lông mi thật dài che đi một nửa, hắn âm thầm suy nghĩ, bản thân mình ở đời này muốn sống cho ra dáng con người, vậy Tô Phiếm liền tuyệt đối không thể lưu lại. Đừng có kiểu chưa sống được ra dáng con người, mà người thì đã mất tiêu.

Đêm hè vắng lặng như tờ, chỉ có tiếng của đồng hồ trong phòng đang “tích tắc tích tắc” mà chạy. Nương theo ánh sao, Tô Trạm liếc một cái đồng hồ lớn treo trên tường đối diện giường, rón rén mà xuống giường. Phòng của hắn là phòng xép, bên ngoài còn có một tiểu cô nương Miến Điện là người hầu của mình đang ngủ. Tô Trạm cũng không mở đèn, bình tĩnh mà theo trí nhớ mò đến tủ quần áo, mở ra ngăn kéo cuối cùng, thò tay vào tìm tòi, cư nhiên thật sự vẫn còn.

Đây là một con dao Tây Tạng rất có sức nặng, khảm nạm các loại châu báu. Tô Trạm nhắm mắt lại, tay nhẹ nhàng mò mò đường văn ở cán dao — Đây là quà tặng cùa một người bạn Ấn Độ của Tô tướng quân tặng cho hắn lúc 6 tuổi, bất quá, bị mẹ của hắn tịch thu ngay tại chỗ, lý do đương nhiên là sợ con dao xinh đẹp này đả thương mình. Chẳng qua mình ngay tức khắc liền lén lút bám theo mẹ trộm con dao nhỏ về. Bên cạnh chỉ có một vũ khí sắc bén như vậy, đừng nói súng, hắn ngay cả dao cắt hoa quả cũng không có.

Tô Trạm vừa nghĩ đến Tô Phiếm đang ngủ ở dưới lầu của mình, y mới 10 tuổi, y đang chậm rãi lớn lên, đợi y trưởng thành, y lại ung dung thản nhiên mà nắm giữ hết tất cả trong nhà, đặc biệt là quân đội mà cha khi còn sống đã lưu lại. Ngay cả một người thu lưu chính mình cũng không có, bởi vì Tô đại thiếu gia y buông lời, nếu như ai chứa chấp Tô Trạm, cả nhà tội liên quan*. Hắn bị đuổi đến ẩn núp ở rừng sâu núi thẳm, một đôi chân thiếu chút bị con đỉa cắn nát, lúc đói bụng trèo cây hái quả dại, xuống sông mò cá giống như người Nhật ăn cá sống, mùi vị thịt sống đó, thiếu chút nữa là bị sặc chết, bởi vì không dám nhóm lửa, Tô Phiếm rất xảo quyệt, sẽ men theo khói dày đặc trong rừng cây mà đuổi bắt hắn.

连坐: Tội liên đới, tội liên quan (một người phạm tội, cả nhà bị vạ lây)

Chẳng qua, hắn chỉ chống đỡ một tháng liền bị tóm được. Tô Trạm hồi tưởng lại, hận đến nghiến răng nghiến lợi lại không thể không có chút ý nghĩ người thua làm giặc, hắn đời trước ngoại trừ ăn nhậu chơi bời, những thứ khác cũng không học được. Sau khi bị tóm về nhà, trơ mắt nhìn người mẹ lớn tuổi bệnh tật  gầy yếu thay mình cầu tình, lúc cầu Tô Phiếm thả mình một con đường sống, hắn hận chính bản thân mình, càng hận Tô Phiếm.

Người ta sống ở thế giới hoà bình còn biết trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, ở cái nơi Tam Giác Vàng có thể ăn thịt người này, hắn chắc chắn không nên dựa theo tiêu chuẩn của con em nhà giàu mà sống tiếp được.

Tô Trạm ở đời trước không phải là chưa từng giết người, nhưng lúc hắn 8 tuổi, không biết có phải bởi vì được bảo hộ quá mức hay không, thân thể xương cốt thì giống như là dinh dưỡng không đầy đủ, mới vừa nhìn còn không bằng con trai của Lí phó quan mới 6 tuổi cường tráng. Trong lòng hắn tính toán, hôm nay Tô Phiếm chẳng qua cũng chỉ mới 10 tuổi, rõ ràng chính là con của gái điếm, lại hết lần này tới lần khác toát ra khí chất của thư sinh, nhã nhặn ân cần cái gì đó điều là nói xạo, theo như hắn thấy chính là nhu nhược vô cùng, bây giờ lại bị thương, không thể xuống giường được. Bản thân mình mặc dù thân thể chỉ mới 8 tuổi, nhưng đã sống 28 năm rồi, ra tay nhanh, chuẩn, tàn nhẫn, một đao nhắm ngay vị trí trái tim, thủ tiêu y là không thành vấn đề.

