Trọng Sinh Chi Tô Trạm

Chương 9




Tô Trạm không thể tưởng tượng nổi mà nhìn cái thằng nhóc này, vậy mà cũng khóc ầm lên!

Vừa nãy còn tuỳ tiện ngông cuồng tự cao tự đại, bây giờ vậy mà trơ mắt mà khóc, y còn mặt mũi để khóc hả. Tô Trạm nhẹ giọng hừ một tiếng, lạnh lùng nhìn một bộ tư thế “Các người ức hiếp ta, ta chính là không đứng lên đó” của y, sống chết mà nằm lăn lộn khóc lóc dưới đất. Sống lại một đời, thế nào mà đầu tiên gặp phải một đứa con nít cực phẩm như vậy chứ…

Mà Tô Phiếm bị người làm ôm lấy, trong tay đang nắm chặt quyển sách mà Tô Trạm đã thay mình giành lại, trong lòng nghĩ, khóc thì thật sự hơi quá, bất kể là có phải hay không bởi vì đứa bé này cố ý cầm lấy quyển sách làm khó dễ mình mới khiến cho Tô Trạm ra tay, tóm lại người nào khóc trước người đó liền hợp tình hợp lý, cái đạo lý này y vẫn hiểu được. Có điều, một ngày tốt đẹp thế này mình vậy mà không để ý em trai, còn cùng với em trai đánh nhau với người khác, Tô Phiếm chợt cảm thấy trong lòng không ổn.

Quả nhiên, Chung Ý Ánh giận đùng đùng đi tới, đầu tiên là tốt bụng đem đứa nhỏ đang nằm dưới đất đỡ lên, rút khăn tay của mình ra lau lau nước mắt ràn rụa trên mặt đứa nhỏ, may mà trong phòng trẻ em rất sạch sẽ, không có tro bụi lung tung, chỉ có đều trên mặt toàn là vết tích bị hai anh em Tô gia vừa túm vừa đánh vừa cào làm ra, vài đường đỏ đỏ trên làn da trắng nõn tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn càng đáng thương hơn. Thấy vậy Chung Ý Ánh thì vừa giận vừa đau lòng.

Sau đó, đứng lên xoay người nắm cánh tay nhỏ bé của Tô Trạm liền giơ cao lên liền vỗ vào cái mông nhỏ của hắn, Tô Phiếm vội vội vàng vàng nhảy ra lôi kéo góc áo của Tô phu nhân: “Mẹ cả, đừng đánh em trai, là con sai, em trai muốn giúp con đoạt lại quyển sách!” Dứt lời còn vội vã giơ cao quyển sách “Ba trăm câu thơ Đường” mà Tô Trạm đã giúp mình lấy lại.

Chung Ý Ánh ngược lại ngạc nhiên, Tô Trạm và Tô Phiếm ở cùng nhau có thể không cãi nhau thì đã tốt rồi, đứa con trai này của mình sao lại sẽ giúp Tô Phiếm ra mặt?

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Trạm cứng đờ, cái gì chứ, không phải là đoạt lại một quyển sách bại hoại sao! Về phần nhìn hắn như thế, Tô Trạm bĩu môi một cái, mình chỉ là bởi vì nhìn không quen có người ở trước mặt mình diễu võ dương oai mà thôi. Lại vô cùng bất đắc dĩ mà nhìn sắc mặt của mẹ vừa giận vừa vội, nếu đổi lại là lúc trước hắn chắc chắn sẽ cãi lại ngay trước mặt mẹ, nhưng nghĩ đến đời trước chính là bởi vì lo lắng cho mình, mà mình căn bản không có nghĩ đến tâm trạng của nàng bị mình làm cho tức đến nỗi vài lần bị bệnh, thân thể càng ngày càng không tốt.

Hơn nữa, người lớn như vậy bị đánh đòn trước mặt cũng thật sự là quá mất mặt rồi.

