Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 1-1: Tiết tử




Kẹttttttt!

Tiếng đóng cửa vang lên khiến cậu thanh niên trong thư phòng giật mình, theo phản xạ cậu xoay người lại.

Cậu phỏng chừng hai mươi tuổi, khuôn mặt trắng nõn thanh tú, tóc hơi dài, tóc mái che mất đôi mắt mở to đầy nhút nhát. Cậu mặc một cái áo sơmi ngắn tay, dáng người gầy yếu, vừa nhìn đã biết là người hướng nội lại hay sợ sệt.

Vào cửa là một thanh niên cũng khỏang tuổi người kia. Thế nhưng lại cao hơn cậu trai thanh tú một cái đầu, khá đẹp trai, từ trên xuống dưới là bộ CK kiểu cách đơn giản, mang theo vẻ mạnh mẽ ngạo mạn đặc trưng của tuổi trẻ. Bắt gặp ánh mắt lén lút của cậu trai thanh tú, cậu bạn anh tuấn khẽ nhếch khóe môi, trong mắt thoáng qua một tia cảm xúc không thể gọi tên.

“A Dật...” Cậu trai thanh tú lên tiếng, giọng ấp úng. Hai tay của cậu bất giác xoắn vào nhau, ngón tay mảnh khảnh cứ vặn vẹo nói rõ cậu đang bất an.

“Sao?” Trương Quân Dật, cũng chính là anh chàng được gọi A Dật, đến gần cậu trai thanh tú, hơi khom người để nhìn thẳng cậu, “Sao vậy, Trần Dục Nhiên?”

Chàng trai thanh tú tên là Trần Dục Nhiên thấy Trương Quân Dật nhìn chằm chằm vào mặt mình, hốt hoảng quay đầu sang hướng khác, hai gò má nhuốm hồng, lui về phía sau một bước, tấm lưng gầy guộc rơi vào đôi tay rắn chắc.

Trần Dục Nhiên kêu khẽ, theo bản năng đưa hai tay đỡ trước ngực Trương Quân Dật để né tránh.

“Trần Dục Nhiên, hôm nay là sinh nhật của tớ.” Trương Quân Dật nói, cánh tay kéo thắt lưng Trần Dục Nhiên đầy tính ám chỉ.

“Tớ, tớ biết...” Trần Dục Nhiên nhạy cảm mà lắp bắp nói. Ở bên ngoài thư phòng là bữa tiệc sinh nhật đang hồi sôi động, đến đây đều là bạn bè của Trương Quân Dật. Tính cách Trần Dục Nhiên hướng nội rụt rè, rất ít tiếp xúc với bạn bè của Trương Quân Dật. Nếu không phải bởi vì Trương Quân Dật mời, Trần Dục Nhiên sẽ không đến. Nhưng cho dù đến đây, cậu cũng chỉ tránh ở thư phòng chờ Trương Quân Dật, không gia nhập vào bữa tiệc bên ngoài thư phòng.

“Tớ muốn có quà.” Trương Quân Dật ghé sát vào tai Trần Dục Nhiên, nhỏ giọng nói.

Trần Dục Nhiên ngượng nghịu nghiêng cổ: “Tớ, tớ đã đưa cho cậu rồi mà... Àh, sinh nhật vui vẻ, A Dật...” Trước khi Trương Quân Dật mở tiệc Trần Dục Nhiên đã đưa quà cho hắn. Là một cây bút máy rất đẹp. Trần Dục Nhiên ít ăn kiệm dùng gần ba tháng, mới đủ tiền mua cây bút này. Cậu có nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Quân Dật lại chủ động làm bạn với mình, còn giúp đỡ cậu vượt qua rất nhiều khó khăn. Trần Dục Nhiên rất quý trọng tình bạn này, cũng hy vọng Trương Quân Dật có thể hiểu được tấm lòng của mình.

“Tớ muốn một món quà khác.” Trương Quân Dật đưa tay ra, mờ ám đảo qua phần cổ lộ ra ngoài của Trần Dục Nhiên.

“A Dật...” Trong lòng Trần Dục Nhiên giật thót, run giọng nói.

“Cậu biết tớ đang nói gì mà.” Trương Quân Dật cười lạnh, “Cậu cho là, tớ không nhìn ra sao?”