Sát ý này một khi nổi lên, liền giống như một đốm lửa nhỏ gặp được một cơn gió, thoáng cái liền như thiêu như đốt.

Tô Trạm đem đôi vòng tay bạc lúc nào cũng vang lên tiếng chuông “đinh đinh đang đang” trên tay tháo xuống, để ở đầu giường, nắm con dao Tây Tạng, rón rén đi ra khỏi phòng, xuống lầu hai.

Tô gia vào đêm hôm, đừng nói người làm trong nhà, ngay cả hai con chim sáo mà Tô tướng quân nuôi cũng đã ngủ rồi. Tô Trạm đứng ở lầu hai yên tĩnh, quẹo vào hướng phòng của Tô Phiếm, vặn mở cửa phòng. Không giống phòng xép như phòng của hắn, có người trông coi. Tô Phiếm ngược lại là một mình ngủ trong một phòng lớn.

Mùa hè ở Miến Điện có thể nói là nóng chết người, chỉ có vào ban đêm mới mát mẻ một chút. Tô Trạm nương theo ánh sao chiếu rọi xuyên qua sân thượng chiếu vào trong phòng, thấy được người nọ nằm trên giường đang co lại hai chân nằm ngửa, cẳng chân nho nhỏ như cọng giá đang gác trên giường, đoán chừng là sợ đụng đến vết thương.

Hắn thật đúng là không nhớ lắm dáng vẻ lúc nhỏ của Tô Phiếm, chỉ cảm thấy cái người gọi là anh trai này một mực cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại, tận lực không xuất hiện trước mặt mình. Sau khi lớn lên, lại ngược lại dần dần thể hiện ra thành Tô đại thiếu mà mọi người khen ngợi.

Tô đại thiếu giống như cọng giá.

Hắn đứng trước cửa phòng rồi lại như xúc động khi về lại cố hương mà sửng sốt một chút, tay sau lưng nắm chặt cán dao. Hắn đời trước khinh thường y, lại cũng không có lòng hại y, chỉ xem như một con chó mà nhà mình nuôi. Thế nhưng lúc gần chết mới phát hiện, đây không phải là con chó, mà là con sói. Cho dù con sói này bây giờ còn chưa bày ra nanh vuốt.

Tô Trạm hít một hơi thật sâu, đi đến đầu giường của Tô Phiếm. Hắn quay lưng lại với ánh sao, vừa vặn đem vẻ mặt bình tĩnh khi ngủ của Tô Phiếm che trong bóng tối. Cảm giác người này an an tĩnh tĩnh, thật có chút mùi vị ấm áp của mẹ mình, thảo nào vẫn có người khua môi múa mép nói rằng Tô đại thiếu càng giống con của Tô phu nhân.

Tô Trạm trong lòng cười nhạt, quả nhiên là người không thể xem bề ngoài.

Cho dù mình đem cái người gọi là Tô đại thiếu này bóp chết từ trong nôi, tương lai đỡ phải chịu cảnh ngươi chết ta sống mà tranh giành mãi không dứt. Tay đang nắm con dao đã rục rịch muốn ra tay. Tô Trạm bị ngọn lửa báo thù thiêu đốt đến nóng vô cùng.

Đã là ôm lấy hậu quả xấu nhất, hắn đánh cuộc tính mệnh của hắn so với Tô Phiếm đáng giá hơn nhiều, mặc dù sáng mai thức dậy đại thiếu gia Tô gia không còn nữa, hắn tin chắc rằng mình cũng sẽ không sao.

Ngoài cửa sổ chỉ có tiếng ve và tiếng ếch kêu, những trận gió đêm nhẹ nhàng khoan khoái. Tô Phiếm dường như là cực kỳ đau đớn mà nhíu chặt chân mày, lông mi run rung. Bỗng thấy y có động tĩnh, Tô Trạm tính muốn rút dao, bất thình lình, Tô Phiếm mở mắt ra.

Ánh mắt của con nít trong veo thuần khiết.

Tô Phiếm mang theo giọng mũi kinh ngạc hỏi: “Em trai, em sao ở chỗ này? Không ngủ sao?” Y muốn bò dậy, nhưng thuốc trên hai chân vẫn đau đến cực độ, căn bản không có cách nào dùng lực.

Tô Phiếm luôn thích gọi hắn là em trai, âm cuối lúc nào cũng rất nhẹ mang theo sự yêu thích mà chỉ có con nít mới có. Tô Trạm ngược lại không bị Tô Phiếm vừa tỉnh như vậy doạ đến, ngược lại bị một tiếng “em trai” này của y doạ cho nhảy dựng, giống như ảo giác cho rằng Tô Phiếm rất thích hắn.

