Trọng Sinh Chi Tôi Lười, Anh Lại Đây

Chương 20




“Tiểu Đình, dì chính là muốn gặp con, không có ý tứ gì khác……” Trần Ngọc Dung ngăn lại sự tức giận trong lòng, xưng hô ‘Dì’ này làm cô thấy ngượng miệng “Dì không có ác ý. Rất xin lỗi vì đã quấy rầy con.”

Sắc mặt Hoắc Đình hơi tốt lên một chút. Bé là một đứa nhỏ thực ‘nhu thuận hiểu chuyện’. Nếu Trần Ngọc Dung này đã thành tâm giải thích, Hoắc Đình tự nhiên cũng không thể không có đạo lý mà làm khó cô ta nữa, ‘đại nhân không chấp nhặt tiểu nhân’ – ít nhất ở mặt ngoài là như thế.

“Dì nhìn thấy trong phòng com có người xa lạ, rất lo lắng cho con, mới có thể nhịn không được hỏi một câu vì sao vị tiên sinh này lại ở đây……” Trần Ngọc Dung có hàm ý nói, “Con còn nhỏ, không biết được lòng người hiểm ác, dễ dàng mắc mưu, dễ dàng bị lừa. Phải biết rằng, không phải tất cả mọi người đều đáng giá để con tin tưởng.”

Đôi mày kiếm nho nhỏ của Hoắc Đình cau lại, đôi mắt to nhanh chóng đảo quanh một vòng trên người Trần Ngọc Dung, rồi lại nhìn về phía Trần Ngọc Dung. “Anh ơi, anh có quen dì kia không?” Thực tự nhiên đi qua, bàn tay nhỏ bé nắm lấy ống tay áo Trần Dục Nhiên.

“Ừm, xem như là không quen đi.” Trần Dục Nhiên hàm hồ nói.

Anh à, anh cho em là đứa bé con không hiểu chuyện sao? Cái dì kia chỉ kém không có chỉ vào anh bảo anh là người xấu nga! Hoắc Đình ở góc độ Trần Ngọc Dung không nhìn thấy nháy mắt mấy cái với Trần Dục Nhiên.

Trần Dục Nhiên bình tĩnh tự nhiên, giống như không có nghe thấy lời nói ngấm ngầm hại người của Trần Ngọc Dung, chỉ im lặng nhìn hai người nói chuyện.

“Dì a, dì đang nói ai vậy? Là anh ấy sao? Ý của dì là, anh ấy là người xấu, không thể chơi cùng sao?” Hoắc Đình nghiêng đầu, ngây thơ nhìn Trần Ngọc Dung, tò mò hỏi.

Trần Ngọc Dung nhìn thấy Hoắc Đình thân cận với Trần Dục Nhiên liền cảm thấy chướng mắt cực độ, mím môi: “Người xấu trên mặt sẽ không có viết hai chữ ‘người xấu’. Tiểu Đình, nơi này là phạm vi văn phòng của ba ba con, trừ ba ba con, con, dì, thư kí Lý, trợ lý Hoắc, trợ lý Tiết, những người ‘tạp nham’ khác không nên ở chỗ này. Cậu ta như thế nào lại xuất hiện ở đây, còn chơi game với con nữa?” Trần Ngọc Dung cúi người, còn nghiêm túc hỏi Hoắc Đình, tay chỉ chỉ Trần Dục Nhiên.

“Dì à, là con mời anh ấy đến chơi với cháu nha!” Hoắc Đình giải thích nói.

“Hiện tại là thời gian làm việc, mọi người còn đang chăm chỉ làm việc. Nếu cậu ta là nhân viên của Á Thánh, vậy nên ở dưới lầu nghiêm túc làm việc. Nếu cậu ta không phải, vậy cậu ta dùng phương pháp gì vào đây để con dẫn cậu ta lên? Tiểu Đình, con thông minh như vậy, có nghĩ đến việc này không?” Trần Ngọc Dung hướng dẫn từng bước, trẻ con không thích người lớn đối với bọn chúng như là trẻ con, nhất là những đứa trẻ thông minh. Cho nên Trần Ngọc Dung rất nhanh sửa lại, dùng phương pháp nói chuyện với người lớn để nói với Hoắc Đình, giảng đạo lý với bé, dẫn đường suy nghĩ của bé.