Tính cách Trần Dục Nhiên lầm lì hướng nội, lâu ngày trở nên cô độc nhạy cảm, bất lực mơ màng, giống như một người đang chìm vào bóng đêm không cách nào thoát ra được. Và rồi chỉ cần có một chút ánh sáng, sẽ như thiêu thân lao đầu vào lửa, liều lĩnh truy đuổi, muốn nắm chặt trong tay. Trương Quân Dật đối với Trần Dục Nhiên mà nói, chính là một chút ánh sáng đó. Hắn vươn tay, kéo cậu ra khỏi bóng đêm. Trần Dục Nhiên cảm kích tất cả mọi việc Trương Quân Dật đã làm. Trương Quân Dật giăng một cái lưới, từng chút một dụ Trần Dục Nhiên chui vào. Thời gian trôi qua, Trần Dục Nhiên dần dần mắc lưới, quá ỷ lại vào Trương Quân Dật, nói gì nghe nấy. Theo sự cố ý dẫn dắt của Trương Quân Dật, trong lòng Trần Dục Nhiên nảy sinh một loại tình cảm khác thường.

Đối với bạn tốt nảy sinh tình cảm không nên có, Trần Dục Nhiên sợ hãi, xấu hổ, tuy vẫn luôn lấy hai chữ bạn bè làm cái cớ để tiếp cận, nhưng cậu vẫn rất cẩn thận ngụy trang, thật không ngờ Trương Quân Dật đã nhìn ra tất cả, cũng chọn một thời cơ vạch tấm khăn che mặt mà Trần Dục Nhiên dùng để lừa mình dối người.

Sắc mặt Trần Dục Nhiên bởi vì chợt hiểu ra mà lúc trắng lúc xanh, môi run rẩy: “A Dật, tớ, tớ không hiểu...”

“Thật sự muốn tớ nói rõ ra sao?” Trương Quân Dật nheo mắt, bất mãn nói, “Là ai đang ngủ còn hết lần này đến lần khác gọi tên tớ?”

Sắc mặt Trần Dục Nhiên trắng đến gần như trong suốt, ánh mắt toát ra vẻ tuyệt vọng: “A Dật, thực xin lỗi, thực xin lỗi... Tớ, tớ không có...” Ngữ điệu mang theo vẻ nức nở. Lòng tràn đầy sự sợ hãi bị Trương Quân Dật ghét bỏ khiến cậu không thể kiềm chế mà run rẩy. Cậu quá coi trọng Trương Quân Dật! Cậu tuyệt đối không thể để mất đi tình bạn này!

“Cậu có!” Trương Quân Dật làm như không nhìn thấy biểu cảm đáng thương khiến người ta mủi lòng, từng chữ một vạch trần, “Cậu, Trần Dục Nhiên, thích đàn ông, là tên biến thái!” Bốn chữ cuối đặc biệt cường điệu.

Trần Dục Nhiên như bị ngũ lôi sấm rền, bên tai không ngừng vang lên tiếng vọng thanh âm của Trương Quân Dật.

Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là một tên biến thái... Trần Dục Nhiên thích đàn ông, là đồ biến thái... Là đồ biến thái... Là đồ biến thái...

“A Dật, van xin cậu...” Hai mắt Trần Dục Nhiên ngân ngấn nước mắt, nắm tay áo Trương Quân Dật, nhìn hắn vẻ cầu xin, “A Dật, đừng giận, cũng đừng chán ghét tớ... A Dật... Cậu đừng tức giận...”

“Tớ không giận.” Trương Quân Dật nâng cằm cậu lên, chậm rì rì nói.

Cằm Trần Dục Nhiên đau đớn, nghĩ rằng mình nghe lầm, cậu kinh ngạc ngước nhìn hắn.

“Tớ không tức giận.” Trương Quân Dật lặp lại một lần.

“A Dật...” Trần Dục Nhiên chậm rãi lộ ra dáng vẻ vừa muốn khóc lại vừa muốn cười. Trương Quân Dật không tức giận! Vậy có phải ý là, bọn họ vẫn là bạn bè? Có phải... Cho phép mình thích cậu ấy hay không...

“Tớ muốn quà tặng.” Trương Quân Dật đặt ngón tay lên hầu kết nhìn không rõ lắm của Trần Dục Nhiên, từ từ lướt xuống dưới.