Tô Trạm không trả lời, mím môi nghiêng thân, làm cho tia sáng rơi vào trên mặt Tô Phiếm, để cho mình càng nhìn rõ vẻ mặt của y — Không có nụ cười ghê tởm mang theo ác ý và hả hê ở bên hồ vào ngày hôm đó. Hắn thậm chí sinh ra ảo giác, chính mình sống lại một đời, vẫn còn là Tô Trạm ban đầu hay không. Mà khuôn mặt con nít trước mặt này không biết việc đời, rốt cuộc có phải là Tô Phiếm đã giết mình hay không?

Tô Phiếm thì xoa xoa mắt có chút mơ hồ nhìn em trai một thân đồ ngủ đứng ở đầu giường của mình, ánh mắt trong trẻo như ngôi sao trên bầu trời không nhiễm bụi trần.

Tô Trạm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng, lông mi dày và dài che phủ một nửa ánh mắt, lại bị bóng tôi của đêm nay che đậy, càng khiến cho Tô Phiếm không hiểu được thần sắc của hắn. Ngược lại cảm thấy Tô Trạm tranh cãi ầm ĩ lúc đầu bây giờ lại có chút không xác định khiến cho người khác nó nắm bắt.

Tô Phiếm thấy Tô Trạm không phát ra tiếng cũng không hoạt động, chỉ chắp hai tay sau lưng đứng ở đó, rõ ràng là mùa hè, bản thân mình lại không khỏi một trận lạnh lẽo. Thế là lên tiếng đánh vỡ cục diện bế tắc: “Em trai, hôm nay là anh không đúng, anh không nên xô xô đẩy đẩy với em, anh thật sự không phải cố ý đem em đẩy xuống nước đâu, anh biết em sợ nước –“

Tô Trạm nhếch cái miệng nhỏ nhắn tinh tế mà nhìn Tô Phiếm chuẩn bị dài dòng lôi thôi, âm thầm chán nản động tác của mình quá chậm, không phải là không muốn xuống tay, là bây giờ đã mất đi thời cơ, cái tên này, phỏng chừng chính mình một phát đao lập tức có thể đánh thức toàn bộ người từ trên xuống dưới của Tô gia. Không đắc thủ không nói, phỏng chừng Tô Phiếm cùng mình lúc đó phải tách rời ra, càng khó tìm cơ hội.

Tô Phiếm giải thích một phen, thấy Tô Trạm vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào, đáy lòng bắt đầu hoảng sợ.

Tô Trạm nghe Tô Phiếm lải nhải một phen, đầu óc như muốn nổ tung, lại nghĩ đến tối nay không có cách nào đem Tô Phiếm giải quyết sạch sẽ lưu loát, tâm can đều muốn giận run lên, bất thình lình hắn mò được mấy viên kẹo trong túi, không thể nhịn được nữa mà vứt xuống người Tô Phiếm: “Mẹ nó, ăn kẹo, chặn cái họng của anh lại.” Tô Phiếm sửng sốt một lát, sau đó cầm lấy mấy viên kẹo nho nhỏ trên chăn nắm chặt trong lòng bàn tay.

Cong cong khoé mắt mỉm cười: “Em trai là cố ý đến thăm anh sao? Anh rất vui đó, nhưng mà tối như vậy rồi anh đánh răng rồi không thể ăn kẹo, sẽ bị sâu răng –” Tô Phiếm biết đứa em trai này của y đặt biệt thích kẹo, nhưng mà mẹ cả sợ hắn sâu răng, kẹo này đều là theo số lượng mỗi ngày cho, Tô Trạm mỗi ngày xem như bảo bối, còn vì thế thường thường trắng trợn cướp đoạt kẹo của y ăn.

Tô Trạm nhìn ánh mắt Tô Phiếm cong thành hình trăng lưỡi liềm, rất là không kiên nhẫn mà ngắt lời: “Dài dòng muốn chết, ai cố ý đến thăm anh, lão tử trở về ngủ!” Dứt lời liền quay đầu, xoay người chạy đi.

Hắn thật sự là, uất ức đến cực điểm. Con bà nó, con dao này không lấy ra được, ngược lại tổn thất mấy viên kẹo của hắn!

Trong tay của Tô Phiếm nắm thật chặc mấy viên kẹo, như mang theo độ ấm trên người Tô Trạm, mặt mũi thanh tú nhìn chăm chú vào phương hướng mà Tô Trạm rời đi, bất đắc dĩ mà thở dài rồi mỉm cười, tiếp tục nằm lại trên giường mà ngủ