Thế là, Tô Trạm chưa bao giờ biết nhận lỗi là thứ gì, cố gắng hết sức điều chỉnh vẻ mặt của chính mình, thả lỏng mặt mày, mí mắt cũng hạ xuống, trông mong mà ôm lấy bắp đùi của mẹ, ai ai làm nũng nói: “Mẹ, con và Tô Phiếm chỉ là đùa giỡn thôi, chúng con không phải đánh nhau.”

Chung Ý Ánh chưa từng hưởng thụ qua con trai làm nũng bị cái bộ dạng này của đứa con trai nhỏ bé của mình làm cho trở tay không kịp, mà Tô Phiếm ở một bên cũng kéo góc áo của mình vẻ mặt càng thêm vô tội nhìn mình, nói thay cho Tô Trạm: “Đúng vậy, em trai chỉ là muốn giúp con lấy lại quyển sách thôi.”

Chung Ý Ánh sờ sờ đầu của Tô Trạm, đem hắn từ bắp đùi mình kéo ra, lại đem Tô Phiếm cũng kéo đến trước mặt, hai anh em từ sáng sớm đã ăn mặc chỉnh tề ngay ngắn bây giờ thì quần áo sốc xếch. Một đứa thì vẻ mặt lo sợ bất an, một đứa thì rất không phục mà nghiêng đầu quay mặt sang chỗ khác. Nhưng mà thấy được hai đứa con xung khắc như nước với lửa hiếm khi cũng có lúc hợp lực với nhau, mặc dù cái hợp lực này là đánh nhau với người khác…

“Hai đứa con đó! Tối hôm nay lại tính tiếp, còn không xin lỗi người ta?” Dứt lời, Chung Ý Ánh đụng đụng bả vai của hai anh em đẩy hai đứa đến đứa nhỏ trước mặt đang rớt nước mắt, nhưng mà vẻ mặt thì đã sớm khôi phục lại bình thường.

“Không cần, không cần, Tô phu nhân, là con không đúng, hôm nay là sinh nhật của Tô Trạm con không nên tranh giành với hắn.” Đứa nhỏ đứng thẳng người, rất có lễ phép mà nói. Rõ ràng tên mặt còn lưu lại vết thương và nước mắt, lại tỏ ra nhu thuận, khiến có Chung Ý Ánh nhất thời sinh ra hảo cảm.

Mà Tô Trạm lại ngạc nhiên nhìn y, bây giờ hắn càng có thể xác định, đứa nhỏ này vừa rồi tuyệt đối chính là diễn trò! Giọt nước mắt đó nói rơi là rơi, hắn cuối cùng cũng thấy được đứa nhỏ so với Tô Phiếm của bây giờ còn hai mặt hơn, thật sự là không đơn giản! Tô Phiếm cũng nghĩ giống như hắn, cũng rất là không biết nói gì, rõ ràng người bị ức hiếp là hai anh em nó mà, tại sao cái tên này lại khóc lớn tiếng, mà bây giờ còn giống như không có chuyện gì?

Thế là Chung Ý Ánh cúi người xuống sờ sờ đầu của y, rất là yêu thương nói: “Đây là tiểu thiếu gia của phủ nào, dạy bảo thật tốt. Con tên gì?”

“Thưa phu nhân, cha con là Mục Bách, con tên là Mục Thiên Chương.” Đứa nhỏ ngước đầu cao giọng trả lời.

Mục Thiên Chương.

Tô Trạm biểu thị, đời trước thật sự chưa từng nghe qua nhân vật này, nghĩ lại thì Mục Bách con cái rất nhiều, mình không quen biết cũng là chuyện bình thường.

Chung Ý Ánh lại mỉm cười sờ đầu y: “Thì ra là con trai của Lan muội muội. Thật sự là tên đẹp, Thiên Tứ Ngọc Chương. Cha mẹ con là hy vọng con làm quân tử như ngọc.”