Vẻ mặt vui mừng của Trần Dục Nhiên bỗng chốc cứng đờ, cậu hoang mang bất an rụt cổ lại: “Tớ không hiểu...”

“Tớ chưa từng làm với đàn ông, cho tớ thử xem.” Trương Quân Dật nói thẳng, “Bằng không, chúng ta tuyệt giao.”

Trần Dục Nhiên kinh ngạc mở lớn miệng, thấy vẻ mặt Trương Quân Dật chẳng có vẻ chẳng có vẻ gì là đang đùa, hô hấp của cậu như nghẹn lại, lẩm bẩm: “A Dật... Cậu cũng thích tớ?”

Trương Quân Dật nở nụ cười, nhỏ giọng đáp: “Tất nhiên...”

Từ ngón chân lên đến đỉnh đầu của Trần Dục Nhiên thoáng chốc đỏ bừng, tim đập loạn xạ, đôi mắt to dưới tóc mái bởi vì thẹn thùng kích động mà ướt nước, khiến tầm nhìn cậu biến thành mờ mờ ảo ảo.

“Tớ thích cậu, A Dật... Rất thích...” Trần Dục Nhiên vò vò cổ áo, yếu ớt nói, hoàn toàn quên mất trước đó Trương Quân Dật còn luôn miệng mắng “Trần Dục Nhiên là đồ biến thái”.

“Một khi đã như vậy...” Anh mắt trơ trẽn của Trương Quân Dật quét về phía Trần Dục Nhiên, “Cởi quần áo.”

Trần Dục Nhiên nước mắt lã chã, toàn thân run rẩy, bị lời nói trắng trợn của Trương Quân Dật làm cho xấu hổ đến không thể nhúc nhích: “A Dật...”

“... Bằng không, tuyệt giao a...” Trương Quân Dật đối với sự chậm chạp của cậu rất mất kiên nhẫn, hai tay khoanh trước ngực, tức giận nhắc nhở.

Ánh mắt Trần Dục Nhiên trở nên hoảng hốt, ngập ngừng nói: “Được... Vậy, tắt đèn trước...”

Trương Quân Dật nhíu mày: “Không, tớ muốn nhìn.”

Trần Dục Nhiên cúi đầu không thốt nên lời, hay tay run run nắm chặt cổ áo, thân thể gầy yếu dường như không chịu nổi gánh nặng mà khòm xuống, dáng vẻ vừa đáng thương lại vừa thảm hại.

Trong lòng Trương Quân Dật đột nhiên lóe qua một chút buồn bực, tặc lưỡi, nhấc chân đi lại chỗ công tắc đèn, một tiếng tách vang lên và rồi đèn trong thư phòng tắt ngóm.

“Cởi quần áo!” Thực mất hứng vì mình mềm lòng trước Trần Dục Nhiên, giọng của Trương Quân Dật trở nên hung tợn.

Trần Dục Nhiên run lên cầm cập. Cho dù trong bóng tối, ánh mắt của Trương Quân Dật giống như đang lột trần cậu ra, khiến cậu không còn chỗ nào được che chắn.

Nhận thấy Trần Dục Nhiên không hề động đậy, Trương Quân Dật bực bội trong lòng: “Trần Dục Nhiên, tớ không có thời gian chơi đùa với cậu, hoặc là tớ và cậu nên dừng ở đây!” Dứt lời làm bộ như muốn mở cửa thư phòng đi ra ngoài.

Nghe được âm thanh cánh cửa chuyển động, Trần Dục Nhiên hoảng lên: “A Dật, đừng! Tớ cởi, tớ cởi mà!”

Trần Dục Nhiên đưa tay cởi bỏ nút áo sơmi.

Nghe được thanh âm quần áo cọ xát, khóe miệng Trương Quân Dật nhếch lên.

Đợi trong chốc lát, hắn hỏi: “Xong rồi sao?”

Trong bóng đêm truyền đến tiếng nói nhỏ xíu đầy vẻ xấu hổ: “... Rồi, xong rồi...”

Trương Quân Dật cười khẩy, lại tách một tiếng, đèn trong thư phòng bừng sáng trở lại.

“Tất cả xuất hiện đi!”