“Nói cho dì biết, ba ba cháu là ông chủ của nơi này, cháu là con của ba ba. Cho dù anh ấy là nhân viên của Á Thánh, cháu đã thích anh ấy theo cháu thì anh ấy phải theo cháu.” Hoắc Đình đúng lý hợp tình nói, vẻ mặt bá đạo ương ngạnh đặc trưng cho đứa trẻ bị làm hư.

Trần Ngọc Dung không thể tưởng được cô giảng đạo lý cho Hoắc Đình, Hoắc Đình lại giảng ngụy biện cho cô, không khỏi câm lặng: “Đây là không đúng…… Chẳng lẽ ba ba con không có nói với con là không được như vậy sao?”

“Dì à, ba ba cháu dạy cháu thế nào, có cần phải nói cho dì biết không?” Hoắc Đình vô tội nháy mắt mấy cái, “Dì là gì của ba ba cháu?”

“Dì, dì chỉ là quan tâm con, hảo tâm nhắc nhở con……” Trần Ngọc Dung bị hỏi mà trở tay không kịp, lắp bắp nói. Cho dù cô muốn trở thành gì của ba ba Hoắc Đình đi chăng nữa, thì cũng không có khả năng ở thời điểm này nói toạc ra. Nếu lưu lại ấn tượng xấu ở trong lòng Hoắc Đình, sẽ có khả năng ảnh hưởng đến hình tượng của cô trong cảm nhận của Hoắc Hành Nhiễm……

Hoắc Đình nghĩ nghĩ, bừng tỉnh đại ngộ: “Nga, dì là nhân viên trong công ty ba ba!”

“Đúng rồi, dì là trợ lý thư kí của ba ba con……” Trần Ngọc Dung thốt lên.

Cô đang bị Hoắc Đình hỏi một vấn đề rất là bối rối, nghe được lời nói bừng tỉnh đại ngộ của Hoắc Đình – này không phải là có sẵn một cái cớ sao? Cô là nhân viên của Hoắc Hành Nhiễm, cũng có thể quan tâm đến con của Hoắc Hành Nhiễm, không phải sao?

Hoắc Đình nhăn mày, kỳ quái nhìn Trần Ngọc Dung: “Nhưng không phải dì vừa mới nói, hiện tại là thời gian làm việc, mọi người nên chăm chỉ làm việc sao? Nếu dì là nhân viên của Á Thánh, vậy nên ở dưới lầu làm việc a! Sao dì lại rảnh như vậy mà đến ‘quan tâm’ cháu? Chẳng lẽ ‘quan tâm’ cháu là công việc của dì sao? Dì là bảo mẫu của cháu sao? Nhưng là cháu đã muốn không cần bảo mẫu nữa nha!”

Trần Ngọc Dung bị Hoắc Đình dùng chính lời nói mà cô đã nói để nói lại, ngay lập tức á khẩu không nói được gì!

Hoắc Đình còn ngại chưa đả kích cô ta đủ, liền nói tiếp: “Anh ấy ngày mai mới bắt đầu chính thức đi làm, đây là chú Trầm nói. Cho nên hôm nay anh ấy chính là khách mà cháu mời đến. Đó chính là lý do anh ấy xuất hiện ở trong phòng của cháu. Nhưng vị a di (dì) này, dì không biết là dì nên trở về chăm chỉ làm việc, mà không phải ở đây nói ba đạo tứ với khách của cháu sao?”

“Dì, dì…… Con, con……” Trần Ngọc Dung cứng họng, rõ ràng là Hoắc Đình mới có năm tuổi nhưng đã chèn ép cô đến nỗi không nói gì để chống đỡ được nữa. Bé thậm chí vẫn ngồi bên cạnh Trần Dục Nhiên, chỉ giơ lên khuôn mặt đầy đặn đáng yêu mang theo vẻ trẻ con, thoạt nhìn cực kì thiên chân vô tà! (ngây thơ trong sáng)

Nhưng ở trog mắt Trần Ngọc Dung, khuôn mặt của bé quả thật là vừa đáng giận lại vừa đáng sợ!

“Dì à, mời dì trở về đi, không cần quấy rầy bọn cháu.” Hoắc Đình rất lễ phép bổ sung một câu.

“Dì…… Hừ, Trần Dục Nhiên, mày nhớ kỹ cho tao!” Không thể làm gì Hoắc Đình, Trần Ngọc Dung liền đem hết thảy tức giận đổ lên đầu Trần Dục Nhiên, oán hận một câu rồi nổi giận đùng đùng đi ra ngoài!