Tô Trạm bĩu môi một cái, người này thật sự là lãng phí cái tên này, cả người chỗ nào cũng không quân tử, chính là một đứa con nít phá hoại khiến người ta thấy ghét. Đáng tiếc chính mình vậy mà sống lại vào năm 9 tuổi, nếu không thì có thể bắt cái tên tiểu tử này mà hung hăng đánh một trận vào mông nó! Người nào đó hoàn toàn quên mất, chính mình vừa rồi còn xém chút nữa bị vỗ mông…

Lúc này lại có một người phụ nữ đi vào, màu da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp làm người ta ngạc nhiên, giống như một đoá hoa mẫu đơn nở rộ, mà lại có khí chất ôn nhu như nước, mặc dù bước chân vội vã nhưng dáng đi lại thanh thoát nhẹ nhàng.

“Thiên Nhi, con đứa nhỏ này lại bướng bỉnh nữa? Ánh tỷ tỷ, thật sự là ngượng ngùng lại mang thêm phiền phức cho chị.” Lời nói bên miệng lại mang theo ý xin lỗi và trách cứ, lại còn vội vã dắt tay Mục Thiên Chương qua kiểm tra tình trạng của con trai. Thấy y chỉ là nghịch ngợm đánh nhau, trên mặt mặc dù có vết thương cũng không có gì quá đáng ngại, lúc này mới yên tâm được một chút.

Chung Ý Ánh lại mỉm cười nói: “Sao lại trách Thiên Nhi, là Tô Trạm không tốt, đem vị khách nhỏ của chúng nó đánh. Tô Trạm, qua đây, xin lỗi anh Chương của con đi.”

Đứa nhỏ nào đó hận không thể mà liếc Mục Thiên Chương đang đứng bên cạnh mẹ của y một cái — Kêu hắn xin lỗi cái thằng nhóc này hả, thật sự là nằm mơ. Thế là chỉ xoay đầu đi, nhìn cũng không thèm nhìn một cái. Tô Phiếm cũng đứng ở kế bên, không biết là nên khuyên em trai nghe lời của mẹ cả, hay là chính mình ra mặt xin lỗi…

“Con trai chính là như vậy, cũng không cần phải dùng đến xin lỗi. Đây gọi là không đánh nhau thì không quen biết. Chương Nhi, mau dẫn em trai đi chơi đi.” Một câu nói khéo léo lại khiến cho Chung Ý Ánh vui lòng, Tô Trạm chỉ thấy mẹ của mình cũng mỉm cười nói: “Đúng vậy. Đứa con trai này của chị, sắp quản không được rồi.”

“Tô phu nhân, là con không tốt. Vừa rồi không nên cùng em Tô Trạm tranh giành.” Mục Thiên Chương rất là ngoan ngoãn nhận lỗi, dứt lời còn mỉm cười hữu nghị với Tô Trạm. Càng chọc cho Chung Ý Ánh cảm thấy đứa nhỏ này hiểu chuyện lại lễ phép, so ra thì, không biết tại sao mình lại sinh ra một đứa con trai tính tình giống như khỉ hoang vậy. Lại vẫn như cũ chỉ là vừa giận vừa không biết làm sao mà điểm điểm đầu của Tô Trạm, “Con đứa nhỏ này, đợi sinh nhật của con xong rồi mẹ tìm con tính sổ.”

“Ai là em trai của ngươi!” Có một Tô Phiếm đã đủ làm cho hắn thấy phiền rồi, tên gia hoả nào đó còn nhỏ mà tâm lớn cũng không muốn lại tới một anh trai phá hoại gì nữa đâu.

“Tiểu thiếu gia rất đáng yêu! Không giống Chương Nhi…” Người phụ nữ đó lại nói ra những lời nói dễ nghe trôi chảy mà khen ngợi.