“Ngạc nhiên chưa!” Giọng Trương Quân Dật vừa buông xuống, cửa phụ cửa chính của thư phòng đều mở toang ra, một đám người hi hi ha ha ùa vào, trên tay là di động và máy chụp ảnh, đua nhau chụp hình Trần Dục Nhiên đang ngốc lăng với thân trên để trần!

Trần Dục Nhiên không biết làm sao quay qua nhìn Trương Quân Dật, đột nhiên hai mắt trừng lớn!

Chỉ thấy một cô gái có năm phần tương tự như Trần Dục Nhiên nhưng xinh đẹp tinh tế hơn cậu đang cầm máy chụp hình thản nhiên đi vào, thân mật dựa vào trong lòng Trương Quân Dật.

Đây là em gái nhỏ hơn Trần Dục Nhiên một tuổi, Trần Ngọc Dung!

Trên mặt Trương Quân Dật lộ ra biểu cảm ôn nhu mà Trần Dục Nhiên chưa bao giờ thấy qua. Một tay hắn khoát lên vai Trần Ngọc Dung, ôm cô sát lại hỏi: “Vừa lòng chưa?”

“Anh nên chờ hắn cởi luôn cả quần thì hay hơn!” Giọng Trần Ngọc Dung gắt gỏng.

Vẻ mặt Trương Quân Dật giống như xin miễn thứ cho kẻ bất tài: “Hắn có gì đáng xem đâu?”

Trần Ngọc Dung bị biểu tình ghét bỏ của hắn làm cho cười khanh khách không ngừng, nũng nịu ôm cổ kéo đầu của hắn xuống. Trương Quân Dật dung túng cúi đầu, hôn lên môi cô.

Hai người không coi ai ra gì trao nhau một nụ hôn nồng nhiệt!

Xung quanh vang lên tiếng huýt sao cùng tiếng trầm trồ tán thưởng!

Không cần giải thích, Trần Dục Nhiên cũng đã biết xảy ra chuyện gì. Cậu đăm đắm nhìn hai người đang hôn nồng nhiệt, khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu, thân thể cứng ngắc giống như băng, chỉ cần đụng một đầu ngón tay, có thể làm cho cậu gãy nát...

Một là người mà cậu tưởng rằng đối xử với mình tốt nhất trên đời này, người còn lại chính là em gái...

Trần Ngọc Dung sảng khoái nhìn vào mặt của Trần Dục Nhiên đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn tuyệt vọng, không chút lưu tình nói: “Tự mình đa tình... Đồ đê tiện!”

Trần Dục Nhiên chấn động thật mạnh!

“... Thật không biết xấu hổ!”

“Đồ đồng tính biến thái!”

“Hắn nghĩ mình là ai chứ? Thực ghê tởm!”

...

Vang lên bên tai tất cả đều là lời xúc phạm vũ nhục, Trần Dục Nhiên đờ đẫn nhìn Trương Quân Dật đang khoanh tay đứng nhìn chẳng buồn để ý.

Cho nên... Cho tới nay những gì mà hắn giúp đỡ mình, tất cả, tất cả! Chỉ là lừa gạt! Đều là nói dối!

“... A Dật, A Dật... Cậu đã nói thích tớ mà, cậu đã nói... Nói là thích tớ mà?”

Trần Dục Nhiên cúi gằm mặt, thì thào giống như đang nói mê, chỉ cảm thấy mình đang được bao bọc trong một lớp vỏ, vẻ mặt coi thường khinh bỉ của đám người trước mắt này, âm thanh của bọn họ cứ tầng tầng lớp lớp, nghe không thật...

“Game over, cút đi!”

Lời nói của Trương Quân Dật lãnh khốc vô tình cuối cùng đã giáng cho Trần Dục Nhiên một đòn nặng, xuyên thấu qua lớp vỏ bảo hộ, đánh thẳng vào não vào lòng cậu, khiến cho cậu không còn chỗ nào ẩn nấp, khuất nhục xấu hổ và giận dữ đến muốn chết!

“A a a a a!” Trần Dục Nhiên rống lên, giống như một con thú đang bị thương nặng, nghiêng ngả lảo đảo chạy xông ra ngoài...

.:.

Vũ Vũ nói ra suy nghĩ của mình: và như thế... em die:v