Trần Dục Nhiên vô tội trúng đạn từ đầu tới đuôi chỉ kịp nói có một câu, đã bị Trần Ngọc Dung ghi hận!

“Thực không có lễ phép, còn không đóng cửa……” Hoắc Đình than vãn, sau đó lại quay về phía Trần Dục Nhiên tranh công (khoe khoang), “Anh ơi anh ơi! Có phải là em rất lợi hại hay không a?” Vừa nói vừa lăn vào lòng Trần Dục Nhiên, đắc ý cười khanh khách!

Trần Dục Nhiên dở khóc dở cười, nhưng cậu lại không thể trách cứ Hoắc Đình, đứa bé này đã rất là chính nghĩa vì cậu mà xuất đầu lộ diện!

“Đúng nha! Hoắc Tiểu Đình lợi hại đến nỗi ngay cả chú cũng phải sợ rồi!” Một phen thanh âm mang theo tiếng cười khoa trương vang lên!

Trần Dục Nhiên cùng Hoắc Đình không hẹn mà cùng nhìn về phía cửa, chỉ thấy Tiết Trì Thụy hé ra khuôn mặt trẻ con, buồn cười nhìn về phía bọn họ nháy mắt, bên người anh là Hoắc Hành Nhiễm cao ngất, tuấn tú tao nhã.

“Ba ba, chú Tiểu Tiết Tử!” Hoắc Đình vội vàng đứng lên, ngoan ngoãn chào hỏi, cùng thái độ vừa rồi khi nhìn thấy Trần Ngọc Dung phải nói là khác nhau một trời một vực.

Nghe được xưng hô ‘chú Tiểu Tiết Tử’ này, Tiết Trì Thụy mặt trẻ con mếu mếu: “Nga, Hoắc Tiểu Đình, đã nói là không cần gọi chú như thế rồi mà!”

“Chú Tiểu Tiết Tử, vậy gọi chú như thế nào?” Hoắc Đình vẻ mặt vô tội.

Tiết Trì Thụy thay đổi sắc mặt, thì thào tự nói: “Tính đi, ít nhất trừ bỏ tên, tiểu tử này ở những phương diện khác tạm thời còn chưa đấu lại mình được……”

Hoắc Đình nghe vậy, khuôn mặt bụ bẫm trẻ con hơi hơi ngẩng lên, thực ngạo kiều vuốt tóc một cái.

“Làm sao vậy? Sinh khí cái gì? Cư nhiên không có giống như vừa rồi đối với dì kia, quanh co lòng vòng nữa sao?” Tiết Trì Thụy chậc chậc lắc đầu, lại nói với Hoắc Hành Nhiễm, “Sếp à, đứa con này của sếp, tương lai cũng không ổn lắm nha!”

Hoắc Hành Nhiễm cùng Tiết Trì Thụy vừa về công ty, khi sắp đi qua phòng Hoắc Đình thì nghe được thanh âm từ bên trong truyền ra, liền dừng lại lắng nghe trong chốc lát. Sau đó Trần Ngọc Dung nổi giận đùng đùng đi ra, cũng không có chú ý tới bọn họ.

Theo lời nói của Tiết Trì Thụy thì biết ba ba Hoắc Hành Nhiễm đã đứng bên ngoài nghe hết chuyện vừa rồi, Hoắc Đình có chút bất an lại chột dạ, vụng trộm liếc nhìn Hoắc Hành Nhiễm đang trầm mặc. Trong giáo dục của Hoắc gia, cũng không có điều nào nói là không được nói năng lỗ mãng với nữ nhân.

“Hoắc Tiểu Đình à, cô ta thế nhưng lại là đại tiểu thư của Trần gia nha, là con gái của đối tác mà ba ba con trong tương lai sẽ hợp tác làm ăn……” Tiết Trì Thụy nói, “Chọc giận cô ta, ba ba con sẽ tổn thất rất là lớn nga!”

Nghe được mình đã gặp rắc rối, Hoắc Đình trừng lớn mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm, bất quá cũng không nhận sai, mà là mím môi, có chút quật cười nói: “…… Là do cô ta mắng anh trước!” Ngụ ý: Con không có sai!

Tiết Trì Thụy có chút ngoài ý muốn liếc mắt nhìn Trần Dục Nhiên vẫn không nói gì một cái, tựa hồ là không thể tưởng được là Hoắc Đình lại bảo vệ cậu như vậy!