Mà Tô Phiếm lại mím môi, ánh mắt trong veo nhìn chằm chằm, rất là ngưỡng mộ mà nhìn người phụ nữ xinh đẹp đó đang nắm tay Mục Thiên Chương một cách chặt chẽ, nhỏ dài trắng tinh giống như đoá hoa sen duyên dáng yêu kiều nở trong ao vào mùa hè, rõ ràng là bà ấy đối với Mục Thiên Chương cực kỳ yêu thương và quan tâm. Thẳng đến khi người phụ nữ đó dắt tay Mục Thiên Chương mỉm cười với Chung Ý Ánh rồi dắt y ra khỏi phòng.

Tô Trạm trong lòng lại nghĩ, hai mẹ con này là người từng trải nhiều kinh nghiệm. Ở đời trước căn bản chưa từng nghe nói đến, nhân phẩm và thủ đoạn như vậy, không hẳn là ở Mục gia không có tiếng tăm gì a? Quay đầu lại thấy Tô Phiếm không nói một lời mà con nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai mẹ con đó, tướng mạo thanh tú kiểu con nít lại cứ nhiễm một tia u buồn.

Mặc dù hắn rất không muốn thừa nhân, nhưng khi thấy Tô Phiếm như vậy, Tô Trạm vẫn là không khỏi cảm nhận được, cái người anh trai con riêng này của mình bây giờ tâm trạng rất buồn.

Nếu như đổi lại là đời trước, Tô Trạm tất nhiên là giễu cợt mà chế nhạo y như thế này: “Cũng muốn giống người ta có mẹ sao? Tôi khuyên anh vẫn là không nên mộng tưởng hão huyền, mẹ của anh đã sớm chết rồi!” Thế nhưng nghĩ đến lúc nãy bị cái tên Mục Thiên Chương nào đó nói thành “đồ ăn xin”, vẻ mặt của Tô Phiếm trắng bệch khó chịu cực kỳ, Tô Trạm mím môi một cái, lại cũng chỉ nghẹn ra một câu: “Người đều đi rồi còn nhìn cái gì. Lần sau thì đánh lại!”

Tô Phiếm lúc này mới hồi phục tinh thần lại, mặc dù vẻ mặt của em trai vẫn như cũ là dáng vẻ nhướng lông mày vẻ mặt khinh thường mình không có tiền đồ, nhưng y lại cảm thấy được có chút không giống như lúc trước. Cho nên, y cũng mạnh dạn mà đi kéo tay Tô Trạm, “Sắp khai tiệc rồi, em trai, chúng ta đi ăn cơm đi.”

Tô Trạm vẫy vẫy tay lại không hất ra, bàn tay nhỏ bé lại gắt gao nắm lấy tay của mình: “Đừng đụng tôi, đừng dắt!”

Tô Phiếm lại đột nhiên có được can đảm mà không buông ra: “Em là em trai của anh, anh phải trông nôm em thật kỹ, lần sau sẽ không để ai ức hiếp em nữa.”

Nghĩ đến lúc nãy mẹ cả kêu Tô Trạm kêu cái tên Mục Thiên Chương đó là anh trai, trong lòng y lại không hiểu sao cảm thấy khó chịu — Tô Trạm chỉ có thể là em trai của một mình y mà thôi, y tuyệt đối không cho phép hắn gọi người khác là anh trai.

May mà, y biết được lấy tính tình của Tô Trạm không nói năng lỗ mãng đã không tệ rồi, căn bản không thể gọi người khác là anh trai. Thế là trong lòng càng cảm thấy vui sướng, gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mềm của em trai không buông. Y không có tay của mẹ để dắt, lại chỉ có một em trai duy nhất. Nghĩ như vậy, Tô Phiếm chỉ muốn nắm thật chặt tay em trai của mình.

Tô Trạm nhất thời không nói gì: “Vừa mới bị ức hiếp rõ ràng là anh đó được không!” Sau đó, hắn phát hiện sức lực của mình nhỏ hơn Tô Phiếm, người nào đó ăn gan hùm mật gấu cư nhiên không sợ chết mà lôi kéo tay của mình không buông.