“Không cần trách cứ em ấy.” Trần Dục Nhiên đứng lên, đứng sau lưng Hoắc Đình, một tay đặt lên bờ vai nho nhỏ của bé, “Trần Ngọc Dung sẽ không vì loại việc nhỏ này mà trở mặt với các người”

Tiết Trì Thụy liếc mắt nhìn Hoắc Hành Nhiễm một cái, thấy hắn vẫn không nói gì, lại quay đầu nhìn Trần Dục Nhiên: “Nga? Trần đại thiếu gia…… tự tin như vậy?” Bốn chữ ‘Trần đại thiếu gia’ được nhấn rất mạnh.

“Ừm.” Trần Dục Nhiên khẳng định gật đầu, “Cô ta có…… mục tiêu khác.” Mấy chữ cuối cùng, cố ý vô tình liếc nhìn Hoắc Hành Nhiễm.

Tiết Trì Thụy nhìn được ánh mắt của cậu, lập tức bật cười: “Ha ha! Chúng tôi biết! Chúng tôi biết!”

“Phải không? Cậu hiểu rồi, vậy thì nhiệm vụ trấn an Trần tiểu thư liền giao cho cậu.” Hoắc Hành Nhiễm vẫn không có mở miệng đột nhiên nói, thanh âm trầm thấp.

Tiết Trì Thụy nháy mắt kêu lên sợ hãi: “Á, sếp à, không phải chứ? Tôi đã bị ép buộc trở thành cấp trên của cô ta rồi mà!”

Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa nhẹ nhàng nhìn anh ta một cái, Tiết Trì Thụy biến sắc, lập tức câm miệng.

“Trần tiên sinh, lại gặp mặt.” Hoắc Hành Nhiễm nói với Trần Dục Nhiên.

“Ách, Hoắc…… tổng, chào anh. Bắt đầu từ ngày mai, tôi là thực tập sinh của Á Thánh. Hoắc tổng anh không cần khách khí như vậy.” Trần Dục Nhiên có chút mất tự nhiên nói.

Loại lời nói lấy lòng cấp trên này, vẫn là lần đầu tiên cậu nói ra miệng.

“Hóa ra là thực tập sinh. Hoàn hảo cậu là nam, nếu cậu là nữ, tôi còn đang nghĩ là cậu muốn theo đuổi chúng tôi…… ok, ok, sếp à, tôi câm miệng! Tôi câm miệng đây!” Tiết Trì Thụy thấy mâu quang của Hoắc Hành Nhiễm bắn về phía này, vội vàng làm một động tác kéo khóa miệng.

“Hoan nghênh cậu, Trần tiên sinh. Hy vọng cậu sẽ cố gắng nhiều hơn.” Hoắc Hành Nhiễm ôn hòa cổ vũ, giống như đối đãi với nhân viên của mình.

Tuy rằng thái độ không nóng không lạnh vậy tự hồ hoàn toàn không giống với bữa tiệc sinh nhật Trần Ngọc Dung đêm đó, nhưng Trần Dục Nhiên vẫn là cảm thấy một tia quái dị trong đó, lông tơ trong lòng cũng có chút dựng đứng lên.

“Tôi sẽ cố gắng.” Trần Dục Nhiên mơ mơ hồ hồ gật đầu nói. Cậu không có thấy được, Tiết Trì Thụy cùng Hoắc Đình không hẹn mà cùng lặng lẽ cho cậu một ánh mắt đồng tình.

“Con trai tôi tựa hồ phi thường thích cậu. Nếu hôm nay Trần tiên sinh còn chưa có bắt đầu làm việc, vậy nó liền phiền toái cậu chiếu cố.” Hoắc Hành Nhiễm khách khí nói.

“Ách, được. Tôi cũng thích em ấy.” Trần Dục Nhiên sờ sờ đầu Hoắc Đình, cũng không từ chối.

Hoắc Đình ngửa đầu nhìn cậu, cao hứng nở nụ cười.

“Để biểu đạt lòng biết ơn, tối nay tôi sẽ làm chủ, mời Trần tiên sinh ăn bữa cơm.” Hoắc Hành Nhiễm nói, đôi mắt màu thâm lam giống như mang theo ý cười, làm cho người ta nói không nên lời cự tuyệt.

============================================================

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Trần Dục Nhiên: Ách, Trần Ngọc Dung, lần này không phải ta cố ý hố ngươi……